Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 16: Lời nói tương kích




"Không nghĩ tới Diệp huynh gia học uyên thâm, thành tựu trên đan đạo dĩ nhiên có thể đạt tới trình độ như vậy. Đường Vũ nhẹ tin đồn đãi, cho nên thất lễ Diệp huynh, thật sự là xấu hổ." Chỉ riêng ngón này, Đường Vũ cũng biết Diệp Viễn tuyệt đối là hữu danh vô thực, vì vậy vội vàng xin lỗi.

Diệp Viễn trong lòng thầm khen, Đường Vũ này xuất thân bần hàn, nhưng là một nam nhân quang minh lỗi lạc, ngược lại đáng giá kết giao.

Đi trên đường tới, Đường Vũ cũng tự báo qua cảnh nhà, Diệp Viễn mới biết Đường Vũ lại cũng là học viên Học Viện Đan Võ, không trách nói hắn là ở cuối bảng. 

Diệp Viễn cười nói: "Đường huynh không cần như thế, danh tiếng ta lúc trước đích xác không tốt, không trách Đường huynh. Thành tựu đan đạo này, ngược lại chưa nói tới cao bao nhiêu, chẳng qua là khi còn bé thường bị phụ thân buộc học tập nhận ra nhất chút ít dược tài, ngược lại có thể nhận ra một chút ít mà thôi."

Đường Vũ lúc này không dám tiếp tục khinh thường Diệp Viễn, vội vàng nói: "Diệp huynh khiêm nhường, xin mời."

Đường Vũ dẫn Diệp Viễn vào trong phòng, một hồi tiếng ho khan từ trên giường truyền tới, tỏ ra uể oải. Không cần phải nói, vị nằm ở trên giường kia chính là phụ thân của Đường Vũ - Đường Tông Hoài rồi. 

"Vũ nhi... Khục khục... Là ngươi... Khục khục... Trở về rồi?" Tình huống của Đường Tông Hoài giống như không tốt lắm, vừa nói liền ho khan lợi hại, còn giùng giằng muốn ngồi dậy.

Đường Vũ thấy cảnh này, liền vội vàng tiến lên đỡ Đường Tông Hoài: "Phụ thân, đều nói người không nên lộn xộn rồi."

"Ha ha... Khục khục... Phụ thân lần này... Sợ là... Khục khục... Không chịu nổi rồi, sau này... Sau này ngươi phải... Khục khục... Chiếu cố thật tốt chính mình." Đường Tông Hoài thế nhưng đã có ý nghĩ mình sẽ chết. 

Nước mắt Đường Vũ quét một chút liền trào ra, nức nở nói: "Phụ thân, người không cần nói vậy, hài nhi... Hài nhi nhất định sẽ trị khỏi cho người! Hài nhi đã mang Lục Diệp Thảo về, dùng để luyện chế Đại Hoàn Đan cho người đây."

Đường Vũ đang muốn đứng dậy, lại bị Đường Tông Hoài bắt lại: "Không... không cần... Khục khục... vô dụng."

Ngược lại không phải là Đường Tông Hoài nói Đại Hoàn Đan không dùng được, mà là hắn biết nhi tử không có khả năng luyện chế ra Đại Hoàn Đan. Cứ như vậy lãng phí hết dược tài, còn không bằng để lại cho nhi tử. 

"Khục khục... Vũ nhi, thì ra... Khục khục... Thì ra có khách, làm sao... không mời đến ngồi đi?" Đường Tông Hoài lúc này mới phát hiện trước cửa phòng còn có một người.

Nhắc đến Diệp Viễn, Đường Vũ tinh thần chấn động, nhìn Diệp Viễn nói: "Diệp huynh, van cầu ngươi mau cứu phụ thân ta! Chỉ cần có thể trị khỏi hắn, đời ta làm trâu làm ngựa cho ngươi đều được!"

Nhìn ra được, Đường Vũ xuất thân mặc dù không tốt, nhưng là người rất có ngạo khí. Có thể nói ra những lời ấy, nói rõ hai người phụ tử bọn hắn cảm tình thật rất sâu. Lấy mình đo người, tâm tư Diệp Viễn sâu trong nội tâm mềm mại cũng bị xúc động. 

"Huynh đệ ta với ngươi có thể nói là hợp ý, nói cái gì làm trâu làm ngựa? Nhanh để cho bá phụ nằm xuống, ta tới chẩn đoán một chút." Diệp Viễn cũng không già mồm, trực tiếp ngồi ở mép giường, Đường Vũ nhường ra vị trí cho hắn.

Diệp Viễn đang muốn bắt lấy cổ tay của Đường Tông Hoài, ai ngờ hắn lại rút ra: "Không cần... Vị tiểu huynh đệ này... Cám ơn ngươi."

"Phụ thân!" Đường Vũ thấy phụ thân như thế, nhất thời nóng nảy. 

Diệp Viễn biết Đường Tông Hoài là vì không muốn thêm phiền toái cho nhi tử, một lòng tìm chết rồi. Đương nhiên, còn có một phần nguyên nhân chính là Diệp Viễn quá trẻ tuổi, hắn căn bản không tin tưởng Diệp Viễn có thể làm được gì.

Diệp Viễn cũng không nổi giận, lấy tay chặn lại Đường Vũ, mở miệng nói: "Bá phụ, nếu là ta không đoán sai, người là bị Cự Phong Tê gây thương tích đúng chứ?"

Đường Vũ nghe được nhất thời kích động: "Diệp huynh thật là thật là tinh mắt, lại có thể liếc mắt nhìn liền đoán được." 

Đường Tông Hoài vẫn không hề bị lay động, ho khan mấy tiếng, đứt quãng nói: "Ừ... Vũ nhi nói cho... ngươi sao? Không cần... phí tâm."

"Phụ thân, ta thật không có nói cho Diệp huynh, là hắn tự mình nhìn ra được!" Mắt thấy phụ thân lòng mang ý chết, lòng Đường Vũ nóng như lửa đốt.

Thấy loại tình huống này, chân mày Diệp Viễn cau lại. Chữa bệnh cho người trước hết phải trị tâm, Đường Tông Hoài chính mình cũng không muốn sống, cho dù cho hắn ăn linh đan diệu dược cũng không nhất định có thể cứu hắn trở về. 

Lấy nhãn lực của Diệp Viễn, hắn có thể nhìn ra thương thế của Đường Tông Hoài quả thực rất nặng, chỉ sợ là không sống qua ngày mai. Còn tiếp tục trì hoãn như vậy, chính là hắn trở lại Đan Đế, cũng không cứu sống được Đường Tông Hoài rồi. Cho dù như bây giờ, cũng không phải một viên Đại Hoàn Đan là có thể cứu được.

Diệp Viễn quyết định cho thuốc mạnh: "Thôi, Đường huynh, người đã vô tình vô nghĩa như vậy, cứu để làm chi? Nếu chính ông ấy muốn chết, liền để ông ấy chết đi."

Đường Vũ không rõ vì sao, thấy Diệp Viễn chê bai phụ thân mình như thế, nhất thời cả giận nói: "Diệp Viễn, ngươi nói cái gì? Phụ thân ta bị thương thành như vậy cũng là vì ta, ngươi sao nói ông là người vô tình vô nghĩa?" 

"Hừ... Ngây thơ như vậy... Phép khích tướng... Vô dụng." Đường Vũ nghe không hiểu, Đường Tông Hoài chính là lão giang hồ, sao nghe không hiểu cho được?

Diệp Viễn tự nhiên không nghĩ đơn giản như vậy thì thành công, cười lạnh nói: "Phải không? Ông coi như là phép khích tướng được rồi, sau này lúc Đường huynh chết yểu đầu đường, sẽ đi tới địa phủ tìm ông hỏi tội, đến lúc đó xem ông trả lời ra sao."

Đường Tông Hoài vốn không có chút rung động nào, tâm tình rốt cuộc cũng nổi lên một tia rung động, hắn xoay người hỏi: "Lời này hiểu thế nào?" 

"Ông không phải nói ta là phép khích tướng sao? Lại hỏi nhiều như vậy làm gì? Ta là thấy Đường huynh một người hiếu tâm mới đáp ứng tới cứu người, không nghĩ tới hắn hiếu thuận ông lại không chịu được như vậy, không cứu cũng được, cáo từ." Nói xong, Diệp Viễn thật xoay người muốn đi.

"Chậm đã!" Đường Tông Hoài cùng Đường Vũ trăm miệng một lời nói.

"Bá phụ còn có chuyện gì?" Diệp Viễn không để ý tới Đường Vũ, lạnh lùng nói. 

"Ta muốn biết... Tiểu huynh đệ... Mới vừa rồi nói... Rốt cuộc vì sao?" Diệp Viễn nói Đường Vũ chết yểu đầu đường thật sự đã kích thích đến hắn.

"Ông một kẻ hấp hối sắp chết, biết nhiều như vậy làm gì? Con mình chết sống đều không quan tâm, chỉ lo chính mình tìm chết, người như vậy không phải vô tình vô nghĩa thì là cái gì?" Diệp Viễn cười lạnh nói.

"Chỉ... chỉ cần... Tiểu huynh đệ nói rõ ràng... ta... đồng ý chữa trị." Tựa hồ là nói có hơi nhiều, Đường Tông Hoài ho càng thêm lợi hại. 

Diệp Viễn lại vẫn như cũ là gương mặt khinh bỉ, cười lạnh nói: "Ông cho rằng là Đường Vũ vào Học Viện Đan Võ, sau này sẽ tiền đồ vô lượng?"

"Khó khăn... Chẳng lẽ không đúng?" Đường Tông Hoài nghi ngờ nói.

"Dĩ nhiên không phải! Học Viện Đan Võ chẳng những không phải thánh địa như ông tưởng tượng, ngược lại là một nơi vô cùng tàn khốc. Đương nhiên, ta tin tưởng Đường huynh nhất định không nói với ông những chuyện này, có phải thế không?" Diệp Viễn vừa nói, vừa nhìn về phía Đường Vũ. 

Mặt Đường Vũ lộ ra vẻ lúng túng, lại như cũ gật đầu một cái, tính là thầm chấp nhận. Đường Tông Hoài hiểu rõ con mình nhất, cũng tự nhiên biết hắn không phải đang dối gạt chính mình, không khỏi trong lòng căng thẳng.

Diệp Viễn tiếp tục nói: "Học Viện Đan Võ chính xác là nơi thiên tài hội tụ, nhưng cũng là nơi cạnh tranh kịch liệt nhất, thậm chí so với bên ngoài còn tàn khốc hơn! Một thiên tài sinh ra, thường thường phải giẫm qua xác những thiên tài khác. Đường huynh tư chất mặc dù không tệ, nhưng cũng không coi là tuyệt đỉnh, huống chi hắn chẳng qua là tầng lớp bình dân, không có tư nguyên chống đỡ, hắn nhất định chỉ có thể là đá đặt chân của người khác! Sau này có một ngày hắn bị loại bỏ, cho dù còn sống, cũng bất quá là dựa vào nghề thợ săn yêu thú mà sinh sống, người như vậy tại Học Viện Đan Võ không phải ít. Ông cảm thấy, thợ săn yêu thú có bao nhiêu người có thể an an ổn ổn vượt qua cả đời?"

Đường Tông Hoài bản thân chính là thợ săn yêu thú, tự nhiên biết được tình cảnh của một thợ săn yêu thú. Nếu con mình sau này có khả năng phải bước theo con đường của mình, Đường Tông Hoài cảm thấy chết cũng chết không yên ổn rồi. 

"Tiểu... Tiểu huynh đệ, mới vừa rồi... Khục khục... là ta không đúng, phiền toái... ngươi trị lành thương thế của ta, ta... Ta đồng ý bỏ ra... bất kỳ giá nào." Đường Tông Hoài vốn là không muốn tạo thêm phiền toái cho nhi tử, bây giờ phát hiện sau khi hắn chết con trai có thể sẽ có càng nhiều phiền toái hơn, điều này làm cho hắn bất kể như thế nào cũng không thể chết đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.