Bước trên đường về phủ hoàng tử, vẫn náo nhiệt như thế, vẫn đông đúc như thế làm Phượng Chỉ Nhiên cảm thấy trong lòng mình thật hồi hộp.
Không biết hai năm qua mẫu thân như thế nào? _ Nàng rất muốn nhanh chóng về nhà.
Bất chợt sắc mặt của Phượng Chỉ Nhiên trầm xuống.
“Cô cảm nhận được không?” Lưu Vũ Thần nói nhỏ với Phượng Chỉ Nhiên.
Phượng Chỉ Nhiên bình tĩnh gật đầu.
Lúc này đám người đằng sau không ngừng bám theo bọn họ chờ đợi thời cơ.
Một tên đàn em nhìn nam nhân cao to khỏe mạnh dẫn đầu, nói: “Đại ca, ở đây đông người quá” Nam nhân cao to gằn giọng: “Mắt ta không có mù”.
Bỗng nhiên một tên khác lên tiếng: “Đại ca, bọn chúng đi vào cái hẻm nhỏ kia rồi!”.
“Thời cơ tốt, mau đi theo”.
“Vâng”.
Ba bóng dáng, hai nhỏ, một lớn thong thả đi vào hẻm nhỏ đến khi trước mặt đã là đường cụt thì mới dừng lại.
Phượng Chỉ Nhiên nhìn nơi này ngoài một căn nhà rách nát ra thì cũng chẳng có gì, rất thích hợp cho việc đánh nhau. Tất nhiên là không phải là bọn nàng đánh rồi a.
Hàng loạt tiếng cười đáng khinh lọt vào tai hai người, một sói, làm bọn họ chán ghét.
Tên dẫn đầu khàn khàn nói: “Hai đứa nhỏ, hồi nãy các ngươi kiếm được không ít tiền a, có thể cho chúng ta ít tiền uống rượu không?” Phượng Chỉ Nhiên cười khẩy: “Có thể, ngươi chết đi ta sẽ đốt cho ngươi tiền uống rượu”.
“Xú nha đầu, thật là mạnh miệng” Nam nhân cười lớn.
“Mạnh miệng cũng không bằng mấy tiếng chó sủa của các ngươi” Phượng Chỉ Nhiên tiếp tục khiêu khích.
Nam nhân đen mặt quát lớn: “Được lắm, để ta lấy hết tiền của các ngươi rồi bán hai ngươi vào thanh lâu chắc cũng được bộn tiền, còn con mèo bên cạnh làm thịt nướng cũng không tệ”.
Nó chỉ ăn thịt nướng chứ không đời nào đi làm thịt nướng _ Tiểu Tuyết gầm lên một tiếng nhưng tiếng gầm của nó lúc này như mèo kêu làm đám người kia trực tiếp bỏ qua.
Tiểu Tuyết phát hỏa chuẩn bị động thủ thì Phượng Chỉ Nhiên ra hiệu ngăn lại, mặc dù đám người này có thực lực khá cao nhưng cũng xấp xỉ với bọn nàng nếu đánh nhau thì không thể chắc chắn được huống hồ có người sẽ ra tay giúp bọn nàng nên Tiểu Tuyết không cần phải động thủ.
Nhìn đám người sắp tấn công, Phượng Chỉ Nhiên bình tĩnh quay sang một vị trí kín đáo, bị bóng tối bao trùm kia nói lớn: “Nếu ba người các ngươi bây giờ không ra tay thì bảo thiếu chủ các ngươi sau này gặp mặt ta thì tốt nhất chạy cho nhanh”.
Ba người này thực lực cao nếu không phải Tiểu Tuyết nhắc nhở nàng thì nàng cũng không biết được, Tiểu Tuyết còn nói rằng khí tức của ba người này khá giống với tên Mộ Hải Thành, từ đó suy ra bọn họ là người cùng một tộc.
Lúc này trong bóng tối ba hắc y nhân ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta không biết phải làm sao?
Bọn hắn đều là cường giả Hoàng kim, làm sao mà một nữ hài năm tuổi không có tu vi có thể phát hiện đễ dàng như vậy?
Bọn họ cũng không ngờ rằng: Phượng Chỉ Nhiên là một Chiến Sĩ Bạch Kim do sử dụng khí cụ che dấu khí tức mà không khác gì người không có thực lực, còn Yêu khí thì nàng không cần giấu làm gì vì nàng có tới ba dòng huyết thống nên bọn chúng tự triệt tiêu khí tức lẫn nhau.
“Các ngươi còn không chịu ra?” Phượng chỉ nhiên nhíu mày.
Thấy Phượng Chỉ Nhiên nhìn một góc tối mà lơ bọn hắn, nam nhân dẫn đầu tức giận nói: “Nha đầu, ngươi đang nói với mấy con quỷ nào ngoài đấy thế? Đừng nói là ngươi sợ quá nên bị hoang tưởng luôn rồi nhé?”.
Xem ra, nàng không cần phải tốn nước bọn nữa rồi _ Phượng Chỉ Nhiên nghe vậy thì nhếch khóe môi.
“Ầm” ba khí tức mạnh mẽ đồng tời bộc phát.
Ba người kia không nghĩ rằng có người dám gọi bọn hắn là quỷ? Không cần biết vô tình hay cố ý, bọn họ cũng không tha cho chúng. Phải biết rằng công tử bọn họ rất yêu thích cái đẹp nên trong ba người bọn họ có ai mà không đẹp chứ? Vậy mà mấy tên chán sống này dám nói bọn họ giống quỷ! Dám vũ nhục thẩm mĩ của thiếu gia, GIẾT! ( Ta chết cười mất, đúng là chủ nào tớ đấy).
“Ầm, ầm” Đám người lưu manh kia chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã tắt thở chỉ còn lại tên thủ lĩnh run rẩy đứng kia. Cường giả Bạch Kim mà đứng trước cường giả Hoàng kim thì chẳng khác gì mấy con kiến nhỏ bé.
“Các ngươi là ai?” Nam nhân kia còn đâu bộ dáng hùng hổ hồi nãy? Chỉ thấy lúc này tay chân hắn đã run lẩy bẩy, từ đũng quần có thể thấy dòng nước khai khai đang chảy ra.
Phượng Chỉ Nhiên bịt mũi nói: “Ngươi thật là mất vệ sinh, ba người các ngươi xử lí hắn đi, ta đi trước” Nói xong Phượng Chỉ Nhiên kéo theo Lưu Vũ Thần và Tiểu Tuyết đang cười không thấy trời đất bên cạnh.
Ba hắc y nhân nhìn nhau rồi cũng nhanh chóng giải quyết tên còn lại sau đó quay về phục mệnh.
...
Mộ gia, phòng của Mộ Hải Thành.
“Hả? Các ngươi trực tiếp động thủ? Ta bảo các ngươi quan sát thực lực của bọn họ mà!” Mộ Hải Thành nhìn ba người trước mặt phát hỏa nói.
Hắc y nhân dẫn đầu nói: “Là do bọn chúng bảo chúng thuộc hạ là quỷ nên...” Hắc y nhân vừa nói được một nửa thì Mộ Hải Thành cười to: “Làm hay lắm, bọn chúng dám bảo người của ta là quỷ thì nên chết càng nhanh càng tốt”.
Ba hắc y nhân nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
Mộ Hải Thành từ cửa sổ nhìn lên bầu trời trong xanh kia nói nhỏ: “Xem ra ta phải tự tay đi gặp nàng rồi”.