Tuyệt Sủng Quỷ Y Độc Phi

Chương 2: Phong vân ngạo




Đầu năm 360 năm Thiên Long, lão tướng quân Phong Thanh Dương của Sở Vân quốc mất tích trong một đêm ly kỳ, tìm kiếm nhiều tháng không thấy tung tích, tiếp theo là 36 cấm vệ quân không cách gì điều động, lệnh bài cũng đi theo biến mất.

Cùng năm, cái đêm lão tướng quân mất tích, bầu trời đột nhiên lóe lên tia sáng màu tím, tiếp theo liền biến mất.

Cũng là cùng năm, thế nhân truyền ra lời tiên đoán kinh sợ: Ánh sáng màu tím xuất hiện, thiên hạ loạn, lệnh bài tập họp, người chết vẫn còn, hồng nhan gây tai họa, trời đau khổ, hai người gắn bó, phủ bầu trời. Các thế lực hắc ám tìm kiếm 15 năm trước đột nhiên xuất hiện lệnh bài tứ đại Long Hổ, nhưng không rõ tung tích.

5 năm sau ——

Núi Thiên Vân, lưng dựa vào Đô thành La Thành Sở Vân quốc, cao vút trong mây, người sống lại thưa thớt, nguyên nhân là vì dân chúng cho rằng núi Thiên Vân chính là sơn mạch bảo vệ Sở Vân quốc. Lấy cung phụng sơn mạch làm lý do, không được phép tiến vào núi này, chỉ có mấy người ít ỏi mới có thể vào đây.

Cây cối um tùm, cỏ cây tự nhiên, chim thú côn trùng kêu vang, gió đìu hiu thổi. Ở chính giữa, một đống tảng đá hổn độn đặt trước một cái cửa động, một con Tử Hồ đã tuyệt tích ngủ trên đống cỏ mềm mại, chậm rãi mở ra hai mắt giống như bảo thạch màu tím nhìn đứa bé trước mắt. Bỗng nhiên cơn buồn ngủ toàn bộ tỉnh, mở ra tứ chi, vươn ra cái chân ngắn, đẩy đẩy về phía sau, liền dùng sức, vù một cái nhảy vào lòng đứa bé.

Thân thể nho nhỏ, khuôn mặt lạnh lùng, trường bào màu trắng có điểm mấy chỗ màu vàng, dễ nhận thấy đã cũ nát, bên hông là đai lưng màu xanh lam đã có phần trắng bệch, lại che giấu không được dung mạo tuyệt sắc của nàng. Con ngươi giống như hắc diệu thạch, như vì sao lóe sáng, dưới sống mũi cao thẳng là đôi môi mỏng ướt át đỏ tươi như máu, hơi hơi cong lên, da trắng như tuyết, hai má phiếm hồng nhạt khẽ nhúc nhíc, chiếu vào trong mắt Tử Hồ là nụ cười hồn nhiên thoáng hiện.

Người này chính là Phong vốn tưởng đã chết đi, hiện giờ là nhi nữ của Phong gia, Phong Vân Ngạo 6 tuổi. Ngay lúc đó nàng vốn tưởng đã chết đi, lại không nghĩ rằng sẽ trọng sinh. Phong Vũ Ngạo nhìn về phía giữa động, giữa trán mang theo một khuôn mặt u sầu, ngẫu nhiên trong động truyền ra vài tiếng ho nhẹ. Đó là gia gia của nàng, lão tướng quân rong đuổi sa trường nhiều năm, lại không nghĩ rằng cuối cùng lại ở chỗ này qua tuổi già.

Đại lục Vân Nam cũng không khác Trung Quốc cổ đại cho lắm, chia làm 3 quốc gia: Sở Vân quốc, Yến Ngữ quốc, cùng Phượng Thiên quốc.

Sở Vân quốc kế cận đại hải, nghề bán muối cường thịnh, giao thông phát đạt, trên biển nhiều thuyền lui tới, mậu dịch không dứt, có kinh tế hùng mạnh. Hoàng đế Sở Vân nhiều năm chăm lo việc nước, thi hành mở rộng nền chính trị nhân từ, nước giàu binh mạnh, tứ hải thái bình, vạn dân kính ngưỡng.

Yến Ngữ quốc dựa vào núi mà xây, lãnh thổ dễ thủ khó công, mặc dù ở vào khu vực vắng lặng, nhưng vì nguyên nhân thành Thiên Đường nằm ở trong đó, kinh tế không hề lạc hậu, mà quân đội còn cường đại, cùng Sở Vân quốc ngang nhau.

Phượng Thiên quốc hướng về việc nữ tử cũng có thể vào trều đình, đương kim nữ hoàng Phượng Kiếm Vân là một thế hệ kiêu hùng, có thể so sánh cùng Võ Tắc Thiên tại lúc nàng còn tại vị, trọng dụng người có đức hạnh tài năng, kêu gọi nhân tài, thành lập ba nước ở thế chân vạc.

Năm năm trước, nàng trọng sinh trên người đứa bé sơ sinh, bị ông, lão tướng quân Phong Thanh Dương ôm vào trong ngực, điên cuồng chạy ra khỏi Phong gia, đến chỗ này đã 6 năm. Trong 6 năm này, nàng có trở về Phong gia, lại không làm kinh động bất kỳ kẻ nào, chỉ nhìn mẫu thân mình một lần, một nữ tử đã là đèn cạn dầu, dung mạo thê lương không có chút hạnh phúc.

"Ngạo nhi, là con trở lại sao? Khụ khụ khụ.....” Đang lúc Phong Vân Ngạo ở trong phòng suy tư, trong động truyền ra âm thanh già nua vô lực, Phong Vân Ngạo ôm Tử Hồ nhanh chóng chạy vào.

"Gia gia! Gia gia!" Phong Vân Ngạo nhìn lão nhân đầu đầy tóc bạc đang che miệng lại ho khan, buông Tử Hồ trong tay ra, chạy đến phía sau, vỗ vỗ lưng ông “Gia gia....Có phải lại bị nhiễm lạnh hay không?” Cau mày, trong mắt tràn đầy lo lắng, còn có vài phần sợ hãi.

Thời gian 5 năm làm cho nàng hưởng thụ tình thân chưa bao giờ có được, y thuật của nàng có thể nói là xuất thần nhập hóa, đáng tiếc nàng cứu không được người bình thường chết già, nàng cứu không được gia gia cho nàng vô hạn yêu thương, nhiều lúc nàng rất hận bản thân, nàng suy nghĩ rất cẩn thận lý do vì sao thầy thuốc không thể tự chữa trị, hơn nữa đây cũng không phải tự chữa trị!

Phong Thanh Dương nắm lấy đôi tay lạnh lẽo của cô, đôi môi trắng xanh cong lên, nhìn đứa nhỏ trước mặt, đôi mắt lộ ra ý cười còn có vài phần lo lắng “Ngạo nhi, nhiệm vụ hôm nay làm xong chưa?” Âm thanh ra khỏi miệng mang theo vài phần nghiêm túc, khí chất kinh nghiệm sa trường hiển lộ rõ ràng không thể nghi ngờ.

Phong Vân Ngạo nhìn Phong Thanh Dương giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, trên mặt vẫn là vẻ lạnh lùng, lạnh giọng nói: “Gia gia, nhiệm vụ hoàn thành, đi tới đi lui núi Thiên Vân 30 lượt, kiếm pháp Phong gia cũng đã thuần thục, thỉnh gia gia kiểm tra.”

Quân đội lấy phục tùng mệnh lệnh làm trách nhiệm thiêng liêng, đây là sứ mệnh của quân lính, kiếp trước nàng là đặc công cũng như vậy, nàng không hối hận trở thành đặc công, ngược lại đó là một loại vinh hạnh. Thời gian 5 năm nàng đã hiểu rõ, tổ chức vứt bỏ nàng là vì sợ hãi, mà quốc gia vứt bỏ nàng là vì không muốn để cho nàng chịu tổn thương cùng vũ nhục nhiều hơn, nàng có thể lấy việc là đặc công quốc gia làm vinh dự!

Phong Thanh Dương nhìn tôn nữ lập tức biến thành nghiêm túc, trong mắt đều là mãn ý, sờ sờ đầu Phong Vân Ngạo, mở miệng nói: “Ngạo nhi, gia gia sợ là không cách nào kiểm tra con, khụ khụ..... Thân thể của gia gia sợ là đến rồi!"

"Gia gia. . . . . ." Trong lòng Phong Vân Ngạo cả kinh, thật sự là chỉ đến đây sao? Không phải bản thân nàng cũng đã biết hay sao? Chỉ là không nghĩ muốn thừa nhận mà thôi, thanh âm lại mang theo nghẹn ngào, trong mắt nước mắt cũng cuồn cuộn, cũng không thể rơi xuống. Bởi vì Phong Thanh Dương đã nói qua, đổ máu đổ mồ hôi chứ không đổ lệ, cho dù nàng là thân nữ nhi, làm đời sau của Phong gia không cho phép nàng rơ lệ.

"Giỏi lắm! Ngạo nhi của ta không thể khóc!" Phong Thanh Dương nhìn Phong Vân Ngạo kiềm nén không khóc, đôi mắt ông có phần ướt át, đáng tiếc ông thật sự đã đến cực hạn, Ngạo nhi của ông mới 6 tuổi, 6 tuổi đó. Ông chết cô biết làm sao bây giờ? Phong gia? Thầm cười nhạo một trận, những người đó luôn có sắc mặt với Phong Thanh Vân ông, Ngạo nhi của ông bởi vì ông sắp sửa đối mặt với rất nhiều địch nhân.

"Gia gia" Phong Vân Ngạo muốn nói gì đó với Phong Thanh Dương nhưng lại bị ông ngăn cản.

"Ngạo nhi, nghe gia gia nói." Phong Thanh Dương nhìn Phong Vân Ngạo gật gật đầu, trong mắt tràn đầy tang thương tiếp tục nói “Sau khi gia gia đi, trở lại Phong gia, tìm mẫu thân con, nói mấy năm nay con vẫn ở tại trong phủ, không được nói đã gặp qua gia gia, càng đừng nói có bất kỳ quan hệ gì với gia gia, nhớ kỹ chưa?” Phong Thanh Dương tràn đầy kích động nói.

"Ngạo nhi biết rõ.” Phong Vân Ngạo nhìn Phong Thanh Dương, cả đời chinh chiến, cuối cùng rơi vào vô danh ẩn náu trong núi vẫn không thể gặp bất cứ kẻ nào, trong lòng Phong Vân Ngạo không cam lòng, nàng sẽ không để cho gia gia như vậy, nàng muốn ông lưu danh sử sách, trả cho ông một cái công đạo!

"Đứa nhỏ ngoan, cái này, đây là bên phải Hổ lệnh bài, đây là của con, không thể cho bất luận kẻ nào, về sau con chính là chủ nhân hữu hổ.” Phong Thanh Dương lấy ra tấm lệnh bài từ trong ngực, chỉ vào một cái trong đó nói.

Nhìn tấm lệnh bài nghiêm túc nói với Phong Vân Ngạo “Còn có một cái này là lệnh bài 36 cấm vệ quân của Sở Vân quốc, ngoại trừ nói, không ai có thể điều động cấm vệ quân.”

Phong Vân Ngạo nhìn hai tấm lệnh bài, thu hồi sát ý trong lòng, khóe miệng nhếch lên, nói: “Bởi vì vậy bọn họ mới đuổi giết gia gia sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.