Tuyệt Đối Khế Hợp

Chương 49




Thỏa mãn

Nhìn lướt qua hàng chữ trên màn hình, Cố Hủ căn bản không tính để ý đến, định chờ Hạ Tử Thần nghỉ ngơi xong hai người lại đánh võ tràng.

[Mật] Liên Phi Nhi: em thấy anh đã ra phụ bản rồi, em có chuyện quan trọng muốn nói với anh, có thể cho em chút thời gian không?

Cố Hủ bên này tuy không để ý nhưng Liên Phi Nhi vẫn tiếp tục gửi mật tán gẫu đến.

[Mật] Liên Phi Nhi: cha em là ông chủ của công ty bất động sản Phong Hợp, hy vọng có thể có cơ hội hợp tác cùng Cố thị. Tuy xí nghiệp nhà em quy mô không tính là lớn nhưng cách làm việc cũng khá có tiếng. Có lẽ anh cũng nhất định đã nghe nói qua, cùng cha em hợp tác, hạng mục bất động sản chúng ta có thể cùng được lời.

Cố Hủ như trước không nói gì, chỉ là trên mặt hiện lên chút không kiên nhẫn.

Tuy chỉ một giây nhưng Hạ Tử Thần vẫn cảm giác được biến hóa cảm xúc của Cố Hủ, ngẩng đầu nói, “Làm sao vậy?”

“Bạn cùng phòng kia của em cùng bạn gái hiện giờ thế nào?” Cố Hủ tuy hỏi nhưng biểu cảm không có chút quan tâm.

“Không biết, cô ta thả pháo hoa cho anh xong, em liền ở với anh, không gặp Trầm Dịch Thành.” Hạ Tử Thần thấy có chút kỳ lạ, không hiểu sao Cố Hủ lại đột nhiên hỏi đến người này, theo lý mà nói hắn cũng không phải người thích bát quái.

“Ừ.” Cố Hủ lên tiếng, bắt đầu đánh chữ.

[Mật] Tàn Mặc Vô Ngân: tôi không rảnh. Tôi nói rồi, về sau không cần mật tán gẫu, chúng ta không quen.

[Mật] Liên Phi Nhi: Cố thiếu gia, cha em lần này thật sự rất có thành ý cùng nhà anh hợp tác, còn liên hợp cả tập đoàn Lôi thị cùng Trầm thị, thêm Cố gia, tin rằng bất động sản ở thành phố N đều ở trong tay chúng ta.

Nhìn thấy lời này, Cố Hủ cười mỉa mai. Trầm gia chính là xí nghiệp nhà Trầm Dịch Thành, trước cùng Phong Hợp có hợp tác, nhưng đến nay chỉ là đầu tư, chưa thấy thu hồi vốn. Với thực lực của Lôi thị trên cả hai nhà Trầm, Phạm, cùng hợp tác phát triển với bọn họ xác thực là có lợi, nhưng vẫn không nhập được vào mắt hắn.

Nếu Cố gia muốn chiếm địa bàn thành phố N cũng không phải chuyện không thể. Chẳng qua người Cố gia không nông cạn như vậy, một thành phố N, bọn họ không để vào mắt.

[Mật] Tàn Mặc Vô Ngân: cô nghe không hiểu tiếng người sao? Tôi hiện giờ phải theo phu nhân nhà tôi chơi, đừng quấy rầy tôi.

Công tác hôm nay của hắn đều ngừng lại để bồi Hạ Tử Thần chơi, nào có thời gian để ý chuyện nhàm chán này.

[Mật] Liên Phi Nhi: Cố thiếu gia, hợp tác lần này thực sự rất có lợi với Cố gia, nên suy nghĩ một chút. Nếu có băn khoăn gì về chuyện bốn nhà hợp tác, chúng ta có thể lập một quan hệ lâu dài ổn định, như là thông gia…..

Cố Hủ cười nhạo ra tiếng – thông gia? Bọn họ lấy cái gì liên hợp? Dựa vào cái gì để liên kết? Có nền tảng gì mà muốn làm thông gia cùng Cố gia?

Không phải hắn tự phụ nhưng từ khi anh hắn tiếp quản Cố thị, câu nói đầu tiên chính là ‘Em trai tôi không cần dựa vào thông gia để duy trì Cố gia’. Cho nên hắn hiện giờ chọn Hạ Tử Thần mới không có ngăn cản.

Còn nữa, cho dù là thông gia, mấy nhà kia ai sẽ tham gia cuộc hôn nhân này? Là Phạm Giai Duyệt đã từng có hôn ước? Hay là đại tiểu thư Lôi gia nhìn ngoài thì trong sáng, sinh hoạt cá nhân thì lộn xộn? Hay là Trầm Dịch Thành?

Cố gia khi chọn bạn đời đều luôn bắt bẻ xoi mói, hơn nữa trong nhà cũng không có con gái…..

Cố Hủ thật sự không muốn tiếp đãi Liên Phi Nhi, nhưng đối phương cứ tự nói không chịu để yên, game này lại không có chức năng chặn mật tán gẫu, nhìn đối phương đẩy chữ, hắn hận không thể khiến cho công ty game cấm nick của Liên Phi Nhi.

Nghĩ qua một chút, Cố Hủ lại đánh một hàng chữ.

[Mật] Tàn Mặc Vô Ngân: đừng ở đây lãng phí thời gian của tôi, tôi không rảnh nói chuyện với cô. Cô nếu có thể thuyết phục Thần Thần gả cho tôi, tôi có thể nghe một chút. Nhưng, Cố thị cầm quyền hiện tại không phải là tôi, cho nên cô nói với tôi cũng vô dụng.

[Mật] Tàn Mặc Vô Ngân: mặt khác, cô là con gái cho nên tôi tạm thời giữ mặt mũi cho cô, nhưng người không thể được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.

Đánh xong câu này, Cố Hủ giương mắt, nói, “Nghỉ xong rồi thì chúng ta đi đấu võ tràng.”

“Anh nói chuyện với ai vậy?” Thấy khinh thường trong mắt Cố Hủ ngày càng nhiều, Hạ Tử Thần không thể không chú ý tới.

“Đến đây.” Cố Hủ không kiêng dè gì, gọi Hạ Tử Thần đến.

Hạ Tử Thần không rõ cho nên tới gần, Cố Hủ chỉ chỉ màn hình máy tính, để Hạ Tử Thần tự xem.

Xem xong đoạn đối thoại thái độ không được thân thiện kia, Hạ Tử Thần đánh một cái lên lưng Cố Hủ, trừng mắt nói, “Cái gì phu nhân? Mấy đứa nhỏ trong bang đùa giỡn không nói, anh không cần nói lung tung.”

“Không thích sao? Chẳng lẽ về sau em muốn ở mặt trên?” Cố Hủ ánh mắt mờ ám đánh giá thân thể Hạ Tử Thần, trong mắt đầy ý cười.

“Có ý kiến?” Hạ Tử Thần hừ một tiếng, đưa tay đẩy Cố Hủ đang ôm cậu. Thật ra cậu căn bản không chú ý đến chuyện này, Cố Hủ rất tôn trọng ý kiến của cậu, cũng không có hành động gì quá phận. Cứ như vậy khiến Hạ Tử Thần cảm thấy hai người là tình yêu thật sự, mà không phải chỉ là ham muốn khoái cảm thân thể.

Cậu thích tình yêu như vậy, cho dù lúc hôn môi vẫn có kích thích nhưng không đến mức mê muội. Cố Hủ xem như mối tình đầu chân chính ý nghĩa của cậu, cho nên rất nhiều thứ đều trở nên quan trọng.

“Ừ, chờ em lớn lên bằng anh rồi nói sau.” Cố Hủ cười ấn ấn tai nghe. Hắn không ngại để Hạ Tử Thần ở trên một lần, dù sao hai người yêu nhau đều hy vọng hoàn toàn giữ lấy đối phương. Nhưng một lần là được rồi, phu nhân của hắn cứ để hắn yêu thương là được.

Hạ Tử Thần trừng mắt nhìn hắn, không nói gì nữa, mọi thứ cứ thuận theo tự nhiên thôi. Bỏ qua đề tài mờ ám này, Hạ Tử Thần mở miệng nói, “Cô ta nếu thực tìm đến em thì làm sao bây giờ?”

Nếu Cố Hủ nói như vậy, Phạm Giai Duyệt có thể thật sự sẽ tìm tới cửa.

“Em nếu không ngại, coi như cô ta mời em ăn cơm miễn phí. Đến lúc đó em muốn ăn gì thì chọn cái đó, chờ cô ta nói xong, em ăn no rồi đi thôi.” Cố Hủ cười nói, “Nếu không muốn gặp thì trốn ở đây với tôi, cửa ban công cho em mở tùy ý.”

Hạ Tử Thần bị hắn làm cho dở khóc dở cười, cấu véo mặt hắn, “Anh trước kia không phải rất nghiêm túc sao? Sao hiện giờ lại càng ngày càng không đứng đắn vậy?”

“Nghiêm túc là với người khác. Giữa chúng ta nếu cần thì hẳn là tình thú, tôi hy vọng em cùng tôi một chỗ, mỗi ngày đều vui vẻ.” Cố Hủ tuy chưa nói chuyện tình cảm bao giờ nhưng không tiềm thức của hắn, nếu hai người cùng một chỗ, nên để tâm đến tình cảm của nhau, điều tiết không khí, thỉnh thoảng ầm ĩ một chút cùng là một loại tình thú. Có lẽ trong tình yêu, có vài điều hắn không hiểu hoàn toàn nhưng hắn nguyện ý tận lực làm, không có gì gượng ép, đơn giản đối phương là Hạ Tử Thần, là người hắn yêu.

Hạ Tử Thần hơi cúi đầu, nhìn vào mắt hắn nói, “Tuy thời gian chúng ta cùng một chỗ không dài nhưng khoảng thời gian này em rất vui, cũng rất thỏa mã, đây là sự thực.”

“Tôi cũng vậy.” Cố Hủ mỉm cười nhìn cậu. Chỉ cần Hạ Tử Thần vui vẻ, hắn cũng vui. “Thật ra tôi cũng không thích kiểu giao tình như vậy, rất nhiều gia tộc có sản nghiệp đều lựa chọn loại liên hôn này, tôi thấy rất buồn cười.”

Hạ Tử Thần lẳng lặng nhìn hắn, không nói gì.

“Cho nên đối với loại người dựa vào liên hôn này, tôi từ trước đến nay không có cảm tình.” Cố Hủ dừng một chút, tiếp tục nói, “Em thích tôi chỉ bởi vì bản thân tôi, cho dù tôi không có quan hệ gì với Cố gia, chỉ cần tôi vẫn là tôi, tính cách nhân phẩm không quá xấu, bề ngoài vừa mắt em, như vậy em vẫn như bây giờ cùng một chỗ với tôi thôi.”

Hạ Tử Thần không hề do dự mà gật đầu. Cậu không phải chưa từng chịu khổ, cho nên cũng không tham luyến kinh tế của Cố Hủ, chỉ bởi vì thích hắn mà thôi.

“Mà những người đó, cho dù tôi chỉ là tên cặn bã, chỉ cần còn địa vị Cố thiếu gia, bọn họ có thể dùng đủ mọi cách đến lấy lòng. Nhưng nếu có một ngày Cố gia sụp đổ, tôi không biết sẽ bị bọn họ khinh thường kiểu gì nữa.” Cố Hủ nghiêm túc nhìn Hạ Tử Thần, “Cho nên tôi thích em, em đơn giản, khiến tôi cảm thấy thoải mái, nguyện ý cùng em ở một chỗ. Cả đời không chán.”

Hạ Tử Thần nhìn Cố Hủ, cảm giác vui sướng trong lòng tràn đầy không áp chế được. Có lẽ đây là cách biểu hiện tình yêu đơn giản nhất, chỉ cần đối phương nguyện cùng một chỗ là có thể thấy vô cùng thỏa mãn.

“Đương nhiên, những lời này tôi nói cho em nghe là hy vọng em có thể biết suy nghĩ của tôi. Nhưng tôi cũng sẽ dùng hành động chứng minh.” Cố Hủ kéo tay cậu, khẽ hôn một cái, “Tôi sẽ không để em thất vọng, cũng không để em hối hận, lại càng không để em phải khổ.”

“Được…..” Hạ Tử Thần khẽ lên tiếng. Chỉ một tiếng đơn giản như vậy, lại làm cho quan hệ của hai người chắc chắn thêm một tầng.

Mỗi lần ở chung, bọn họ giống như đều để tâm đến quan hệ giữa hai người mà dựng nên một tòa thành chắc chắn, trong đó, bọn họ hiểu nhau, để tâm đến nhau. Chờ đến khi tòa thành này được xây dựng xong, tình yêu của bọn họ sẽ được đặt dưới sự bảo vệ vững chắc kiên cường.

Đánh xong võ tràng, trời bên ngoài đã dần rối, tới thời gian tan tầm, nhân viên công ty cũng lục tục rời đi.

Cố Hủ vốn muốn dẫn Hạ Tử Thần đi ra ngoài ăn, nhưng nghĩ đến bây giờ là giờ tan tầm cao điểm, cho dù đã đặt trước nhà hàng, cũng sẽ bị tắc đường khi đi. Cho nên Cố Hủ quyết định bỏ đi ý định chen chúc trong đám người, gọi quán cơm gần đó đưa đồ ăn tới.

Trong lúc đợi cơm, Cố Hủ dẫn Hạ Tử Thần đi thăm một vòng công ty, để cậu trước làm quen hoàn cảnh làm việc, mặc dù vẫn còn một khoảng thời gian nữa cậu mới chính thức đến làm nhưng Cố Hủ hy vọng cậu có thể coi nơi này là nơi của mình, không cần có cảm giác gò bó.

Hai người ăn cơm tối xong, lại đi uống cà phê, Cố Hủ sau đó mới lái xe đưa Hạ Tử Thần về nhà. Thời gian một buổi trưa ở chung đối với hai người đang yêu thật sự quá ngắn, nhưng không có cách nào khác, dù sao Cố Hủ đang bắt đầu chính thức làm việc, Hạ Tử Thần có rảnh cũng muốn xem nhiều sách hơn, khi khai giảng còn có bài tập phải làm.

Hôm nay Hạ Ngự Trạch tăng ca, không biết khi nào mới về, cho nên Hạ Tử Thần mới dám cùng Cố Hủ muộn như vậy mới về nhà, nếu không cậu không biết phải giải thích thế nào, ít nhất bây giờ cậu chưa chuẩn bị nói với Hạ Ngự Trạch, giống như đứa nhỏ nói với cha mẹ mình có người yêu, luôn có chút xấu hổ.

Hạ Tử Thần ngẩng đầu liếc nhìn cửa sổ trong nhà, đèn còn chưa sáng, rèm cũng chưa được kéo lên, cha chắc còn chưa về.

“Em lên trước, anh đi về cẩn thận.” Hạ Tử Thần xuống xe, tạm biệt hắn.

Cố Hủ cùng xuống xe, dường như không nghĩ lập tức rời đi.

Lúc này người trong tiểu khu đi lại không ít, đều là người đi dạo xuôi cơm hoặc hóng gió. Cố Hủ dừng xe ở bên trong, cho nên người đi lại cũng không chú ý dến bọn họ.

“Đứng đợi với em một lúc, cha em còn chưa trở về phải không?” Cố Hủ đi tới bên cạnh Hạ Tử Thần, nhìn thoáng qua bóng đêm trong khu nhà, cảm giác cùng Hạ Tử Thần đứng chờ một lát cũng tốt.

“Chưa, nhưng chắc là nhanh thôi.” Hạ Tử Thần nhìn thoáng qua hướng cha lái xe về, không nhìn thấy bóng dáng xe nào.

Cố Hủ không muốn đi, Hạ Ngự Trạch lại không có ở nhà, Hạ Tử Thần cũng không vội về. Hai người liền đứng ở trước xe nói chuyện. Không khí buổi tối ở khu nhà rất tốt, ngồi trong văn phòng một ngày, hít thở không khí mới mẻ là lựa chọn không tồi.

Sau đó, Hạ Tử Thần cũng quên thời gian, nhìn thấy người đi dạo càng ngày càng ít, người đi hóng gia cũng lục tục đi về nhà, Hạ Tử Thần mới lấy di động ra nhìn, cư nhiên đã chín rưỡi.

Cố Hủ ngày mai còn phải đi làm, Hạ Tử Thần liền giục hắn nhanh về. Lần này Cố Hủ không cự tuyệt, kéo Hạ Tử Thần qua ôm hôn một lúc mới buông, lái ô tô đi.

Hạ Tử Thần nhìn xe biến mất chỗ rẽ mới xoay người chuẩn bị lên tầng.

Khi cậu vừa mới xoay người, còn chưa đi được bước chân nào liền thấy Hạ Ngự Trạch đứng phía trước cách đó không xa, khuôn mặt nghiêm túc lại che giấu đầy ý cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.