Tuyết Lạc Trần Duyên

Chương 20: Chúc mừng năm mới!




Hôm nay là ngày đầu tiên học viện khai giảng , tuy vài ngày trước tôi đã sắp trở lại quân khu, nhưng nó thực sự là một ngày bận rộn.

Tôi đã sớm tỉnh lại, phát hiện chổ bên kia giường đã trống không, đưa tay sờ sờ thấy gối và chăn đều lạnh, Nghê Lạc Trần chắc hẳn đã rời khỏi một lúc rồi, nhưng sớm như vậy, anh đi đâu? Tôi mặc quần áo , xỏ đôi dép lê lông xù vào đi xuống dưới lầu. Cửa lớn khép hờ, ánh sáng từ ngoài theo khe cửa tràn vào phòng, rọi trên sàn phòng khách phản chiếu thành một vầng sáng

Có lẽ vì thời tiết vào đầu xuân cho nên khi tôi đẩy cửa phòng ra lập tức không khí trong lành mới mẻ mang theo hương vị bùn đất ẩm ướt lướt qua mặt tràn vào, xem ra mùa đông ở thành phố D đã qua đi, mặt đẩt ướt sũng, khắp nơi đều là dấu vết của tuyết, hơi thở mùa xuân như gần như xa.

Điểm làm tôi thấy kỳ lạ chính là Nghê Lạc Trần lại để chân trần, mặc áo ngủ đứng ở giữa sân, một chút ánh sáng chiếu vào một bên mặt anh , khiến da thịt nhuộm thành nét mặt trong suốt, giống như là một khối ngọc gọt dũa tỉ mỉ, dịu dàng lại có chút lạnh.

Anh khẽ híp mắt, tập trung tinh thần nhìn vào một chổ trên bức tường, trên mặt nó vẫn còn tuyết đọng bao phủ, có lẽ đó là dấu vết duy nhất của mùa đông còn sót lại.

Trong đầu tôi hiện ra mùa đông kia, từng trận bông tuyết lớn bay tán loạn, ở trong trời tuyết còn xảy ra một việc, anh cũng luyến tiếc mùa đông này sao, tôi nghĩ thầm.

Nghê Lạc Trần cười nhìn tôi, nhìn vẻ tươi cười của anh tôi không nhìn ra có điểm gì khác ngày xưa, chỉ là chân của anh dừng trên mặt đá cẩm thạch lạnh lẽo mà không có cảm giác lạnh sao? Tôi cảm thấy hơi kì lạ, liền quát lớn với anh “ Anh sợ mốc meo sao, mặc ít như vậy chạy ra ngoài gió? Trở về mang dép vào đi”

Tôi xoay người ở lối ra tìm đôi dép lê cho anh, anh cười mang vào. Nghê Lạc Trần quả thật không giống người đàn ông bình thường, cho dù đôi chân trắng nõn của anh cũng có khí chất, điều này không phải do tôi mê chồng mình nên mới nói vậy, anh cứ như vậy lộ ra vẻ thoát tục. Không lẽ ai muốn lấy được người làm nghệ thuật, mọi người đều nhìn giống fan hâm mộ sao? Trên người Nghê Lạc Trần có nhiều ma lực, anh không hề rõ ràng đơn giản như Giáng Triều, tôi không chắc chắn trên đời này có điều gì anh không thể nhìn ra được, mà những thứ anh cho tôi bao gồm cả vẻ tươi cười của anh làm cho tôi có cảm giác như mình là cô bé lọ lem mang đôi giày thủy tinh, khuya sau mười hai giờ sẽ tỉnh dậy từ giấc mộng đẹp. Không biết những thứ tôi có hiện tại có thể có một ngày, ở trong thời gian đã được chỉ định lập tức biến mất….

“Nhac Tuyết!”

Đột nhiên bị anh ôm lấy từ phía sau, hơi thở lạnh lạnh ở sau tai tôi. Tôi nhẹ nhàng hơi né tránh, “Đừng lộn xộn, em muốn rửa mặt chải đầu đi làm..”

Nói thật tôi có điểm sợ anh, mấy ngày nay anh không hề biết kiềm chế cứ muốn tôi, có khi làm rộn đến tận trời sáng mới ngủ. Đó có thể là do tôi sắp trở về đơn vị lại sắp bị bận rộn ngập đầu, hay có lẽ anh cảm thấy vắng vẻ. Người đàn ông đôi khi giống như đứa trẻ, đối với người phụ nữ bên cạnh mình có cảm giác phụ thuộc, cho dù là Nghê Lạc Trần cũng không ngoại lệ, cho nên trong khoảng thời gian này, cuối cùng tôi cũng để anh làm rộn. Nhưng buổi sáng chỉ mới 6 giờ…

“Tới kịp mà, một chút nữa anh sẽ chở em đến học viện…” Anh nói xong liền ôm lấy tôi, đi hướng lên phòng ngủ trên lầu.

“Thật sự đừng náo loạn mà….Em không thích học viên nhìn thấy xe anh đưa em đi làm, em muốn giữ hình tượng của một đội trưởng”

“Biết rồi, anh sẽ đứng ở xa xa” Anh cười khẽ nhưng vẫn cố chấp.

Tôi phát hiện có đôi khi mình thật bất đắc dĩ với anh.

Ăn điểm tâm xong, anh thật đúng giờ chở tôi tới học viện, xe đậu ở cách xa cửa.

Tôi không vội xuống xe mà chờ anh xuống xe trước, nhắc nhở đã đến giờ. Tôi nhìn anh do dự một chút mới nói “ Buổi tối hôm nay có khả năng em sẽ không về nhà, học viện vừa mới khai giảng, có rất nhiều chuyện cần sắp xếp, buổi tối còn có kiểm tra, ngày mai thì tập thể dục buổi sáng giống thường ngày…Đội trưởng và em quản lý vài khu, có gia đình và trẻ em, cuối cùng em còn có chuyện cần lo…” Thật ra tôi đã quên bản thân mình cũng là người đã có gia đình.

Nghê Lạc Trần không nói gì, chỉ cười gật đầu, anh phản ứng như thế làm cho tôi có điểm không đành lòng. Mặt khác tôi còn có cảm giác, khi tôi mặc quân phục thì anh và tôi có vài điểm hơi xa cách, vừa đến trước cửa cũng do tôi chủ động ôm anh.

Trầm mặc một lúc, hai chúng tôi cùng nhìn nhau cười, liền chuẩn bị từ biệt. Tôi có ý bảo anh đi trước, anh không nói gì nữa , nhìn xe anh xa dần tôi mới sửa lại quân phục đi về hướng cửa lớn.

Tôi quả nhiên thích hợp với cuộc sống quân đội, đối mặt với một màu xanh, cùng những khẩu hiệu nghiêm trang, có một sứ mạng lớn nảy sinh trong lòng.

Tôi thích sự đơn giản của quân đội, tuy rằng nơi này cấp bậc được phân biệt rõ ràng, lễ nghi cường điệu, nhưng lễ nghi đối với chúng tôi mà nói là động tác đơn giản nhất, hơn nữa cho dù quân hàm cấp bậc cao thấp, dù quen hay lạ, nhưng khi chào theo lễ nghi liền kéo khoảng cách giữa người với người lại gần với nhau, điều này thế giới bên ngoài quân đội không thể nào cảm nhận được. Thế giới càng tiến bộ nhanh, tình người càng trở nên mỏng manh, người quen gặp nhau trên đường cũng không chào nhau, cho dù là ngày kỉ niệm trường hoặc là ngày bạn học họp lại, mọi người không thể nghi ngờ thường sẽ khoe khoang về bản thân mình cùng cảm giác về sự thành đạt của mình mà thôi.

Tôi không đi vào văn phòng trước mà trực tiếp đi xuyên qua lầu chính để đi đến kí túc xá trong học viện, từ thời gian kết hôn đến khi nghỉ đông cũng đã hai tháng rồi tôi không gặp các cô ấy nên trong lòng có chút nhớ nhung.

Muốn đi tới kí túc xá của học viện phải đi qua một con đường dài nhỏ, con đường này cũng không xa lạ gì với tôi. Khi vừa mới tốt nghiệp xong khóa quân sự, liền được phân công đến ở trong này, mỗi buổi tối Giang Triều sẽ cùng tôi kiểm tra, cùng nhau đi trên con đường nhỏ này. Bởi vì là kí túc xá của học viên nữ cho nên anh vẫn phải giữ khoảng cách với tôi, sau đó yên lặng thong thả đi thêm một đoạn đường nữa.

Hiện tại những cây ngô đồng nhỏ hai bên đường đã có thể thu hoạch, tuy rắng nó không lớn như những ngô đồng của nước Pháp, nhưng tôi lại có cảm giác yêu thích, mà lá của ngô đồng nước Pháp không đẹp như nó. Nhớ rõ vào tháng sáu trước kia, Giang Triều luôn thích dùng những chiếc lá to che trên đầu tôi, anh nói như vậy phơi nắng sẽ không bị đen. Nhìn anh cười ngây ngô tôi cũng lập tức cười theo…

“Ngô đồng phất phơ, gió từ từ thổi, hòa với mây trắng, tuyệt đẹp vô cùng…”

Nhìn những cây ngô đồng này tôi liền nhớ đến anh, nguyên nhân có lẽ là do tức cảnh sinh tình, dường như có cảm giác Giang Triều đang ở dưới một cây ngô đồng đang cười trộm tôi.

“Đội trưởng sớm”

“Đồng chí Nhạc sớm”

Học viên trên đường chào tôi, làm cho suy nghĩ của tôi bị kéo về hiện tại, dọc theo đường đi tôi đáp lễ bằng lễ quân đội rồi đi vào nơi ngủ của các cô ấy. Rất nhiều phòng ngủ mở rộng bởi vì lí do không có ngày học, giường các cô ấy là một đống hỗn độn, bên trong khắp nơi bày ra đặc sản của quê hương mang đến từ nhà, đồ ăn vặt thậm chí có vài phòng ngủ vài học viên vây quanh bình phẩm về một trang phục đang mốt từ đầu đến chân…

“Chào đội trưởng Nhạc …”

Có vẻ các cô ấy thật không ngờ tôi lại đột nhiên đến kí túc xá kiểm tra nên đều hơi khẩn trương vội vàng thu quần áo lại dấu phía sau người. Tôi cố nhịn cười chỉ phía sau các cô ấy “ Lấy ra đi, tôi cũng muốn ngắm nữa…”

“Vâng, đội trưởng Nhạc…”

Doãn Nhạc ấp úng đưa cái váy màu hồng phấn từ phía sau ra, màu sắc như vậy thật sự thích hợp với các cô ấy. Nhìn các cô ấy tôi lại nghĩ đến bản thân mình khi mới vào quân đội, dáng vẻ ngây ngốc, tóc ngắn, luôn ao ước mái tóc dài nhẹ bay theo gió, cho dù trang phục phẳng phiu mặc rất có dáng, nhưng cũng hâm mộ quần áo nhiều màu sắc bên ngoài. Nói sao thì cũng là người trẻ tuổi có nhiều giấc mộng nên đối mặt với thế giới bên ngoài đều cảm thấy mới mẻ.

Tôi xem quần áo , gật đầu “ Không tệ, thực thích hợp với các em, cho phép tối hôm nay treo ở giường để mơ thấy mộng đẹp. Bắt đầu từ ngày mai khi kiểm tra nhất định phải cất đi, khi kiểm tra nội vụ tôi sẽ đặc biệt chú ý đến em”

“Vâng, đội tưởng Nhạc , em cam đoan sẽ cất đi không để cho đội trưởng Trương nhìn thấy,” Cô ấy nghiêm chào theo lễ quân đội.

Vài cô gái cười với nhau vì đội trưởng Trương là người nổi tiếng nghiêm khắc. Cho nên nhóm người các cô ấy có chuyện gì đều đến tìm tôi trước tiên, tôi cũng giống như một người chị cả nghiêm túc lại ôn hòa của các cô ấy.

“Đội trưởng Nhạc, em phát hiện sau khi kết đã hôn trở nên đẹp hơn, người cũng trắng trẻo ra…”

“Phải không? Trước kia tôi không xinh đẹp sao?”

“Không phải, không phải…em nói là anh rể đối xử với chị rất tốt. Là người đàn ông dịu dàng lại phong độ, khiến chúng em ngưỡng mộ…”

Các cô ấy gọi tôi là đội trưởng, hoặc đội trưởng Nhạc, nhưng lại hùa nhau gọi Nghê Lạc Trần là anh rể, như vậy làm cho tôi cảm thấy kì lạ không biết Nghê Lạc Trần có bùa mê gì khiến cho các cô gái của tôi đều mê luyến…

Cùng các cô ấy đùa giỡn một lúc, tôi liền trở lại văn phòng, có lẽ học viên đã đi rồi, văn phòng chỉ còn đội trưởng Ngô, hai chúng tôi liền bắt tay vào làm việc, vừa trò chuyện đột nhiên cô ấy hỏi tôi…. Nhạc Tuyết, cô còn gặp Giang Triều không?

“À, không có, tôi bận quá nên cũng không để ý” Tôi thấp giọng trả lời,

“Không gặp cũng tốt, nếu gặp trong lòng sẽ cảm thấy khó chịu”

“Có chuyện gì vậy?” Tôi nhìn thấy dáng vẻ như có gì muốn nói của cô ấy nên cảm thấy hơi nghi ngờ. Từ ngày tôi kết hôn đến nay luôn có thói quen trốn tránh, ngay cả Nghê Lạc Trần cũng giúp tôi tránh né, cho nên đối với chuyện của Giang Triều tôi chưa bao giờ trực tiếp đối mặt.

“Không có gì” cô ấy vẫn ấp a ấp úng cuối cùng mới nói “ Bất quá cô đối xử với anh ấy không tệ, nghe nói quân khu căn bản không có chức vị bỏ trống, là do bác Nghê nhúng tay vào nên cuối cùng đã điều một tham mưu đến khu Nghiễm Châu..”

“Bố của Nghê Lạc Trần sao? “ Tôi kinh ngạc la lớn, tại sao Giang Triều lại cùng Nghê Lạc Trần, thậm chí còn có quan hệ với cả bố của anh ấy nữa”

“Chị không biết sao?” Cô ấy hoài nghi nhìn tôi, luôn tiện lý giải nở nụ cười “ Tôi hiểu được có lẽ chị cũng cảm thấy áy náy với Giang Triều, cho nên muốn lén lút giúp đỡ anh ấy. Thật ra cũng không có gì, người thường muốn hướng lên địa vị cao, nếu đổi lại là tôi tôi cũng sẽ lựa chọn Nghê Lạc Trần…

“Tôi không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô hãy nói cho tôi nghe đi…” Tôi hơi nóng lòng cũng không để ý lời nói của cô ấy.

“Tôi còn tưởng cô vì yêu Nghê Lạc Trần nên nói bác Nghê nói thay cho Giang Triều, thật ra…Tôi cũng nghe nói như vậy, học viện vốn định giao cho Giang Triều chức vụ tham mưu, sau đó quân khu lại điện báo nói , đột nhiên đem hồ sơ của Giang Triều điều đi, tin tức này truyền đi truyền lại có nhiều cách nói…nhưng đều thống nhất đều bởi vì Giang Triều được bác Nghê chiếu cố nên mới có thể đến quân khu nhận chức”

Nghe được những lời cuối cùng tôi không nói được một lời, mới trước đây bởi vì Nghê Lạc Trần bị rớt vào cống thoát nước khiến cho cha của Giang Triều bị cách chức gợi lại trong trí nhớ của tôi. Tôi nghĩ an bài như vậy sẽ làm tổn thương Giang Triều, cho dù bố của Nghê Lạc Trần có quyền thế nhưng anh ấy có thể đi sắp xếp vận mệnh của người khác sao? Anh ấy có trưng cầu ý kiến xem Giang Triều có đồng ý hay không? Có tôn trọng tôi cùng tôi thương lượng một chút sao? Tại sao anh lại chuyên quyền độc đoán như vậy?

Nghê Lạc Trần rốt cuộc có chuyện gì không nói cho tôi biết nữa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.