Tuyệt Luyến - Chức Vân

Quyển 2 - Chương 3




Trong thư phòng một mảnh trầm mặc, Hướng Hiểu Đông đứng lặng nhìn mọi thứ xung quanh, mẫn cảm ngửi thấy mùi thuốc lá thoảng trong không khí.

Bắt đầu từ khi nào, một người đã bỏ thuốc như ba lại bắt đầu hút thuốc trong thư phòng? Mà nhìn mái tóc ông cũng đã không như trước, bắt đầu có sợi bạc xen lẫn tóc đen, Hướng Hiểu Đông càng kinh ngạc chú ý tới việc hút lại thuốc của ba Hướng.

Những chuyện này, đều là vì chuyện phát sinh một năm trước hay sao?

“Con thật giống như rất tốt.” Ba Hướng bình tĩnh mở miệng, trong lời nói không nghe ra được vui buồn hay tức giận.

“…Là.” Hướng Hiểu Đông chần chờ một chút: “Anh ấy… Đối với con rất tốt.” Cũng không nhắc tới danh tự, nhưng cậu tin rằng ba mình biết rõ đang nói đến ai.

“Ta vẫn muốn hỏi con, các ngươi rút cuộc là đã nhận thức bao lâu? Quan hệ như vậy đã bao lâu?”

Hướng Hiểu Đông giật mình, có chút không hiểu tại sao ba mình lại hỏi như vậy.

“Chúng con … từ năm hai cao chung đã nhận thức.” Hướng Hiểu Đông lựa chọn trung thực trả lời vấn đề: “Khi còn ở cao trung, chúng con … đã từng kết giao một hồi.”

“Mười năm?” Ba Hướng hừ lạnh một tiếng: “Đã lâu như vậy?”

Nghe thấy trong lời nói của ba có chút hiểu lầm, Hướng Hiểu Đông không khỏi có điểm tức cười. Cậu làm sao có thể nói rõ với ông tất cả sự tình đã phát sinh trong mười năm này ah? Hướng Hiểu Đông nhếch môi, không phản bác được rồi.

“Như vậy, con còn định cùng hắn ở chung một chỗ bao lâu nữa?”

Nghe được câu hỏi lạnh như băng, Hướng hiểu Đông đột nhiên ngẩng đầu nhìn ba.

“Ba… Xin tha thứ cho con.” Hướng Hiểu Đông cắn cắn môi dưới, khó khăn nhưng kiên quyết mở miệng nói: “Cả đời này, con cũng tuyệt đối không cùng Húc Đông tách ra.”

“Con biết cả đời là bao lâu ư!?”  Giọng nói ba Hướng giống như có điểm tức giận: “Hiểu Đông, con mới 27 tuổi, còn hơn phân nửa đời người phải đi qua, không cần làm chuyện hoang đường! Hai nam nhân không thể nào kết giao cả đời.!”

“Ba!” Hướng Hiểu Đông theo bản năng hô lên kháng nghị, lại nhanh chóng đè xuống bất mãn, bình tĩnh nói: “Mặc kệ ba nói thế nào, con cũng không thay đổi, Húc Đông cũng sẽ như vậy.”

Cậu hiện tại, có tự tin tuyệt đối để nói những lời này – bọn họ sẽ tuyệt đối  không thay đổi.

“Không thay đổi?” Ba Hướng lạnh lùng nở nụ cười trào phúng: “Hà Húc Đông kia chính là loại người lạnh lùng vô tình đến mức cha ruột cũng có thể dùng thủ đoạn hung ác đối phó. Huyết thống máu mủ trong mắt hắn cũng không là gì, con cho rằng hắn có thể đối tốt với con trong bao lâu?”

“Ba! Húc Đông không phải là người như thế!” Không thể nhẫn nhịn khinh miệt trong lời nói của ông, Hướng Hiểu Đông có chút kích động lên tiếng: “Ba căn bản là không biết…”

“Ta không biết!” Nghĩ đến đứa con xưa nay ngoan ngoãn lại vì một gã nam nhân mà liên tiếp phản bác mình, thậm chí đã hơn một năm không về nhà, ba Hướng bắt đầu phát hỏa: “Gã đàn ông kia có gì tốt!? Ngươi đến cùng có biết người bên ngoài sẽ nhìn ngươi thế nào a? Xã hội này không thể chấp nhận việc hai thằng đàn ông ở cùng một chỗ ngươi có hiểu hay không!??”

“Con biết rõ, con biết rõ! Những gì ba nói con đều hiểu rõ, nhưng là…” Hướng Hiểu Đông dồn dập hô, cố gắng giải thích với ba mình: “Nhưng là, so với tất cả những việc này, Húc Đông quan trọng hơn nhiều!”

“Hảo! Hay cho một câu hắn quan trọng hơn!” Ba Hướng lập tức nổi giận, căm ghét ép hỏi: “Chúng ta ở chỗ nào? Người nhà của ngươi, mẹ ngươi, em gái ngươi đều không quan trọng?? Ngươi cam lòng để chúng ta bị người đời chỉ trỏ!??”

“Ba! Con không phải… Con…” Thân thể Hướng Hiểu Đông chấn động, năm đầu ngón tay bấu chặt trái tim đến mức khó thở mà nói: “Chẳng lẽ con không có quyền cùng người mình yêu thương ở cùng một chỗ sao?”

“Người yêu? Nữ nhân trên đời nhiều như vậy vì cái gì lại đi yêu nam nhân!?” Ba Hướng hùng hổ hỏi: “Chẳng lẽ ta đã sinh nhầm ngươi? Ta lẽ ra nên đem ngươi xem thành con gái mới đúng?”

“Ba, ba không nên nói vậy!” Hướng Hiểu Đông có chút mất kiểm soát hét lên. Cậu chưa từng coi bản thân là đàn bà, cũng chưa bao giờ oán cha mẹ tại sao sinh mình ra lại là đàn ông a!

“Ta đây nên nói như thế nào? Nếu không phải như vậy, tại sao ngươi lại đi yêu luyến nam nhân?”

“Con không biết.” Bị ép đến những chuyện không thể có giải đáp, Hướng Hiểu Đông rối rắm kêu: “Tóm lại, con cả đời này chỉ biết sẽ yêu chỉ duy nhất một người! Con hy vọng ba sẽ tiếp nhận sự thật không thể thay đổi này.”

“Nếu như ta vẫn kiên quyết không chấp nhận? Ngươi chọn hắn hay chọn chúng ta?”  Ông lại một lần nữa ép con trai vào đường cùng.

“Ba.. không thể không ép con chọn lựa sao??” Hướng Hiểu Đông trầm thống [đau thương, xót xa] siết chặt tay, cắn răng nói: “Cái này hoàn toàn không giống! Các người là người thân ruột thịt, nhưng Húc Đông là người con yêu ah!”

“Ngươi luôn miệng nói yêu hắn, chúng ta ở chỗ nào a? Ngươi có thể cứ như vậy mà mặc kệ người nhà, nhất định phải sống chung một chỗ với nam nhân kia!?”

“Thực xin lỗi, nhưng là, con không có biện pháp lo lắng nhiều như vậy!” Hướng Hiểu Đông cố ý không chịu cúi đầu.

“Được… Đấy chính là đứa con ngoan của Hướng gia ta a!” Ba Hướng cực kỳ tức giận, không cần lựa lời mà nói: “ Xem ra ngươi cùng cái tên họ Hà kia chính là sở thích bất hiếu giống nhau ah? Có tình yêu thì lục thân trong mắt đều không nhận rồi!”

Hướng Hiểu Đông đột nhiên sắc mặt trắng xanh, lảo đảo lùi lại mấy bước, không dám tin nhìn ba mình.

Những lời này quá đả thương người, quá tàn nhẫn đi!

“Con không cách nào nói cùng ba nữa…” Hít thở giống như thật quá khó khăn, Hướng Hiểu Đông cơ hồ dùng hết sức lực xoay người mở cửa: “Thực xin lỗi.”

“Hiểu Đông! Ngươi là đứa con trai độc nhất của ta ah!”

Nghe thấy  âm thanh bi ai của ba Hướng từ phía sau lưng truyền đến, Hướng Hiểu Đông hơi khựng lại nhưng không hề quay đầu.

“… Con biết rõ… Mình là con trai một.” Dừng lại một lúc lâu, Hướng Hiểu Đông tựa như lẩm bẩm nói: “Nhưng là, ba đem những chuyện này, đem ra so còn còn quan trọng hơn hạnh phúc cả đời con sao?”

Nói xong, mặc kệ sau lưng ba mình sẽ có biểu lộ gì, Hướng Hiểu Đông nhẹ nhàng đi ra ngoài, đóng lại cánh cửa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.