Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 33: Ngươi quả nhiên rất gan dạ




Quật roi là hình phạt thường dùng với các đệ tử.

Đương nhiên tiên hình này khác với quật roi của người phạm nhân, là dùng linh khí hạ phẩm chấn nguyên tiên để thi hành, mỗi một roi có thể đánh tan nguyên lực bảo vệ thân thể của các đệ tử, đau tận tới xương cốt.

Bình thường các đệ tử phạm sai lầm đều bị phạt khoảng ba lăm đến năm mươi roi, sau khi đánh sẽ thì chủ yếu sẽ phải nằm trên giường tâm chín mươi ngày mới khỏi. 

Vạn Uyên phải chịu một trăm roi thì cũng phải nằm đến hơn hai mươi ngày mới có thể xuống giường được.

Vạn Uyên cũng biết rằng bản thân mình đã phạm vào tội khiến cho nhiều người tức giận, nên cũng không dám cãi lại Hô Duyên Dũng, chỉ nhìn Diệp Viễn bằng ánh mắt ai oán rồi nói: “Chúng ta đi, tí nữa đến nhặt xác giúp ngươi!”

Diệp Viễn cũng không chịu yếu thế, lớn tiếng nói: “Đa tạ nhiều, nhưng mà vẫn là nhặt xác con chó nhà người ngươi nha. Không tiễn.” 

Nói xong, Diệp Viễn vẫy vẫy tay kèm theo là vẻ càng kéo thêm thù hận để tiễn Vạn Uyên rơi khỏi sân thi đấu.

Nếu như đây không phải là trận chiến sinh tử, thì Vạn Uyên hận không thể lập tức đi xé xác Diệp Viễn ra làm trăm mảnh.

Vạn Uyên rời khỏi sân thi đấu, Hô Duyên Dũng trầm mặt tuyên bố: “Tiếp tục trận sinh tử.” 

Lúc này Phí Thanh Bình đã hồi phục lại tinh thần, ánh mắt theo sự oán độc giống như muốn xé sống Diệp Viễn ra làm trăm mảnh.

“Diệp Viễn người tiểu nhân bỉ ổi, vậy mà ngươi dùng phương pháp bỉ ổi như thế để đánh lén ta!” Phí Thanh Bình nghiến răng nghiến lợi nói.

Diệp Viễn nhìn cái dáng vẻ giống như ngốc của hắn rồi cười nói: “Này, là ngươi tự mình nói là nhường ta ba chiêu, bây giơ lại trách ta bỉ ổi, ngươi có phải là thật sự biến thành đầu heo rồi không?” 

“Tiểu tạp chủng, ngươi chết chắc rồi!” Phí Thanh Bình đã thực sự phẫn nộ rồi, lại không ngừng mắng Diệp Viễn.

Tiếng nói vừa dứt, trong thời gian chỉ trong nháy mắt thân hình của Diệp Viễn lại xuất hiện ở trước mặt.

“Bịch.” 

Phí Thanh Bình lại bị bay ra ngoài một lần nữa.

Lần này, mọi người ở trên khán đài cuối cùng cũng phát hiện ra không thích hợp rồi.

Nếu như nói, mấy lần trước Phí Thanh Bình bị đánh bay ra ngoài rất nhiều lần là bởi vì ban đầu hắn khinh địch, nhưng bây giờ thì sao? 

Phí Thanh Bình và Diệp Viễn đứng song song với nhau, dưới cơn thịnh nộ Phí Thanh Bình không thể không có sự chuẩn bị được, nhưng mà vẫn bị một chưởng của Diệp Viễn đánh bay ra ngoài.

Những người có nhãn lực tốt đều phát hiện ra, lần này Phí Thanh Bình đã chuẩn bị phản kích rồi nhưng mà hắn vẫn bị chậm nửa nhịp.

“Này... Thuấn Thiểm có nhanh như thế sao?” Tả Bất Quy cảm thấy ngày hôm nay có quá nhiều sự việc nằm ngoài sự hiểu biết của hắn rồi. 

Long Đường nhìn hắn một cái rồi nói rằng: “Xem ra chúng ta đều được mở mang tầm hiểu biết rồi, Thuấn Thiển của Diệp Viễn đã đạt đến cấp viên mãn rồi.”

Tả Bất Quy hít một ngụm khí lạnh: “Là... cấp viên mãn… Thuấn Thiển ngươi cũng biết sao?”

Long Đường giống như không hiểu ý của Tả Bất Quy, gật đầu nói: “Nhưng đến cuối cùng ta vẫn không tìm được cơ hội để bước qua cấp viên mãn.” 

Tả Bất Quy lẩm bẩm nói: “Cái này, Diệp Viễn… thật sự là một yêu nghiệt nha! Xem ra sau này chúng ta lại có thêm một đối thủ đáng sợ rồi!”

Nghe thấy lời của Tả Bất Quy, mà trên mặt của Long Đường không có bất cứ biểu tình, ngược lại rất chú tâm đến trận chiến.

“Nếu như hắn có thể vùng dậy được thì có thể là một đối thủ không tồi.” Khí phách hiên ngang trước sau như một của Long Đường giống như đã cô đơn rất lâu ở Học viện Đan Võ này rồi. 

Tả Bất Quy cho một ánh mắt xem thường nói: “Quả nhiên ngươi là một tên biến thái! Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì trên người Diệp Viễn, nhưng đối với ngươi mà nói e rằng chả tạo nên sự uy hiếp gì, dù sao thì cảnh giới của ngươi cũng cao hơn hắn rất nhiều.”

“Không hẳn là vậy! Lẽ nào bây giờ ngươi vẫn không tin việc Diệp Viễn liên tiếp thăng lên hai cấp, là kết quả của phụ thân hắn nuông chiều cho hư sao?”

Tả Bất Quy lắc đầu nói: “Mặc dù không biết hắn làm cách nào mà đạt được như vậy nhưng hắn tuyệt đối không phải Nguyên Khí Cảnh tầng ba không có căn cơ như thế được! Từ khi bắt đầu cho đến nay, hắn liên tiếp dùng mười mấy lần Thuấn Thiểm và Điệp lãng Ba tâm chưởng, nếu như không có căn cơ mà nói thì theo lý thuyết bây giờ hắn không thể chống đỡ nữa. Nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của hắn thì không giống như vất vả lắm, ngược lại rất thành thạo. Nhưng vấn đề vẫn là... hắn làm cách làm thế nào để đạt được như thế?” 

Từ khi quan sát trận chiến cho đên bây giờ, Tả Bất Quy càng ngày càng cảm thấy trên người Diệp Viễn có quá nhiều bí ẩn. Rốt cuộc trên người Diệp Viễn đã xảy ra chuyện gì, rất nhiều sự việc đã vượt qua sự nhận thức của hắn rồi.

Nhưng mà, Tả Bất Quy cũng không coi Diệp Viễn làm đối thủ bởi vì cảnh giới của Diệp Viễn quá thấp.

Tích lũy nguyên lực là một quá trình rất dài, cho dù có thiên phú tốt đi nữa thì quá trình này cũng thể bù lấp được trong khoảng thời gian ngắn đến vậy. 

Tả Bất quy lớn hơn Diệp Viễn tròn hai tuổi, nếu như chỉ giống như dáng vẻ Phí Thanh Bình có tài năng bình thường thì bị Diệp Viễn đuổi kịp cũng không phải là chuyện kỳ lạ gì.

Nhưng mà bản thân Tả Bất Quy chính là thiên tài trong thiên tài, là nhân vật đứng thứ hai trong võ bảng, hắn có sự kiêu ngạo của chính mình. Đợi đến lúc thực lực của Diệp Viễn bằng với thực lực của hắn bây giờ thì chắc chắn hắn đã bước sang một cảnh giới mới lớn hơn rồi.

“Xem ra, trên người Diệp Viễn giấu không ít bí mật. Ta có một loại cảm giác, chỉ sợ không lâu nữa thôi thì hắn nhất định sẽ là kình địch của ta và ngươi.” Long Đường nói. 

Lúc này Diệp Viễn nhìn Phí Thanh Bình nằm trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Ngươi mắng ta như thế nào cũng không sao cả, nhưng ngay cả cha mẹ ta người cũng lôi vào mắng, vậy thì không được nhé. Nếu như người có gan thì lại mắng một câu thử xem, lần này ta ra tay sẽ không nhẹ như mấy lần trước đâu nha.”

Phí Thanh Bình từ trên mặt đất vật lộn mà đứng dậy, lắc lắc cái đầu heo một lúc, cười độc ác nói: “Ha ha ha ha… chỉ dựa vào ngươi? Cho dù ngươi luyện thành Điệp Lãng Ba tâm chưởng thì làm sao? Nhất trung lãng mà thôi, ta chính là để cho ngươi đánh, xem người có đánh chết được ta hay không? Đợi đến lúc nguyên lực của ngươi hao hết thì chính là thời gian chết của ngươi! Mắng ngươi thì làm sao? Tiểu tạp chủng, tiểu tạp chủng, đến đây, đến đánh ta đi!”

Lần này Phí Thanh Bình đã rút ra được bài học, trong thời gian nói chuyên đã đều cao cảnh giác, âm thầm vận chuyển nguyên lực, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể thi triển Tiểu Cầm Nã Thủ. 

Hắn cũng biết rằng, nói về thân pháp thì cho dù như thế nào đi chẳng nữa bản thân mình cũng không thể vượt qua được Diệp Viễn, nên dứt khoát áp dụng thế phòng thủ.

Chỉ cần đợi đến khi nguyên lực của Diệp Viễn tiêu hao hết, thì hắn sẽ chết chắc!

Nhưng mà lần này Diệp Viễn lại không có ý định ra tay ngay lập tức, mà nhìn Phí Thanh Bình cười cười. Chỉ là trong ý cười đó để lộ ra khí lạnh, làm cho tất cả các đệ tử ở trên khán đài cảm nhận vô cùng sợ hãi. 

Hai mắt của Hô Duyên Dũng hơi hơi hít lại, hắn cũng biết Diệp Viễn đã thực sự tức giận rồi, lần công kích tiếp theo nhất định là một trận lôi đình.

Chỉ là hắn cũng không biết được, rốt cuộc Diệp Viễn đã dùng cách gì để bổ sung sự chệnh lệch về cảnh giới.

Tất nhiên thì Điệp Lãng Ba Tâm chưởng Nhất Trung Lãng sẽ không gây tổn hại gì nghiêm trọng đến Phí Thanh Bình, nhiều nhất cũng chỉ khiến hắn cảm thấy khó chịu mà thôi. 

Liên tiếp dùng Điệp Lãng Ba Tâm chưởng cũng không có tác dụng, lẽ nào Diệp Viễn còn có đòn sát thủ nào vẫn chưa dùng tới?

Hô Diên Dũng âm thầm có chút kỳ vọng, hôm nay Diệp Viễn đã mang lại cho hắn rất nhiều bất ngờ rồi.

“Ha ha ha, rất tốt, quả nhiên ngươi rất dũng cảm. Nếu ta đến thì Tiểu Cầm Nã Thủ của ngươi phải chuẩn bị cho tốt nha.” Diệp Viễn tràn đầy ý cười, còn đặc biệt nhắc nhở Phí Thanh Bình một chút. 

Ngay sau đó, Phí Thanh Bình phát hiện ra thân hình của Diệp Viễn dần dần trở nên mơ hồ, nhất thời cảm thấy không ổn, không chút do dự mà sử dụng Tiểu Cầm Nã Thủ, nghĩ muốn làm giảm tốc độ thân ảnh của Diệp Viễn.

Nhưng mà tất cả đều là phí công.

Thân hình của Diệp Viễn lại một lần nữa hiện ta ở trước mặt hắn, tiếp đến là đánh ra một chưởng, hoàn toàn giống với mấy lần trước. 

“Điệp Lãng Ba tâm chưởng, nhị trung lãng!”

Thân thể của Phí Thanh Bình giống như là cánh diều bị dứt dây bay thẳng ra ngoài.

“Bịch.” 

Ngã xuống đất trong nháy mắt, Phí Thanh Bình nhổ ra một ngụm máu lớn, hiển nhiên là đã bị nội thương không nhẹ.

“Nhị trung lãng! Hắn đã luyện thành công nhị trung lãng rồi! Cái này... cái này làm sao có thể chứ? Mới có ba ngày nha!” Tả Bất Quy có chút không dám tin vào mắt của mình nữa, một màn này thật sự quá khủng bố đi!

Mặc dù lực công kích chỉ nâng cao lên một lần nhưng độ khó của sự tu luyện lại không chỉ dừng ở sự gia tăng một lần. 

Long Đường đã dự tính rồi, nếu muốn luyện thành nhị trung lãng, thì hắn ít nhất cũng phải tốn thời gian ít nhất ba tháng.

Tên tiểu tử Diệp Viễn này còn là người không?

Mặc dù Long Đường đứng một bên không nói năng gì, nhưng sự chấn động trong lòng tuyệt đối không kém so với Tả Bất Quy. 

Trong ba ngày đã luyện thành công nhị trung lãng, là chuyện từ trước tới nay hắn không dám nghĩ tới!

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trên người Diệp Viễn, khiến cho hắn trở nên yêu nghiệt như thế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.