“Ôi, hì hì, tiểu mĩ nhân tỉnh rồi à?”
Tĩnh Huyền chậm rãi mở mắt, cảm thấy trong đầu một mảnh hỗn độn như vừa từ một giấc ngủ say bị cơn ác mộng làm tỉnh dậy.
“Thí chủ… rốt cuộc ngươi là ai?”
“Ôi, hì hì, rồi tiểu mỹ nhân sẽ tự biết ta là ai.”
Tĩnh Huyền nằm ở trên giường, đang muốn giãy giụa ngồi dậy, nhưng hắn phát hiện cả người mình yếu mềm, không thể động đậy được.
Trong lòng giật mình!
Tĩnh Huyền đã tu hành nhiều năm, pháp lực dù không cao thâm vượt bậc như Vân Không đạo sĩ, nhưng không lẽ nào ngay đến cả bị đánh bùa mê cũng không nhận ra?
Nam tử này quả là lắm thủ thuật, thật khiến cho kẻ khác khó lòng phòng bị.
Thấy Tĩnh Huyền chỉ lặng lẽ đưa mắt nhìn trần nhà nhưng lại không mở miệng hỏi một câu, nam tử tóc đỏ không khỏi cảm thấy kì quái.
“Ngươi cũng không hỏi xem ta làm cách nào mà hạ bùa mê ngươi ư?”
Tĩnh Huyền thần sắc lạnh nhạt, “Cho dù không hỏi, thí chủ hẳn cũng sẽ kìm lòng không nổi mà nói cho bần tăng nghe thôi.”
“Ha ha… hảo, nói cho cùng, không hổ danh là quốc sư nức tiếng cả nước!” Nam tử tóc đỏ ha ha cười: “Hảo, như vậy nói cho ngươi nghe. Muốn bắt được quốc sư, quả thật phải hao tổn chút công sức. Pháp lực của ngươi cao thâm, mê dược cùng bùa chú tầm thường đối với ngươi đều không thể dùng được, may mà có Ánh Đồng đã giúp bổn vương hiến kế, bổn vương mới có thể đưa tiểu mỹ nhân về dễ như trở bàn tay!”
Ánh Đồng? Bổn vương? Chẳng lẽ…
“Ngươi là Miêu Cương Vương?”
“Đúng vậy!” Miêu Cương Vương không chút chần chừ cầm lấy bàn tay Tĩnh Huyền kéo về phía mình mà hôn một cái. “Bổn vương đã vì tiểu mỹ nhân mà hao tổn biết bao tâm cơ đó nha. Ngươi thường tới điện của Thái tử, tự nhiên sẽ dính mùi hoa xích đan mà bổn vương cống nạp, lại thêm trên người ngươi thường mang chuỗi đàn Mộc niệm châu, khi hai thứ này kết hợp với nhau, sẽ thành một loại độc, và đương nhiên ngươi sẽ dính, sau đó…”
Mộc Tư Dao cố ý dừng lại, nghĩ Tĩnh Huyền sẽ tò mò mà hỏi tới nhưng không ngờ hắn lại mang bộ dáng bình tĩnh cùng lạnh nhạt, làm y không khỏi thất vọng.
Trái tim y cảm thấy ngứa ngáy rồi đây.
Vị quốc sư này xinh đẹp đến độ thần tiên cũng muốn nổi tà tâm, thật là một thân hình đẹp lại cộng thêm tính cách!
Chỉ là… hình như có chút…. không thèm để cho bổn vương chút mặt mũi nào?
“Thật là, ngươi không thể hỏi một câu cho bổn vương vui vẻ được sao?”
Chứng kiến Tĩnh Huyền vẫn không một chút động lòng, Miêu Cương Vương không khỏi tức giận: “Hừ, xem ra chỉ có chuyện về thái tử mới có thể khiến cho ngươi hoảng sợ đi.”
Tĩnh Huyền nhắm mắt lại, hoàn toàn không thèm để ý tới y.
“Quên đi, quên đi, dù sao ngươi cũng đã rơi vào tay bổn vương rồi, muốn thuần phục ngươi cũng không phải vội vàng trong ngày một ngày hai làm gì. Bổn vương sẽ từ bi nói cho ngươi biết điều mấu chốt cuối cùng kia là gì.” Mộc Tư Dao đắc ý lắc lắc đầu: “Gian nhà gỗ kia, bổn vương đã sớm thiết lập bẫy, ngươi châm nến lên chính là khơi mào cho mê dược, có thể khiến cho ngươi toàn thân bủn rủn, cơ thể vô lực.”
“Thí chủ như thế nào biết bần tăng sẽ vào đó?”
“Ha ha, ngươi rốt cục cũng không nhịn được mà hỏi rồi?” Mộc Tư Dao vui vẻ mà cười to: “Cho dù ngươi không tiến vào cũng không sao. Ngươi đi tới phật tự, mà dọc theo đường đi, bổn vương sẽ thiết lập bẫy, ta cũng không tin ngươi đều có thể an toàn lướt qua chúng.”
Tĩnh Huyền tỉnh táo hỏi: “Thí chủ bắt cóc bần tăng là có ý gì?”
“Hắc hắc, đương nhiên là muốn đem ngươi thu vào hậu cung của ta rồi!”
Tĩnh Huyền nghe vậy mà kinh hãi!
Này… Miêu Cương Vương đúng là điên rồi sao? Cư nhiên lại muốn đem hắn – đường đường một vị quốc sư mà thu vào hậu cung?
“Thí chủ làm vậy sẽ dẫn tới việc hai nước xảy ra chiến tranh đó, ta khuyên thí chủ hay là lập tức thả bần tăng rời đi, bần tăng cam đoan sẽ tuyệt đối không nói ra chuyện ngày hôm nay.” Dứt lời, Tĩnh Huyền còn niệm một câu A di đà phật.
“Ôi… hì hì, sao lại có thể xảy ra chiến tranh chứ? Bổn vương đã có diệu kế khiến cho bọn họ cùng thái tử tưởng rằng quốc sư đã gặp nạn. Bọn họ có nằm mơ cũng không nghĩ ra, kỳ thật, ngươi lại đang sảng khoái mà nằm trên long sàng của ta đâu. Ha ha…”
Tĩnh Huyền nghe vậy không khỏi cười khổ.
Ngày hôm nay, hắn bị trúng độc kế của Miêu Cương Vương nên toàn thân bủn rủn vô lực, làm thế nào có thể thoát được ma chưởng của y đây?
Vạn nhất y thật sự làm điều đó với hắn… Tĩnh Huyền thật không dám nghĩ tiếp nữa.
Mộc Tư Dao thấy thần sắc hắn xấu hổ cùng tức giận, không khỏi nghịch ngợm hôn lên má hắn một cái!
“Làm càn!” Tĩnh Huyền phóng ánh mắt tức giận về phía y.
“Hì hì, nhìn tiểu mỹ nhân phát hỏa khiến bổn vương cảm thấy hăng hái hẳn lên. Để tránh đêm dài lắm mộng, đêm nay chúng ta động phòng hoa chúc luôn đi!”
Miêu Cương Vương tính tình phóng đãng, hậu cung giai lệ đếm không xuể, không ba ngàn cũng phải ba trăm, số lượng tiến cung lại càng không hết.
Không ngờ chỉ liếc mắt một cái đã mê mẩn bức họa quốc sư được Ánh Đồng gửi về Miêu Cương, khiến y quyết định tự thân xuất mã đi đoạt mỹ nhân về cung.
Dân Miêu Cương hào khí dũng mãnh, thân là vua Miêu Cương lại càng có tài năng xuất chúng, nghĩ muốn gì là không từ thủ đoạn để có được.
Lần này, ven đường y theo dõi quốc sư, quang minh chính đại không đạt được thì y sẽ dùng thủ đoạn. Với y, cái gì mà chính đại quang minh? Dù sao, y – Mộc Tư Dao nhất định phải đoạt được tuyệt sắc quốc sư này về tay.
“Ta, Miêu Cương Vương, trong hậu cung đủ loại tuấn nam mỹ nữ, nhưng lại thiếu mất một tiểu hòa thượng xinh đẹp! Tiểu mỹ nhân, nếu không muốn hoàn tục cũng không sao, bổn vương trở lại Miêu Cương sẽ phong cho ngươi làm quốc sư, khiến ngươi được tỏa sáng. Ban ngày cho ngươi vui vẻ khai tâm đọc kinh, ban đêm thống thống khoái khoái cùng ta chơi đùa trên long sàng. Ngươi thấy như vậy có tuyệt không?”
Tĩnh Huyền không thèm chú ý đến Miêu Cương Vương đang nói những lời đầy xằng bậy, trong tâm hắn chỉ nhất nhất tính kế thoát ra khỏi đây.
Nhưng loại dược này của Miêu Cương Vương thật quá là kì lạ, khiến Tĩnh Huyền không thể nào sử dụng pháp lực của mình, làm cho hắn hết sức lo lắng.
Nhìn thấy tiểu mỹ nhân nhắm mắt không thèm nhìn mình lấy một cái, Miêu Cương Vương khẽ cười bất cần, lưu loát xoay người, một đường ôm lấy Tĩnh Huyền, hai cơ thể dán vào nhau đầy mật thiết.
Tĩnh Huyền cả người cứng đờ, phút chốc mở to đôi mắt.
Mộc Tư Dao đem cánh tay của tiểu mỹ nhân kéo vòng qua người mình:
“Ôi, hì hì, tiểu mỹ nhân hình như rất nôn nóng nha, ôm bổn vương chặt quá đi.”
Tĩnh Huyền nhìn y đắc ý lẩm bẩm như vậy, tức giận đến cắn chặt răng.
“Hì hì, đợi đến lúc ngươi hưởng qua công phu trên giường của bổn vương, chỉ sợ ngươi lại không muốn dứt ra thôi, hàng đêm quấn quýt lấy bổn vương, dù cho Hoàng Phủ Dật có đến, ngươi cũng sẽ chẳng có ý nghĩ muốn theo hắn đâu!”
Những lời của Miêu Cương vương khiến Tĩnh Huyền thực sự nổi giận, đang định mở miệng mắng y không có tư cách nhắc đến tên thái tử, thì đại môn đột nhiên bị đạp ra.
Mưa to như trút nước, ầm ầm trút xuống không ngừng.
Thái tử Hoàng Phủ Dật sừng sững dưới mưa, toàn thân ướt sũng, một đôi mắt đen tuyền tỏa ra ngọn lửa giận dữ như muốn thiêu đốt tất thảy, chẳng khác gì vừa từ địa ngục trở về.
Tĩnh Huyền mở to hai mắt, quên cả hô hấp.
Điện hạ!
Sao ngươi lại ở đây?
Sư phụ đâu? Sư bá đâu?
Tại sao bọn họ lại không ở cạnh thái tử, phải chăng đã xảy ra chuyện gì?
Không hay rồi, Miêu Cương vương quỷ kế đa đoan, thái tử xuất hiện tại đây nhất định sẽ thập phần nguy hiểm!
“Thái tử, mau đi nhanh đi.” Tĩnh Huyền kêu lên.
“Đi ư?” Hoàng Phủ Dật chăm chú nhìn vào hắn bằng đôi mắt âm trầm, khóe miệng lạnh lùng cười: “Ngươi muốn đuổi ta đi để ngươi có thể thuận lợi qua lại với kẻ khác sao? Tiện nhân.”
Tiện nhân?
Y nói ta là tiện nhân?
Tĩnh Huyền sửng sốt không dám tin vào tai mình.
Thái tử phẫn nộ hướng ánh mắt về phía hai cánh tay quốc sư đang gắt gao vây quanh tên nam tử tóc đỏ, thân thể hai người dán chặt rất ăn nhịp với nhau, như đang chuẩn bị làm cái chuyện bại hoại kia!
Hoàng Phủ Dật tuyệt đối không thể ngờ rằng mình vội vã đi tìm quốc sư mà kết quả lại gặp một khung cảnh không thể chấp nhận nổi như thế này, khiến y hoàn toàn nổi điên lên.
Nguyên lai, Vân Không đạo sĩ sợ rằng hạ “Mê hồn chú” lâu sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe của thái tử nên trên đường đã thức tỉnh y.
Thái tử vừa tỉnh, phát hiện quốc sư đã một mình rời đi, nhất thời nổi trận lôi đình, nhưng Vân Không đạo sĩ vẫn kiên quyết dẫn y hồi cung, nhất định không chịu thả thái tử ra để y đi tìm quốc sư.
Hoàng Phủ Dật đánh không lại sư phụ, đành phải làm bộ đáp ứng, không đi tìm quốc sư nữa rồi thừa dịp đêm tối mà lặng lẽ bỏ trốn.
Tiện nhân, trong lòng ta lo lắng như thiêu như đốt, mạo hiểm vượt qua mưa gió chạy suốt một đêm để kiếm tìm ngươi, ngươi cư nhiên lại phản bội ta, chẳng những không thèm xem ta để trong lòng, lại còn có ý định làm những chuyện dơ bẩn với cái tên xú nam nhân kia.
Hoàng Phủ Dật điên cuồng bi phẫn.
“Thái tử ta tuyệt đối không thể nào buông tha cho đôi gian phu dâm phụ các ngươi được.”
Tĩnh Huyền thấy thái tử rút thần kiếm ra, đôi mắt mở to hết cỡ mà nhìn y, nhất thời cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Chẳng lẽ… chẳng lẽ thái tử nghĩ rằng Tĩnh Huyền vốn là tự nguyện sao? Chẳng lẽ trong lòng y, Tĩnh Huyền thật sự là kẻ có thể làm chuyện đó với bất kì ai sao?
“Không, không phải như điện hạ nghĩ đâu.” Tĩnh Huyền hô khóc, giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng lại bất lực không thể động đậy.
Những giọt nước mắt bi thương không ngừng lăn xuống từ hốc mắt hắn.
Mộc Tư Dao thấy mỹ nhân khổ sở đến vậy, đau lòng mà lau đi những giọt nước mắt, ôn nhu nói: “Tiểu mỹ nhân, đừng khóc, đừng khóc, chờ bổn vương đuổi cái tên tiểu quỷ xấu xí này đi rồi chúng ta sẽ tiếp tục động phòng, được không?”
Miêu Cương Vương lập tức chỉ tay vào mặt Hoàng Phủ Dật mà mắng to: “Ngươi không có mắt à? Chẳng lẽ ngươi muốn phá hỏng chuyện tốt của ta sao? Còn không mau cút khỏi mắt bổn vương, đừng có làm phiền bổn vương và tiểu mỹ nhân hoan ái.”
“Miêu Cương Vương, ngươi quả là đồ man di mọi rợ.”
Thái tử gầm lên giận dữ, Kình Nhật thần kiếm đã tuốt ra khỏi vỏ tự bao giờ.
“Ta muốn giết hắn.”
Kình Nhật thần kiếm lĩnh mệnh nhảy vọt ra.
Miêu Cương Vương cũng không chịu yếu thế mà xuất ra Ngự Nguyệt thần đao!
“Tiểu Nguyệt Nhi, không cho phép nương tay! Giúp bổn vương giết hắn.”
Đáng thương thay cho Kình Nhật thần kiếm và Ngự Nguyệt thần đao – một đôi uyên ương bị chia lìa, khó khăn lắm mới có thể tái ngộ, vậy mà lại gặp nhau trong hoàn cảnh hận cừu chồng chất, ngươi sống ta chết, không thể tái hợp.
Choang choang.
Một đao một kiếm giữa không trung không ngừng tóe ra vô số tia lửa. Hoàng Phủ Dật thấy Kình Nhật thần kiếm không thể phân thân ra để vừa đối phó với Ngự Nguyệt thần đao, vừa có thể giết Miêu Cương Vương nên lo lắng mà tiến tới…
“Dâm tặc! Bỏ cái bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra, không cho phép ngươi chạm vào hắn.”
Hoàng Phủ Dật một quyền đánh tới, nhưng Miêu Cương Vương lại cười ha ha, đem quốc sư ôm lấy, rồi xoay người, dùng một góc độ kỳ lạ vừa tránh thoát đòn tấn công của y, lại vừa công kích y!
Hoàng Phủ Dật mắt thấy Tĩnh Huyền không hề chống cự mà còn thân mật rúc vào trong lòng Miêu Cương Vương, tâm tràn đầy tức giận khôn nguôi, nên tấn công càng ác hiểm hơn.
“Ta giết ngươi.”
“Ai nha, tiểu mỹ nhân, ngươi thấy không, thái tử thật tàn nhẫn, hình như hắn thực sự muốn đưa ngươi vào chỗ chết đấy!”
Thái tử rõ ràng muốn tấn công vào Miêu Cương Vương, nhưng Miêu Cương Vương lại cố ý trước mặt Tĩnh Huyền nói những lời như vậy để gây hiểu nhầm giữ hai người.
Bởi toàn thân vô lực mà bị hắn ôm vào ngực, phạm vi nhìn rất hạn hẹp nên Tĩnh Huyền tưởng rằng thái tử thật sự muốn dồn mình vào chỗ chết, nhất thời bi thương đến cùng cực.
Nhưng đúng vào lúc này, Vân Không đạo sĩ cùng mọi người đã kịp thời chạy tới!
“Tên dâm tặc kia, mau buông Huyền nhi ra.”
Vân Không đạo trưởng pháp lực cao thâm, ngay khi tay áo vung lên, một trận cuồng phong thổi tới khiến cho Mộc Tư Dao nghiêng ngả, hai tay không cẩn thận mà buông lỏng Tĩnh Huyền, để cuồng phong cuốn đi.
“Này, ngươi hãy đem tiểu mỹ nhân trả lại cho bổn vương đi!”
Mộc Tư Dao thật vất vả mới có được tuyệt sắc quốc sư trong tay, vậy mà lại để kẻ khác dễ dàng đoạt mất, làm hắn tức giận đến giậm chân.
Ngay lúc Miêu Cương Vương muốn xông tới cướp người thì đột nhiên Y Tuyết từ đâu nhảy ra, hướng về phía hắn mà đánh tới…
Mộc Tư Dao vốn đã biết sự lợi hại của Y Tuyết, lần trước còn xém chút nữa bị hắn một cước đả thương nên lập tức không dám khinh thường, vội vàng cùng Y Tuyết nghênh chiến, đánh tới bên ngoài!
Vân Không đạo trưởng ôm Tĩnh Huyền vào ngực, cảm thấy có gì đó thật khác lạ ở đây. Đạo trưởng chỉ thấy toàn thân Tĩnh Huyền mềm nhũn tựa hồ như bị hạ dược, liền tranh thủ dùng pháp lực của mình mà giải dược cho hắn.
Tĩnh Huyền bỗng cảm thấy thân thể nhẹ bẫng như vừa được thoát khỏi gánh nặng, tứ chi cũng được khôi phục lại sức sống.
“Tĩnh Huyền tạ ơn sư phụ đã cứu mạng!” Tĩnh Huyền vòng hai tay, đối với Vân Không đạo trưởng mà cảm kích hành lễ.
Hoàng Phủ Dật lạnh lùng cười, thô lỗ chụp lấy bờ vai hắn mà kéo lại gần: “Khá lắm, gió chiều nào theo chiều nấy. Tiện nhân! Phải chăng ngươi nhìn thấy tên gian phu kia đánh không lại chúng ta cho nên lập tức trở mặt?”
“Dật nhi, không cho phép ngươi được nhục mạ quốc sư!”
Vân Không đạo sĩ vừa muốn tiến lên ngăn cản thái tử thì đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu sợ hãi từ bên ngoài truyền vào.
“A a, thối đạo sĩ, cứu ta…”
“Bổn vương muốn bắt con tuyết ly béo này trở về để làm thuốc bổ cho thân thể, tiểu mỹ nhân, hẹn gặp lại nha.”
Vân Không đạo sĩ cực kì hoảng sợ vội vàng đạp cửa ra, nhưng chỉ kịp thấy Miêu Cương Vương dùng một chiếc lưới không biết là chất liệu gì, đem Y Tuyết trói trong đó mà rời đi.
Vân Không đạo sĩ sắc mặt trắng bệch, ngay cả chào từ biệt một tiếng cũng không có, vội vàng thi triển pháp thuật mà đuổi theo bọn họ.
Mưa vẫn không ngừng rơi.
Trong phòng chỉ còn lại Hoàng Phủ Dật và Tĩnh Huyền. Tiểu Tuyên Tử từ khi bước vào phòng liền lập tức cảm nhận được bầu không khí đáng sợ đến khủng bố này. Nuốt nuốt nước miếng mấy lần, TIểu Tuyên Tử lấy hết can đảm mở miệng: “Thái tử…”
“Biến, không có lệnh của ta, không ai được tiến vào, ai dám tiến vào, giết không tha.”
Tiểu Tuyên Tử từ lúc chào đời đến nay, lần đầu tiên mới nghe được thái tử nói ra bốn chữ “Chém Chết Không Tha”, lập tức cảm thấy dông bão sắp ập đến, lo sợ mà chạy đến núp dưới mái hiên.
Xong rồi, toi rồi, thái tử đã phát điên rồi.
Ở cái nơi đồng không mông quạnh, hoang vu hẻo lánh này đúng là kêu trời trời chẳng thấu, kêu đất đất chẳng hay mà.
Xảy ra đại sự rồi.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?