Tuyệt Luyến - Chức Vân

Quyển 1 - Chương 9




Do dự hồi lâu Hướng Hiểu Đông mới đẩy cửa phòng để đàn.

Mới vừa rồi, Kỳ Quân nghe Hướng Hiểu Đông gọi mình, vẻ mặt muốn nói lại thôi, cậu thản nhiên buông lại một câu “Tôi ở phòng đàn chờ cậu”, sau đó nhặt sách vở đi ra khỏi phòng khách.

Kỳ thật Hường Hiểu Đông hiểu Kỳ Quân một mực chờ cậu mở miệng, mỗi ngày cậu ta hy sinh thời gian luyện đàn của mình để ngồi trong phòng khách ngẩn người cùng cậu, nhưng tuyệt nhiên không khuyên giải hay hoài nghi. Thậm chí Thẩm Chiêu Dương muốn nói đụng đến cậu, cậu ta cũng đỡ lời cho cậu, giống như vừa rồi.

Điểm ấy, Hướng Hiểu Đông cảm kích vô cùng. Bởi vì cậu đang hoang mang, thứ cậu cần không phải là khuyên bảo, cậu cũng không còn tâm tư đối mặt với nghi ngờ. Cậu chỉ cần một không gian yên lặng để bản thân tỉnh táo lại.

Xoay nhẹ nắm cửa, tiếng đàn trong phòng cất lên, Hướng Hiểu Đông ngồi xuống sofa lắng nghe, âm điệu thảng như đã từng nghe qua, lại có chút giống như mới nghe lần đầu, thứ duy nhất giống nhau chính là mang theo sự an ủi dịu dàng. Kỳ Quân đang chuyên chú với phím đàn hình như không phát hiện Hướng Hiểu Đông đã vào phòng, ngón tay không ngừng lướt trên phím đàn.

Hướng Hiểu Đông nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sắc trời đang dần chuyển tối. Anh ta.. còn ở bên ngoài không? Còn chờ cậu không? Anh ta còn, cậu biết. Nhưng cậu… Hướng Hiểu Đông nhẹ thở dài.

“Làm sao vậy?” Tiếng piano ngừng lại, Kỳ Quân nghiêng đầu nhìn Hướng Hiểu Đông,

Hướng Hiểu Đông thu lại tầm mắt, đáp lại ánh nhìn của Kỳ Quân. Cậu muốn nói rồi lại thôi, một lúc sau mới khẽ nói “Kỳ Quân, có phải tôi rất vô dụng không?”

Kỳ Quân liếc nhìn Hướng Hiểu Đông, ngón tay tuỳ ý gõ lên phím “Vì sao nói như vậy?”

“Tôi không biết những người khác rơi vào hoàn cảnh này sẽ phản ứng thế nào nhưng có lẽ không giống tôi… Tôi quá mềm yếu…” Ánh mắt lại hướng về phía cửa sổ, Hướng Hiểu Đông đành chịu, cậu không muốn như vậy nhưng hễ chuyện dính tới Hà Húc Đông, lý tính của cậu đều giống như không tồn tại.

Kỳ Quân lặng im một lúc, tay lướt trên phím đàn tạo nên âm thanh vô định.

“Tôi rất khâm phục cậu.” Kỳ Quân đột nhiên mở miệng, mỉm cười.

“Kỳ Quân?” Hướng Hiểu Đông nghi hoặc khó hiểu nhìn đối phương.

“Cậu nói về mặt cảm tình mình quá mềm yếu, không quyết đoán, những điều đó tôi nhìn ra được.” Cậu ta hờ hững nói, tay vẫn nhịp lên những đoạn nhạc đứt gãy. “Thậm chí tôi từng cho rằng cậu rất ngốc, quá cam chịu.”

Đối với những lời phê phán không lưu tình, Hướng Hiểu Đông im lặng.

“Nhưng cuối cùng, tôi cũng rất khâm phục cậu. Cậu đối với tình cảm rất cố chấp… Tôi tự nhận mình khó làm được. Con người của tôi dù có là yêu, cũng tự hỏi làm không được sẽ phải trả giá thế nào.” Nói xong cậu ta cười cười, “Khi yêu đương thất bại, người bình thường sẽ đem sai lầm đổ lên đầu kẻ khác, không ngừng cho rằng đối phương không tốt, luôn miệng nói lỗi của người đó, tự nâng bản thân mình lên, vùi dập đối phương xuống bùn, tự coi mình là kẻ bị tổn thương tự ái, bỏ qua thứ gọi là trách nhiệm đôi bên. Loại sự tình này tôi không thấy ở cậu. Có lẽ tình huống của cậu khác, không thể dùng để so sánh. Nhưng mà ai bảo cậu yêu phải tên ngu ngốc.”

“Kỳ Quân!” Câu cuối mang ngữ điệu trào phúng khiến Hướng Hiểu Đông đỏ bừng hai má.

“Nếu có ngày Chiêu Dương dám đối xử như vậy với tôi, tôi tuyệt đối không chỉ tát một cái là xong, trước tiên tôi sẽ làm thịt anh ta rồi nói sau.” Nhịp đàn thể hiện hoàn hảo thái độ bạo lực của Kỳ Quân trong khi tư thế cậu ta vẫn giữ nguyên vẻ tao nhã, thái độ không đổi.

Nghe cậu ta rêu chọc, Hướng Hiểu Đông rũ mắt.

“Hôm đó chuyện gì đã xảy ra?”

Câu hỏi trực tiếp tấn công vào Hướng Hiểu Đông không kịp phòng ngự, cậu ngạc nhiên ngẩng đầu, miệng há ra nhìn ánh mắt sáng quắc chờ đợi đáp án của Kỳ Quân nhìn mình.

“Tôi nói anh ta đừng đến tìm tôi, nhưng anh ta nói anh ta sẽ không buông tay… Hơn nữa…” Tim cậu co rút đau đớn, nhắm mắt lại hít sâu “Anh ta nói… yêu tôi…”

Rõ ràng là câu nói nhiều năm khát vọng được nghe thấy nhất nhưng đến lúc thành hiện thực, xúc động không nén được muốn gào khóc, không thể ngăn được.

Sao anh ta có thể làm như vậy? Mọi chuyện đã đẩy đến nước này, khi cậu đã không muốn yêu anh ta nữa… Khi cậu muốn quên hết thì anh ta khiến cậu không thể quên.

“Khó trách ngày đó cậu trở nên như vậy” Trong mắt Kỳ Quân nổi lên hứng thú, giống như cảm thấy thú vị, cười cười “Hiện tại thì sao đây?”

“Cái gì?” Hướng Hiểu Đông mím môi, ngẩng mặt nhìn Kỳ Quân.

“Giống như anh ta nói, anh ta sẽ không buông tay.” Kỳ Quân khẽ cười, đi đến trước mặt Hướng Hiểu Đông. “Cậu tính thế nào? Trốn tránh cả đời à?”

“Tôi…” Hướng Hiểu Đông cắn chặt môi dưới lặng im không nói, miệng nhệch ra nụ cười chua xót “Tôi không rõ bản thân mình rốt cục muốn cái gì, tới nước này, vì cái gì tôi… Tuy rằng không muốn gặp anh ta, nhưng tôi…”

“Cũng không hy vọng anh ta buông tha, phải không?”

Hướng Hiểu Đông run run, ừ nhẹ.

“Vậy tôi hỏi cậu một vấn đề” Kỳ Quân thản nhiên nói, ngồi xuống nhìn Hướng Hiểu Đông

Hướng Hiểu Đông ngơ ngác nhìn đối phương, gật gật đầu.

Đôi mắt đẹp tựa hồ thoáng nét cười ranh mãnh, nhẹ nhàng cất lời “Khi anh ta nói yêu cậu, cậu có cảm giác thế nào?”

Hướng Hiểu Đông giật mình. Cảm giác?

“Đột nhiên rất muốn… khóc rống lên…” Hướng Hiểu Đông thì thào trả lời.

“Vì sao?” Vẫn âm điệu dịu dàng

“Vì sao?” Hướng Hiểu Đông mờ mịt nhìn Kỳ Quân “Tôi không biết vì sao? Có rất nhiều loại cảm xúc lẫn lộn… Tôi chỉ muốn khóc thôi…”

“Tủi thân?”

“Có lẽ.”

“Còn gì nữa không?”

Hướng Hiểu Đông hoang mang nghĩ ngợi, lắc đầu “Không biết.”

“Hẳn là còn vì điều khác?”

Hướng Hiểu Đông hít sâu, lần thứ hai lắc đầu.

“Cậu còn nhớ lúc anh ta nói yêu cậu phải không?”

Hướng  Hiểu  Đông ngẩn ngơ. Khi anh ta nói yêu cậu sao? Khi đó cậu chạy vội đi, sau đó… Sau đó nghe thấy anh ta nói câu đó, vẫn âm điệu trầm thấp, mạnh mẽ đầy mê hoặc…

Hướng Hiểu Đông phát run, tựa như toàn thân bị những lời nói vây quanh ám ảnh, cảm giác muốn khóc lại nghèn nghẹn.

Anh ta nói yêu cậu… Anh ta thật sự nói rằng anh ta yêu cậu! Không phải là mơ, không phải vọng tưởng viển vông, anh ta thật sự yêu cậu!

Đôi tay dịu dàng ôm lấy má cậu, Hướng Hiểu Đông hoàn hồn nhìn Kỳ Quân, mới phát hiện mặt mình ướt nước.

“Nghĩ thông suốt rồi phải không?” Kỳ Quân nhẹ nhàng hỏi, hai tay lau đi nước mắt không ngừng chảy xuống “Vậy là cảm giác gì?”

Hướng Hiểu Đông nhắm mắt, nước mắt không thể ngăn cản cứ rơi, hồi lâu không thể mở miệng.

“Tôi rất vui sướng.” Câu nói đứt quãng “Trong cuộc đời này… chưa bao giờ vui sướng như thế.”

Kỳ Quân mỉm cười, vỗ về Hướng Hiểu Đông.

***

Hà Húc Đông ngồi trong xe, buồn bực dập tắt điếu thuốc trong tay.

Rốt cuộc phải làm thế nào Hiểu Đông mới bằng lòng gặp hắn? Hắn chỉ có thể ngày qua này mòn mỏi chờ cậu ấy sao? Nhưng nếu phải đợi mà Hiểu Đông chịu gặp hắn, vậy thì hắn tuyệt không thể dùng thủ đoạn nào ép cậu ấy.

Tuyệt không thể dẫm lên vết xe đổ! Mỗi ngày hắn đều nhắc nhở bản thân nhưng lo âu cứ không ngừng quấn riết hắn.

Nôn nóng mở cửa xuống xe, hít sâu không khí man mát của đêm khuya, nhìn lên căn phòng quen thuộc, ánh đèn vàng dìu dịu, Hiểu Đông ở đó, nhưng hắn không thể đụng vào cậu ấy, không thể ôm cậu ấy, chỉ có thể lo âu mong chờ.

Nhớ tới đôi tay từng mơn trớn trên da thịt Hiểu Đông, thậm chí cả nơi riêng tư nhất, giờ lại trống vắng… không thể nắm giữ bất cứ thứ gì.

“Đáng chết!”

Căm giận đập vào xe, thấp giọng nguyền rủa, rồi lại không biết phải nguyền rủa kẻ nào. Là chính bản thân hắn tạo thành mà! Người khởi xướng không phải là ai khác mà là chính bản thân hắn, người đáng chết, là hắn.

Nhìn đồng hồ đeo tay, kim đã chỉ tới mười hai giờ, một ngày nữa lại trôi qua.

Phải về sao? Quay về nơi không có Hiểu Đông, trở về nơi không gian tràn ngập hơi thở của cậu ấy nhưng lại không có bóng hình, đó không phải là nghỉ ngơi, chỉ là loại tra tấn khác mà thôi.

Châm một điếu thuốc khác, Hà Húc Đông ngẩng mặt nhìn trời, phun ra làn khói mờ mờ.

Hiểu Đông, tôi muốn gặp cậu, nhớ cậu!

“Khói…Hút thuốc nhiều không tốt cho sức khoẻ!”

Lời nói nhẹ nhàng êm ái truyền vào lỗ tai, Hà Húc Đông lập tức mở to mắt đứng thẳng người, điếu thuốc trong tay rơi trên mặt đất.

“Hiểu Đông…”

Hà Húc Đông kinh hoảng trong lòng, nửa ngày không thốt nên lời.

Lần đầu tiên hắn phát hiện mình có lúc đần như vậy, trước giờ dù là đối thủ thương trường hay đàn bà, hắn đều có thể dễ dàng đầu nghĩ một đằng miệng nói một nẻo những lời ca ngợi ngọt ngào, nhưng giờ đối mặt với Hiểu Đông… Mặt đối mặt với người hắn thừa nhận đã yêu, một câu cũng không thoát được khỏi miệng, thậm chí ngay cả tay cũng cứng còng rũ xuống bên người, không dám đụng vào cậu ấy, chỉ sợ giống như lần trước doạ cậu ấy chạy mất.

Điên cuồng nhung nhớ người đứng trước mắt rồi hắn lại không biết nên nói thế nào. Hiểu Đông cũng cứ lặng yên cúi mặt không chịu nhìn thẳng vào hắn.

“Tôi…”

“Tôi…”

Vô tình, hai người đồng thời mở miệng, rồi đồng thời ngưng bặt. Trong khoảnh khắc ấy Hà Húc Đông thấy Hướng Hiểu Đông khẽ ngẩng mặt, vừa bắt gặp ánh nhìn của hắn đã nhanh chóng nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác.

Dưới ánh đèn đường mờ tối, hắn thoáng thấy mắt cậu ấy sưng đỏ.

Đã khóc sao? Trong lòng hắn căng thẳng, tay nắm chặt, bất giác nhớ tới câu nói của Hiểu Đông.

Từ hôm nay trở đi… Tôi sẽ không tiếp tục yêu anh nữa.

Tôi với anh, đã chấm dứt.

Không! Không thể chấm dứt như vậy! Hắn mới học được cách có thể đối mặt với tình cảm của mình, còn chưa thẳng thắn đối diện với cậu ấy, còn chưa nói được tình cảm của mình, sao có thể chấm dứt.

“Tôi không buông bỏ đâu!” Hắn hét lên, cắn răng kiên quyết “Mặc kệ cậu nói gì, tôi cũng không buông tay đâu”

Hướng Hiểu Đông thoáng kinh ngạc ngẩng đầu, đôi con ngươi đen nhánh vẫn còn ươn ướt ngước nhìn Hà Húc Đông.

“Hiểu Đông…” Khi cậu nhìn hắn chăm chăm, Hà Húc Đôngươn khó khăn mở miệng “Tôi hiểu… Tôi phải thuân thủ lời hứa buông tha cậu, nhưng tôi không làm được.”

“Vì sao?” Hướng Hiểu Đông nhẹ giọng hỏi.

“Tôi…” Hà Húc Đông ngập ngừng, lấy dũng khí nói ra lý do “Tôi yêu cậu…”

Rất nhiều lời muốn nói nhưng không thể nói, Hà Húc Đông hiện tại cảm thấy mình ngu ngốc đến mức bản thân hắn không thể tin được. Không thể nói ra những lời yêu thương, chỉ nói được một câu xác thực tôi yêu cậu, thứ duy nhất hắn có thể dùng để biểu đạt tâm tình, nhớ nhung.

Hướng Hiểu Đông chấn động, lẳng lặng cúi đầu. Hà Húc Đông ngừng thở nhìn cậu, một lúc lâu cậu mới lên tiếng.

“Chưa đầy một tháng trước anh mới nói cho tôi biết anh không thể yêu tôi, nhưng hiện giờ anh lại tới nói anh yêu tôi…” Âm điệu trầm thấp như than thở, miệng nhệch lên nụ cười chua xót “Cái gì mới là thật đây?”

“Hiểu Đông…” Nghe ra sự sợ hãi trong lời nói của Hiểu Đông, Hà Húc Đông cảm thấy tự trách. Là do hắn khiến cậu ấy nghi ngờ, sợ hãi, hắn chẳng thể biện minh cho bản thân.

“Nếu anh thật sự yêu tôi, vậy những hành động trước kia là vì sao?” Hướng Hiểu Đông cười tự giễu, nâng mắt nhẹ giọng hỏi “Tôi không biết mình có nên tin tưởng anh không… Tôi có thể tin anh sao? Tin anh thật lòng sao?”

Mỗi ngày đều tưởng nhớ, giờ phút này hơi thở, thân thể ấy cách hắn rất gần, Hà Húc Đông không kiềm chế được giơ tay kéo người trước mặt ôm chặt vào trong lòng, Hướng Hiểu Đông cứng người, sau đó lại thả lỏng, không giãy dụa nhưng cũng không đáp lại.

“Xin lỗi…” Hà Húc Đông áp mặt vào vai Hướng Hiểu Đông khẽ lẩm bẩm. Hắn nhớ, thật sự rất nhớ cậu ấy! Chỉ là một cái ôm khiến máu toàn thân sôi trào, vĩnh viễn không muốn buông tay.

“Tôi không tìm ra lý do để tha thứ cho mình, nhưng tôi yêu cậu, thật sự rất yêu cậu, tôi không biết phải nói gì mới tốt, chỉ có một câu ấy, từ sớm đáng lẽ tôi nên nói với cậu.” Hà Húc Đông nói liền một hơi, giọng nói khàn khàn “Tôi luôn luôn sợ hãi… Sợ việc đặt tình cảm vào một người, tôi nghĩ chỉ cần để cậu ra đi tôi sẽ trở về như trước, nhưng tôi rất nhớ cậu…Mỗi ngày đều nhớ cậu…”

Người trong lòng cứng đờ, nhưng vẫn im lặng. Không được hồi đáp cũng không thấy đối phương phản ứng, Hà Húc Đông càng thêm lo lắng, sợ hãi mơ hồ trôi nổi trong lòng.

Có phải Hiểu Đông không tha thứ cho hắn hay không? Có phải đã cậu ấy đã không muốn để ý tới hắn nữa hay không?

“Xin cậu cho tôi một cơ hội, có được không Hiểu Đông?” Giọng nói hắn run rẩy, lần đầu tiên trong đời hắn không có tự tin, lần đầu tiên trong đời sợ hãi nhường này.

Không.

Hà  Húc Đông có cảm giác như máu bị rút dần ra, dù ôm chặt trong tay thân thể ấm áp nhưng dường như cái lạnh bắt đầu xâm chiếm từ đầu ngón tay hắn dần đi lên.

“Không thể sao?” Hắn tuyệt vọng hỏi lại. Bọn họ đã không còn có thể sao?

Trong đầu chút lý trí còn lại nói với hắn nên buông tay, nhưng tình cảm mãnh liệt trong tim nói hắn không thể! Coi như ích kỷ, coi như tuỳ hứng cũng không muốn buông tay. Nhưng mà…

Có thể như vậy không? Hắn có thể lại một lần nữa không để ý tới nguyện vọng của cậu ấy, lại một lần nữa thương tổn Hiểu Đông sao? Không thể làm như vậy, không thể tiếp tục làm như vậy!

“Nói cho tôi biết… Tôi phải làm thế nào cậu mới đồng ý quay về?” Giọng nói nghèn nghẹn, vùi mặt vào nơi hõm cổ đối phương thì thầm “Tôi nói yêu cậu nhưng không kịp nữa rồi sao? Cậu đã…không còn yêu tôi sao?”

Người trong lòng hắn chấn động, nhẹ lắc đầu.

Cậu ấy lắc đầu là có ý gì? Là còn yêu hắn sao? Hay là không còn yêu hắn nữa? Hà Húc Đông đờ dại, cho tới khi người trong lòng chậm rãi ngả vào người hắn.

“Tôi…” Hướng Hiểu Đông khẽ thở dài, dựa đầu vào trong lồng ngực vững chãi “Nếu lại bị anh tổn thương một lần nữa, tôi cũng chấp nhận.”

Hà Húc Đông giật mình, cảm nhận vòng tay khe khẽ ôm lấy lưng mình.

“Chúng ta về nhà đi!”

Từng chữ rõ ràng, khoé mắt cay cay, Hà Húc Đông ôm chặt lấy người trong lòng, đem vẻ mặt yếu đuối của mình giấu trên cổ người yêu.

Hiểu Đông…

“Được rồi, chúng ta về nhà.”

***

Tay luôn bị nắm thật chặt.

Xuống khỏi xe, đi qua cổng bảo vệ, vào thang máy, thậm chí là khi đã đứng trong phòng khách, hai bàn tay vẫn luôn xiết lấy không rời.

Hướng Hiểu Đông trộm nhìn người nắm tay mình, chẳng biết tại sao lại thẹn đỏ mặt không dám đối diện với ánh mắt đối phương. Cậu có thể nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập, cảm giác tay đổ mồ hôi… Chắc, Hà Húc Đông cũng nhận thấy.

Nhưng mà… Có lẽ lòng bàn tay đổ mồ hôi không chỉ có cậu, bàn tay to lớn của Hà Húc Đông hình như cũng ươn ướt.

“Hà Húc Đông?” Chịu không nổi lặng im, tim đập càng nhanh càng khó chịu, Hướng Hiểu Đông rốt cuộc mở miệng trước.

Trong nháy mắt cậu rơi vào trong khuôn ngực nóng rực, hơi thở quen thuộc bỗng nhiên tới gần, dừng ở trên môi cậu thế nhưng vừa nhẹ nhàng chạm vào đã lập tức rời đi, giật mình, sững sờ, Hướng Hiểu Đông không khỏi có chút thất vọng.

Thất vọng? Hướng Hiểu Đông ngây ngốc trong giây lát, rời chợt hiểu ý, hai gò má phiếm hồng.

Mới vừa rồi không biết tại sao bọn họ lại mất tự nhiên, hiện giờ hiểu ra, nguyên nhân là bởi… Bởi vì cả hai đều có dục vọng đụng chạm đối phương nhưng không biết nên làm thế nào mới tốt.

“Thật xin lỗi… Tôi…” Hà Húc Đông quay mặt sang một bên, buông người trong lòng ra, buồn buồn nói “Cậu đi nghỉ ngơi đi.”

Thấy Hà Húc Đông tránh mặt, Hướng Hiểu Đông khe khẽ mỉm cười.

Bộ dạng anh ta lúc này, thật giống như một chàng trai mới biết yêu. Rõ ràng đã trải qua vô số lần da thịt thân cận nhưng giờ phút này lại khẩn trương, bối rối. Tựa như quay về tuổi mười bảy, trúc trắc…nhưng đầy ngọt ngào.

Cậu lẳng lặng nhìn, tới khi Hà Húc Đông ngốc nghếch nhận ra Hướng Hiểu Đông chưa di chuyển mà quay đầu lại. Ánh mắt chạm vào nhau, Hướng Hiểu Đông bất ngờ lộ ra nét cười, tiến về phía trước, áp vào người Hà Húc Đông.

“Không sao, anh có thể…” Khẽ khàng thầm thì, Hà Húc Đông đờ người, Hướng Hiểu Đông kéo cổ đối phương xuống, đưa môi lên.

***

Lửa tình ngập tràn phòng khách.

Bắt đầu bằng những cái hôn nhẹ, nếm náp đôi môi đối phương, tới đầu lưỡi mơn trớn, nhiệt tình quấn quít, vội vàng xiết chặt vòng tay, không ngừng cởi bỏ quần áo trên người nhau, cho tới khi da thịt trần trụi cận kề.

Cửa phòng mở ra, hai người ngã trên giường, nhìn nhau cười ngượng ngùng. Cảm giác khó có thể diễn tả bằng lời, rõ ràng không phải lần đầu tiên quấn quít nồng nhiệt, rõ ràng không phải lần đầu tiên da thịt cận kề, nhưng mà… Khác với cảm giác lúc này!

Ham muốn quen thuộc, tâm tư khác biệt.

“Rất nhớ cậu…” Hà Húc Đông thấp giọng thì thào, cúi đầu cho một nụ hôn khác, bàn tay nóng rực vuốt ve người trong ngực, “tôi rất sợ không còn có cơ hội hôn cậu.”

Hướng Hiểu Đông đỏ mặt, nhướn mày chăm chú nhìn đối phương, chủ động níu cổ tình nhân yêu cầu hôn môi.

Đầu ngực bị vân vê, Hướng Hiểu Đông hút sâu ngụm khí, gắt gao bám trụ tấm lưng rộng, tác cầu nhiều hơn. Môi lưỡi nóng rực giao triền, bên tai chỉ còn tiếng thở dốc cùng tiếng tim đập…đập đến mãnh liệt, hạnh phúc tới mức muốn rơi lệ. Hướng Hiểu Đông nhắm chặt mắt ngăn nước mắt trào ra. Đã từng nghĩ mọi chuyện kết thúc, không dám nghĩ tới còn có thể triền miên trên giường, cảm nhận thể xác lẫn linh hồn hòa quyện.

“Tôi yêu cậu” Thanh âm khàn khàn của Hà Húc Đông khẽ thì thầm mãi, là lời thề hẹn của tình nhân, khiến cho thân xác lẫn tâm hồn cả hai cùng lên tới cao trào

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.