Tuyền Qua

Chương 37




Nhà sách rất lớn, rất nhiều đệ tử nghĩ hè đã đem nơi này trở thành nơi tiêu khiển, Diệp Miêu đứng ở giá sách, liếc mắt xem thời gian trên di động, hắn cùng Đoạn Tranh hẹn gặp mặt, hắn đến sớm.

Không quan hệ, dù sao nhà sách vẫn là một trong những nơi Diệp Miêu thích nhất, hắn đã chọn hai quyển sách hay để ở một bên, tay lấy một quyển khác bên cạnh, đồng thời ánh mắt của hắn tùy ý nhìn tủ kính đối diện.

Hắn lập tức ngây ngẩn cả người.

Ngoài tủ kính chính là phố xá phồn hoa sầm uất, người đến người đi, thấy một nam hài tóc dài kim sắc đi qua.

Diệp Miêu buông quyển sách trên tay lao ra, hắn chạy nhanh ra nhà sách,đuổi theo nam hài kia: “Từ từ…”

Nam hài quay đầu lại, ánh mặt trời rất sáng, chiếu vào trên mặt của hắn, da của hắn dị thường trắng, chỗ nghênh quang gần như trong suốt, con mắt nâu ngời sáng lên, tất cả cũng cùng ba năm trước đây giống nhau.

“Ngươi là Tử Lam! Ngươi thật là Tử Lam! Ta mới vừa ở nhà sách nhìn đến, đã cảm thấy là ngươi, lại sợ nhận sai, quả nhiên là ngươi!” Diệp Miêu cao hứng cười rộ lên.

“Diệp Miêu?” Kiều Tử Lam giống như phủ nhận gật đầu: “Anh của ngươi nói với ngươi?”

“Ân?” Diệp Miêu không kịp để lời tự hỏi của hắn, hắn hưng phấn giữ chặt tay Kiều Tử Lam: “Thật là đã nhiều năm không gặp ngươi, ngươi hiện tại thế nào? Ngươi cũng thi vào trường đại học đi, kết quả thế nào a? Đúng rồi, ngươi hết bệnh rồi, lúc sau đi nơi nào học? Sao không liên lạc với ta…”

Kiều Tử Lam mang theo ý cười như có như không: “Hỏi từng cái từng cái.”

“Thực xin lỗi, nhìn thấy ngươi,ta rất cao hứng …” Diệp Miêu ngượng ngùng, hắn bắt đầu đánh giá bạn tốt, cảm thấy được có điểm kỳ quái.

Kiều Tử Lam lúc còn học trung học không có khả năng sẽ để tóc dài quá bả vai, nhuộm thành màu kim, mặc một bộ màu đen bó sát ngực, trên người ít nhất ba vòng cổ, trên lỗ tai sáu bảy lỗ, tinh tế nhìn trên cổ tay cũng mang vài vòng đeo.

Kiều Tử Lam mỉm cười: “Ta rất quái lạ sao?”

“Hoàn hảo hoàn hảo.” Diệp Miêu nhanh lắc đầu che dấu:” Đúng vậy, ngươi thực lạ, ta hơi bất ngờ.”

“ Đúng vậy a, đã mười tám tuổi còn mặc áo sơ mi quần bò. ” Kiều Tử Lam nâng khóe mắt lên: “Ngươi vẫn còn là bảo bảo ngoan, đệ tử tốt đi!.”

Diệp Miêu chú ý tới Kiều Tử Lam có mùi nước hoa, lông mi quá dài tựa như đã vẽ, đương nhiên điềm này chỉ là suy đoán của hắn. Diệp Miêu không biết trang điểm, hơn nữa hắn cảm thấy nam nhân trang điểm có chút kỳ quái. Hắn đột nhiên cảm thấy được Kiều Tử Lam đã không giống với trước kia.

Hắn thấy nam hài trước mắt này, rất xa lạ.

Hắn cố gắng đánh vỡ không khí xấu hổ này: “Ân… Ngươi cũng thi vào trường đại học, đi ra ngoài chơi..”

“Ta không thi. ” Kiều Tử Lam vẫn đang cười: “Ta sớm đã nghỉ học.”

“A?” Diệp Miêu khó có thể tin: “Vì cái gì a, ngươi học tốt như vậy!”

“Học không được ” Kiều Tử Lam ngắn gọn nói: “Không có tâm tư.”

Diệp Miêu không biết nên nói với hắn cái gì, Kiều Tử Lam đã chuẩn bị rời đi: “Ta và ngươi đã bất đồng, tái kiến.”

Diệp Miêu một phen giữ chặt hắn: “Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Lúc ấy ngươi đột nhiên sinh bệnh, ta mỗi ngày gọi điện thoại đến nhà của ngươi, cũng không có người nghe, lúc sau ngươi chuyển trường ta cũng ghé qua nhà ngươi, nhà của ngươi cũng dọn …”

“Còn không rõ sao?” Kiều Tử Lam đánh gảy lời của hắn: “Hiện tại ta đã không thể cùng ngươi làm bằng hữu, ngươi có biết là ta như thế nào không? Anh của ngươi không nói cho ngươi biết sao?”

Diệp Miêu rốt cục nghĩ tới: “Ngươi từng gặp anh của ta?”

Vì cái gì cho tới bây giờ ca ca chưa nói đã từng gặp Tử Lam…

Kiều Tử Lam gật đầu: “Gặp qua một lần, ngươi có biết là ở đâu không?” Hắn gợi khóe miệng tới gần lổ tai Diệp Miêu, nhẹ giọng nói: “Quán bar, ta khiêu vũ ở đó.”

Diệp Miêu ngây dại, chuyện này mà nói vơi hắn giống như thế giới bên kia, Kiều Tử Lam nói tiếp: “Còn có, ta là GAY, ăn nằm trên giường với nhiều nam nhân, có tiền thì ai muốn lên giường với ta đều có thể, ta là người như vậy…”

“Không được nói như vậy!” Diệp Miêu lắc đầu một cái: “Ngươi không phải là người như thế! Ta không tin!”

“Thật không biết là nên nói ngươi ngốc hay là khờ dại.” Kiều Tử Lam giống bất đắc dĩ lắc đầu: “Ta chính là người như vậy, con người sẽ thay đổi, ta mà ngươi nhận thức, đã sớm…” Hắn ngừng một chút, đột nhiên mỉm cười: “Không tồn tại.”

Diệp Miêu lăng lăng nhìn hắn, hoàn toàn không biết vì cái gì hắn trở thành như bây giờ.

Kiều Tử Lam xoay người bước đi.

Hắn đưa lưng về phía Diệp Miêu, bởi vậy bọn họ nhìn không thấy biểu tình đối phương.

Sau đó hắn nghe thấy nam hài phía sau hắn nói: “Chúng ta là bằng hữu…”

Kiều Tử Lam không quay đầu lại, nhưng hắn dừng cước bộ, Diệp Miêu bước nhanh qua: “Ta ăn nói vụng về, không biết nói như thế nào, nhưng ta vẫn xem ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta, cho dù lời ngươi vừa nói là thật, ngươi vẫn là bằng hữu của ta, không có thay đổi. ” Hắn cúi đầu nói tiếp: “Ngươi là tóc vàng hay là tóc đen, đều là Tử Lam… Ngươi nói không tồn tại, vậy hiện tại ở trước mặt ta là ai, ta chính là cảm thấy được …ngươi vẫn là ngươi…”

Kiều Tử Lam quay đầu lại, hắn nở nụ cười một chút: “Ngươi thật là khờ như vậy sao?”

Diệp Miêu nhìn hắn, còn thành thật nói: “Cho dù ta là đứa ngốc đi, ngươi biến thành cái dạng gì cũng không sao cả, bởi vì ngươi chính là Kiều Tử Lam, ngươi là bằng hữu của ta. Khi chúng ta ở trung học nhận thức ngày đầu tiên,từ lúc bắt đầu ta đã xem ngươi như bằng hữu của ta, cho tới bây giờ đều không có thay đổi.”

Khi Diệp Miêu trở lại nhà sách Đoạn Tranh đã đứng ở gần cầu thang, đang cầm quyển sách xem.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi ta đến muộn.” Diệp Miêu chạy qua: “Thực có lỗi, vừa rồi ta thấy một bằng hữu đã lâu không gặp, cùng hắn nói mấy câu.”

Đoạn Tranh ngẩng đầu: “Không có việc gì, ta cũng vừa đến.”

Diệp Miêu vẫn là ngại ngùng: “Thật sự là thực xin lỗi, ta cùng bằng hữu nói chuyện đã quên thời gian, rõ ràng là ta hẹn ngươi đi ra, ta còn muộn…”

“Ngươi hẹn ta ,ta đã thật cao hứng. ” Đoạn Tranh cười: “Ngày đó đưa ngươi đi đến trường thi,ngươi nói với ta tái kiến, mấy ngày này ta vẫn trông ngươi gọi điện thoại cho ta, nghĩ một ngày có thể gặp ngươi.”

Diệp Miêu càng áy náy, tiếp tục giải thích:” Đúng vậy, ta không tốt, ngươi giúp ta chuyện lớn như vậy, ta còn cho ngươi chờ.”

“Không có việc gì, hôm nay ngươi theo giúp ta ăn cơm chiều thì tốt rồi.” Đoạn Tranh tiếp tục cười nói: “Sẽ không phiền ngươi đi?”

Diệp Miêu vội lắc đầu: “Sẽ không, hẳn là ta mời ngươi.”

“Thật không sao cả, tiền là vật ngoài thân. ” Đoạn Tranh nhìn xem bốn phía: “Bao nhiêu năm qua ta chưa từng tới nhà sách, ta còn là lần đầu tiên đến nơi đây hẹn, mới vừa tìm quyển sách …”

Hắn đem bìa sách cho Diệp Miêu xem, bìa sách hồng nhạt, một hoa lan đang nở.

Diệp Miêu sợ chính mình nhìn lầm tên sách, sát sát ánh mắt lại nhìn một cái, hắn ngẩng đầu nhìn Đoạn Tranh: “Đẹp… sao?”

Đoạn Tranh gật đầu: “Đẹp, ta muốn mua nguyên bộ, ân, loại sách này vẫn là nên xem, nếu không ta cấp công ty ta mỗi người một bộ…”

Diệp Miêu không có thể hiểu lối suy nghĩ của hắn, đành phải nói: “Hôm nay ta hẹn ngươi đi ra là vì cảm tạ ngươi, ta biết ngươi có tiền, đưa ngươi lễ vật sợ ngươi không thích, ân, ta chọn rất lâu…”

“Quá tuyệt vời!” Đoạn Tranh chỉ kém nhảy dựng lên, người chung quanh đều ghé mắt, Đoạn Tranh cười đến miệng cũng không khép lại được: “Cái lễ vật gì, mau đem tới, mau đem tới!”

“Ta mới vừa chạy ra, còn chưa kịp trả tiền. ” Diệp Miêu mặt đỏ lên: “Ta hiện tại mang ngươi đi xem, nếu ngươi không thích liền đổi.”

“Thích, thích, ta nhất định thích …nhất định thích, chúng ta đi mau.”

Đoạn Tranh nói xong đi theo, Diệp Miêu chỉa chỉa một giá sách: “Ở nơi đó.”

Sẽ không… là sách đi… Đoạn Tranh đi theo Diệp Miêu đến trước một giá sách lớn, Diệp Miêu cao hứng cầm lấy một quyển sách: “Thật tốt, còn không có người động vào, tìm được rồi!”

Hắn đem sách đưa tới trước mặt Đoạn Tranh, màu trắng bản in bằng đồng, trên bìa mặt viết: Giảm bớt áp lực công tác.

END 37.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.