Túy Khách Cư

Chương 14: Trầm túy




Thật sự là không nên chạy đến Hoa Nguyệt Xuân Phong lâu tị nạn... Aiz... Trải qua vài ngày quạt tròn công kích, ta cuối cùng chỉ có thể chóng mặt choáng váng đi gặp đại phu.

“Bị phong hàn, sốt.” Ôn Văn ngay cả mạch cũng chưa xem, cứ như vậy dùng khẩu khí đồng tình nói với ta, “Ta kê đơn cho cô, nghỉ ngơi nghỉ ngơi, rất nhanh liền khỏe lại.”

“A...” Ta hít hít cái mũi, ai oán nói.

“Sợ đắng sao?” Hắn xoay người bốc thuốc, hỏi.

“Tàm tạm...” Đầu thật choáng.

“Tạm à?” Hắn mở ngăn kéo bên cạnh, “Để cho cô thêm chút quế chi vậy.”

“Làm phiền, Ôn đại phu.” Aiz, cổ họng đau quá đi.

“Thời tiết này, cô ăn mặc cũng quá ít rồi.” Ôn Văn thở dài.

“Sẽ không a... người trong điếm ăn mặc còn ít hơn ta, nhưng vẫn khỏe mạnh a...” Vẫn cảm thấy quạt tròn của các cô nương thật gây họa.

Ôn Văn cầm gói thuốc, “Bọn họ có nội lực hộ thể, cô có không?”

Nội lực? Có phải thật hay không? Lợi hại như vậy, ngay cả quần áo cũng không cần mặc? Sớm biết thế, ta cũng nên luyện...

“Đừng chỉ lo đẹp, thân thể là quan trọng nhất. Đây.” Hắn đem gói thuốc đã bốc giao cho ta, thở dài.

Sẽ không nha. Ta lấy thuốc, đột nhiên nghĩ tới một việc, “Ôn đại phu, cái này không thêm thứ gì kỳ quái đó chứ?”

Tay Ôn Văn đang bưng trà lúc này cứng đờ. Hắn lập tức che miệng của ta, nhìn khắp mọi nơi, nói: “Xuỵt – cô lớn tiếng như vậy làm gì? Không có, không có!”

Khẩn trương như vậy a. Ta còn nghĩ đến người có loại danh hiệu tà ác như “Thánh Thủ Độc Y” này có bao nhiêu đáng sợ a.

“Ta chỉ là hỏi một chút mà thôi a...” Ta tránh tay hắn, nói.

“Tần Tố nói với cô cái gì?” Ôn Văn ngồi xuống, cắn răng nói.

“Cái gì cũng chưa nói a.” Tần Tố là người sẽ nói huyên thuyên sao?

“Chậc, ta chỉ biết gặp gỡ nó sẽ không có chuyện tốt! Ta thật vất vả tìm nơi không có người quen biết ta để bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới, nó liền ma xui quỷ khiến đến nơi này, làm tổn hại danh dự của ta không nói, còn muốn ta giúp nó...” Khi Ôn Văn nói đến cao hứng, đột nhiên ngoài dự tính ngừng câu chuyện.

“Giúp nàng cái gì?” Ta khịt khịt mũi, không có việc gì hỏi một câu.

Ôn Văn mang trà lên uống một ngụm, vẻ mặt thống khổ, “Tiểu Đinh a, không có việc gì trở về nghỉ ngơi đi.” Hắn cười giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo.

Quên đi, ta cũng vô tình bật lên câu hỏi thôi, “Ừm, ta đi.”

“Tiểu Đinh...” Ôn Văn đột nhiên gọi ta lại.

Sao lại có loại biểu tình kỳ quái này? “Có phải thật sự thêm thứ gì kỳ quái hay không?”

“Không có, không có!” Hắn vẻ mặt hàm oan ủy khuất, “Ta là nói cô, tên Nam Cung thiếu chủ kia, cô tốt nhất là đừng quá mức thân cận...”

“Hả?” Sao đột nhiên nói việc này chứ?

“Yêu thương hắn, chỉ tăng thêm thống khổ thôi.” Ôn Văn nhẹ nhàng cười.

Lời này, hình như hẳn là nên nói với Tần Tố mới thích hợp a. Hay là, hắn muốn ta đừng cản trở Tần Tố. Cũng đúng nha, người Khách Hành thích là Tần Tố, ta nếu thích hắn, xác thực sẽ thống khổ... Aiz, ta thật sự là càng ngày càng không rõ ràng lắm Khách Hành có phải thật sự thích Tần Tố hay không... Vô duyên vô cớ bị kẹt ở giữa cũng rất thống khổ a!

“Tiểu Đinh, cô nghe ta nói không đó?” Tiếng thở dài của Ôn Văn, gần ở bên tai.

Ách, khi nào thì đi đến bên cạnh ta! Đáng sợ!

“Đã biết, đã biết, yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không yêu thương hắn!” Ta lui lại mấy bước, vừa nói có lệ vừa đi ra khỏi Hồi Xuân Đường.

“Là thật thì tốt rồi...”

Nhẹ nhàng, ta nghe thấy lời nói cuối cùng của Ôn Văn.

...

Aiz... Đầu thật choáng... Dưới tình trạng này còn phải tự mình sắc thuốc, thật sự là đáng thương... Cha từng nói qua: Con người bị bệnh sẽ trở nên yếu đuối. Thật là có đạo lý a. Bằng không, vì sao ta đột nhiên lại cảm thấy không có cha mẹ là việc thê lương như vậy chứ?

Ba chén nước sắc thành một chén... Hình như sẽ chờ rất lâu a...

“Tiểu Đinh tỷ tỷ...”

Quay đầu, Tần Tố đứng ở cửa phòng bếp. Trời lạnh như thế, nàng vẫn mặc một thân sa y hồng nhạt đơn sơ, làm cho ta không tự giác cảm thấy lạnh hơn... Nội lực hộ thể? Chậc, thật sự là lợi hại...

“Có việc sao? Tần cô nương?” Ta cố nở nụ cười.

Nàng đi vào, “Tỷ tỷ bị bệnh?”

“Ừ.” Nhìn là biết mà.

Vị đắng của thuốc theo hơi nóng lan ra, nàng hít sâu một hơi, “Thêm nhiều quế chi như vậy, tỷ tỷ sợ đắng sao?”

Việc này chỉ ngửi cũng biết sao? Y độc quả nhiên một nhà. Nếu Ôn Văn là cái gì “Thánh Thủ Độc Y”, Tần Tố lại là sư muội hắn, y thuật hẳn là cũng không tệ đâu.

“Thật ra thì cũng tạm, Ôn đại phu đại khái là sợ ta bị đắng thôi.”

“Ôn đại phu?” Tần Tố mặt nhăn nhíu, “... Tần Xuyên.”

“Ừm...” xác thực, tên thật hình như là Tần Xuyên a. Aiz, lại nghĩ đến, nơi này của ta đến tột cùng có mấy người dùng tên thật đây?

“Hắn dùng thuốc chưa bao giờ cẩn thận như vậy.” Tần Tố cười cười, “Tỷ tỷ... Thật sự không giống người thường đâu...”

Hả? Chuyện này cùng việc kia không có liên quan gì mà? Ta vẫn rất bình thường, nếu nói đến xuất chúng, hẳn là chính cô kìa.

“Ha ha, phải không?” Ta chỉ có thể cười gượng.

Tần Tố cũng cười, nhìn chằm chằm ta, làm cho ta cảm thấy là lạ.

“Làm sao vậy?” Ta khụt khịt mũi, hỏi.

“...” Nàng rũ mắt xuống, “Ta chỉ là cảm thấy, Nam Cung Bắc Thần không chọn ta là đúng.”

Lại tới nữa? Mỹ nhân như cô vậy, rốt cuộc là tự ti cái gì chứ?

“Tần cô nương, cô đây không phải mạt sát ta sao?”

Tần Tố lắc đầu, “Ta từ nhỏ liền cùng sư phụ ở tại Tuyết vực, rất ít tiếp xúc cùng người khác. Sư phụ ở trên giang hồ được người ta gọi là ‘Y Thần’, đến Tuyết vực, nhiều nhất chính là bệnh nhân...” Nàng nói xong, trong ánh mắt lộ vẻ chán nản, “Ta cũng biết, bệnh thiên hạ khó trị nhất, là chết tâm. Sư phụ y thuật cao minh đến mức nào, gặp nó, cũng phải thúc thủ vô sách. Nhưng mà, tỷ tỷ lại có thể làm nó biến mất. Chỉ điểm này thôi, Tần Tố cả đời cũng không thể so sánh với tỷ tỷ...”

Tâm chết? Ai tâm đã chết? Làm biến mất? Ta sao? Ta sao lại không biết?

“Tần cô nương, ta không hiểu lắm...” Ta mờ mịt gãi gãi đầu.

“Tỷ tỷ không rõ?” Tần Tố có kinh ngạc, “Ta đã thật lâu không nhìn thấy hắn nở nụ cười như vậy.” Trong ánh mắt của nàng có vẻ quyến luyến, thật sâu.

Hắn? Khách Hành? Khách Hành vẫn luôn cười mà, vừa gian trá vừa xảo quyệt...

“Ta vẫn không hiểu...” Ta không phải quá ngu ngốc chứ?

“Người sắp chết sẽ không cười như vậy...” Tần Tố nở nụ cười, cười đến thê lương.

Chết? Rốt cuộc đang nói cái gì?

“Cô nói Khách Hành... sắp chết?” Trong nháy mắt, tim đập thật nhanh.

“Đúng... Nhiều nhất còn nửa năm... Hắn chưa nhắc tới cùng tỷ tỷ sao?”

Đương nhiên không có! Không có khả năng đâu, hắn vui vẻ như vậy, sao giống sắp chết? Nửa năm? Gạt người a...

“Không... Không có khả năng đâu?”

“Hắn giấu giếm việc này, chắc là sợ tỷ tỷ thương tâm.” Tần Tố gật gật đầu.

“Hắn...” Không có khả năng... “Hắn bị bệnh gì? Sư phụ cô không phải là ‘Y Thần’ sao, chẳng lẽ cứu không được hắn?”

“Không phải bệnh, là trúng độc. ‘Ngũ âm hóa công tán’, tỷ tỷ có lẽ chưa từng nghe qua. Lấy năm loại độc vật chí âm chí hàn điều chế, mặc dù không thể xưng là kì độc, nhưng giải dược khó cầu. Người trúng độc năm ngày sau, hàn độc công tâm, chết ngay không thể cứu. Sư phụ lấy châm phong bế huyết mạch hắn lại, dùng thuốc, trì hoãn độc phát. Hắn mới...” Giọng của Tần Tố dần phiền muộn.

“Nếu là độc, thì phải có giải dược chứ?”

“Ừm. Sư phụ hết sức điều chế, nhưng còn thiếu một thứ: Phi Diệp Chích Tâm thảo. Loại cỏ này phải trên ba năm mới có hiệu lực... Sư phụ tìm được một gốc duy nhất, mới được một năm...”

“Chẳng lẽ không có cách khác... không có người khác có thể giải sao?” Không có khả năng, sao lại như vậy chứ?

“Thầy thuốc trong thiên hạ, đứng đầu là Tuyết vực. Trên đời này, đã không còn ai có thể cứu hắn...”

Đột nhiên, không biết nói gì nữa. Thời điểm cha mẹ chết, ta tuổi còn nhỏ, tâm tình ngay lúc đó cũng đã không nhớ rõ. Cho nên, đây, có lẽ là lần đầu tiên ta tự mình trải qua sinh tử...

“Tỷ tỷ, ta...” Tần Tố mở miệng, trong giọng nói mang chút thê lương, “Tỷ có thể để hắn theo ta trở về Tuyết vực hay không?”

... Vì sao lại hỏi như vậy?

“Hắn biết thời gian của mình không nhiều, mới rời khỏi Tuyết vực. Nhưng mà, thiên hạ ngoại trừ Tuyết vực, còn có nơi nào có thể cứu hắn?... Ta không muốn hắn chết.”

Ngữ khí của Tần Tố khi nói câu cuối cùng, không phải kiên định, mà là tùy hứng.

“Nếu tỷ tỷ mở miệng, hắn nhất định sẽ trở về Tuyết vực, hắn không có lý do gì bỏ người yêu đi chết, đúng hay không?”

Thì ra, là như thế... Bởi vì là thế này, Khách Hành mới có thể nói: Thứ gì không chiếm được sẽ không cưỡng cầu. Cho nên hắn mới muốn Tần Tố hết hy vọng. Có lẽ như vậy, nàng sẽ không cố chấp như thế, cũng sẽ không quan tâm sự sống chết của hắn...Thì ra, ta cho tới bây giờ đều không có chân chính hiểu biết qua hắn, hắn khổ tâm, hắn bất đắc dĩ, đều hòa vào vẻ tươi cười không kiêng kỵ gì... Một người, phải như thế nào mới có khả năng nhẫn nhịn giấu tình cảm như thế... Ta không rõ, cũng không thể hiểu được.

“Ta không có ý nghĩ không an phận, tỷ tỷ, cho hắn theo ta đi được không? Ta... xin tỷ...”

Tần Tố loại người cuồng ngạo luôn coi thường mọi chuyện, lúc này lại hóa thành kinh hoàng thất thố. Người như nàng vậy, lại mở miệng nói “xin”... Khách Hành nghĩ rất đơn giản, động tâm không dễ, chẳng lẽ hết hy vọng sẽ đơn giản sao?

“Cho dù ta mở miệng, hắn có lẽ cũng sẽ không đi...” Một người hạ quyết tâm, ta sao có thể lay động được tâm hắn chứ.

“...” Tần Tố nhìn ta, hồi lâu, nàng nở nụ cười, “Tỷ nói đúng... Phải rời khỏi người yêu, nói dễ hơn làm, bản thân ta cũng làm không được a...”

Không phải, không phải như thế... Ngươi vì sao lại không hiểu chứ? Đây là “trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường” sao?

“Tỷ tỷ, tỷ biết không? Ta sinh ở Tuyết vực, nhưng mà, ta chưa từng cứu người nào, chỉ chuyên tâm luyện độc thuật. Trên đời này, mọi người đều có sống chết. Mệnh số đến, thầy thuốc bản lĩnh cao cường, cũng uổng công. Thầy thuốc đều làm việc nghịch thiên... Ta vẫn nghĩ như thế...” Nàng nói xong, trong mắt ẩn ẩn ngấn lệ, “Ta cho tới bây giờ đều không có nghĩ tới sẽ cứu người... Thậm chí, trơ mắt nhìn bệnh nhân chết đi... Đây là lần đầu tiên ta muốn cứu một người, nhưng mà, ta hết lần này tới lần khác làm không được, ta cứu không được một người duy nhất trên đời này ta muốn cứu... Đây là ông trời trừng phạt ta, phạt ta mười bảy năm vô tình...”

Nước mắt rơi, trong suốt như thủy tinh.

“Ta muốn cứu hắn a, ta thật sự thành tâm thành ý muốn cứu hắn a... Vì sao? Vì sao khư khư là hắn chứ?”

“Tần cô nương...”

Muốn an ủi nàng như thế nào đây? Vì sao ta từng cảm thấy sinh tử tương hứa (hứa hẹn sống chết) thật buồn cười, đến tột cùng là vì sao mà buồn cười?

“Thực xin lỗi...” Tần Tố nhìn ta, cười đến thê tuyệt, “... Ta không thể nhìn hắn chết...”

Đột nhiên nhớ tới lời nói của Ôn Văn: Yêu thương hắn, chỉ tăng thêm thống khổ thôi. Thì ra, hắn nói là việc này... Sẽ có nhiều đau khổ đây?

“... Tỷ tỷ...” Tần Tố lau nước mắt, có chút nghẹn ngào, “Tỷ không thể thật lòng yêu hắn sao?”

Ta... Ngươi... Aizz...

“... Coi như là... Thay ta...”

Muốn thay như thế nào đây? Trong lòng Khách Hành, ngươi là người có thể thay thế sao? Nhưng mà, một khắc này, ta lại gật đầu. Ta đột nhiên không biết nên lựa chọn như thế nào, là giúp Khách Hành, hay là giúp Tần Tố...

Nàng nở nụ cười, ngay cả đồng tử cĩung lóe sáng. “Chỉ cần có tỷ tỷ, hắn sẽ không hết hy vọng nhanh như vậy. Ta nhất định sẽ tìm được Phi Diệp Chích Tâm thảo... Cho dù có bị trời phạt, cũng là phạt ta, như vậy mới công bình.” Nàng cười như thế, trong sáng ngây thơ.

Ta không khỏi cũng cười, “Ừm...”

“Việc này không nên chậm trễ, ta hiện tại liền xuất phát...” Tần Tố xoay người.

“Ách...”

“Cho dù tìm khắp thiên hạ...” Nàng dừng bước, mở miệng, “... Ta sẽ không cho hắn chết, tuyệt đối...”

Nhìn bóng dáng nàng rời đi, ta đột nhiên không biết nên khóc hay nên cười...

Ta yên lặng đi tới cửa, ngay lúc đó, ta lại phát hiện, Khách Hành ngay tại ngoài cửa.

Hắn dựa tường, có vẻ vô lực.

“Nàng đi rồi...” Lời Tần Tố nói, hắn hẳn là đều nghe được...

Hắn ngước mắt nhìn ta, “Ừ.”

“Đây là kết cục huynh muốn?”

Hắn khẽ cười, không nhìn ra cảm xúc, “Ừ.”

“Không hối hận?” Vì sao lại hỏi hắn như vậy, bản thân ta cũng không biết.

Hắn rời khỏi tường, đứng thẳng lên. Vỗ vỗ bụi trên lưng, thở dài, “Hối hận!” Hắn cười, vẫn như trước đây thiếu nghiêm túc mà trêu tức, “Lúc ấy sao ta lại đi Tuyết vực chứ? Không quen nàng mới là tốt...”

Đoán không được, thời khắc đó tâm tình của hắn...

“A, đúng rồi, ta là tới nhắc cô, trong quầy không có rượu.” Khách Hành cười nói.

“Hầm rượu có a.”

“Ai u... cô không phải đã quên chứ?” Khách Hành thở dài, “Cô nói không cho ta uống trộm, nên giữ chìa khóa hầm rượu a...”

Bỗng nhiên hiểu được vì sao hắn thích rượu như vậy...

“A, nhớ rồi.” Ta xoay người đi hầm rượu.

“Phiền phức như vậy thì đừng có khóa!”

“... Này thôi...” Vẫn là khóa đi.

“Thật nhỏ mọn!” Hắn oán giận.

“Đi đón khách đi, dài dòng!”

...

Trong hầm rượu, vẫn âm lãnh u ám như vậy, hôm nay lại có một loại thương cảm khác thường. Rượu... Khách Hành, là vì rượu mới lưu lại... Một bình “Trầm Túy” kia thật có thể làm cho hắn trầm mê, làm cho hắn dứt bỏ tất cả sao?

Nghĩ như vậy, không khỏi muốn thử một lần.

Mở giấy dán ra, ta không khỏi cười khổ một chút. Phong hàn như vậy, làm cho ta ngay cả hương rượu cũng không ngửi thấy...

“Trầm Túy”, mơ hồ nhớ lại gia gia từng nói qua: “Lan bội tử, cúc trâm hoàng, ân cần lý cựu cuồng. Dục tương trầm túy hoán bi lương, thanh ca mạc đoạn trường.” (Ngọc bội hoa lan tím, trâm cài hoa cúc vàng, ân cần điên cuồng để ý người xưa. Muốn say lúy túy để đổi lại thê lương, thanh ca chớ đoạn trường)... Là trường đoản cú của Yến Thúc Nguyên... Túy khách cư, dường như thứ gì cũng có lai lịch...

Bi thương sao? Trước kia cũng không biết, hiện tại hình như đã hiểu... Người chỉ có thể mượn rượu để giải sầu, sợ là người bi thảm nhất trên đời này...

Ta nhẹ nhàng uống một ngụm, tay đang cầm vò rượu liền cứng đờ. Không biết như thế nào, nước mắt liền không thể tự ức chế rơi xuống, lọt vào trong rượu, làm rối loạn bóng hình trong rượu...

Ta rốt cục tin tưởng, người thật sự có thể cười khóc...

Đây là trò đùa lớn nhất trên đời... rượu tên “Trầm Túy” này, dùng cái gì để say lòng người? Phong hàn sẽ không làm cho rượu trở nên không có mùi vị gì cả... “Trầm Túy” của Túy khách cư, ngay từ đầu chỉ hoàn toàn là nước lã... Có lẽ đây cũng chính là “Trầm Túy” chân chính...

... Rốt cục hiểu được, ý nghĩa của “Trầm Túy”...

... Dục tương trầm túy hoán bi lương, thanh ca mạc đoạn trường...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.