Tuyết Đoạt Hồn

Chương 27: Năm kẻ ngây thơ




Chương 27: Năm kẻ ngây thơ

Lúc này ở trên gian gác, tôi nhớ lại chuyện La Lập Phàm chuyển ra phòng khách ngủ đi-văng. Xem ra, đúng là tôi mất trí nhớ thật. Liệu còn những gì tôi chưa nhớ ra, hoặc có những gì tôi đã nhớ nhầm? Tại sao lại thế? Tôi còn trẻ, ngay trong những ngày u ám nhất – cha tôi mất – tôi vẫn giữ được đầu óc tỉnh táo kia mà! Chuyện gì đã xảy ra thế này?

Nhìn đôi mắt vô hồn lồi ra của La Lập Phàm, mùi máu tanh xộc thẳng lên mũi, tôi bỗng nghĩ rằng cái câu “một mất một còn” của Thành Lộ trên blog không phải chỉ là nói cho bõ tức, mà là có mục đích hẳn hoi.

Thành Lộ mất tích không lâu thì La Lập Phàm bỏ mạng, có phải Thành Lộ đã sắp xếp vụ này không? Giả vờ mất tích, sau đó lặng lẽ xuất hiện, giết người?

Nhưng trên đời này đâu có ai ngu đến nỗi công bố ý đồ giết người trên blog của mình cho thiên hạ quan chiêm? Tâm lý học tội phạm cũng nhắc đến những kẻ có tính cách trái hẳn quy luật: đưa ra cảnh báo sẽ gây án, thể hiện uy lực của vụ việc hắn làm, nhằm có được khoái cảm thành công khi gây tội ác. Nhưng Thành Lộ đâu có tính cách ngược đời như vậy? Nếu chỉ là vụ giết người vì tình thì chẳng có gì đáng gọi là oanh liệt chấn động, chị ấy cũng không đạt được khoái cảm, lạc thú hay tự hào gì hết.

Thành Lộ chẳng phải kiện tướng thể thao, đâu có thể áp đảo, bóp cổ La Lập Phàm đến chết?

Nếu chị ấy có khả năng tùy ý biến mất rồi lại xuất hiện, thì trong thời gian qua lẩn trốn ở đâu?

Tôi nói: “Thật đáng tiếc, chúng ta không phải nhà nghề, không nhận ra La Lập Phàm treo cổ tự tử hay bị treo lên đến chết.”

Cốc Y Dương đứng lên, xem xét, gõ tất cả các tấm ván, tường gỗ của căn gác, chắc là hy vọng sẽ vô tình phát hiện ra tường kép hay mật thất gì đó.

Kết quả bằng không.

“Đã xong chưa? Có tìm thấy gì không? Nếu không, thì tôi rút lui đây!” Giản Tự Viễn sốt ruột hỏi, giọng ồm ồm phát ra từ hai bàn tay chụm lại làm loa.

Tôi nói: “Anh rút lui lúc nào thì tùy.” Sau đó tôi bước ra cửa.

Trên cầu thang, Hân Nghi và Lê Vận Chi ánh mắt thẫn thờ đứng im như hai pho tượng bằng sáp vừa đẹp vừa đáng sợ. Hân Nghi mặt còn loang vệt nước mắt, nhìn tôi khẽ hỏi: “Có phải là bị giết? Bị giết, đúng không?”

“Ai? Ai giết?”

“Là… Thành Lộ giết, đúng không?” Đôi môi Hân Nghi run run.

“Tại sao lại nói thế?”

Hân Nghi nói: “Chị ta biến mất, sau đó anh ấy chết. Họ đang giận nhau mà! Người ta vẫn bảo, ai đó bị chết thì kẻ bị nghi ngờ đầu tiên là chồng hoặc vợ, hoặc người tình…”

Tôi nói: “Tôi chịu không biết, vì hiện trường không có dấu hiệu ấy. Tôi cũng không nghĩ Thành Lộ có đủ sức khỏe để tay không sát hại La Lập Phàm.”

“Nhưng khó mà đánh giá hết tiềm năng con người, đúng không? Huấn luyện viên trượt tuyết của chúng tôi ngày trước nói vậy. Và anh ấy là một người như thế, có thể thách thức mọi giới hạn. Tôi đã xem một số bức ảnh anh ấy trượt trên mặt tuyết cực hiểm trở, và tung mình làm nhiều động tác không sao tưởng tượng nổi. Đúng là người có tài năng đặc biệt.”

Tôi im lặng lắng nghe. Đủ thấy một con người cởi mở lạc quan khi bắt đầu khám phá cuộc sống thì những kích thích đến với tâm lý người ấy thật là mãnh liệt. Tôi an ủi: “Huấn luyện viên trượt tuyết của cậu là một cao nhân, khi nào tôi đến Bắc Kinh thăm cậu, cậu phải cho tôi yết kiến anh ấy nhé!”

“Anh ấy mất rồi.” Hân Nghi buồn rầu nói, nước mắt cô lại trào ra. “Trong một lần trượt tuyết, anh ấy bị ngã xuống vực sâu. Cậu xem, những người hay mạo hiểm thì kết cục đều như nhau; khi họ nhận ra điều đó thì đã muộn, không kiểm soát nổi nữa. Sức mạnh mà tiềm năng mang lại quá to lớn.”

Tâm lý học tội phạm cũng nói về tiềm năng, giải thích tại sao có những người vốn nghiêm túc đôn hậu, trong lúc quá khích có thể làm những chuyện cực kỳ tàn nhẫn.

Tôi khẽ nói: “Hân Nghi, tôi muốn hỏi điều này: hôm trước, khi tôi vào phòng anh Tự Viễn, có phải Cốc Y Dương vẫn liên tục ở trong bếp tìm kiếm dấu vết về Thành Lộ không?”

Hân Nghi ngẩn người, rồi dần trở lại bình thường, cô nghĩ ngợi rồi nói: “Gian bếp diện tích chỉ có thế, chẳng có gì để xem xét nhiều; chúng ta chia nhau đi tìm, tôi nhớ rằng cậu lên gác, tôi vào phòng chúng ta, cho nên tôi không kèm sát bên anh ấy như…” Hân Nghi liếc sang Lê Vận Chi, không rõ cô ta có nghe thấy không.

Tôi nhẹ nhàng hỏi Vận Chi cũng câu hỏi ấy, mặt cô ta sa sầm: “Thế là sao? Cậu nghi ngờ Y Dương à?”

“Không! Tôi muốn biết rõ lúc La Lập Phàm gặp bất trắc thì mọi người đang ở đâu.”

“Tôi không theo sát anh ấy. Tôi yêu anh ấy, là bạn gái anh ấy thật nhưng tôi không phải con ký sinh trùng trên người anh ấy!” Lê Vận Chi càng nói càng cao giọng.

Hân Nghi cũng lớn tiếng: “Chỉ hỏi cậu một câu, có đến nỗi phải ví von bóng gió, có cần phải lên mạng nhện như thế không?”

“Sao thế?” Cốc Y Dương từ gian gác thò đầu ra.

Lê Vận Chi chỉ vào tôi: “Cô ấy đang nghi ngờ anh giết La Lập Phàm!”

Cốc Y Dương kinh ngạc, sắc mặt kỳ dị của anh như cứng đơ lại, hồi lâu sau mới nói: “Anh cho rằng… vừa nãy anh đã giải thích rõ với em rồi.” Câu này là nói với tôi.

Tôi định nói: Thành Lộ biến mất, La Lập Phàm chết, chỉ còn anh đơn phương nói thế… và nếu anh có dan díu thật, có yêu Thành Lộ thật, thì chưa biết chừng, anh sẽ nghi ngờ La Lập Phàm liên quan đến Thành Lộ mất tích, thậm chí còn đoán rằng La Lập Phàm sau khi biết chuyện Thành Lộ dan díu với anh, đã hại Thành Lộ. Anh ép anh ấy phải khai ra, anh ấy không chịu, anh điên tiết lên rồi giết anh ấy.

Đây chỉ là phỏng đoán. Phỏng đoán.

Nhưng tôi không cần nói, chắc Cốc Y Dương cũng có thể đoán ra.

Giản Tự Viễn bỗng nói: “Ý em Na Lan đã quá rõ rồi còn gì: không thể nói năm người chúng ta hoàn toàn sạch sẽ vô can! Chẳng lẽ em Na Lan không giết nổi ai, không có khả năng giết La Lập Phàm hay sao?”

Tôi nhìn Giản Tự Viễn, không hề tỏ ra ngạc nhiên. Tôi biết sớm muộn gì cũng có người đưa ra giả thiết này.

Hân Nghi không giấu vẻ kinh ngạc: “Cái mồm hôi! Chỉ toàn nói bừa!”

Giản Tự Viễn nói: “Cô nương Hân Nghi ngây thơ thì tùy, nhưng cô đừng nghĩ ngây thơ như thế về mọi người. Cô không tưởng tượng nổi mớ bòng bong phức tạp giữa Na Lan, bà chị họ và ông anh rể ấy đâu! Đúng không, Lan tiểu muội?”

Tôi không thể biện bạch điều gì. Tôi chịu.

“Nếu Na Lan giết Lập Phàm, thì động cơ rất đơn giản thôi. Có hai khả năng. Một là, có lẽ Na Lan và Lập Phàm có chuyện yêu đương, rồi bị Thành Lộ phát hiện ra. Na Lan hổ thẹn, bèn liên kết với Lập Phàm để làm cho Thành Lộ biến mất. Sau đó Lập Phàm đương nhiên bám riết Na Lan, nhưng Na Lan và Cốc Y Dương tình xưa vẫn còn vương vấn, nên đã hợp tác để diệt khẩu Lập Phàm. Lúc nãy hai người còn nói chuyện riêng với nhau khá lâu đúng không? Chỉ cần một khoảng thời gian như thế, cả hai tìm cách dụ Lập Phàm lên gác là khử xong!

“Khả năng thứ hai là, Na Lan ngờ rằng Thành Lộ mất tích là do Lập Phàm ra tay. Thực ra vấn đề này quá đơn giản, thằng đần cũng nghĩ ra được: Thành Lộ biến mất khỏi phòng La Lập Phàm, gần đây hai vợ chồng hay cãi nhau, không phải Lập Phàm ra tay thì còn ai vào đây nữa? Cho nên, Na Lan muốn trả thù cho bà chị họ, bèn hợp tác với Cốc Y Dương để xử lý Lập Phàm!”

Tôi kiên nhẫn chờ anh ta nói xong, rồi mới nói: “Giả thiết chủ yếu của anh ở đây là yêu đương hoặc vấn vương tình cũ, đều vô căn cứ. Thành Lộ chưa rõ tung tích ra sao, chưa chắc đã bị hại, còn tôi, chẳng có gì cần báo thù cả!”

Giản Tự Viễn cười khẩy: “Có đúng là vô căn cứ không?” Tôi chợt nhớ ra, nửa đêm hôm đó nói chuyện với La Lập Phàm ở phòng khách, chắc đã bị Giản Tự Viễn quay phim rồi; cuộc đối thoại có thể nghe lại được mấy phần, không quan trọng, điều quan trọng là đêm khuya chúng tôi cùng có mặt ở phòng khách.

Chứng cứ quá tốt về hẹn hò vụng trộm.

Loạn thật rồi!

Tôi nói: “Xin hoan nghênh nếu anh đưa ra chứng cứ.” Đồng thời lại nghĩ: tại sao anh ta lại giấu nhẹm các đoạn video nhỉ?

Chỉ có một cách giải thích: trong hai thư mục video “Thật 1” và “Thật 2” có những thứ anh ta không muốn chúng tôi nhìn thấy.

Những đoạn video ấy đã đi đâu rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.