Tựu Ngoạn Tiểu Hào Đích Mệnh (Kiếp Tiểu Hào)

Chương 50: Ăn chút giấm có lợi cho sức khỏe  




Nhạc Doanh Phong ngủ một giấc đến thẳng 12 giờ trưa, khi tỉnh lại Triệu Ngang trong ***g ngực đã sớm biến mất, dụi mắt nhìn nhìn dưới giường, Triệu Ngang đang ngửa đầu, mắt long lanh nhìn cậu.

Nhạc Doanh Phong không nhịn được bật cười, “Sao vậy, cứ ở đấy đợi tớ tỉnh à?”

Mặt Triệu Ngang lập tức đỏ ửng, hung hăng lườm cậu, “Tớ chỉ nhìn xem cậu tỉnh chưa, cơm đã mua rồi!”

Nhạc Doanh Phong lúc này mới ngửi thấy mùi đồ ăn nồng nồng bay trong phòng, hai người trong ký túc vừa lúc trở về, thấy cậu thì giật mình, nhưng rất nhanh kịp phản ứng, lên tiếng chào cậu, lấy ít đồ rồi ra ngoài.

Từ chiều qua đến giờ chưa ăn gì, Nhạc Doanh Phong ngửi thấy mùi đồ ăn nhất thời cảm thấy vô cùng cồn cào, nhanh chóng mặc quần áo trèo xuống.

Triệu Ngang rất chu đáo mua bàn chải đánh răng cho cậu, Nhạc Doanh Phong nhận lấy, chụt hôn lên mặt cậu ấy một cái, “Vợ thật đảm đang!”

“Cút!” Triệu Ngang cho cậu một đạp, lui lại ngồi lên một giường tầng dưới.

Nhạc Doanh Phong giơ bàn chải vào toilet nhỏ trong phòng ngủ.

Cơm trưa Triệu Ngang mua là cơm rưới thịt thái chỉ kho vị cá —— đương nhiên, đôi khi, sẽ có người gọi nó cà rốt xắt sợi kho vị cá.

Tóm lại, tuy thành phần bên trong không phong phú lắm, nhưng hai người vừa chia xa gặp lại vẫn ăn đến mặt mày sáng loáng vui vẻ ấm áp.

Triệu Ngang có tiết hết cả buổi chiều, Nhạc Doanh Phong đương nhiên làm oán phu đi theo cùng.

Song, may đây là tiết học ở phòng kiểu bậc thang, hai người tìm một chỗ ở cuối dãy ngồi.

Bề ngoài của Nhạc Doanh Phong đi đến đâu cũng gây chú ý, thỉnh thoảng có nữ sinh quay đầu nhìn cậu thì thầm bàn luận, còn có cả bạn học nhắn tin hỏi Triệu Ngang cậu ấy có bạn gái hay không.

Ha, không có bạn gái, có bạn trai được không hả?

Triệu Ngang thờ phì phì quăng di động cho cậu xem, Nhạc Doanh Phong cười vô cùng đắc ý, “Vợ, ghen sao?”

Hai người và người phía trước cách một dãy, tuy nói nhỏ có lẽ phía trước không nghe được, Triệu Ngang vẫn căng thẳng đập cậu một cái.

‘Được’ nhiều mỹ nữ chú ý như vậy, hai người đương nhiên không thể lén lút làm cái gì mờ ám, Nhạc Doanh Phong thành thật vừa nói chuyện phiếm với Triệu Ngang vừa bấm lung tung điện thoại cậu.

Đầu tiên nhấn tìm số di động của mình —— tên lưu quả thật không có chút cảm xúc gì, ‘Nhạc Doanh Phong’? Nhạc Doanh Phong bĩu môi, tự ý sửa lại, ‘Anh yêu’, vậy dễ nghe hơn, phải không nào.

Lại cố ý cài đặt nhạc chuông đặc biệt cho mình, lúc này mới hài lòng ấn nút trở về.

Hình nền di động của Triệu Ngang là hình mặc định trong máy, hai con sứa nổi trên mặt biển xanh lam, đơn giản mà đẹp.

Có điều —— Nhạc Doanh Phong nhớ đến hình nền trong điện thoại mình, đột nhiên cảm thấy bất bình.

Buồn bực chọn mở album, đương nhiên không ôm hy vọng gì.

Trừ tấm trong điện thoại mình ra, hai người tới nay không có chụp hình chung qua.

Triệu Ngang ngồi một bên vẫn luôn im lặng nhìn động tác của cậu, khi thấy biểu tượng khung ảnh trên di động mình, nhát mắt nhất thời hoảng loạn, “Này… cái này không thể xem!” Vừa nói tay liền duỗi về phía điện thoại, Nhạc Doanh Phong né qua bên cạnh. Không giật được, đang giờ học, Triệu Ngang cũng không dám làm ra tiếng động quá lớn, chỉ có thể giương mặt nhìn cậu, “Cậu đừng xem… trong đó không có gì đâu, thật đấy!” Để biểu thị chân thành, Triệu Ngang còn nghiêm túc gật gật đầu với cậu.

Nhạc Doanh Phong hứ một tiếng, đưa lưng về cậu ấy mở album ra, phần đầu quả thật không có gì để xem, toàn là hình phong cảnh và hoa quả.

Phần sau có hình bạn cùng phòng ngủ của cậu ấy, nhìn qua giống như đám này tự chụp.

“Phòng ngủ các cậu cũng tự kỷ nhỉ.” Nhạc Doanh Phong không chút nể nang cười nhạo, động tác nhấn nút hoàn toàn không ngừng nghỉ.

Tay Triệu Ngang cố sức vói qua, nhưng lại bị tay cậu giữ chặt, “Hửm? Có cả hình nữ sinh?” Nhạc Doanh Phong xoay đầu lại nghiến răng, “Cái gì đây?”

“A? Nữ sinh?” Triệu Ngang sửng sốt… “À… bọn họ lấy điện thoại tớ chơi, tự chụp đấy…”

“Duyên với con gái của cậu vẫn rất tốt nhỉ…” Nhạc Doanh Phong hầm hừ tiếp tục xem tiếp, quả nhiên, nữ sinh bên trong không chỉ có một.

“Không có…” Triệu Ngang đỏ mặt cãi lại, tay vẫn không từ bỏ nỗ lực với lấy di động của mình.

Nhạc Doanh Phong càng thêm bực bội, trong album còn có thể có gì không thể cho mình xem? Thứ gì có thể hơn cả nữ sinh?

Mặc kệ không quan tâm ánh mắt người khác, ấn chặt hai tay Triệu Ngang vào ***g ngực mình, cạch cạch ấn ấn liên tục.

Mặt Triệu Ngang ngày càng đỏ, vùng vẫy cũng càng dự dội.

Cuối cùng, Nhạc Doanh Phong nhìn người trong điện thoại mà ngây ngốc —— mắt nhắm chặt, nhìn qua cũng biết đang ngủ, mà người này, rõ rành chính là mình.

Gương mặt vừa rồi còn cực kỳ khó coi tức khắc như hoa đào đua nhau nở, Nhạc Doanh Phong nhấn qua mấy tấm liên tục, đều là hình chụp mình đang ngủ say, còn có tấm Triệu Ngang nhắm mắt ghé đầu vào vai cậu chụp.

“Phụt…” Nhạc Doanh Phong gắng sức nhịn không để mình bật cười, “Vợ, vợ chụp rất đẹp nha…”

Triệu Ngang thấy sự việc bị bại lộ, không tiếp tục mưu toan giật lại điện thoại, mặt nghẹn đỏ bừng, dùng sức đạp cậu một cái, nằm sấp trên bàn không dám ngẩng đầu.

Nhạc Doanh Phong vô cùng đắc ý, đầu tiên tìm hình hai người chụp chung chuyển đến màn hình, tiếp đó không rời mắt lật tới lật lui mấy tấm kia, “Ây, tấm này không được, tóc vểnh lên vậy mà cậu cũng không vuốt xuống cho tớ.”

“…” Triệu Ngang mặc kệ cậu.

“Tấm này góc chụp không tốt, nhìn hơi mập…”

“…” Triệu Ngang như trước mặc kệ cậu.

Nhạc Doanh Phong cười xấu xa tiến lại gần cậu, “Nhưng mà, mặc kệ tớ dạng gì, cậu đều thích đúng không?”

Đây đây đây, đây là quá tự kỷ rồi! Nhưng Triệu Ngang dường như bị cậu nói trúng tâm sự, cả người cứng đờ, đầu vùi càng chặt, cả điện thoại cũng không cần nữa.

Sự kiện ảnh chụp khiến tâm tình cực kỳ vui vẻ, Nhạc Doanh Phong đến lúc hết tiết vẫn ngồi đó rung đùi đắc ý, Triệu Ngang thật sự không chịu nổi, chỉ có thể lấy cớ đi vệ sinh chuồn khỏi phòng học.

Nhạc Doanh Phong ngược lại không nhắm mắt theo đuôi đi theo cậu, mở bluetooth, định lấy hết mấy tấm hình chụp chung chuyển vào di động mình.

Ừm… trước khi đi phải chụp thêm mấy tấm nữa.

Sau giờ học, trong phòng học bậc thang đã bắt đầu ầm ĩ, giảng viên đến phòng nghỉ giành cho giáo viên, sinh viên đã sớm tụm lại tám chuyện.

Nhất là nữ sinh, năm ba người hợp thành một tổ, triểt để phát huy tinh thần trồng cây si, ánh mắt hướng qua bên này càng lớn mật.

Bạn học Nhạc Doanh Phong đại khái đã sớm quen với ánh mắt như vậy, chỉ lo mân mê ảnh chụp trong điện thoại, cả đầu cũng không thèm nâng lên một chút.

Song, có lẽ mỹ nữ ở đại học đều phóng khoáng hơn, đợi lúc Triệu Ngang trở lại, hàng trước hàng sau chỗ bọn họ đã đầy người, mà Nhạc Doanh Phong, đang bất đắc dĩ nhìn cậu.

Miệng Triệu Ngang không tự chủ bĩu lên, đi qua ngồi bên người Nhạc Doanh Phong.

Các mỹ nữ đang lo tìm không ra cớ bắt chuyện mắt liền sáng rực, “A, Triệu Ngang, bạn cậu?” Mỹ nữ A giả vờ hỏi.

Triệu Ngang nhìn các cô cười cười, “Ừ, cậu ấy là bạn trung học của tớ.”

Nhạc Doanh Phong bên cạnh nhất thời xụ mặt, bạn trung học? Cho dù không thể nói thẳng là bạn trai, vậy cũng nên có cái danh bạn thân làm dự bị chứ?

“Chào bạn học của Triệu Ngang.” Mỹ nữ A lập tức như đã thân quen từ trước.

Trước nay không hề hòa nhã với người xa lạ, Nhạc Doanh Phong lần này cười cực kỳ ngọt ngào, “Chào cậu.”

Nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu, mỹ nữ A lại càng hăng hái, “Bạn học à, cậu học ở trường này sao?”

“À, không… Tôi tới tìm Triệu Ngang.” Nhạc Doanh Phong trả lời vẫn mang theo gương mặt tươi cười.

Triệu Ngang ở dưới mặt bàn vặn ngón tay, Nhạc Doanh Phong thấy động tác lén lút của cậu, không nhịn được càng đắc ý trong lòng.

Giảng viên từ phòng nghỉ trở về, tiết tiếp theo rất nhanh bắt đầu, chưa nói được lời nào, đám mỹ nữ bất đắc dĩ di chuyển về chỗ, Nhạc Doanh Phong lúc này mới chuyển tầm mắt về Triệu Ngang.

Mà Triệu Ngang, dùng lại chiêu cũ, khoanh tay trên mặt bàn, vùi đầu vào.

“Ghen?” Nhạc Doanh Phong học cậu, nằm trên bàn nhỏ giọng hỏi.

Triệu Ngang chỉ lắc đầu, không chịu mở miệng.

Nhạc Doanh Phong lấy tay cọ cọ vào cậu, “Vợ… tại sao vợ có thể nói chồng là bạn trung học của vợ! Cho dù không thể giới thiệu là chồng thì cũng phải nói là bạn thân chứ!”

Triệu Ngang nghe thấy lời này, cuối cùng chịu nâng mặt lên một chút, “Cậu nói bậy bạ gì vậy!”

Nhưng Nhạc Doanh Phong vẫn dùng vẻ mặt nghiêm túc, “Chồng nói thật… chồng không muốn bị vợ giới thiệu như vậy.”

Triệu Ngang sững sốt, cắn môi dưới, “Tớ chỉ thấy bọn họ nhìn cậu như vậy rất khó chịu… Tớ cũng không biết mình sao nữa, chỉ một chuyện nhỏ như vậy đã…” Một chữ ghen này, khiến cậu xấu hổ, không nói ra.

Nét nghiêm túc trên mặt Nhạc Doanh Phong vì lời này mà bị công phá, lập tức lộ một nụ cười thật to, “Vậy ra cậu đang ghen à.”

“Cậu…” Bị cậu trêu ghẹo, Triệu Ngang vừa nâng mặt lên lần nữa cúi xuống, dứt khoát không thèm quan tâm đến cậu.

Nhạc Doanh Phong xoắn xoắn tóc cậu, “Này, đừng giận… vừa rồi tớ cũng ghen mà.”

“…” Tiếp tục dùng gáy tiếp cậu.

Hai tiết tiếp theo giảng viên dạy gộp, hai người uể oải mài bàn nửa ngày mới chụp được câu tan học.

Kế tiếp mới chân chính là cuối tuần, Nhạc Doanh Phong đi bên cạnh Triệu Ngang, nhịn không được tiến lên ôm vai cậu.

Triệu Ngang đẩy cậu ra, mặt thoáng đỏ đến mang tai.

Hai người vốn ngồi sau cùng, sinh viên rời khỏi phòng học lại chậm, tự nhiên mà kẹt ở cuối cùng, vậy nên, động tác vừa rồi căn bản không ai thấy.

Lại nói, cho dù có người nhìn thấy, hai nam sinh khoát vai nhau cũng không là chuyện bình thường.

Nhưng, người nào đó rất nhạy cảm, Nhạc Doanh Phong chỉ có thể bất đắc dĩ nhíu mày, đút tay vào túi, “Nè, tối ra trọ bên ngoài đi, trong ký túc các cậu không tiện.”

Mặt Triệu Ngang vẫn đỏ ngầu, chỉ cúi đầu không nói lời nào.

Chuông điện thoại đột ngột đinh đinh đang đang vang lên, là của Triệu Ngang.

Lúc tan học, Nhạc Doanh Phong tùy tiện nhét di động hai người vào túi mình, vậy nên, nghe thấy chuông, cầm trong tay đầu tiên, đương nhiên là cậu.

Khi đưa cho Triệu Ngang khóe mắt lơ đãng quét đến một cái tên, lập tức rút tay về, “Tây Bắc?”

Bọn họ rất hay gọi điện cho nhau?

Kết nối đặt bên tai, còn chưa kịp mở miệng, một giọng nữ trầm thấp truyền tới, “Alô? Ngang Ngang, Nguyệt Ảnh Phong nhà cậu sao không thấy? Đám thiếu não bang Điệp Y đang kiếm chuyện, cậu gọi điện cho cậu ta, nói cậu ta lên chém người!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.