"Thổ chi Thuẫn"
Từng tầng đất dày nối nhau mà dâng lên, quây thành một vòng cung phía sau lưng Phi Yên. Cho dù cách một tầng đất thật dày, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng. Mồ hôi lạnh chảy ra, chỉ một chút nữa thôi, nàng...quả thực là sơ suất.
Tử Huyền bên trong thức hải không ngừng lảm nhảm cái gì mà "ngựa non háu đá..." Phi Yên không để tâm, ra tay lại càng quyết liệt, chiêu chiêu đoạt mệnh. Một đống rễ cây xuyên từ đất, trói chặt lấy chân hai ma thú, gai sắc nhọn cứa thủng da thịt ma thú, máu ồ ồ chảy ra. Nhất thời, một cỗ tanh tưởi truyền vào óc. Nhưng nàng không một chút khó chịu, lại có phần kích thích bởi vị máu tanh.
Chớp mắt đã có ba con ma thú cửu cấp ngã xuống. Ma thú bát cấp cũng đã lao vào trận chiến. Lang vương đứng phía ngoài, chậm rãi theo dõi trận chiến
Ngay lúc Phi Yên xoay người né tránh công kích của một con sói lông đỏ nhạt, một hơi thở cuồng nộ lao đến bên cạnh nàng, nhằm chuẩn xác vào cánh tay đang cầm ma trượng.
Phi Yên lui về phía sau vào bước. Máu từ cánh tay nàng nhỏ xuống, kích thích lũ ma thú. Lang vương ngạo nghễ rung bộ lông đỏ rực, vểnh cái tai chấm đen, ưu nhã tiến về phía nàng.
Nhìn cánh tay nhỏ máu của chính mình, Phi Yên không khỏi có chút ngạc nhiên. Chỉ là một ma thú cửu cấp, tốc độ lại có thể nhanh như vậy. Tam nhãn lang vương này, nàng muốn !
"Nhân loại, mau rời khỏi nơi đây, bổn lang sẽ thả cho ngươi một con đường sống"
Âm thanh kiêu ngạo của Lang vương vang lên, đầy uy hiếp, nhưng trong nội tâm không khỏi kinh hãi. Một tiểu nữ tử chưa trưởng thành, thực lực là thống lĩnh, sức chiến đấu lại ngoan cường như vậy, nếu như cố tình cá chết lưới rách, lang tộc của hắn cũng sẽ chẳng còn bao nhiêu.
Phi Yên cũng không mấy ngạc nhiên. Ma thú cấp 7 đã có linh trí, cấp 9 đã có thể nói chuyện, càng không nói đến tên biến dị biến thái này. Nàng cuồng ngạo, nói : "Ta, muốn ngươi trở thành ma thú của ta"
Lang vương gằn giọng : "Ngươi là triệu hồi sư ? Chết tiệt ! Vậy thì đừng hòng rời khỏi đây ! Để mạng lại luôn đi !"
Nói xong. liền phu ra một hồi lửa, uy lực so với những ma thú kia quả thực hơn nhiều lắm !
Phi Yên cũng không tiếp tục chơi đùa mà thực sự đối đầu, chiến đấu với Lang vương. Vết thương ở cánh tay đang được chữa trị bởi Thánh lực – nàng tự gọi như thế. Bây giờ, nàng cũng đã đột phá thống lĩnh, quang cùng thủy nguyên tố đều có thể chữa thương, hiệu quả tuy có chút chênh lệch nhưng không phải vấn đề quan trọng lúc này.
Tay phải tuy bị thương vẫn nắm chặt ma trượng, bàn tay trái xòe ra, luồng khí trắng tinh bay vòng quanh tay nàng. Đây chính là quang nguyên tố vô cùng hiến thấy. Nhưng càng lạ là Phi Yên lại có thể dễ dàng điều động chúng xuất ra, lượng nhiều như vậy.
Vết rách gần một gang với tốc độ mắt thường có thể thấy dần khép lại. Lang vương có chút kinh ngạc, nhưng vẫn đứng yên, kiên nhẫn chờ đợi đối thủ xử lý xong thương thế, không chút lợi dụng thời cơ thừa nước đục thả câu.
Một luồng ký ức hiện lên trong đầu. Có chút quen thuôc, lại như ngàn năm xa lạ. Giống như là một thói quen, chẳng cần niệm chú phức tạp, ma trượng hướng về phía lang vương, môi mỏng khẽ nhếch.
"Đi"
Hàng lục mũi tên sắc nhọn xé gió mà đến. Cảm giác được uy hiếp mãnh liệt, lang vương không dám manh động công kích mà lựa chọn né tránh. Kim lại cắm sâu xuống đất, số còn lại phóng liên tiếp vào thân cây gần đó. Thân cây nứt toác, vỡ vụn.
"Rống"
Lang vương công kích. Hỏa diễm ngút trời, thiêu cháy cả một vùng cây cỏ. Y phục có chút rúm rõ, Phi Yên lách ra khỏi làn nước. Thủy khắc hỏa, nàng chính là đang áp chế Lang vương, khiến nó có công kích cũng vô dụng, từ từ tiêu tốn ma lực.
Liên tiếp vào đòn tấn công. Tam Nhãn Lang bình thường đã sớm lùi xa ra phía ngoài.
Vài ma thú khác loại có thực lực hơi kém đã trực tiếp bỏ chạy, để lại một khu đất trống trải cho cả hai giao chiến.
Lang vương thở hồng hộc. Nhân loại ti tiện ! Chỉ biết trốn !
Tức giận, ma thú càng trở nên hung hãn, cũng dần mất đi chút trí thông minh vốn đã ít ỏi, liều mình xông tới.
Mắt Phi Yên bừng sáng. Chính là lúc này ! Ma trượng giơ lên. Hỏa cầu đỏ rực từ trong một văn hoa lớn từ ma trượng xông ra, đỏ rực, cắn nuốt lấy thân thể Lang vương. Một bầy Tam nhãn lang thấy tình thế không tốt liền nhất loạt lao tới, công kích Phi Yên.
"Dừng lại". Giọng nói uy nghiêm của Lang vương khiến bầy sói hoãn lại công kích, một con đầu đàn không kịp dừng lại tốc độ, cứ thế phóng tới liền bị Phi Yên dùng ma trượng quật bay. Bầy sói khó hiểu nhìn vị lang vương. Lang vương rống một tiếng uy dũng, cả đàn sói liền lui về phía sau gần trăm trượng. Lúc này lang vương mới yếu ớt, tiến dần về phía Phi Yên.
Phi Yên nhìn bộ lông cháy xém của nó mà có chút..thương tâm. Bộ lông đẹp như vậy lại...~
Lang vương chậm rãi nói : "Ta thua. Ngươi có thể khế ước với ta, hoặc là tùy ý chém giết. Nhưng đồng tộc của ta...ta dùng tôn nghiêm cuối cùng của ma thú, van cầu ngươi thả cho chúng một con đường sống."
"Ngươi, còn tôn nghiêm sao ?" Phi Yên hờ hững hỏi.
Lang vương nghẹn họng, gằn từng chữ : "Ngươi, đừng ép ta" Xong, liền trang tứ thế sẵn sàng tiếp một trận quyết chiến.
"Được thôi. Ta tạm đồng ý. Chuẩn bị đi, tiểu ma thú ~ ! "
"Khế ước chi trận, mở"
Một ma trận bảy sắc hiện ra, mà Phi Yên lại đứng ở tâm ma trận. Nhắm mắt lại, nàng có thể cảm nhận được sự dao động của ma thú hệ hỏa. Lang vương vừa vặn đứng ở trong ma trận, trên một đồ án đỏ rực sắc lửa.
Nàng lựa chọn, khế ước ngang hàng. Có nghĩa là khi giải trừ khế ước, cả hai song song đều bị thương nhẹ, nhưng nếu còn tồn tại khế ước, thương tích hai bên đều không liên quan tới nhau. Cho dù nàng chết, Lang vương cũng sẽ bình an vô sự, khế ước giải trừ. Nhưng như vậy đối với triệu hồi sư rất nguy hiểm khi mà với ma thú, khế ước với người lại là một sỉ nhục mà ma thú luôn muốn thoát khỏi.
"Nha đầu ! Sao lại là khế ước ngang hàng ? Ngươi không sợ sao ?" Tiếng nói như chuông bạc của Tử Huyền quanh quẩn trong thức hải của nàng. Nàng chỉ cười nhạt, nói : "Sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn đâu. Ta tin tưởng chính mình !"
Phi Yên nhìn lang vương, cười khả ái : "Từ bây giờ, ta liền gọi ngươi là Lãnh Hỏa. Cũng từ giờ trở đi, ngươi sẽ là --- Chiến hữu của ta. Chúng ta sẽ cùng nhau trở thành cường giả !" Nói xong còn nắm chặt tay, giơ lên một cái, vô cùng đáng yêu.
Lãnh Hỏa phút chốc bị những lời nói đầy cuồng ngạo của Phi Yên làm cho rung động. Là chiến hữu sao ? Chiến hữu, với một nhân loại ?
Cảm giác được sự thay đổi mãnh liệt của Lãnh Hỏa, Phi Yên ngạc nhiên.
"Nó sắp tấn cấp lên Thống Lĩnh !" Tử Huyền nói chen vào một câu. Phi Yên cũng tinh tường thấy được sự dao động của nguyên tố hỏa hệ xung quanh.
Lãnh Hỏa là ma thú cửu cấp, nàng là triệu hồi sư cấp bậc thống lĩnh. Khế ước chính là ràng buộc, Lãnh Hỏa buộc phải nhảy lên một cấp bậc, đồng cấp với nàng. Chênh lệnh ít thì không sao, nếu như chênh lệch quá lớn thì ma thú sẽ phải chịu tổn thương nặng.
Một canh giờ sau, Lãnh Hỏa thành công thăng cấp. Bộ lông cháy xém đã hồi phục trở lại, vô cùng mượt mà. Phi Yên thích thú nắm lấy một nhúm lông đỏ, giựt giựt. Thân thể Lãnh Hỏa không tính là lớn, nhưng so với đứa trẻ mười tuổi lại thiếu dinh dưỡng như Phi Yên thì quả thực khác biệt. Nàng cho dù có đứng thẳng, ưỡn ngực cũng chỉ chỉ đến đầu Lãnh Hỏa đứng bằng bốn chân. Vẻ mặt nàng nhăn nhó, đáng yêu, nào có phải tên hung thần ác sát đánh giết ma thú hồi nãy ?
Mà khế ước trận cũng đã biến nhỏ, một vòng tròn thất sắc trên lòng bàn tay nàng, rồi từ từ mờ nhạt, nhập vào thần thức, tạo ra một thế giới nồng đậm nguyên tố - nơi tu luyện của ma thú sau khi khế ước với triệu hồi sư : Không gian ma thú.
Chủ nhân, ta được vào trong không gian ma thú luôn sao ?" Cũng đã được truyền thừa thêm ký ức, Lãnh Hỏa tò mò hỏi, vẻ uy nghiêm ban đầu cũng bọ thay thể bằng vẻ đáng yêu như một tiểu ma sủng.
"Không ! Từ nhỏ đến lớn ta còn chưa được cưỡi sói đâu ! Đến chó còn chưa được nữa là..."
Nói rồi liền nhảy lên lưng Lãnh Hỏa, phóng như bay ra bìa Hắc Sơn, trở lại quán trọ. Bộ lông của Lãnh Hỏa không những mềm mại mà còn ấm áp. Nhưng mà giữa tháng năm thế này...có chút thoát mồ hôi !