Tuyệt Đại Con Rể

Chương 2: 2: Đảm Nhiệm Tổng Giám Đốc Công Ty Hoa Ngưu





“Anh lái nhanh lên một chút có được không chứ! Nếu như hôm nay tôi bị đến muộn, anh làm lỡ việc của tôi thì anh không xong với tôi đâu đó”.
Tống Giai Kỳ nhìn bộ dạng lái xe chậm như rùa của Lăng Thành không nhịn được gắt lên.
Thế nhưng chỉ vừa dứt lời, cô liền phải hối hận, chiếc xe đột nhiên bị Lăng Thành lái nhanh đến mức ngồi trên xe mà cứ như đang bay vậy Tống Giai Kỳ phải vội bám chặt vào người Lăng Thành, người anh ta lúc này đây như đang run lên, kết hôn đã ba năm, vậy mà đây lại lần đầu anh được tiếp xúc chạm vào người cô, anh ta cảm nhận được sự mềm mại từ sau lưng mình truyền đến.
Lăng Thành lái xe một cách điên cuồng, càng lúc anh ta càng cho xe chạy nhanh hơn.

Đến cửa ra vào của công ty, Tống Giai Kỳ cuối cùng cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm.

Khi cô đang chuẩn bị xuống xe, thì bất ngờ có tiếng một chiếc ôtô dừng lại, đó là một chiếc Audi A8, chiếc xe đỗ ngay bên cạnh chiếc xe điện của Lăng Thành.
Từ trong xe bước xuống là một thanh niên trông khá bảnh trai, đó chính là Hạc Hiên.
Anh ta đóng sập cửa xe lại, sửa sang lại bộ âu phục trên người, rồi bước đi một cách rất đĩnh đạc về phía Tống Giai Kỳ và chỉ vào Lăng Thành nói: “Giai Kỳ, người này là ai vậy?”,
Tống Giai Kỳ từ trên chiếc xe điện nhẹ nhàng bước xuống và nói: “Anh ta là Lăng Thành.”
Trên tay Hạc Hiên đang cầm một chiếc hộp trong suốt bên trong có đựng một đôi giày cao gót, trông đôi giày này vô cùng sang trọng và quý phái, nếu mang lên chân, nhất định trông sẽ vừa gợi cảm mà lại vừa có khí chất.
Vài năm trước, Lăng gia cũng từng kinh doanh về mảng hàng thời trang, Lăng Thành cũng biết đến kiệt tác của các khá nhiều nhà thiết kế.

Nếu như không nhầm thì đôi giày này chính là đôi giày của hãng Jada Dubai tên gọi của nó chính là Mộng Như Ý, đôi giày này cả thế giới chỉ có duy nhất 99 đôi, nó vừa được mở bán đã liền bị tranh mua không còn đôi nào luôn.

Mua được đôi giày này, phần lớn là các tay chơi gia thế khủng.

Cho nên, bây giờ dù có tiền cũng không có mà mua nữa.

Lăng Thành lập tức bước xuống xe, nhanh tay dứt khoát chộp lấy đôi giày trong tay Hạc Hiên.
“Anh đứng lại đó ngay cho tôi!”
Hạc Hiên ngay lập tức cáu gắt lên! Anh ta sải bước và chỉ thẳng vào mặt Lăng Thành: “Chết tiệt, anh biết đôi giày này trị giá bao nhiêu tiền không hả? Nếu anh dám làm rơi đôi giày này, anh có bán thận đi cũng không đủ tiền để trả đâu!”.
“Giai Kỳ là vợ tôi, mời anh đứng cách xa cô ấy một chút”.
Lăng Thành đáp lại.

Nhìn bộ dạng của Lăng Thành, Giai Kỳ càng nghĩ càng thêm uất ức.

Đêm nay là đêm hội họp mặt thường niên của nhà họ Tống nhà cô, đến lúc đó, chắc chắn sẽ lại bị mọi người cười nhạo.
“Khốn nạn, dám đạp đổ xe điện của ta sao?” Dưới cổng công ty Nhạc Vân, Lăng Thành hét ầm ĩ lên.

Ngay lập tức, mấy cô gái mặc đồ công sở, chân đi giày cao gót bước gần tới.

Họ là những nhân viên trong công ty của Giai Kỳ, tất cả đều vừa nhìn vừa chỉ trỏ:
 “Các cô mau nhìn xem, kia có phải là anh Lăng Thành chồng của chị Giai Kỳ không?”
“Chính là anh ta, ngày chị Giai Kỳ tổ chức đám cưới tôi có đến tham dự mà!”
Lăng Thành căn bản là không để ý đến họ, anh ta thở dài một hơi nhẹ, nhẹ nhàng dựng chiếc xe điện lên và vuốt vuốt: “Người anh em của tao, mày yên tâm, thù này tao nhất định sẽ trả cho mày...”
Vừa lẩm bẩm, tay anh ta vừa rút chiếc điện thoại từ trong túi ra và bấm số điện thoại dòng họ nhà anh ta: “ Alo! Tôi là Lăng Thành, tôi có thể giúp gia tộc.


Nhưng tôi có hai điều kiện.

Một là, đưa đến cho tôi một đôi Mộng Như Ý.

Hai là, dưới chướng dòng họ chúng ta có tên Hạc Hiên không? Tôi muốn nhìn thấy hắn trắng tay”.
Vừa nói chuyện điện thoại xong, điện thoại của anh ta bỗng nhiên lại có tiếng tin nhắn reo lên “ting!ting!ting!”
tin nhắn hiện lên, là tin nhắn Giai Kỳ gửi tới, chỉ có ngắn ngủi mấy chữ: “Đêm nay là đêm hội họp mặt thường niên của nhà họ Tống, đi mua bộ quần áo mới đi, đừng làm cho tôi phải mất mặt”.
Tại căn biệt thự nằm cạnh bờ biển thành phố Đại Phong, căn biệt thự này vừa rất đẹp, vừa có thể ngắm cảnh biển, mà lại còn ngay sát công ty Giai Kỳ làm việc.
Mới mấy hôm trước, ông trưởng dòng họ hẹn Lăng Thành đến đây.

Lăng Thành tùy ý ngồi luôn lên một chiếc xích đu, trùng hợp thay, ông trưởng dòng họ ngồi ngay đối diện với anh ta.
Người này gọi là Lăng Thiệu Huy, là bác trai cả của Lăng Thành.

Nhìn thấy tư thế ngồi của Lăng Thành, Lăng Thiệu Huy cười một tiếng: “Tiểu Thành à, mấy năm không gặp, cháu vẫn cứ thế, vẫn cứ phóng khoáng như ngày nào nhỉ!”.
 “Cháu vẫn cứ thế thôi bác ạ!” Lăng Thành lịch sự đáp lại.
Lăng Thiệu Huy xoa gáy một cái, đối với ông chuyện lớn nhỏ gì trên đời này mà ông chưa từng trải qua chứ? Thế nhưng bây giờ đối với Lăng Thành ông ta lại có chút câu nệ, dù gì đi chăng nữa, hiện tại là ông ta đang cần sự giúp đỡ của Lăng Thành.
“Chỉ cần 30 tỷ thôi” ông Lăng chưa kịp nói hết câu.
“Thưa bác, việc đó...!Cháu còn có việc, cháu xin phép đi trước ạ”.
“Tiểu Thành!” Lăng Thiệu Huy cũng vội vàng kêu một tiếng

“Tiểu Thành, cả dòng họ chúng ta bây giờ thật sự rất cần số tiền này.

Nếu không có tiền cả dòng họ lớn này của chúng ta sẽ liền bị hủy hoại trong chốc lát.

Hai điều kiện cháu đã đề ra, ta cũng đã cố gắng thực hiện được cho cháu.

Tên Hạc Hiên kia, ngay trong đêm nay ta sẽ khiến hắn không còn gì trong tay cả.

Mộng Như Ý cũng đang trên đường chuyển đến rồi”.
“Bác à, cháu thật sự rất muốn giúp dòng họ của chúng ta, nhưng cháu kiếm đâu ra được số tiền lớn như vậy chứ ạ”.

Lăng Thành hít một hơi thật sâu, rồi thở dài.
“Tiểu Thành, chẳng lẽ cháu thật sự nỡ lòng dương mắt nhìn cơ nghiệp của cả dòng họ sụp đổ hay sao? Thẻ ngân hàng của cháu chẳng phải có hơn 30 tỷ sao?” Lăng Thiệu Huy có biểu hiện trở mặt gắt giọng nói.

“Cháu còn định giấu ta sao?”
Lăng Thành vẻ mặt vốn đang tươi cười thân thiện, nghe thấy lời này, nụ cười bỗng tắt đi.

“Bác à! Trước đây, khi cháu mua cổ phần công ty dầu thô Kinh Bắc, chị dâu đã nói cháu âm mưu làm loạn dòng họ, có ý đồ muốn thay đổi vị trí tài chính trong dòng họ”.
“Cả một dòng họ, từ trên xuống dưới mấy trăm con người, mồn một khẳng định, hùa vào trách mắng và đem đuổi cả nhà cháu ra khỏi dòng họ.

Lúc đó, có ai thay cháu nói được nửa câu tốt không? Tất cả mọi người thừa biết, 800 triệu cháu dùng mua cổ phần đó đều là số tiền do cháu đã tự tích cóp từng chút một mà có được, căn bản là không động tới một xu tiền nào của dòng họ!”.
 “Mấy năm nay, cháu phải đi ở rể, cuộc sống không bằng cả một con chó, người trong cả dòng họ có ai đã từng đến thăm dù chỉ một lần không?”.

“Nếu bây giờ không phải kinh tế của dòng họ này gặp khó khăn, cả dòng họ này đã sớm quên cháu là là ai mất rồi”.

Lăng Thành nắm chặt nắm đấm, từng câu từng chữ rành rọt nói ra, chút hết những nỗi tủi hờn, nhục nhã từ trước đến giờ.
Lăng Thiệu Huy tiến lên một bước, nắm chặt lấy tay của Lăng Thành, ông Lăng thở dài một hơi, cắn chặt răng rồi nói: “Tiểu Thành, chỉ cần cháu chịu giúp đỡ gia tộc của chúng ta, ta sẽ làm chủ công lý cho cháu và ta sẽ nhường cho cháu làm người đảm nhiệm chức tổng giám đốc công ty Hoa Ngưu.

Cháu hãy đem thẻ căn cước của cháu cho ta, ngày mai cháu đến công ty Hoa Ngưu, sẽ có thư ký làm công tác bàn giao cho cháu”.
Cho tới nay, công ty Hoa Ngưu đều là do chị dâu làm người quản lý.

Bây giờ, ông trưởng gia tộc mà nói vậy, tình nguyện đem giao công ty Hoa Ngưu cho anh ta quản lý.
“Quyết định vậy nhé! Ta sẽ đi lo thủ tục trước” ông Lăng Thiệu Huy vội vàng nói.
Lăng Thành cân nhắc một hồi, rồi sau đó vẫn gật đầu đồng ý.

Mặc dù 30 tỷ để mua một công ty như Hoa Ngưu có chút không thích hợp lắm.

Nhưng nhìn bộ dạng như sắp khóc tới nơi của ông Lăng Thiệu Huy, anh ta cũng gật đầu đáp ứng.
Nói xong Lăng Thành quay người rời đi, tối nay là đêm hội họp mặt thường niên của nhà họ Tống, nhưng trước đó, anh ta còn có một chuyện quan trọng hơn, đó chính là hẹn họp mặt lớp.
Lăng Thành liếc nhìn đồng trên tay, thấy cũng đã sát giờ của buổi hẹn, anh ta không muốn đến trễ.

Trong lớp cấp ba anh ta có mấy người bạn thân như nhau anh em, đã lâu rồi họ không liên lạc với nhau, anh thật sự cũng nhớ họ.

Lần tụ họp này nghe nói tất cả nam thanh nữ tú của lớp anh ta đều sẽ đến, mà nhất là có cả lớp trưởng và hoa khôi của lớp nữa..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.