Tuyền Qua

Chương 8




Giữa khóa Trần Bội Bội đến tìm Vu Nhất Xuyên, nàng so với Vu Nhất Xuyên thấp một năm, danh tiếng tại cấp ba rất lớn, nàng gần đến cửa phòng học Vu Nhất Xuyên lập tức bạn học ồn ào: “Vu suất ca, bạn gái của ngươi đến đây!”

“Đừng nói lung tung!” Vu Nhất Xuyên đi ra ngoài: “Có chuyện gì?”

Trần Bội Bội nhìn hắn: “Ngươi như thế nào mấy ngày này cũng không tới tìm ta a?”

Vu Nhất Xuyên thở dài: “Không phải chia tay sao.”

Nữ hài tử nóng nảy: “Ngày đó ta nóng giận nói a.”

“Đáng tiếc ta không phải.” Vu Nhất Xuyên lắc đầu: “Thực xin lỗi, lời nói ra đối ta luôn luôn là thật.”

Nữ hài tử ngẩn người, nàng nghĩ Vu Nhất Xuyên không đến tìm mình chính là sĩ diện, không nghĩ tới hắn cư nhiên là thật muốn chia tay, nàng kêu lên: “Ngươi như thế nào vô tình như vậy, ngươi không thích ta sao? Ngươi không phải nói ngươi thích ta sao?”

Vu Nhất Xuyên thật không hiểu nữ nhân: “Không phải ngươi muốn chia tay sao, ngươi muốn chia tay ta đồng ý, ngươi còn có cái gì không hài lòng? Ngươi nói chia tay liền chia tay, ngươi nói quen nhau liền quen nhau, ta là cẩu nhà ngươi dưỡng a, kêu thì đến đuổi thì đi.”

“Bội Bội! Ngươi tại sao lại đến tìm tiểu tử này!” Một thanh âm chói tai vang lên, cái kia đúng là âm hồn bất tán Lô Uy bước nhanh tới: “Khó trách ta đi lớp học người tìm không thấy, ngươi là đến tìm con rùa này a.”

Vài bạn học Vu Nhất Xuyên lên tiếng: “Tìm tới cửa muốn đánh nhau a.”

Vu Nhất Xuyên thân thủ ngăn bạn học lại: “Quên đi quên đi, không có gì,đừng lắm chuyện.”

Lô Uy cười kiêu ngạo:” Đúng vậy a, bạn học Vu Nhất Xuyên của các ngươi thật đúng là rùa đen rút đầu nhát gan sợ phiền phức, ta đánh đệ đệ hắn cũng không dám làm gì, bất quá nói lại, hắn là một tiểu bạch kiểm làm sao là đối thủ của ta! Biết sợ là tốt rồi.”Trần Bội Bội lăng lăng nhìn Vu Nhất Xuyên,

Vu Nhất Xuyên mặt không đổi sắc nói: “Tùy tiện ngươi muốn nói như thế nào, ta chỉ muốn an tâm học tập, ngươi muốn không thi đại học, nhưng ta muốn.”

“Bội Bội ngươi nhìn rõ ràng đi, tiểu tử này chính là một cái gối thêu hoa, loại tùy tiện khi dễ nga, ” Lô Uy tà tà cười khinh thường: “Chúng ta đi.”

Trần Bội Bội đi theo hắn, đi vài bước lại quay đầu lại: “Thật không nghĩ ngươi yếu đuối như vậy.” Nói xong đi cũng không quay đầu.

“Hiện tại biết cũng không muộn.” Vu Nhất Xuyên cười nhìn bóng dáng bạn gái trước nói.

—————————————————————-

Lô Uy gần đây tâm tình tốt lắm, bạn gái lại trở về, cướp đi bạn gái của tiểu bạch kiểm giống rùa đen rút không dám lên tiếng, ngay cả đệ đệ bị đánh cũng không đánh lại, “Nam nhân như vậy còn không bằng làm thái giám.” Lô Uy vừa đi vừa nói thầm: “Bất quá, nam nhân sao có thể đều giống ta, vừa cao vừa đẹp lại có năng lực đánh nhau…”

Miệng hắn ca hát hướng nhà đi, trời đã khuya, vùng này lệch khỏi quỹ đạo nội thành, ban đem thực tối, bởi vậy hắn không có chú ý tới thân ảnh không biết khi nào thì bắt đầu đi sau hắn.

Bóng người kia rất cao, rõ ràng là một nam nhân cao ốm, hắn cước bộ rất nhẹ, nhưng không thong thả, mà trên tay của hắn, cầm một cây thiết đen thật lớn, ở trong bóng phản xạ ra ánh sáng mỏng manh mà tàn khốc.

———————————————————-

Vu Nhất Xuyên vào phòng,Diệp Miêu ngồi trước bàn học ngẩng đầu: “Ngươi đã trở lại.”

“Cùng ngươi đã nói, cuối kỳ thi buổi tối có tự học.” Vu Nhất Xuyên buông túi sách: “Liền một mình ngươi ở nhà a, ta xem ba mẹ cũng không thấy.”

“Ân, ba ba trực đêm, mụ mụ cùng đồng sự tụ hội, phỏng chừng khuya mới trở về.” Diệp Miêu đi qua: “Ca ca ngươi ăn cơm chưa?” Sau đó hắn dừng bước lại: “Ca ca, trên người của ngươi vì cái gì hương vị kỳ quái….”

“Có sao? Ngươi nghe lầm rồi.” Vu Nhất Xuyên nâng lên cánh tay ngửi ngủi: “Không có a.”

“Không có sao?” Diệp Miêu lại tiến sát vào, cơ hồ là dán trên thân thể Vu Nhất Xuyên: “Rõ ràng…”

Hắn lời còn chưa dứt, Vu Nhất Xuyên đột nhiên đem hắn kéo vào trong lòng ngực.

“Ca ca…”

“Ta sẽ bảo hộ ngươi.”

“Ca ca…” Diệp Miêu nhỏ giọng nói: “Ngươi làm sao vậy?”

“Ta sẽ bảo hộ ngươi, ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổn ngươi, bất luận kẻ nào.” Vu Nhất Xuyên gắt gao ôm đệ đệ: “Ta sẽ luôn luôn bên cạnh ngươi, bảo hộ ngươi.”

Vì cái gì ca ca giống như không thích hợp… Diệp Miêu ngẩng đầu lên: “Ta cũng sẽ bảo hộ ngươi.”

“Ta không cần ngươi bảo hộ, ta chỉ muốn…” Vu Nhất Xuyên đột nhiên nở nụ cười, hắn buông tay ra: “Đối ta cười một chút, được không?”

Diệp Miêu nhìn ánh mắt dị thường sáng ngời, hắn cảm thấy được tim đập quá nhanh, quá nhanh.

Vu Nhất Xuyên nhìn mặt đệ đệ dần dần phiếm hồng, đột nhiên hỏi: “Miêu Miêu ngươi thích ta sao?”

Diệp Miêu có điểm không biết làm sao: “Cái gì… ý tứ…”

Vu Nhất Xuyên ngón tay xoa môi hồng nhạt của Diệp Miêu: “Không nói đừng lo, ngươi thích ta, liền hôn ta một chút, được không?”

Diệp Miêu nhìn hắn, sau một lúc lâu không nói gì, Vu Nhất Xuyên cười khổ một tiếng: “Quên đi.”

Ngay tại lúc hắn nói lời này, Diệp Miêu đột nhiên nhắm mắt lại, kiễng mủi chân, nhẹ nhàng trên mặt hắn trác một chút, mau như một trận gió nhẹ thoáng qua.

Lúc sau Vu Nhất Xuyên thậm chí hoài nghi đệ đệ có hay không đụng tới mặt mình, nhưng hắn lúc ấy không nghĩ được cái gì, trước nay chưa có hạnh phúc thật lớn như vậy, cảm giác như thủy triều vây quanh hắn.

——————————————————————

Đêm đã rất khuya, trăng lên cao giữa bầu trời.

Một đôi tình nhân tay nắm tay thản nhiên đi tới.

Nữ hài tử nói: “Ai, trên con đường này vì cái gì vẫn đều không có đèn,cái gì cũng không thấy rõ.”

Thanh âm nam hài tử mang theo ý cười: “Thấy không rõ không tốt sao…”

Thanh âm hôn môi thân mật truyền tới, nữ hài tử cười khanh khách: “Ngươi xấu lắm… Ôi chao ta đạp phải cái gì?”

Hai người cúi đầu hướng dưới chân nhìn lại,đồng thời không khỏi sợ tới mức ngây người không chớp mắt, nữ hài tử lập tức hét rầm lên: “A! Chết người!”

END 8.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.