Editor: Tường An
Hai phu thê gặp lại, còn chưa kịp tâm sự với nhau, Hoa phu nhân đã vòng qua đám người đi tới chỗ Mộ Như Nguyệt, trong mắt mang theo cảm xúc phức tạp, thật lâu sau nhẹ nhàng than một tiếng.
"Nha đầu, hiện tại hắn thế nào?"
Mộ Như Nguyệt biết "hắn" mà Hoa phu nhân nói chính là tôn giả áo xám.
Thời gian ở địa ngục và đại lục khác nhau, trời biết mấy năm nay Hoa phu nhân trải qua thế nào, dựa theo nỗi tương tư của mình đối với Vô Trần, đại khái cũng có thể đoán ra tâm tình của Hoa phu nhân...
"Hắn cũng không tệ lắm, còn sống."
Đúng vậy, cũng chính vì tôn giả áo xám còn sống nên bọn họ mới không thể gặp nhau ở địa ngục.
Nghe vậy, Hoa phu nhân cười cười: "Còn sống thì tốt, đáng tiếc, đời này ta và hắn không thể gặp lại, cũng không thể bên nhau... Kỳ thật, ta ở địa ngục nhiều năm như vậy cũng vì chờ hắn tới đoàn tụ với ta, ân ân oán oán trong quá khứ đã sớm theo gió mà đi, hiện tại nếu có thể gặp lại hắn, ta và hắn nhất định sẽ hạnh phúc bên nhau."
Nhìn nét mặt ưu thương của Hoa phu nhân, Linh Vân như lọt vào sương mù, không biết bọn họ đang nói cái gì.
"Sư phụ, ngươi quen biết Mộ Như Nguyệt sao?"
"Đúng vậy, tính ra, nàng hẳn là sư tỷ của ngươi! Lúc ấy ở đại lục, ta truyền cho nàng thuật luyện trận, cho nên nàng cũng coi như là đệ tử của ta."
Thiên Long nhìn một màn này, trong lòng thầm may mắn lúc đó không kết thù với Mộ Như Nguyệt.
Nữ nhân này quả nhiên có quan hệ với Hoa phu nhân, lĩnh chủ đại nhân nói không sai.
Hơn nữa, đường đường vương của địa ngục lại là phu quân của nàng!
Như vậy, hai đại cao thủ của địa ngục đều có quan hệ với nàng...
"Hoàng Nhi, ngươi chăm sóc Huyết Nhi một lát, Nguyệt Nhi, chúng ta đi."
Dạ Vô Trần bất mãn nhíu mày.
Hắn vất vả lắm mới gặp lại Nguyệt Nhi, những người này cứ lải nhải không dứt, làm bọn họ không có thời gian riêng bên nhau.
Nghĩ đến đây, Dạ Vô Trần kéo Mộ Như Nguyệt vào ngực, sau đó liền hóa thành một tia sáng biến mất trước mắt mọi người.
"Haizz!" Dạ Tư Hoàng thở dài, bất đắc dĩ nói: "Lại nữa, mỗi lần cha mẹ gặp nhau, cha liền ôm mẹ đi mất, ném ta lại một mình, ta cũng thành thói quen rồi, Huyết Nhi, về sau ngươi cũng phải làm quen với chuyện này đi."
Huyết Nhi chớp chớp mắt, tò mò nhìn Dạ Tư Hoàng.
"Ca ca, mẫu thân và phụ thân thường xuyên như vậy sao?"
"Ừ!"
Dạ Tư Hoàng vuốt tóc Huyết Nhi, tươi cười động lòng người, khiến mọi người nhìn đến ngây ngốc, đồng thời, rất nhiều người bắt đầu dời mục tiêu về phía hắn.
Phải biết rằng, Dạ Vô Trần đã có thê tử, nhìn thái độ của hắn đối với ái thê, hiển nhiên không chấp nhận được bất kì ai khác.
Mà Dạ Tư Hoàng là nhi tử của vương, cũng chính là Thái tử điện hạ, nếu như có thể trở thành Thái tử phi, đời này cũng thỏa mãn rồi...
Cảm nhận được mấy ánh mắt sáng rực xung quanh, Dạ Tư Hoàng bực bội liếc bọn họ một cái, sau đó bế Huyết Nhi lên, nhếch môi nói: "Huyết Nhi, chúng ta đi!"
-------------
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào một phòng xuân sắc.
Dạ Vô Trần ôm Mộ Như Nguyệt trong ngực, ôn nhu mà thâm tình vuốt ve mái tóc đẹp của nữ tử: "Nguyệt Nhi, hiện tại chúng ta đã gặp lại nhau tại địa ngục, ta nghĩ giờ cũng là lúc chúng ta rời khỏi nơi này."
"Rời đi?"
"Phải", Dạ Vô Trần gật gật đầu, khẽ cười nói: "Lần này trong lúc ra ngoài tìm nàng, ta vô tình tìm được thông đạo rời khỏi địa ngục, chờ mấy ngày nữa ta an bài xong mọi chuyện ở đây rồi cùng nàng trở về đại lục."
"Được, ta cũng đã lâu không trở về, không biết tình huống đại lục hiện giờ thế nào."
Nàng rời khỏi đại lục đã một thời gian khá lâu, cũng không biết trong khoảng thời gian này có biến cố gì xảy ra hay không...