Tuyệt Đại Con Rể

Chương 39: 39: Hai Quyển Sách





“Người đẹp không cần lo lắng như vậy đâu, yên tâm đi, đây không phải thuốc độc đâu, cái này gọi là Nhuyễn Cốt đan, ăn vào sẽ chỉ làm cho cô không thể động đậy thôi.” Râu quai nón mặt cười bỉ ổi tiếp lời.

Lâm Tuyết sắc mặt cứng đờ, nói không ra lời.

Nhuyễn Cốt đan? Cái thứ gì linh tinh gì vậy.

Lăng Thành cũng âm thầm nhíu mày, lúc này chỉ cảm thấy cái tên râu quai nón này, giống như là vừa từ bệnh viện tâm thần đi ra vậy, lời nói thật điên cuồng .
“Tên nhóc, mày cmn theo dõi tao à? Mục đích của mày là gì? Tao bán bình hoa, mấy người trả tiền mua.

Vì sao muốn theo dõi tao?” Đúng lúc này, mấy người phe đầu trọc vây quanh, chỉ vào Lăng Thành hung ác chất vấn.

“Chỉ có tôi là nhận ra được bình hoa kia của ông là đồ đáng tiền, ông còn không cảm ơn tôi?” Lăng Thành làm bộ thở dài, sau đó từng bước một đi qua.
Lúc này trong lòng Lăng Thành cũng có chút khẩn trương.

Trước kia anh từng cùng truyền nhân môn phái Vịnh Xuân Quyền học qua một năm, nhưng Lăng Thành cũng không nắm chắc ứng phó nổi nhiều người như vậy.

Cho nên, Lăng Thành chỉ có thể nghĩ biện pháp khiến cho đối phương buông lỏng cảnh giác.
“Cảm ơn mày?” Quả nhiên, nghe thấy Lăng Thành nói như vậy, đầu trọc gương mặt đầy mơ hồ.

Cùng lúc đó, mấy người đang định vây lại chỗ Lăng Thành đều theo bản năng mà dừng bước.

Lăng Thành trong lòng cười thầm, cước bộ chậm rãi tới gần, bắt đầu bịa lời nói xạo: “Cái bình vừa rồi của ông chính là đồ giả, nếu không phải là nhờ tôi, ông có thể bán ra ngoài chắc?” Giả? Nghe nói như thế, đầu trọc khẽ giật mình, gãi đầu một cái.
Cũng chính là lúc này, Lăng Thành hành động.


Phanh! Đầu trọc cơ bản không phản ứng kịp, bị Lăng Thành xông lên một quyền đánh bay ra ngoài.

Đánh ngã gã đầu trọc, Lăng Thành không do dự chút nào, thân thể chuyển hướng đánh về phía những người khác.

“Mẹ nó, giết nó cho tao!” Râu quai nón vừa sợ vừa giận, điên cuồng hô to, chỉ là khiến cho hắn không nghĩ tới chính là, tốc độ Lăng Thành rất nhanh, ra tay rất ác, cơ hồ là một quyền một tên, ngắn ngủi không đến nửa phút, mười mấy tên đều ngã xuống.
“Mày...!Mày rốt cuộc là ai?” Nhìn chung quanh chỉ còn lại bản thân , râu quai nón luống cuống, nhìn Lăng Thành lắp ba lắp bắp hỏi.

Lăng Thành mỉm cười: “Giám bảo sư Cổ Vận Các mà.” Âm thanh vừa dứt, Lăng Thành đột nhiên đạp tới một cước, râu quai nón quát to một tiếng, thân thể như bóng da xì hơi bay xa mấy mét, rơi xuống đất trong nháy mắt, trực tiếp hôn mê luôn.
Giờ phút này, Lâm Tuyết nhìn ngây người, con mắt nhìn chằm chằm Lăng Thành, đến cả mắt cũng không nháy.

“Anh...” Lâm Tuyết há miệng muốn nói điều gì đó, thế nhưng lúc này Nhuyễn Cốt đan trong người cô phát huy tác dụng, Lâm Tuyết chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn không có chút sức lực nào, đến cả nói chuyện cũng rất phí sức.
“Cô có thể đi không?” Lăng Thành ngồi xổm xuống, cởi sợi dây trên người Lâm Tuyết ra, hỏi.

Lâm Tuyết lắc đầu, sắc mặt lúng túng.

Cái Nhuyễn Cốt đan gì đó thần kỳ như vậy? Phát giác được trạng thái của Lâm Tuyết, Lăng Thành nhíu nhíu mày, nói thầm trong lòng một tiếng.

“Tôi xem thử xem trên người bọn họ có thuốc giải hay không.” Lăng Thành quay người bắt đầu kiểm tra.

Nhưng mà sau khi lục soát một vòng, ngoại trừ một chút vật phẩm tùy thân, cơ bản là không có thuốc giải.
Hử? Đó là cái gì vậy? Cũng đúng vào lúc này, Lăng Thành mắt sáng lên, chỉ thấy bên ngoài ngôi mộ râu quai nón đang đào dở có một vật đen thùi lùi.

Lăng Thành đi nhanh qua đó, nhìn kỹ thì là một cái hộp màu đen.

Hộp rất cũ, lại lộ ra hương vị cổ xưa, phía trên có khắc hoa, nhưng mà đã mờ không nhìn rõ được.


Bởi vì đang ở bên trong hố, Lâm Tuyết không nhìn thấy tình hình bên này, Lăng Thành bèn thấy hiếu kỳ mở ra.
Cũng chính trong chớp nhoáng này, Lăng Thành ngây ngẩn cả người.

Trong hộp để hai quyển cổ tịch ố vàng, một quyển trên đó viết “Âm Dương Phong Thủy Quyết”, một quyển khác viết “Vô Cực Đan Thuật”.

Cái gì vậy? Từ tên sách mà nói, một quyển sách là dạy người xem phong thủy, một quyển sách là dạy người luyện đan.

Người cổ đại không phải đều thích luyện đan hay sao.

Nói thầm trong lòng một câu, Lăng Thành lật “Âm Dương Phong Thủy Quyết” ra.

Tên sao nghĩa vậy, quyển sách này là dạy người đoán phong thủy.

Bây giờ người người mê tín, chọn phòng ở cũng phải chọn cái nào phong thủy tốt.

Cho nên có vài thầy phong thủy kiếm được rất nhiều tiền.

Quyển sách này chính là dạy người xem phong thủy.
Mở sách ra, một loạt chữ nhỏ đập vào mắt: “Phong thủy bắt nguồn xa xưa, lại làm thuật thanh nang, chia làm Âm Quyết cùng Dương Quyết, Âm Quyết: người chết, chứa đựng sinh khí, khí gặp gió thì tán, gặp nước thì dừng....” Lăng Thành đọc theo nhỏ giọng nói ra, chỉ cảm thấy có chút thâm ảo, nhưng cẩn thận lý giải mà nói, cũng không phải là quá khó hiểu.
Cảm thấy có chút thú vị, Lăng Thành tiếp tục xem.

Cái quyển “Âm Dương Phong Thủy Quyết” này, nửa đầu viết Âm Quyết, Âm Quyết nói về âm trạch, cũng chính là sau khi hạ táng người chết, phần mộ nên bố trí như thế nào, cùng với quan hệ phong thủy ra sao.


Nửa sau mới là Dương Quyết, Dương Quyết nói về dương trạch, cũng chính là phòng ở của người sống.

Mặc kệ âm trạch hay là dương trạch, bên trong đều có miêu tả cặn kẽ, liệt kê ra rất nhiều, thậm chí còn có bức hoạ chú thích.
“Mẹ nó, cái nhà này không phải là giống hệt nhà mình à?” Rất nhanh sau đó, thời điểm nhìn thấy một cái hình vẽ, Lăng Thành toàn thân chấn động.

Sau đó nhìn lời chú thích phía sau, bèn thấy trên đó viết: Bố cục này bởi vì thiếu đi điều kiện tụ nước, sau khi vào ở, việc gì cũng bị ngăn trở.
Nhìn đến đây, Lăng Thành bừng tỉnh.

Khó trách trong gia tộc nhà họ Tống, cả nhà Giai Kỳ bị chèn ép khắp nơi, công ty Giai Kỳ cũng luôn thiếu tài chính, hóa ra vấn đề không chỉ ở người, mà còn liên quan đến bố cục phong thủy nơi cư trú nữa.
Đang nghĩ ngợi, Lăng Thành bèn muốn nhìn một chút biện pháp phá giải, đúng lúc này, âm thanh yếu ớt của Lâm Tuyết truyền đến: “Lăng Thành, anh tìm được thuốc giải của Nhuyễn Cốt đan không vậy?”
Thân thể Lăng Thành chấn động, không kịp suy nghĩ nhiều, nhanh chóng nhét hai quyển sách vào trong người, sau đó đi ra khỏi ngôi mộ cổ, quay về phía Lâm Tuyết nói: “Trên người mỗi tên đều lục một lần rồi, không thấy có thuốc giải.” Đôi mày thanh tú của Lâm Tuyết nhẹ chau lại, trên mặt hiện ra chút thất vọng.

Lăng Thành theo bản năng hỏi: “Cô không sao chứ? Có muốn tôi đưa cô đến bệnh viện không?” “Không cần đâu, bệnh viện cũng không chữa được.

Tác dụng của loại Nhuyễn Cốt Đan này chỉ có mười hai giờ, sau mười hai giờ nữa thì tôi không sao rồi, có điều trong khoảng thời gian đó sẽ có chút bủn rủn bất lực.” Lâm Tuyết lắc đầu, rất là xoắn xuýt đáp lại.
Lăng Thành ngẩn ra.

Cô ta làm sao lại quen thuộc với cái Nhuyễn Cốt đan này như vậy? Có điều Lâm Tuyết không cho Lăng Thành cơ hội suy nghĩ nhiều, giơ tay lên một cái: “Anh lấy điện thoại trên người tôi ra, báo cảnh sát!”
Lăng Thành ừ một tiếng, ngồi xổm xuống đang định từ trên người Lâm Tuyết lấy điện thoại ra, trong chớp mắt này, Lăng Thành nặng nề nuốt nước miếng một cái.

Lúc này, Lâm Tuyết ngồi cứng đơ trên mặt đất, dáng người kia thực sự quá đẹp, hơn nữa, bởi vì mới vừa rồi động thủ mấy cái với gã râu quai nón, cho nên trên người ra mồ hôi, thời điểm Lăng Thành đến gần, có thể ngửi được mùi hương như có như không trên người Lâm Tuyết.

Ực.

Lăng Thành nhịn không được nuốt nước miếng.
Cố gắng để cho mình tỉnh táo lại, sau đó từ trong túi của Lâm Tuyết lấy điện thoại ra.

Sau khi bấm điện thoại báo cảnh sát, Lăng Thành đưa di động đưa tới trước mặt Lâm Tuyết.


Sau khi gọi điện thoại xong, Lăng Thành thả di động lại vào túi Lâm Tuyết, sau đó vừa cười vừa nói: “Được rồi, cấp dưới của cô chẳng mấy chốc sẽ đến thôi.” Lâm Tuyết không để ý đến những thứ này, con mắt nhìn chằm chằm Lăng Thành: “Tôi còn chưa hỏi anh, sao anh lại ở chỗ này?” Lăng Thành nghĩ một lát, mỉm cười: “Trong lúc vô tình nhìn thấy có mấy người lén lén lút lút lên núi, bèn hiếu kỳ đi theo xem một chút, nào nghĩ tới bọn hắn là dân trộm mộ đâu.” Nghe thấy Lăng Thành nói rất tùy ý, Lâm Tuyết cũng không hoài nghi, yên lặng gật đầu.
Đúng lúc này, dưới núi vang lên tiếng còi báo động.

Lăng Thành phủi đất trên người, nhìn Lâm Tuyết: “Đồng nghiệp của cô tới rồi, cũng không có chuyện của tôi nữa, tôi đi trước đây.” Nói xong, Lăng Thành quay người đang định rời khỏi.
“Này, anh chờ một chút...” Còn chưa đi được hai bước, sau lưng truyền đến tiếng Lâm Tuyết la lên, giọng nói yếu ớt lộ ra mấy phần lo lắng.

“Toàn bộ sự việc cô cũng rõ rồi đó, cũng không cần tôi trở về cùng cô lấy lời khai mà.” Lăng Thành quay đầu nhìn Lâm Tuyết, cười khổ mở miệng nói.

“Lăng Thành!” Lâm Tuyết cắn thật chặt môi dưới, tựa hồ khó mà mở miệng, nhìn Lăng Thành một cái, lại cúi đầu: “Anh...!Anh có thể mang tôi xuống núi trước được không?” Lăng Thành sửng sốt một chút: “Vì sao chứ?” Lâm Tuyết gấp gáp nói: “Anh trước hết đừng hỏi gì cả, coi như anh giúp tôi một chút.” Bản thân đường đường là đội trưởng đội hình sự, cấp dưới đối với cô vẫn luôn tôn kính có thừa, vừa rồi lại suýt chút nữa thua trong tay một đám trộm mộ, bây giờ toàn thân mềm nhũn chật vật như vậy, chờ lát nữa nếu như bị cấp dưới nhìn thấy, mặt mũi cô biết để chỗ nào? Về sau còn lãnh đạo bọn họ thế nào được nữa.
Lăng Thành gật nhẹ đầu: “Cô bây giờ không có sức lực xuống núi à?” “Nếu không thì...” Lâm Tuyết do dự một chút, nhỏ giọng nói: “Nếu không thì...!Anh cõng tôi xuống nha?” Nói xong câu này, khuôn mặt Lâm Tuyết lập tức đỏ lên.

“Cũng được.” Lăng Thành gật đầu cười.

Lập tức khom người xuống cõng Lâm Tuyết lên trong nháy mắt, cảm nhận được thân thể mềm mại của Lâm Tuyết, Lăng Thành nặng nề nuốt nước miếng một cái.
Ở trong không khí ngột ngạt này, Lăng Thành cõng cô, chưa đầy mấy phút sau đã đến chỗ đậu xe, Lăng Thành bèn lái xe đưa Lâm Tuyết về nhà.
Nhà của Lâm Tuyết là một cái cư xá cao cấp.

Gian phòng rất sạch sẽ, cơ hồ là không có lấy một hạt bụi! Còn có một mùi thơm thoang thoảng.

Chỉ có điều trong phòng ngủ còn có mấy món quần jean, váy ngắn của Lâm Tuyết.

Ôm cô đặt trên giường xong, Lăng Thành đã mồ hôi đầy đầu.

Tuy Lâm Tuyết không nặng, nhưng dù sao cũng cõng lâu như vậy.
Lúc này, chỉ nghe thấy Lâm Tuyết hỏi: “Lăng Thành, anh thành thật nói cho tôi biết, anh là đệ tử môn phái kia à?” Thình lình nghe thấy Lâm Tuyết nói một câu như vậy, Lăng Thành ngây người tại chỗ.

Môn phái? Môn phái nào? Lăng Thành quay đầu ngơ ngác nhìn Lâm Tuyết: “Cô nói cái gì? Môn phái nào cơ?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.