Tuyết Lạc Trần Duyên

Chương 2




Lúc này ở bên ngoài truyền đến đều là những lời nghị luận, đại khái tất cả đang nói về chú rể là quân nhân thì dáng người như thế nào, oai nghiêm đẹp trai như thế nào, cũng có một số ít lời nói mang Giang Triều ra bàn luận, vì thế liền xuất hiện hai cách nói trái ngược nhau. Có người nói Giang Triều đẹp trai, có người càng ưu ái cho rằng Nghê Giáng Trần nho nhã, trong lúc nhất thời khó phân biệt được ai hơn ai, cũng coi như ngang bằng nhau.

Thật ra ở trong lòng tôi, không thể so sáng hai người với nhau , Giang Triều đứng ở đó, giống như một gốc cây bạch dương, kiên định mà cao vút. Còn Nghê Giáng Trần nhìn qua càng giống một bức tranh thủy mặt thanh thoát, sẽ làm lòng người trong lúc nhất thời trở nên mê loạn, nhưng cũng không dám dễ dàng dựa vào….

“Các người thật sự biết Nghê Giáng Trần là ai sao?”

“Tôi biết, anh ta là người sáng lập ra nhãn hiệu Snowlet, là nhà thiết kế thời trang kiêm thêm thân phận chủ tịch”

“Nghe nói ông ngoại của anh ta là quan lớn ở kinh thành, còn cha mẹ là chủ của tập đoàn ở HongKong, bản thân anh ta thì du học từ bên Pháp trở về, tự mình gầy dựng sự nghiệp….”

“Giỏi như vậy sao? Khó trách Giang thiếu tá của chúng ta bị đá ….”

Tôi từng hiểu biết sơ sơ về Nghê Giáng Trần, nhưng phần lớn đều do nghe được từ Nhạc Vũ, nhưng hôm nay tôi mới biết được, anh ta có nhiều thân phận vẻ vang như vậy, như vậy sẽ mang đến nhiều áp lực cho tôi như thế nào. Tôi nghĩ, có rất nhiều người nói không chừng sẽ cho rằng tôi thật sự là người phụ nữ như vậy, cho rằng tôi vì vật chất từ bỏ Giang Triều mà đi.

Vào lúc Nghê Giáng Trần tiến đến đội ngũ bên nhà gái, giây phút vừa mới rảo bước tiến vào cửa lớn, trong nhà đột nhiên trở nên sôi trào.

Các cô bên nhà gái của tôi chạy vọt vào phòng, bảo là phải bày trận trong phòng, để làm khó dễ chú rể quân nhân. Những người này đều đến từ khắp mọi nơi, vì vậy các cô mang tất cả phong tục của quê hương mình dùng trên người tôi, các cô nói làm như vậy để cho thấy người phụ nữ không phải dễ cưới được về nhà, tương lai mới có thể được đàn ông phá lệ quý trọng. Tôi suýt nữa bật cười, người khác đâu biết rằng, gả cho Nghê Giáng Trần là do tôi chủ động đề nghị.

Tôi để mặc cho các cô ấy náo loạn, bởi vì tôi suy nghĩ một lát nữa người bị hành hạ nhiều nhất không phải là tôi, mà chính là Nghê Giáng Trần. Đột nhiên tôi có một loại hiếu kỳ, muốn nhìn xem cho biết , một Nghê Giáng Trần lãnh đạm như mây nhẹ như gió sẽ làm gì để ứng phó….

Động nhiên bên ngoài truyền đến một đợt âm thanh đập cửa dồn dập, có một đám đàn ông đồng loạt kêu gào, mẹ vợ ơi xin mở cửa ra. Cho dù là cách một phòng khách, chúng tôi cũng có thể nghe thấy rất rõ ràng. Tôi dám xác định trong đó không có giọng nói của Nghê Giáng Trần, hiện tại nhất định anh ta đang đứng ở ngoài cửa, nhàn nhã chờ đợi không làm mà hưởng lợi…

Không bao lâu, trận tuyến thứ nhất đã bị thất thủ, nghe nói là bị một số tiền lớn oanh tạc phải mở ra. Đám người Nghê Giáng Trần cười nói ở phòng khách với cha mẹ tôi và cùng người trong nhà của tôi chào hỏi. Đại khái qua khoảng một chén trà, khoảng cách của âm thanh kia cách cửa phòng của tôi càng ngày càng gần…

Nhìn xuyên qua tấm kính mờ mờ, tôi nhìn thấy một dáng người cao lớn đứng thẳng ở đó, sau hai tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, trong phòng và ngoài phòng đều là một cảnh im lặng…

“Vợ ơi, mở cửa đi….”

Giọng của Nghê Giáng Trần ôn hòa và trong trẻo, tôi chưa bao giờ biết có người có thể gọi cách xưng hô này , gọi một cách dễ nghe như vậy, các cô trong phòng đều hơi đỏ mặt, thậm chí quên bước tiếp theo nên làm gì. Một khoảng thời gian ngượng ngùng trong im lặng lặng yên trôi qua, tiếp theo là một tiếng vợ ơi nữa, các cô giống như ở trong mộng chợt tỉnh, tôi nghĩ giờ phút Nghê Giáng Trần chịu khổ cũng nên tới rồi…

Quả nhiên các cô bắt đầu thay nhau ra trận, đưa ra những vấn đề một cái so với một cái càng xảo quyệt hơn, muốn làm khó chú rễ quân nhân, với khí thế không làm cho anh ta mất mặt thì không cam lòng….

Còn câu trả lời của Nghê Giáng Trần luôn bình tĩnh, âm thanh lại tao nhã, kiên nhẫn vô cùng.

Thời gian bị kéo dài như vậy, làm cho suy nghĩ của tôi lại không tự chủ được bay mất ..

Nhớ rõ tôi từng cùng Giang Triều đi tham dự hôn lễ của người bạn thân, cũng gặp qua trường hợp như vậy. Lúc ấy tôi thường nói giỡn, hỏi nếu ngày đó anh ấy đến cưới tôi sẽ ứng phó như thế nào. Anh ấy nói, nếu ai muốn làm khó dễ anh ấy, anh ấy sẽ lập tức cướp cô dâu, ở trước mặt rất đông người cướp tôi đi. Nhìn vẻ mặt của anh ấy làm giống như thật, lúc đó tôi cười muốn đau bụng, tôi thấy anh ấy rất bá đạo và có khí chất của quân nhân. Còn hiện tại, Nghê Giáng Trần lại ứng phó khéo léo theo cách phong độ của người văn nhã, dường như cũng không khiến người ta phản cảm. Xem ra anh đúng là một người quân nhân được rèn luyện đủ tư cách của một quân nhân, có thể nhanh chóng thích ứng mọi hoàn cảnh sống còn khác nhau, thậm chí bao gồm cả thế giới tình cảm. Có một câu nói, người cũ không đi, người mới không tới…

Ở ngoài cửa , vấn dề vẫn còn đang tiếp tục, cho đến khi mẹ bị Nghê Giáng Trần kéo tới nhắc nhở các cô thời gian không sai biệt lắm, các cô mới đồng ý hỏi vấn đề cuối cùng.

“Xin hỏi, lần đầu tiên anh hôn chị Tuyết là ở năm nào, tháng nào và ngày nào, là sáng sớm hay vào buổi tối? Và ở nơi nào?”

Tôi hơi bật cười, có lẽ người khác còn không biết, hai vợ chồng chúng tôi ngay cả một lần bắt tay thật sự cũng chưa từng có.

“Mười lăm năm trước vào một buổi sáng sớm, trên đường đến trường”

Tôi đã bị anh ta đánh bại, vào lúc mười lăm năm trước chúng tôi mới gần mười hai tuổi, xảy ra chuyện như vậy, vì sao một chút tôi cũng không nhớ rõ? Nhưng lúc này tất cả những ánh mắt trong phòng đều nhìn về phía tôi, tôi bối rối gật đầu, nghĩ rằng nếu cứ kéo dài thêm, chỉ sợ sẽ phải đợi dài đằng đẵng, đợi cho đến khi Giang Triều trở lại mà tôi còn không thể gả ra ngoài.

Được sự xác định của tôi, cửa lập tức mở ra, bên môi Nghê Giáng Trần lộ ra nụ cười nhạt đi vào phòng, anh ta thong dong và bình tĩnh làm cho tôi có ảo giác, giống như người bị vấn đề làm khó vừa rồi không phải là anh. Xem ra tôi đã mất đi cơ hội xem kịch vui rồi…

Tôi còn phát hiện, từ lúc anh ấy tiến vào về sau, với vẻ nam tính kích thích của anh, các cô gái của tôi cũng không còn bĩnh tĩnh nữa, thậm chí đem chiếc giầy cất giấu, không biết tại sao lại chủ động đưa tới trong tay anh ấy. Tôi bắt đầu hoài nghi, những người đó là người của bên tôi sao? Nếu là ở trận tuyến đầu, nói không chừng ngay cả súng ống đều bị kẻ địch dễ dàng cướp đi?

Nghê Giáng Trần cười khẽ, đi đến trước mặt tôi, một bàn tay lơ đãng thưởng thức chiếc giầy mới tinh kia, tay còn lại thì cầm mũi chân hơi lạnh của tôi. Tôi theo bản năng rụt chân về, nhưng bị động tác không buông tha của anh ngăn lại….Một lúc lâu, nhưng anh vẫn không có hành động gì. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chỉ mình tôi có thể cảm nhận được bàn chân bị anh ấy cầm so với chân kia ấm hơn rất nhiều….

Khi tay tôi bị Nghê Giáng Trần kéo đi, lúc sắp đi ra khỏi gian phòng nhỏ, tôi lưu luyến quay đầu lại vài lần, bởi vì nơi này có nhiều kỉ niệm và dấu vết cùng sự trưởng thành của tôi, dường như cũng lưu lại hương vị thuộc về Giang Triều, còn có em gái Nhạc Vũ nữa, thường xuyên bởi vì ngủ không được, chạy đến thế giới nhỏ này của tôi, mới trước đây cùng tôi nói chuyện, về chuyện của Nghê Giáng Trần và Giang Triều. Nhưng những chuyện cũ theo năm tháng, cuối cùng cũng rời xa tôi, tại giây phút này đây, trong lòng tôi cảm thấy có chút chua xót…

Đi tới trước mặt cha mẹ đã dưỡng dục tôi hai mươi bảy năm, tôi trang trọng hành lễ.

Mẹ tôi khóc, tôi cũng cố nén nước mắt cười với bà. Nhưng có ai biết được, tôi là con gái được cha mẹ toàn tâm toàn trí yêu thương, cũng được sinh ra vào một ngày tuyết bay đầy trời, là đứa nhỏ được cha tôi từ cửa lớn của khu phố nhỏ mang về, họ ban tặng cho tôi cái tên Nhạc Tuyết, cũng ban cho tôi mạng sống lần thứ hai, ơn dưỡng dục này, tôi không có cách nào báo đáp

Đúng rồi, Nhạc Vũ đã đi nơi nào, tại sao tôi tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng của cô ấy? Có lẽ cô ấy đang muốn né tránh tôi, thật ra tôi chưa từng thật sự trách cô ấy. Bởi vì từ nhỏ tôi đã thiếu cô ấy rất nhiều, thậm chí đoạt đi tình thương của cha mẹ vốn nên thuộc về cô ấy. Hôm nay tôi suy nghĩ rất nhiều, hy vọng có để nhận được lời chúc phúc của cô ấy, cho dù một câu cũng tốt. Nhưng từ hôm qua cô ấy đã không thấy tăm hơi…..

Cuối cùng cũng không biết là phong tục gì nữa, tôi bị Nghê Giáng Trần ôm ra khỏi cửa ngôi nhà đã dưỡng dục tôi hai mươi bảy năm.Taycủa tôi cứng ngắt vòng quanh cổ của anh ấy, mặt hơi nóng rực. Thật may mắn, anh ấy cũng không nhìn tôi, chỉ lo làm chuyện của anh ấy nên làm, tôi ở trong vòng tay anh ấy có lẽ đối với anh ấy mà nói cũng chỉ là một vật phẩm mà thôi….

Trong nháy mắt khi tôi ngồi vào trong xe hoa kia, tôi đã nhìn thấy Nhạc Vũ. Cô ấy đứng dưới tàng cây phủ đầy tuyết trắng ở xa xa, nhìn có vẻ gầy yếu, thậm chí tôi có cảm giác mình có thể nhìn thấy được nước mắt trên mặt cô ấy, đó là do cô ấy đang lưu luyến tôi sao? Hay có lẽ còn gì khác nữa….

Lễ kết hôn diễn ra thật long trọng, ngoại trừ những đồng đội trong nhóm của tôi, còn có nhóm thủ trưởng đều tới chúc mừng tôi. Còn Nghê Giáng Trần ở bên kia, phần lớn đều là người cùng giới và bạn bè trong nghành giải trí, tôi cảm thấy may mắn những đồng đội nữ của tôi có vẻ e lệ và cao quý, các cô không ở trong trường hợp không thích hợp này chạy theo những ngôi sao sáng chói trong nghành điện ảnh để gây chú ý. Các cô ấy dùng hành động, không một tiếng động nói cho tôi biết là họ thật lòng đến chúc tôi hạnh phúc. Tôi vui mừng cũng kêu ngạo vì các cô ấy.

Rất nhiều người cảm thấy kỳ lạ, vì sao cha mẹ của Nghê Giáng Trần cùng ông ngoại làm quan lớn kia chưa tới, không biết có phải là do không hài lòng với cuộc hôn nhân hay với con dâu này sao? Thật ra không phải như vậy, đây là do Nghê Giáng Trần kiên quyết , hôn nhân của chúng tôi là của lớp người trẻ tuổi, tôi cũng không thật sự muốn đi vào thế giới của anh ấy và nhà của anh ấy, anh ấy hiểu rõ tôi ở điểm này, vì vậy tôi mới chọn anh ấy làm chồng của mình.

Gần đây làm theo lễ nghi , trước khi kết hôn chúng tôi đi đến Bắc Kinh một lần để thăm hỏi ông ngoại của anh ấy, và cha mẹ của anh ấy nữa. Tôi phát hiện gia đình của anh thực dân chủ, những người trưởng tộc đều rất hiểu biết, nhất là ông ngoại của anh ấy, ông đặc biệt khôi hài, khi Nghê Giáng Trần ở chung với ông ngoại thì giống như là bạn bè vậy.

Buổi tối kia khi chúng tôi ra về, ông ngoại kéo tay nói với tôi, nhà họ yêu quý nhất là cháu đích tôn bảo bối duy nhất này của ông, hy vọng chúng tôi có thể răng long đầu bạc. Đây là lời chúc phúc của ông và cũng là lời nhắc nhở khiến trong lòng tôi cảm thấy hơi bị áp lực.

Bận rộn một ngày cuối cùng xong, tuyết ở ngoài cửa sổ vẫn bay xuống không một tiếng động, khiến đêm tối bị nhuộm thành một màu trắng.

Sau khi tắm rửa xong, không biết vì sao tôi thay một bộ quân trang cũ mang từ nhà theo, tại hoàn cảnh xa lạ ở đây, có lẽ chỉ có nó mới có thể mang đến cho tôi cảm giác an toàn. Nói thật tôi thực bàng hoàng và sợ hãi, không biết nên làm thế nào đối mặt với cuộc sống hôn nhân trong tương lai của tôi, tuy rằng tôi biết những trí nhớ về Giang Triềm đều nên chấm dứt trong hôm nay, nhưng tôi làm không được, vì vậy lúc đối mặt với Nghê Giáng Trần, tôi có một nỗi áy náy và bất an thật sâu, tôi thậm chí hy vọng anh ấy cũng giống như tôi, trong lòng cũng nghĩ về một người phụ nữ anh ấy đã từng yêu.

“Đang nghĩ gì vậy? Em muốn mặc thành dạng này đi ngủ sao? Hay là đêm tân hôn của quân nhân, có lễ nghi đặc biệt gì huh?

Nghê Giáng Trần mặc áo ngủ trắng tinh, tóc ướt sũng từ phòng tắm khác đi ra, một mùi hương thơm ngát tự nhiên sau khi tắm rửa cách tôi càng ngày càng gần, tôi cảnh giác lui về phía sau. Anh ấy trong trí nhớ gần đây của tôi, ôm tôi từ lầu hai xuống xe hoa, đó là mùi hương tự nhiên nhè nhẹ….Nhưng hiện tại anh ấy với vạt áo hé mở lộ ra một vòm ngực màu ngà voi rắn chắc, còn có vẻ tươi cười nhàn nhạt bên môi anh ấy, với tôi mà nói đều là một loại sợ hãi. Tôi phát hiện tố chất quân nhân ngày thường của tôi lúc này hoàn toàn biến mất không thấy. Xem ra tôi không thể thích ứng với vòng tay ôm ấp của người đàn ông, thật sự không được…

“À….em đang khẩn trương gì vậy? Nghe Giáng Trần lộ vẻ cười cợt, đi qua trước người tôi. Anh ấy đi đến trước tủ rượu, không hề quan tâm rót một ly rượu, hướng về tôi ý bảo “ Muốn uống một chút không?”

Nhìn thấy tôi lắc đầu, anh ấy cũng không ép, tự mình uống một hớp, cúi đầu không biết đang thưởng thức cái gì. Một lúc lâu, anh ấy mới nói nhàn nhạt “ Em coi anh thành người nào vậy? Em nghĩ rằng anh và em sẽ miễn cưỡng một người trong lòng có một người đàn ông hay phụ nữ khác sao?”

Đúng vậy anh ấy sẽ không làm như vậy, trên người anh ấy luôn có một vẻ cao ngạo cao cao ở trên trong trẻo nhưng lạnh lùng, từ nhỏ đến lớn đều như vậy.

Đêm đã khuya Nghê Giáng Trần dường như đã ngủ say.

Còn tôi, tuy rằng mệt mỏi cả ngày, nhưng tại sao không có cách nào đi vào giấc ngủ. Đây là lần đầu tiên tôi cùng một người đàn ông nằm trên một chiếc giường, đây là tầng ba của biệt thự, phòng ngủ nhiều như vậy nhưng tôi không hiểu vì sao anh ấy muốn kiên trì làm như vậy, anh ấy chỉ thản nhiên nói với tôi, mới cưới mà ngủ riêng sẽ có điềm xấu. Tôi không tin anh ấy là loại người mê tín như vậy.

Nằm một lúc lâu, trời đã gần rạng sáng, nhưng tôi lại cảm thấy càng thêm tỉnh táo. Nhưng khi ngủ say anh ấy cách tôi càng ngày càng gần, không biết từ khi nào thì dường như tựa hẳn trên thân thể tôi. Tôi không dám cử động, cũng không phải sợ đánh thức anh ấy, mà là sợ khi anh ấy tỉnh lại, tôi không biết đối mặt sự xấu hổ này như thế nào. Tôi thật cẩn thận nâng một bàn tay lên, sờ sờ áo quần quân nhân trên người, cùng những lệnh bài nhỏ và huân chương cứng rắn trên mặt quân trang, trong lòng có chút an ủi….

Cho đến khi trời gần sáng, tôi mới cảm thấy buồn ngủ, dần dần ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ. Tôi cảm giác mình đang nằm mộng, trong mộng Giang Triều không xuất hiện, mà là một bóng dáng khác, đó là Nghê Giáng Trần. Anh ấy chậm rãi vuốt tóc tôi, rất nhẹ, thật dịu dàng, tôi dường như còn nghe được anh ấy nỉ non cái gì “ Nhạc Tuyết, lúc em cần tự do, nhất định phải nói cho anh biết, mọi thứ anh đều đã cho em, bao gồm cả mạng sống của anh…”

Ý thức của tôi càng ngày càng trầm xuống…

Không biết đã ngủ bao lâu, gió nhè nhẹ thổi lên giường, hôm nay là ngày huấn luyện bắn bia. Ở sân bắn, những bạn đồng đội của tôi đều thể hiện thành tích tốt, với tôi dường như xảy ra vấn đề bắn không trúng tiêu điểm, liên tiếp mấy phát đều bắn không trúng bia, tôi sốt ruột dùng hết toàn lực nắm chặt cây súng trong tay…

Đột nhiên, một thân thể mạnh mẽ hướng thân thể của tôi đè xuống, khủy tay cơ bản bị tay kia dùng sức nắm chặt. Cảnh giác của một quân nhân khiến tôi đột nhiên mở mắt, phát hiện Nghê Giáng Trần đang ghé vào trong lòng tôi, cằm anh ấy đè nặng trên vai trái của tôi, không ngừng thở dốc……

Tôi không kịp tự hỏi, chỉ cảm thấy tay kia bị anh ấy nắm, dần dần có cảm giác dính dính ướt át, giống như từ vải truyền đến, còn trong tay của tôi dường như có thứ gì đó cứng rắn…

Tôi rốt cuộc đang làm gì, tôi bị đánh thức, nhưng tay tôi lại không có cách nào rút ra khỏi tay anh ấy . Mà ngày thường Nghê Giáng Trần cao ngạo như vậy, lúc này lại giống như một đứa nhỏ bất lực, thân thể không ngừng run rẩy, cầu xin tôi đừng nhúc nhích..

Một lúc sau, anh buông vòng tay ôm ra, sửa lại dáng vẻ cầu xin vừa rồi. Anh ấy hung hăng gỡ tay tôi quăng ra, quát lớn. “ Quân nhân của các cô ở trong đêm tân hôn tiếp đón chồng của mình như vậy sao?”

Tôi không dám thở mạnh, cho đến khi Nghê Giáng Trần phẫn nộ đi ra khỏi phòng ngủ, tôi mới nhẹ nhàng thở ra.

Đối với người luôn luôn không buồn không vui như Nghê Giáng Trần mà lại tức giận, anh ấy đã thật sự tức giận rồi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.