Tuyệt Thế Thiên Tài

Chương 2: Bắt đầu tu luyện 1




Sáng hôm sau, nàng được Vân Y đánh thức, nàng dụi dụi mắt một mắt mở một mắt nhắm bước tới bàn để vệ sinh cá nhân.

“Kem đánh răng, bằng chải đâu, cả nước xúc miệng hương bạc hà nữa mang ra đây” nàng liệt kê ra từng món.

Vân Y ngu ngơ trả biết tiểu thư nói gì cũng không biết mấy cái đó ăn được không bèn hỏi lại.

“Tiểu thư người nói gì vậy cái gì kem gì gì, rồi bàn chải, nước xúc miệng là sao ạ nghe lạ dễ sợ món ăn mới hả???”

Ôi trời nàng quên mất thời này làm gì có thứ đó, nàng khoác tay bảo “không dì đâu” nàng xúc miệng rữa mặt thay y phục nàng nhìn mãi chằm có bộ nào hợp để mà rèn luyện nàng quyết định kiếm đồ nam nhân.

“Y Y ngươi kín cho ta một bộ nam trang ta muốn ra ngoài nhanh một chút và nhớ không cần hỏi” nàng vừa kêu vừa búi tóc. Vân Y chạy nhanh đi kiếm, Vân Y mang về bộ đồ đen rất hợp với dáng người nàng.

Nàng mặt vào rồi bước ra ngoài nhưng nàng quay đầu lại thấy Y Y cứ đi theo nàng bực bội liếc một cái quát nhẹ.

“Ngươi ở nhà không cần đi theo ta ta không sao, ngươi theo ta ta nhốt ngươi lại”

“Tiểu thư không được nguy hiểm lắm” Vân Y vừa nói khuôn mặt vừa mếu máo như phát khóc.

Nàng nhẹ giọng lại nói “không cần theo ta, mẩu thân có tới tìm ta bảo tí ta sẽ về. Ngươi làm đồ ăn sẳn đợi ta về. Vậy đi”

Không đợi Vân Y trả lời nàng nhanh chân chạy ra khỏi phủ.

Ra khỏi phủ nàng theo trí nhớ của thân thể này một mạch chạy ra khu rừng trên đỉnh núi. Nàng chỉ quen với việc huấn luyện mình trong rừng ở kiếp trước. Trước tiên phải rèn luyện thân thể nàng chạy từ dưới núi lên đỉnh núi vì cơ thể này quá yếu nên chỉ chạy hai lần đã thấm mệt nàng ngồi nghỉ. Nàng vừa nghỉ vừa bắt đầu nhắm mắt lại tập trung tinh thần cảm nhận mọi nguyên tố xung quanh, từ từ có những chấm màu xuất hiện xung quanh mà tinh thần lực cảm nhận màu đầu tiên nàng thấy là màu lam hệ thủy chính sác là hệ dậm chân tại chổ của nàng.

Thật thất vọng nhưng không nó lại hiện ra tiếp là màu tím hệ lôi rồi hiện thêm màu đỏ hệ hỏa màu cuối cùng nàng thấy là màu đen hệ ám. Thật sự phế vật bình thường song hệ đã là thiên tài mà nàng lại tứ hệ vậy tại sao “nàng” lại không cảm nhận được đến khi ta chuyển vào thân xác này thì mới thấy. Nàng gạt bỏ qua một bên nhìn trời cũng gần trưa nàng lập tức xuống núi quay về nhà.

Đi dọc đường nàng gặp một con thú, tròn vo có thể nói bằng quả bóng, lông màu đen nhìn trên bộ lông nó có chất dính nàng tới gần sờ vào thì ra nó bị thương có lẽ mất máu quá nhiều nên nó ngất đi, ở kiếp trước nàng tuy tàn ác nhưng rất yêu động vật, ngắt một nhánh lá bên đường để cầm nào cho nó. Nàng quyết định mang về trị thương cho nó, nàng ôm nó vào người chạy nhanh về phủ.

Vừa bước vào cửa phủ chưa kịp nhìn xung quanh thì đã có một cái bóng lao ra ôm chầm lấy nàng vừa mếu máo vừa nói “Tiểu thư người đi đâu tới giờ này vậy, phu nhân lo cho nguời lắm đấy, tiểu thư có sao không có bị thương không, phu nhân và thiếu gia đang đợi người về cùng ăn cơm đó, đi đi nhanh“. Nàng dở khóc dở cười bước theo Vân Y, không cho nàng trả lời mà tự hỏi tự trả lời đúng là nha đầu ngốc.

Đi tới viện nàng đã thấy mẫu thân cùng đệ đệ đã đợi trước cửa ở kiếp này nàng lại có được người thân ruột thịt, bắt đầu từ bây giờ nàng sẽ quên hết bỏ đi tất cả, kể cả hận thù của kiếp trước, ung dung mà sống cùng gia đình kiếp này. Nàng đi tới bên mẩu thân vừa xoa đầu đệ đệ “Chào mẫu thân, chào đệ đệ con xin lỗi làm người lo, con chỉ đi luyện tập một ít thôi ạ, mình vào trong ăn đi, tiểu Y em cũng cùng ăn luôn“.

Bước vào phòng nàng đặt con thú lên giường rối tới bàn ăn nàng nhíu mày hỏi “Ai đưa cơm tới, này là đồ ăn thừa nha“. Đệ đệ nàng ấm ức nói “Đó giờ chúng ta ăn như vậy mà, có bao giờ được ăn ngon đâu“. Nàng nhìn thấy mà đau lòng vội Vân Y “Ta có kha khá trang sức đúng không, chắt có giá trị đêm tất cả bán hết cho ta, đi ra chợ mua ít cá, thịt, rau về đây à còn cả gạo nữa, em đi nhanh về nhanh rồi ta làm cơm“.

Mẫu thân vội ngăn cản “Không được đâu con“. Em làm đi thứ đó ta không đeo đâu đi nhanh nang3 trừng mắt nhìn Vân Y cái nhìn lạnh thấu xương, Vân Y sợ hãi lấy hết trang sức trong hộp chạy ra chợ.

“Nương con sẽ không mang thứ đó đâu, chúng cứ nấu ở đây nguyên viện này là chổ của chúng ta không ai quan tâm tới vậy còn tốt, còn thức ăn này đệ mang bỏ cho tỷ” nàng chỉ chỉ mấy cái dĩa đệ đệ nàng rất biết nghe lời đem bỏ toàn bộ rồi chạy lên hỏi nàng “Tỷ thật chúng ta sẽ ăn bửa thật là ngon chứ“. Mẫu thân lại lén lau nước mắt nàng nhìn mà càng đau lòng “Nương, đệ đệ từ bây giờ sẽ được ăn ngon, chúng ta hãy sống một cuộc sống ung dung, thoải mái chỉ có chúng ta mà thôi, được không“.

“Được ạ” đệ đệ nàng cười tiết cả mắt. Mẫu thân nàng cũng cười nói “Được, nương chỉ có hai đứa là đủ nương không cần bất cứ thứ gì hết“. Nàng hôm nay nói thật nhiều có lẽ tình thân một lần nữa khiến nàng tin tưởng.

Nàng nhìn đệ đệ mình khẻ nói “Đệ ngày mai tỷ sẽ dạy cho đệ một loại võ“. Mẫu thân, đệ đệ ngạc nhiên nhìn nàng mắt chữ A miệng chữ O, mẫu thân nàng hỏi “Con biết võ từ khi nào“.

Nàng hít một hơi thật sâu quyết định nói ra sự thật “Nương con không phải là con người, con biết điều này rất phi lý nhưng con nương đã mất hồn con lại trùng hợp nhập vào đứa con của người, điều này khiến người khó chấp nhận đúng không“.

“Ta biết, ta biết chứ, từ tính cách cho đó khí chất của con ta đã biết con không phải con ta, đứa con bất hạnh của ta nay đã không còn thật sao” mẫu thân nàng vừa nói vừa kìm chế.

“Con sẽ thay nàng ấy chăm sóc nương và đệ đệ, có lẽ đây là duyên, người ghét bỏ con sao” nàng bình thản nói. “Tỷ đệ không ghét tỷ dù tỷ không phải là tỷ của đệ, đệ vẩn yêu thương tỷ như tỷ ruột của mình” đệ đê nàng hùng hổ nói. Mẫu thân nhìn nàng “Ta không ghét con, ta cũng sẽ yêu thương con, con mãi là con gái của ta“.

“Uh, cảm ơn hai người, đệ mai theo ta luyện võ đấy, không lười biến tỷ không muốn bên cạnh tỷ có một người vô dụng” nàng ôm hai người nở nụ cười nói.

Đệ đệ gật gật đầu, nàng buông hai người ra thì nhìn thấy Vân Y về tới nàng quay qua nói “Hai người ngồi đây chờ, con đi nấu cơm“. Nàng bước ra kêu Vân Y đi nhóm lửa, Vân Y đưa số tiền còn lại cho nàng, nàng cầm lấy rồi sẵn tiện cầm thức ăn đi rửa mằn cho sạch.

Nàng bắt đầu chế biến thức ăn nơi đây còn thiếu hương liệu rất nhiều nên không thể ngon như kiếp trước. Xào xào nấu nấu, sở trường của nàng là nấu ăn mà. Vân Y từ ngoài bước vô “Tiểu thư thật thơm nha, ở bên cạnh tiểu thư lâu rồi nhưng lần đầu tiên thấy tiểu thư vào bếp đó nha“.

Nàng cười cười “Em mau dọn ra bàn đi, xào xong cái này ta mang ra luôn.

Mọi người đang nhìn món ăn nàng mà thèm thuồng, nàng mang món xào lên đặt lên bàn rồi ngồi xuống, sẵn kêu cả Vân Y ngồi luôn thời đại này ai cho chủ tớ ngồi chung “Tiểu Y em ngồi xuống cùng ăn đi, ở bên cạnh ta không cần câu nệ tiểu tiết ta không thích“. Vân Y nhìn nhìn rối ngồi xuống “Đa tạ tiểu thư“.

“Mọi người ăn đi, đừng nhìn nữa nguội là hết ngon đấy” nàng vừa nói vừa gắp đồ ăn cho từng người. “Tỷ thật ngon nha, quá tuyệt vời” đệ đệ vừa ăn ngấu nghiến vừa khen cả mẫu thân và Vân Y điều ăn rất ngon.

Ăn xong ai nấy điều về phòng nghỉ ngơi nàng lại phải đi tắm rửa nhìn quá bẩn “Tiểu Y em lấy nước cho ta tắm đi“. Vân Y lấy nước đổ đầy thùng nàng thả vài hoa tên đường về mà nàng đã hái nhìn Vân Y nói “Muội cũng tắm nghỉ ngơi đi ở đây không có việc gì rối“. “Dạ, muội xin lui ạ” nói xong Vân Y bước ra ngoài.

Nàng tắm sạch sẽ cảm thấy khá ổn nàng mặc quần áo đi đến giường nhìn con vật đen đen này, lông nó rất mượt thấy ú ú chứ toàn lông thôi. Nàng bước ra ngoài tìm ít thuốc nàng nhớ Vân Y từng nói cổ thân thể này rất thích trồng cây làm thuốc mê đan dược nhưng không thể tu luyện được. “Nàng” không thể luyện được thì nàng sẽ thay thế luyện dược, đối với nàng dược là thứ nàng yêu thích nhất làm một bác sĩ ở kiếp trước nàng luôn bào chế thuốc, đặc biệt là thuốc độc, ở đây có lẽ nhiều thuốc có thể cho nàng tha hồ mà luyện chế. Đi vòng quanh khu vườn phía sau thật sự rất nhiều thuốc nha toàn cây quý không, hái một ít thứ cần dùng nàng quay qua nhìn thấy mảnh đất còn trống nàng quyết định mai sẽ trồng rau vì thời đại này đất là tốt nhất.

Mang mấy lá thuốc đi rửa sạch nàng đem vào phòng ngồi xuống giường bỏ mấy lá vào miệng nhai cho nhuyễn rồi tắp lên vết thương nó.

Nàng mệt mỏi dựa vào thành giường khẻ cất giọng “Ngươi thật nằm ăn dạ sao, tủng rồi lại muốn giả vờ hả“.

Ách sao nàng ta biết mình đã tỉnh, thuốc nàng ta rất hiệu quả nhìn yếu đuối như vậy mà khí chất thật vương dã, con vật cựa cựa mở mắt nói chuyện “Ta không có tên, ta không có nhà ở, nay ngươi cứu ta ta lấy thân báo đáp nha“.

Nàng phì cười “Ngươi là giống cái, ngươi cứ ở bênh ta ta nuôi ngươi, sao này ngươi gọi là Bối Bối nhé“. Nó tròn xoe mắt nhìn nàng “Ngươi không hoảng khi ta biết nói chuyện sao, sao ngươi biết ta là con gái“. Nàng nhìn nó nhéo nhéo đôi má phúng phính nói “Ta không sợ, biết ngươi là giống gì thì kệ ta, đói không ta lấy chút thức ăn cho ngươi“. Nó lê lết leo lên mình nàng làm nũng “Ta rất đói nha, ta gọi ngươi là tỷ tỷ nhé“. Nàng cười “Uh, ngươi muốn gọi gì cũng được, nằm nghỉ ngơi ta đi lấy đồ ăn cho ngươi“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.