Tuyệt Sắc Yêu Tiên

Quyển 1 - Chương 5: Chuyện xưa 5




"Con thật lắm mồm!" Chung  Hoa Anh đối với kẻ dở hơi này cũng là vừa tức vừa yêu, ngoài miệng mặc dù rất hung nhưng trong tâm thương yêu không thể tả, "Ngoan ngoãn ngồi yên, té xuống  nhất định sẽ chết!" Chung  Hoa Anh cũng không quay đầu lại phân phó nói.

Đang bay cao, nghe được thanh âm xì xì kéo vải, thân kiếm cũng hơi đung đưa. Chung  Hoa Anh có chút tức giận, "Không phải là bảo con ngồi yên sao? Lộn xộn làm gì, trở về xem ta trừng trị con!" Quay đầu nhìn lại, Mộc Bạch Ly đang ra sức  xé rách ống quần của mình, đã dùng tiểu đao kéo lê  một mảnh vải dài, thấy mẫu thân nhìn, Mộc Bạch Ly nhếch miệng cười một tiếng.

"Nương, người xem như vậy có thể che!" Chỉ thấy nàng bò đến bên người đứa bé, đem vải buộc vào  trên đầu của hắn, vừa vặn che dấu hiệu trên trán kia đi, làm xong hết thảy Mộc Bạch Ly hưng phấn vỗ tay một cái, "Lần này sẽ không bị phụ thân phát hiện!"

Chung  Hoa Anh bất đắc dĩ lắc đầu, nghĩ thầm đây cũng có thể gánh  vác chuyện gì, có điều che kín so với không che tốt hơn. Nhìn dáng  vẻ  người  vừa  gây chuyện không có  chút nhận thức  sai lầm của  mình, Chung  Hoa Anh không yên tâm lại dặn dò mấy câu, "Đi về nhất định phải nghe lời, ngàn vạn lần không thể mạnh miệng với cha con, biết không?"

"Biết, nương!" Mộc Bạch Ly đáp ứng thật nhanh, trả lời xong cúi đầu vân vê Viên Thịt trong ngực, không biết Viên Thịt rốt cuộc là cái gì đây? Trở về cẩn thận xem đồ giám** Linh Thú đi! Mộc Bạch Ly âm thầm nghĩ, đây chính là lần đầu tiên mình chủ động quyết định muốn xem sách!

**sách hướng dẫn bằng tranh

Cũng không biết qua mấy canh giờ, Mộc Bạch Ly bị đánh thức, mở mắt vừa nhìn đã đến chánh điện bên trong, sư huynh sư môn phần lớn đều ở đây, giương mắt một cái cha của mình Mộc Hoài Phong nộ khí đằng đằng  đứng ở vị trí cao nhất dùng ánh mắt hung tợn chăm chú nhìn mình. Mộc Bạch Ly chột dạ, lặng lẽ lui về phía sau, ý đồ trốn sau lưng mẫu thân.

"Mộc Bạch Ly!" Mộc Hoài Phong quát lớn một tiếng, thanh âm như lôi đình làm cho Mộc Bạch Ly chấn động, một bước một chuyển  từ sau lưng Chung  Hoa Anh đứng ra ngoài, ánh mắt cầu trợ  nhìn chằm chặp Chung  Hoa Anh. Vậy mà mẫu thân chỉ hơi nghiêng đầu đi, làm thành bộ dạng không nhìn thấy, Mộc Bạch Ly vừa nhìn tình hình này cái miệng nhỏ nhắn méo xệch, đành phải nhắm mắt lấy hơi trong lồng ngực đáp một tiếng, "Chưởng môn phụ thân!"

Mộc Hoài Phong quan sát Mộc Bạch Ly từ trên xuống dưới, chân mày nhíu chặt hơn,  gương mặt xanh mét, một tay để tại sau lưng, uy nghiêm, "Ngươi xem ngươi bây giờ giống như cái dạng gì, một thân bẩn thỉu, quần cũng rách tung toé, bên ngoài như thế nào? Vui đến quên cả trời đất rồi?"

Mộc Bạch Ly không dám đáp, đầu nhỏ rủ xuống thật thấp, giả làm tình  trạng kính cẩn lắng nghe lời dạy dỗ. Ánh mắt lại rũ thấp  nghiêng chung quanh nhìn sư huynh sư môn, từng người một nhịn cười làm cho người ta hết sức căm tức. Nghĩ tới ta tiểu bá vương hôm nay lại bị các ngươi nhạo báng, hôm nào nhất định phải đòi lại,  đúng, tên Lục sư huynh kia cười đến hung ác, Mộc Bạch Ly cắn răng, hừ hừ, về sau muốn xem ngươi sống thế nào!

"Còn hết nhìn đông tới nhìn tây! Ngươi không chút nào nhận thức được sai lầm của mình sao?" Mộc Hoài Phong cố nén đem nàng kéo tới đây đánh một trận, kích động cả giận nói.

Mộc Bạch Ly chấn động, nhìn về phía vật ở trên tay phụ thân, không phải là thước chứ! Trong bụng quýnh lên, cuống quít giải thích, "Không có không có, phụ thân con biết sai lầm rồi! Con không bao giờ chạy loạn nữa!"

"Ngày mai cử hành nghi thức nhận thú, Huyền Mặc vẫn chờ ngươi!" 

Thủ hộ Linh Thú của Thiệu Hoa  nhận chủ thật ra là cần cơ duyên. Chủ nhân trước của Huyền Mặc nguyên là tôn sư tổ đã qua đời trăm năm. Trăm năm qua Huyền Mặc vẫn không có chủ, hiện tại nó có thể thích Mộc Bạch Ly, đây là chuyện khiến cho hai vợ chồng Mộc Hoài Phong mừng rỡ không dứt, nếu như có Linh Thú Huyền Mặc, Bạch Ly thực lực tăng nhiều, về sau đặt chân ở Thiệu Hoa Sơn cũng dễ dàng một chút. 

Các chưởng lão trông coi  sáu ngọn núi của Thiệu Hoa Sơn hiện giờ đều tự bồi dưỡng thế lực, ngoài mặt coi như cung kính, nhưng là chuyện ngầm phân cao thấp cũng không phải là không có phát sinh. Nghe nói gần đây bọn họ cũng xuống núi tự tìm đồ đệ thông minh lanh lợi đến cả Trương trưởng lão ở Tiểu Liễu Phong cũng là chăm chỉ khắc khổ hiếm thấy. Nhìn lại Mộc Bạch Ly nhà mình suốt ngày chỉ rong chơi, Mộc Hoài Phong cũng chỉ lắc đầu. Hiện tại có cơ hội thật nhưng nha đầu kia không biết phân biệt ghét bỏ Huyền Mặc, thật làm tổn hại  danh tiếng Mộc Hoài Phong!

"Nhưng là......" Mộc Bạch Ly rất muốn quay đầu lại nhìn Viên Thịt bị bỏ lại ở góc tường ngoài cửa, đoán chừng giờ phút này chưa có người chú ý tới viên tròn tròn trắng trắng, muốn quay đầu  rồi lại không dám. Nàng định giải thích một chút, vừa lúc mở  miệng lại bị mẫu thân Chung  Hoa Anh cắt đứt, "Nếu ngày mai có nghi thức nhận thú, vậy trước tiên tránh cho làm trể nãi đại sự ngày mai, về phần xử phạt đợi qua ngày mai rồi quyết định được chứ?" Chung  Hoa Anh nhìn Mộc Hoài Phong ôn nhu nói.

Mộc Hoài Phong trầm tư một chút, "Ừ!"

"Về phần đứa trẻ ta mang về, chàng không phải nói nó có thiên phú cực cao sao, tạm thời do ta chăm sóc, nếu như nó tỉnh lại nguyện ý ở lại nơi này tu luyện là tốt nhất, nếu như không muốn chúng ta sẽ đưa nó về nhà, chàng nghĩ sao?" Chung  Hoa Anh đi tới bên cạnh Mộc Hoài Phong nhỏ giọng trao đổi.

"Vậy thì quyết định như vậy đi! Bạch Ly, tới đây!" Mộc Hoài Phong kêu Bạch Ly đến bên cạnh.

"Hôm nay đi xuống nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai nhất định không thể sai lầm biết chưa?" Thanh âm nghiêm túc khiến cho Mộc Bạch Ly cúi đầu càng thấp hơn.

"Ừm?" Mắt thấy Bạch Ly không đáp Mộc Hoài Phong nâng âm điệu hỏi một tiếng nữa.

Nhìn thấy mẫu thân làm cho Mộc Bạch Ly chột dạ lên tiếng, "Vâng!"

"Vậy đi xuống nghỉ ngơi đi!"

"Vâng, phụ thân!" Như một làn khói mà  vọt ra khỏi đại điện, trực tiếp ngồi vào cửa thở, hôm nay phụ thân thật là hung a! 

Mộc Bạch Ly thở dài, thuận tay đem Viên Thịt ở góc tường không nhúc nhích đặt lên trên đùi, "Viên Thịt a, làm sao ngươi lại không động đậy chứ? Ngay cả ánh mắt cũng không mở ra, lại ngủ thiếp đi sao, ngươi thật là có thể ngủ a!" Nói mấy câu nàng liền bò dậy chạy thẳng tới gian phòng của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.