Diệp Kiều bị Minh Huyền kéo ra ngoài, nàng vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ cất vội bùa Tứ Phương đã vẽ thành công lúc nãy. Nàng vẽ hư không biết bao nhiêu tờ mới vẽ được lá bùa này đây.
"Nào, nào, nào, tiểu sư muội."
Minh Huyền ỷ vào chiều cao của bản thân, chặn đầu Diệp Kiều gặng hỏi: "Nói xem nào, muội có phải là kiếm-phù song tu?"
Tuy đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng lúc mở cửa phòng, nhìn thấy Diệp Kiều cầm lá bùa trên tay, bọn họ vẫn cảm thấy kinh ngạc.
Kiếm-phù song tu!!!
Tu sĩ tu lưỡng đạo thế này từng xuất hiện từ rất lâu về trước, nhưng những vị tiền bối đó hoặc là đã phi thăng, hoặc là đã bán muối. Và rồi từ rất lâu đó đến bây giờ, tu sĩ tu lưỡng đạo biến mất, không còn xuất hiện nữa.
Diệp Kiều nhìn hai người hằm hè xoa tay muốn thẩm vấn, nàng nhướng mày không hiểu hai người này đang hưng phấn cái gì.
"Dựa theo tiêu chuẩn mà các huynh nói, muội đúng là kiếm-phù song tu."
Diệp Kiều chưa bao giờ nghĩ rằng mình là tu sĩ tu lưỡng đạo. Nàng biết bản thân là người cái gì cũng biết nhưng lại không tinh thông cái gì.
Nhưng hiện đại, Thiên Đạo đã chúc phúc nàng hai lần, nàng không phải lưỡng đạo song tu thì còn ai?
Diệp Kiều không phải là người thích phủ nhận bản thân. Đúng vậy, mị chính là cẩu thiên phú.
Nghe thấy nàng thừa nhận, Minh Huyền càng cười bi3n thái hơn. Ánh mắt hắn nhìn nàng chằm chằm như đang đánh giá con mồi.
Diệp Kiều lặng lẽ rùng mình.
Gì vậy trời?
Tiết Dư thì bình tĩnh hơn. Tuy hắn không phải phù tu nhưng cũng biết số lượng ít ỏi đến đáng thương của loại tu sĩ này: "Tiểu sư muội..."
Hắn nỉ non: "Đột nhiên huynh cảm thấy, muội mới chính là thiên tài mà mọi người xem nhẹ."
Lần đại hội tông môn này có rất nhiều trưởng lão xem trọng Vân Thước, bởi vì nàng ta là đệ tử duy nhất tu luyện chưa đến một năm đã đột phá Kim Đan.
Linh căn của Diệp Kiều có phẩm chất quá thấp, tuy không đến mức là phế phẩm, nhưng giữa một rừng linh căn cực phẩm thế này, linh căn trung phẩm của nàng ấy không khác gì hàng phế.
Vì thế các đệ tử chân truyền ai cũng được coi trọng, tán thưởng, ngoại trừ Diệp Kiều.
Tiết Dư ghé sát vào Diệp Kiều, trong ánh mắt cất chứa sự nghi vấn: "Tiểu sư muội, huynh nghĩ linh căn của muội có vấn đề."
Theo lí thuyết, Đá Trắc Nghiệm rất ít khi kiểm tra sai sót. Người muốn tu luyện lưỡng đạo kiếm-phù, thức hải phải rộng và mạnh hơn những người khác rất nhiều. Mà người có thức hải như thế, không thể nào là linh căn trung phẩm được.
"Nghĩ nhiều làm gì." Minh Huyền không nghĩ nhiều đến thế, hắn đắc ý: "Mị tuyên bố, trận đấu tiếp theo chính là sân khấu của Trường Minh Tông chúng ta!!!"
Có Diệp Kiều nghĩa là bọn họ có hai phù tu.
Trước kia, trong tông môn chỉ có một mình hắn là phù tu, mỗi ngày hắn phải chăm chỉ tu luyện vẽ bùa, mệt như chó. Đã thế, hắn còn bị đem ra so sánh với đám con cháu cùng thế hệ trong dòng họ, và cả đám đệ tử chân truyền của Nguyệt Thanh Tông.
Hiện tại đột nhiên nhảy ra phù tu thứ hai giúp hắn chia sẻ áp lực. Nếu không phải ở đây cấm đốt lửa, Minh Huyền đã vui mừng cầm pháo sang sân hàng xóm Nguyệt Thanh Tông ăn mừng kiêm cảm tạ.
"Vân Ngân biết muội có thể vẽ bùa không?" Đôi mắt Minh Huyền lấp lánh ánh sáng của sự tò mò và nhiều chuyện.
Nguyệt Thanh Tông tự xưng là môn phái của phù tu chính thống, thế nên về cơ bản, các phù tu đều muốn được nhập môn ở đây.
Minh Huyền nghĩ chắc là Nguyệt Thanh Tông không biết, nếu Vân Ngân biết mình tự tay đuổi đi một phù tu, lão sẽ hối hận xanh ruột.
Diệp Kiều lắc tay: "Đương nhiên là không biết." Nguyên chủ là kiếm tu trăm phần trăm, vẽ bùa là kỹ năng mà Diệp Kiều nàng học được sau khi rời khỏi Nguyệt Thanh Tông.
"Vậy thì muội học vẽ bùa mười mấy năm ở Nguyệt Thanh Tông, sau khi tinh thông thì đến Trường Minh Tông cống hiến đúng không?" Vẻ mặt Minh Huyền như thể đã tìm ra chân tướng của câu chuyện.
Diệp Kiều: "..." Hong bé ơi.
Nàng gia nhập vào Trường Minh Tông chỉ vì tông môn này sống lowkey dưới đáy bảng xếp hạng, lại không có chí cầu tiến, rất thích hợp cho những người không muốn nỗ lực như nàng.
Diệp Kiều im lặng không nói thêm gì, Minh Huyền lại bắt đầu lẩm nhẩm: "Trường Minh Tông có một thiên tài như muội, huynh yên tâm rồi. Huynh có thể bắt đầu lười biếng, không cần bán mạng tu luyện nữa."
Nói rồi, hắn nhoẻn miệng cười.
Tiết Dư trề môi chê: "Mặt của huynh nhìn đần muốn chết." Cười y hệt thiểu năng trí tuệ.
Minh Huyền nhếch môi: "Đệ không hiểu áp lực khi làm phù tu duy nhất của tông môn đâu~"
Trận tiếp theo, hắn chính là ngôi sao hy vọng của toàn tông môn. Hắn cảm thấy mình không thể gánh nổi trọng trách này. Sự chờ mong, áp lực thiên tài luôn đè ép khiến hắn không thở nổi.
Diệp Kiều xuất hiện đã xua đi làn sương bất an giăng trong lòng hắn ngần ấy năm.
...
Đệ tử chân truyền của các tông môn khác nhìn thấy ánh sáng vàng kim rơi xuống lập tức xôn xao bàn tán.
"Lại là Thiên Đạo chúc phúc, đây hẳn là lần chúc phúc thứ hai của Trường Minh Tông rồi nhỉ?"
"Ai đây? Có thể khiến Thiên Đạo liên tục giáng xuống hai lần chúc phúc. Chờ trận sau, chúng ta cùng xử kẻ đó."
"Tôi đoán là Tiết Dư, không thể nào là Minh Huyền được. Nếu Minh Huyền liên tục được chúc phúc hai lần thì sao lại luôn trì trệ ở cảnh giới đỉnh Trúc Cơ nhiều năm như thế?"
"Tuy kiếm tu rất ít khi được chúc phúc nhưng không có nghĩa là không có. Rốt cuộc Trường Minh Tông bọn họ đang suy tính cái gì?"
Tông môn bọn họ được Thiên Đạo chúc phúc những hai lần đó!
Một vài kẻ thông minh, ví dụ như Tần Hoài của Thành Phong Tông, lập tức phái người đến sân viện Trường Minh Tông để tìm hiểu thực hư.
Động tĩnh quá lớn làm kinh động đến các tông môn khác. Diệp Kiều trầm ngâm: "Chốc nữa chắc chắn sẽ có người đến tìm hiểu, chúng ta sẽ tung hỏa mù, sau đó tặng cho bọn họ một món quà bất ngờ."
"Nên nói như thế nào?"
"Cái này thì đơn giản!" Diệp Kiều vui vẻ nói: "Thả ra tin tức nói rằng đại sư huynh được Thiên Đạo chúc phúc, đến trận đấu sau, bọn họ sẽ buông lỏng lòng cảnh giác với chúng ta."
Tiết Dư vẫn có chút lương tâm: "Thế chẳng phải bọn họ sẽ nhằm vào đại sư huynh?"
Minh Huyền nói: "Không sao, bọn họ không đánh lại đại sư huynh đâu."
Chà chà, thật chờ mong đến trận đấu tiếp theo, hắn muốn nhìn thấy vẻ mặt bất ngờ của đám đệ tử chân truyền của bốn tông môn kia. Chắc chắn sẽ rất đặc sắc!
Tần Phạn Phạn nào biết mấy con báo nhà mình đang âm mưu chuyện gì. Lão cũng nhìn thấy ánh sáng chúc phúc của Thiên Đạo, nhưng nếu không có đệ tử nào chủ động khai báo thì lão cũng không hỏi. Không sao, chờ đến trận đấu tiếp theo sẽ biết mấy con báo này đang làm cái gì.
Chỉ cần không đứng chót, Tần Phạn Phạn không kén chọn đứng nhất hay đứng nhì.
Bét lắm thì lại tiếp tục truyền thống ngàn năm đứng chót, không có gì đáng lo cả.
Trường Minh Tông luôn áp dụng chính sách nuôi thả. So với bốn tông môn khác với các qui tắc nghiêm khắc, tông môn bạn họ nhẹ nhàng, thoải mái hơn nhiều. Cũng vì thế mà nuôi ra một dàn đệ tử chân truyền hệ báo.
Trong phòng, hai phù tu Minh Huyền và Diệp Kiều kết bè nghiên cứu trận tiếp theo nên vẽ bùa gì.
"Huynh có bùa Hộ Mệnh, bùa Giam Cầm, bùa Tàng Hình, cùng một vài loại bùa hỗ trợ khác." Minh Huyền chớp mắt nhìn Diệp Kiều: "Còn muội?"
Tuy biết Diệp Kiều có thể vẽ bùa nhưng Minh Huyền vẫn không biết trong tay nàng có loại bùa gì.
Diệp Kiều nghe vậy thì trầm mặc. Nàng lấy ra mấy lá bùa, đưa cho hắn xem.
"Cái này là bùa Bò Sát, nếu dán cái này lên người bọn họ, huynh sẽ may mắn được chiêm ngưỡng cảnh tượng một đám đệ tử chân truyền bò trườn như bò sát. Dù không gây sát thương cho bọn họ nhưng mà vui. Muội kiến nghị huynh lấy Đá Lưu Ảnh ra chụp lại, sau đó mỗi ngày lấy ra xem để tạo thêm niềm vui cho cuộc sống."
Diệp Kiều lại tiếp tục giới thiệu: "Còn cái này, muội đặt tên cho nó là Quần Ma Loạn Vũ. Ừm.., có lẽ huynh sẽ nhìn thấy một đám đệ tử chân truyền khiêu vũ với nhau?"
Minh Huyền: "..."
Nhìn thấy nhị sư huynh quá trầm mặc, Diệp Kiều cũng ý thức được mấy lá bùa mình tạo ra không đứng đắn lắm. Nàng cúi đầu, nói bằng giọng ỉu xìu: "Muội đã kéo chân nhóm phù tu sao..."
Minh Huyền cũng gặp nhiều người sống tùy ý, nhưng chưa thấy ai buông thả như Diệp Kiều! Nếu dễ dàng vẽ được bùa Tú Phương, việc gì lại nghiên cứu mày mò mấy thứ tà môn, bi3n thái này?
Ai muốn xem đám đệ tử chân truyền kia khiêu vũ tằng tắng tăng?
Cơ mà...
Minh Huyền thấy hơi ngứa ngáy trong lòng: "Nếu có thể dán lá bùa này được, huynh có thể thưởng thức cảnh tượng Diệp Thanh Hàn và đại sư huynh tay trong tay nhảy cha cha cha?"
Tưởng tượng đến cảnh tượng đó, Diệp Kiều hít sâu một hơi.
Nghe Minh Huyền nói xong, tự nhiên nàng cũng hơi mong đợi.
Minh Huyền là một người đứng đắn, vẽ bùa với hắn, nàng cũng cảm nhận được chút ít bầu không khí bé ngoan chăm chỉ.
Minh Huyền còn tốt bụng đặt mục tiêu giúp nàng: "Ba ngày ba đêm, vẽ xong chúng ta lại ngủ."
"Nhớ đến một triệu tiền cược của chúng ta nào." Minh Huyền không quên vẽ ra các bánh thật lớn làm động lực cho cô tiểu sư muội ngũ hành khuyết hành siêng: "Chỉ cần chúng ta là đệ nhất, tiền vào tay chúng ta không chỉ là một triệu. Sao, sư muội? Có muốn nỗ lực cùng huynh?"
Đôi mắt vô thần của Diệp Kiều dần dần sáng lại, tràn đầy niềm tin: "Dạ!"
Minh Huyền là một phù sư chuyên nghiệp, trong tay có năm cây bút lông sói thượng phẩm. Khi biết Diệp Kiều cũng biết vẽ bùa, hắn hào phóng đẩy cho nàng chọn: "Muội thích cây nào thì lấy cây đó."
Diệp Kiều thích thú thử từng cây bút lông sói, sau đó chọn cây bút viết thuận tay nhất.
Linh khí thượng phẩm và linh khí trung phẩm có sự chênh lệch rất lớn. Bình thường nàng vẽ bùa mất rất nhiều thời gian, nhưng khi vẽ bằng linh khí thượng phẩm thì mọi thứ trở nên dễ dàng hơn. Nàng cầm bút vẽ một lát là xong, quá trình rất thuận lợi.
Diệp Kiều biết rất nhiều bùa chú thượng cổ nhưng vì có hạn chế về cảnh giới tu vi, Diệp Kiều hiện tại chỉ có thể vẽ những loại bùa đơn giản.
Tốc độ vẽ bùa của Diệp Kiều rất ổn định, ngoại trừ lúc kết bùa cần chú ý một chút, còn lại quá trình không hề trúc trắc, gần như là một nét bút vẽ xong một lá bùa.
Minh Huyền vẽ được một nửa thì chú ý đến tình hình của tiểu sư muội. Khóe miệng hắn giật giật: "Nói thật, với tốc độ vẽ bùa của muội, nếu bị mấy lão già nhà huynh hay là Vân Ngân nhìn thấy, đảm bảo bọn họ sẽ o bế, xum xuê, nâng niu muội."
Tốc độ vẽ bùa của bùa tu càng nhanh, thiên phú của người đó càng cao, thần thức càng mạnh.
Tốc độ của Diệp Kiều rất nhanh, thần thức tựa như có thể sử dụng liên tục, có thể nói là một phút vẽ một lá bùa.
Minh Huyền đang cảm thán tốc độ của sư muội quá nhanh thì đột nhiên nhìn thấy dưới mũi thiếu nữ chảy ra vài giọt máu.Diệp Kiều ngẩn người, sau đó thành thạo ngửa đầu lau máu, sau đó nằm bò lên bàn nghỉ ngơi.
Thần thức lại bị tiêu hao quá mức.
"Muội không thể vẽ nhiều, vẽ nhiều sẽ bị choáng." Diệp Kiều thở dài. Nếu không phải vẽ nhiều sẽ bị choáng, nàng đã đầu quân làm phù tu, bán bùa làm giàu.
Minh Huyền thấy thế, tò mò chọt chọt nàng: "Muội cứ vẽ xong thì choáng như thế, sau này có bị hư thận không?"
Diệp Kiều: "...Khỉ mốc nhà huynh mới bị hư thận!!!"