Tuyền Qua

Chương 21




Vu Nhất Xuyên lúc sau không nói thêm cái gì, Diệp Miêu lại cảm thấy được hắn có chút mất hứng. Hắn rất ít gặp ca ca thích đồ vật này nọ như vậy, lại bị không chút nào lưu tình cự tuyệt.

Buổi chiều thứ tư khóa học bị hủy bỏ, các học sinh đều về nhà, Diệp Miêu nghĩ nghĩ, khó có được thời gian rãnh,quyết định thừa dịp này đi tìm ca ca một chuyến, hắn nhớ tới ca ca thích bánh ngọt hoàng đào, liền ở trước cửa trường có tiệm bánh ngọt, mua một hộp. Hắn chưa có đi qua trường học ca ca, đứng ở trạm xe buýt nghiên cứu nửa ngày, phát hiện cần chuyển xe hai lần, hắn ghi nhớ số xe,bắt đầu an tâm chờ xe, nghĩ đến bộ dáng khi ca ca nhìn thấy mình và bánh ngọt, hắn nhịn không được cười rộ lên.

Ánh mắt người qua đường lập tức khác thường, Diệp Miêu chạy nhanh không cười, một người đứng ở trạm xe buýt cười, sẽ bị trở thành đứa ngốc đi…

Trên xe người rất nhiều, Diệp Miêu thật cẩn thận ôm hộp bánh ngọt, sợ áp phá hư. Lúc xuống xe mới lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho ca ca: ‘ đang làm gì đó? ‘

Tin nhắn hồi âm thực nhanh: ‘ ta ở thư viện tra tư liệu, là đệ tử tốt a’.

‘ ân, ca ca ngoan’. Diệp Miêu khép lại di động, dễ dàng như vậy thì biết ca ca ở đâu, hảo thông minh a.

Trường học Vu Nhất Xuyên rất lớn, Diệp Miêu hỏi sinh viên khác mới biết được vị trí thư viện, hắn vô cùng cao hứng đứng ở dưới lầu thư viện gọi điện thoại cho ca ca: “Ca ca còn đang tra tư liệu?”

“Đúng vậy a. “Thanh âm Vu Nhất Xuyên theo di động truyện tới: “Muốn viết luận văn, làm một ngày a.”

“Nga, có muốn ăn bánh ngọt hoàng đào?”

“Muốn a, đáng tiếc trường học của chúng ta không có bán.”

“Ta đem tới cho ngươi , ngươi nhìn dưới lầu xem.” Diệp Miêu cười nói, hắn ngẩng đầu, chờ ca ca từ cửa sổ trên lầu nhìn xuống. Hắn lập tức thấy Vu Nhất Xuyên từ cửa sổ lầu hai ló đầu ra, Diệp Miêu lập tức cất điện thoại, ngoắc hắn: “Ca ca!”

Diệp Miêu cầm bánh ngọt đi lên lầu, Vu Nhất Xuyên đã đứng ở cửa thang lầu chờ hắn: “Sao ngươi lại tới đây?”

Diệp Miêu đem bánh ngọt đưa cho hắn: “Xế chiều hôm nay khóa bị hủy bỏ, ta nghĩ tới thăm ngươi, cho ngươi kinh hỉ a.”

“Thật sự là kinh hỉ! Vậy cũng không nói, cho ta đi đón ngươi, từ trường học ngươi đến bên này xa như vậy, còn đem theo đồ vật này nọ.” Vu Nhất Xuyên vừa nói vừa nắm tay đệ đệ: “Đi,ca ca mang ngươi đi tham quan trường học.”

Hai huynh đệ đi ra khỏi thư viện, đã là đầu hạ, trong sân trường hoa hoa thảo thảo khai đắc vô cùng náo nhiệt, hai người đi đến bên cạnh sân thể dục, ngồi xuống chuẩn bị ăn bánh ngọt.

Vu Nhất Xuyên nói: “Mệt chết đi, ngồi xe lâu như vậy?.”

“Không có gì, bánh ngọt không bị hư mới tốt.” Diệp Miêu nhìn ca ca hết sức chuyên chú: “Ngày đó ba ba không cho ngươi mua xe máy, ngươi còn mất hứng sao?”

“Ngày nào? Nga, ngươi nói chuyện đó a, không có gì mất hứng a, thúc thúc cũng là tốt với ta, không có gì.” Vu Nhất Xuyên nói xong, đã mở ra hộp bánh: “Ân, không bị hư một chút, Miêu Miêu của ta thật là lợi hại!”

Hắn sờ đầu đệ đệ, lúc này di động hắn vang lên, Vu Nhất Xuyên mở di động xem, là một tin nhắn: ‘ ngươi vừa rồi đi gấp như vậy, có chuyện gì không?’

Ngón tay Vu Nhất Xuyên ấn nhanh bàn phím trả lời: ‘ không có gì, đợi lát nữa trở về tìm ngươi ’.

Diệp Miêu dùng muỗng nhỏ ăn bánh ngọt, vừa nói: “Ca ca ăn bánh ngọt nhanh lên, bằng không ta sẽ ăn hết la.”

“Thích liền toàn bộ cho ngươi.” Vu Nhất Xuyên cười nói.

Một hồi tin nhắn lại đến: ‘ hảo, ta tại thư viện chờ ngươi’.

Vu Nhất Xuyên không trả lời tin nhắn, trực tiếp tắt máy ném vào túi tiền, Diệp Miêu vừa ăn vừa hỏi: “Ca ca có chuyện gì không? Nếu có việc không cần theo ta, ngươi vội của ngươi không quan hệ a, ta một hồi liền trở về.”

“Miêu Miêu lớn nhất, cái gì so ra cũng kém Miêu Miêu.” Vu Nhất Xuyên cũng cầm lấy một muỗng nhỏ ăn: “Ăn ngon thật, đợi lát nữa còn ngồi giao thông công cộng trở về sao? Nếu không ta lái xe đưa ngươi trở về?”

Diệp Miêu tò mò hỏi: “Ngươi có xe sao?”

“Ta đương nhiên không có, là của một bằng hữu, đưa chìa khóa cho ta.”

Diệp Miêu hâm mộ nói: “Nguyên lai ca ca còn có thể lái xe a, ta còn thật không biết a.”

Vu Nhất Xuyên vỗ vỗ đầu đệ đệ: “Chuyện của ca ca, ngươi không biết còn nhiều.”

Lái xe quả nhiên so với giao thông công cộng nhanh rất nhiều, Diệp Miêu đến ngõ trước nhà còn chưa đến sáu giờ, Diệp Miêu nhảy xuống xe,quay đầu lại: “Ca ca ngươi không vào nhà sao?”

“Không được, trường học còn có việc.” Vu Nhất Xuyên theo cửa kính xe nhìn đệ đệ: “Đừng nói mẹ ta đã về.”

Diệp Miêu khó hiểu: “A? Cũng đến giờ ăn cơm.”

“Quên đi, thứ bảy lại về nhà cùng ngươi ăn cơm nga.” Vu Nhất Xuyên phát động cơ xe: “Cám ơn bánh ngọt của ngươi.”

Ca ca thích là tốt rồi. Diệp Miêu đứng ở tại chỗ, nhìn xe Vu Nhất Xuyên thật xa, mới quay đầu đi về nhà.

Vu Nhất Xuyên từ kính xe nhìn thân ảnh đệ đệ càng ngày càng xa, lấy điện thoại cầm tay ra khởi động máy, thẳng đến cuối cùng nhìn không thấy thân ảnh đệ đệ, hắn mới gọi điện thoại: “Còn tại thư viện?”

Thanh âm Âu Dương Mẫn Tư truyền tới: “Ân, đã nói tại đây chờ ngươi, ngươi ở đâu?”

“Ta đem xe ngươi chở một người về, lập tức trở lại, ngươi đợi ta một chút, lập tức đi tìm ngươi.”

Âu Dương Mẫn Tư ân một tiếng: “Chờ ngươi trở lại rồi dùng cơm, lái xe cẩn thận một chút, đừng gấp, không lo thời gian.”

“Sợ ngươi chờ thôi.” Vu Nhất Xuyên cười cười, tắt điện thoại.

————————————————————

Nghỉ hè rất nhanh đã đến, Diệp Miêu sẽ lên lớp 11, áp lực học tập càng ngày càng tăng, hắn luôn luôn cố gắng là đệ tử tốt, cho dù nghỉ hè cũng không đi ra ngoài ngoạn, mỗi ngày ở nhà làm bài tập. Cùng đồng dạng nghỉ hè,Vu Nhất Xuyên mỗi ngày ra ngoài.

“Ta làm thêm thôi.” Tối Vu Nhất Xuyên về nhà sẽ bồi đệ đệ nói chuyện: “Không có biện pháp, hiện tại xã hội cạnh tranh cao.”

“Không phải còn mấy năm mới tốt nghiệp sao, ca ca ngươi thiếu tiền a.” Diệp Miêu buông sách vở, ngồi ở bên người ca ca.

“Cùng là vừa lúc.” Vu Nhất Xuyên không giấu diếm: “Về phương diện khác, nhận thức nhiều người một chút, về sau công tác sẽ thuận lợi, ta hiện tại làm thêm ở viện thiết kế quy hoạch, bao nhiêu người muốn vào cũng không được.”

“Thật là lợi hại!”

Vu Nhất Xuyên chịu không nổi ánh mắt đệ đệ sùng bái như vậy, ôm thắt lưng đệ đệ: “Không lợi hại sao làm ca ca ngươi, như thế nào chiếu cố ngươi?”

Hai người hôn một cái, không dám làm càn, dù sao cũng là ở nhà, cha mẹ liền vào được,thân thể Diệp Miêu đã dần dần phát dục lên, càng ngày càng chịu không nổi cùng ca ca thân thiết, một hồi liền mặt đỏ tai hồng: “Từ bỏ…”

Vu Nhất Xuyên cũng không tốt hơn bao nhiêu, cố nén buông tay: “Ai, chúng ta nếu có thể đi ra ngoài ở thì tốt rồi.”

“Không có biện pháp, ba ba làm cho ta ở …”

“Ôi chao, ngày mai ba ba mụ mụ lên ban một lượt, không bằng ta nghĩ một ngày đi.”

“Nghĩ một ngày? Vì cái gì?”

“Hảo hảo thân thiết một chút a, bao lâu không hảo hảo ở cùng một chỗ. ” Vu Nhất Xuyên bắt lấy tay đệ đệ ấn lên quần bò chính mình: “Chính ngươi cảm giác một chút, anh của ngươi còn chịu đựng như vậy,nhẫn đến nỗi muốn sinh bệnh.”

Diệp Miêu mặt đỏ, một câu cũng không nói được, Vu Nhất Xuyên cười xấu xa sờ quần đệ đệ: “Miêu Miêu trưởng thành rồi, phản ứng cũng thực rõ ràng a.”

“Ca… Không cần…” Cách quần vải, Diệp Miêu có thể cảm giác tay ca ca xoa nắn: “Trong nhà, còn có người.”

“Ngươi thanh âm nhỏ thì tốt rồi, không phải sợ, một hồi thì tốt rồi.” Vu Nhất Xuyên đã kéo khóa quần đệ đệ, đưa tay vào.

Diệp Miêu nhắm mắt lại, cảm thấy tay ca ca cầm phía trước bắt đầu di động, tay ca ca rất lớn, hơi thô ráp, so với thân thể của chính mình lạnh hơn, ngoài ý muốn phi thường thoải mái.

“Chính mình có tự lộng không?” Vu Nhất Xuyên liếm lỗ tai đệ đệ: “Thoải mái không?”

“Không…” Diệp Miêu thở gấp: “Ca… Ca…”

Thân thể của hắn chấn động, ở trong lòng ngực ca ca bắn ra.

Thật sự là so với tưởng tượng còn nhanh hơn, Vu Nhất Xuyên đưa tay đến trước mặt đệ đệ: “Biến thành ta đều là… đem khăn … Quên đi, vẫn là ta tự mình tới lấy.”

Diệp Miêu tựa vào vai Vu Nhất Xuyên, mặt còn chưa hết đỏ, Vu Nhất Xuyên hôn hắn một chút, hỏi: “Đây là lần đầu tiên, thuộc về ta, có phải hay không?”

Diệp Miêu đỏ mặt, chậm rãi gật đầu.

END 21.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.