Tường Vy Khống

Chương 23




"Cái gì?" Kỷ Lâm Thâm nhíu mày, anh không ngờ tới cô nói chuyện này.

Vẻ mặt Ôn Noãn lạnh nhạt "Gần đây kinh tế khá eo hẹp, Kỷ tổng cũng biết có thể tiết kiệm được một bữa thì tiết kiệm một bữa ”

Ánh mắt anh phức tạp nhìn cô, giống như nhìn thứ gì đó quái dị.

Hai người đối diện với nhau, dòng nước ngầm trong không khí bắt đầu khuấy động.

Anh nhếch khóe môi, cười lạnh, không trả lời cô, xoay người đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Cô không rời đi, chậm rãi kéo ghế bên cửa sổ ra ngồi xuống, ngón trỏ vuốt ve mép bàn thô ráp, chợt nở nụ cười.

Cô thực sự có ý định ở lại đây cả đêm.

Màn đêm buông xuống rất nhanh, Ôn Noãn rửa mặt xong, nằm trên giường. Mở mắt nhìn trần nhà chỉ sơn lớp sơn trắng, bốn góc còn có dấu vết thấm nước, tường bị phồng lên, không biết khi nào sẽ rơi xuống

Ánh đèn mờ nhạt bên đường chiếu vào rèm cửa mỏng manh, còn có khói lửa bốc lên từ tiệm nướng dưới lầu, theo khe hở bay vào trong phòng.

Cô nghe thấy các loại tiếng ồn không ngừng bên ngoài cửa sổ. Có tiếng than củi phát ra khi nướng thịt mỡ, có tiếng va chạm khi vứt chai bia, có tiếng người đàn ông khàn giọng đấm đá, còn có tiếng khoác lác, cãi nhau….

Môi trường ở đây còn tồi tệ hơn khu phố nơi cô sống.

Cô hiếm khi ở trong môi trường này một thời gian dài, ở dưới đáy cùng xã hội, lắng nghe những tiếng nói chân thật.

Lúc trước cô vẫn luôn sống ở trên mây, chưa bao giờ biết thế gian đau khổ là gì.

Từ khi sinh ra cô đã có tất cả, thế giới của cô là ngôi nhà rộng xa hoa và váy áo đẹp.

Trời sinh đã bước đi trên mây, trời sinh cao cao tại thượng.

Cho dù rơi xuống, vẫn không thay đổi cốt cách của cô.

Từ khi Ôn gia sụp đổ, mặc dù cô chấp nhận hiện thực, không oán trời trách người, nhưng đáy lòng vẫn ẩn nhẫn không cam lòng. Giống như bọt khí, thỉnh thoảng nổi lên mặt nước, phiền nhiễu vô số đêm khiến cô trằn trọc.

Cho đến bây giờ, cô mới thật sự hiểu được, cô không còn là đại tiểu thư Ôn gia nữa. Hơn nữa, vĩnh viễn không trở về được.

Những người và những điều mà cô từng nghĩ nó cách cô rất xa, đột nhiên trở nên rất gần, cô thực sự hòa nhập vào nó.

Đêm dần dần tối, đèn đường bên ngoài đã tắt, bóng tối tràn ngập vào, Ôn Noãn nhắm mắt ngủ

Lúc đầu, cô ngủ không ngon giấc, có chút bất an. Nhưng tiếng ồn bên ngoài dần dần tan đi, cô chậm rãi đi sâu vào giấc ngủ.

Trong giấc mơ, cô nhớ lại mười năm trước.

Ở trong con hẻm nhỏ, cô bắt gặp Kỷ Lâm Thâm và ba nam sinh trường cô đánh nhau. Sau khi hai bên tan cuộc, cô trở về nhà một mình.

Vốn tưởng chuyện này cứ như vậy chấm dứt, ai ngờ thứ hai, ba nam sinh kia chạy tới lớp, chặn cô lại.

Có lẽ là bởi vì bị cô bắt gặp, ba nam sinh kia mượn cớ gây sự, nửa uy hiếp nửa ám chỉ nhắc nhở cô phải bịt miệng, bằng không trên đường tan học cẩn thận một chút.

Cô sợ hãi, cô chưa bao giờ bị đối xử như vậy.

Từ nhỏ đến lớn, cô rất đáng yêu, mọi người xung quanh đều thích cô, bạn bè cũng rất nhiều.

Đó là lần đầu tiên cô tiếp xúc với mặt tối của thế giới này. Trong lúc nhất thời cô không biết làm sao, về đến nhà cô muốn nói cho cha biết, nhưng người giúp việc nói cha cô đi công tác, đến ngày sinh nhật của cô mới trở về.

Cô nhìn bóng dáng gầy gò của mẹ, muốn mở miệng nói, nhưng vẫn nhịn xuống.

Đột nhiên, cô chạy ra khỏi cửa, tìm Kỷ Lâm Thâm.

Anh mặc đồng phục màu xanh trắng, đang cắt tỉa cành hoa thạch dược. Nghe được tiếng bước chân, anh liếc nhìn cô một cái, nhưng không ngẩng đầu, động tác không dừng lại.

Cô đứng trước mặt anh, háo hức đi thẳng vào vấn đề: "Ba người kia tới tìm em "

"Ba người nào?" Ngữ khí anh nhàn nhạt, giống như không nhớ rõ.

"Chính là ba người trong ngõ nhỏ chặn anh đấy, bọn họ bị anh đánh, nên tới tìm em gây rối."

Anh nghe vậy, biểu tình không thay đổi, chỉ hỏi: "Sao không nói cho thầy cô? ”

"Giáo viên chỉ phê bình rồi mời phụ huynh, căn bản không có tác dụng."

"Tại sao không nói cho cha mẹ?"

"Cha em đi công tác, mẹ em không đánh lại được bọn họ."

Nghe được câu trả lời này, Kỷ Lâm Thâm ngẩng đầu, mày nhướng lên, cảm thấy buồn cười: "Tại sao lại đánh bọn họ? ”

"Không đánh thì sao?" Ôn Noãn cau mày, lúc ấy anh không phải cũng dựa vào nắm đấm để giải quyết vấn đề sao?

Kỷ Lâm Thâm bình tĩnh nhìn cô: "Đi nói cho mẹ biết, bà ấy sẽ bảo vệ cô. ”

Nói xong anh cầm lấy kéo làm vườn, đứng lên, đi về phía lều công cụ phía sau.

Ôn Noãn thấy bộ dáng anh không muốn quản, nhịn không được kêu lên: "Sao anh không giúp em? ”

Cô có chút ủy khuất, rõ ràng là vì anh nên mới bị phiền toái quấn lấy.

Mặc dù anh không làm gì, nhưng... nhưng...

Nhưng khi đi học, ba người kia không đến tìm cô nữa.

Không chỉ như thế, bọn họ hình như rất sợ cô, nhìn thấy cô sẽ đi đường vòng.

Cô không hiểu tại sao, cô không nói với mẹ, cũng không nói với giáo viên. Cô chỉ nói cho Kỷ Lâm Thâm

Cô biết anh đã làm gì

Bỗng dưng, thời gian trong giấc mơ chuyển biến rất nhanh, đến ngày sinh nhật của cô.

Phòng khách rực rỡ treo đầy bóng bay và dải ruy băng đầy màu sắc, bóng dáng gầy gò lẻ loi đứng ở đó.

Gió lạnh thấu xương.

Vô luận có bao nhiêu người làm khó dễ, ánh mắt anh chỉ nhìn về phía cô, con ngươi trong trẻo dần dần thâm trầm, sóng gió mãnh liệt.

Cuối cùng cô cũng hiểu được ánh mắt của anh — “Tại sao không giúp tôi?”

Đang mông lung vào giấc mơ, nghe được tiếng gõ cửa như búa đập, ngay cả sàn nhà cũng đang rung động.

Ôn Noãn bừng tĩnh, nhìn cửa phòng. Đúng là có người gõ cửa, cánh cửa gỗ đầy vết trầy xước, không rắn chắc, mỗi lần gõ một cái, lung lay muốn sụp đổ.

Khách sạn này không cao cấp, khách ở bên trong hỗn tạp. Ngoài cửa còn mơ hồ nghe thấy tiếng nôn mớt của người say rượu.

Cô sợ hãi, luống cuống tay chân tìm điện thoại báo cảnh sát.

Sau đó, tiếng gõ cửa đột nhiên biến mất

Cô dừng lại, chăm chú lắng nghe. Người say rượu hét lớn một tiếng, sau đó là tiếng va đập vào tường. Hình như là nhân viên khách sạn tới, còn có tiếng chuông báo động, sau khi hỗn loạn một hồi, bên ngoài trở về yên tĩnh.

Ôn Noãn chờ một lát, cẩn thận mở cửa, trong hành lang không có một bóng người. Cô thở phào nhẹ nhõm, tim đập nhanh dần dần bình tĩnh lại.

Cô kiểm tra khóa cửa, đặt cái ghế chặn cửa, xác nhận an toàn mới trở lại giường, rất nhanh ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, Ôn Noãn lại bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa.

Cô cảnh giác đi qua, nhìn qua khe cửa, thì ra là trợ lý của Kỷ Lâm Thâm

Trợ lý Trần xách hộp thức ăn, đem bữa sáng cho cô.

Ôn Noãn nói cảm ơn sau đó nhận lấy, đặt trên bàn gỗ bên cửa sổ.

Cái hộp rất tinh xảo.

Cô hỏi Trần Lượng ăn chưa, rồi ngồi xuống ghế.

Trần Lượng đứng một bên chờ đợi, nhịn không được quan sát cô, cảm thấy người phụ nữ này có một khí chất rất hấp dẫn

Rõ ràng chỉ là một phiên dịch viên bình thường, là một người bình thường trong hàng ngàn người ở thành phố lớn này, nhưng không bị chìm xuống trong biển người, cô có sự tao nhã toát ra từ trong xương cốt làm cho người ta chỉ liếc mắt một cái sẽ không bao giờ quên.

Cô yên lặng ăn sáng, từng ngụm từng ngụm nhỏ, tao nhã từ tốn.

Sau hơn mười phút, cô ăn xong bữa sáng, ném bao bì và hộp thức ăn vào thùng rác. Sau đó đi rửa mặt một phen, nhìn Trần Lượng vẫn đứng ở trong phòng khách.

“Hôm nay Kỷ tổng có sắp xếp gì không?” Cô hỏi thẳng.

‘À, Kỷ tổng bảo tôi đưa cô về."

Như vậy là xong?

Ôn Noãn nửa tin nửa ngờ, thấy Trần Lượng quả thật không có nói giỡn. Cô cầm lấy túi xách, gật đầu ra hiệu mình đã dọn dẹp xong, sau đó hai người đi ra khỏi phòng.

Trần Lượng trả phòng, đưa cô lên xe đã chuẩn bị bên đường.

Trần Lượng không lên xe, sau khi dặn dò tài xế hai câu, chào cô rồi đóng cửa xe lại.

Chiếc xe nhanh chóng khởi động, hoà vào dòng xe cộ trên đường.

Trần Lượng nhìn chiếc xe kia rời đi, xoay người đi vào khách sạn, đi đến phòng kế bên Ôn Noãn ở, gõ cửa.

Kỷ Lâm Thâm mở cửa.

"Kỷ tổng, Ôn tiểu thư đi rồi." Trần Lượng báo cáo.

"Bữa sáng có mang đến không?"

"Có, bữa sáng ở nhà hàng Đông Lâm."

Anh gật đầu, không tiếp tục hỏi nữa, xoay người đi vào trong, anh mặc chiếc áo sơ mi màu lam nhạt, phía sau lưng có chút nếp gấp, còn lại vẫn phẳng phiu.

Trần Lượng đi theo vào.

Căn phòng này không khác gì phòng Ôn Noãn, bố trí đơn sơ. Trên bàn đặt chiếc laptop, có lẽ vừa rồi anh đang làm việc.

Trên giường chăn không bị xốc lên, vẫn như trước, nhưng có chút vết nhăn.

Trần Lượng nhìn lướt qua: "Kỷ tổng, bây giờ đến công ty hay về nhà? ”

"Công ty."

Trần Lượng do dự một chút, đề nghị: "Ngài muốn trở về nghỉ ngơi một chút không? Ở đây chắc không ngủ ngon lắm. ”

"Không cần." Kỷ Lâm Thâm cầm áo khoác mặc vào, đi về phía cửa.

Trần Lượng không nói gì nữa, đi qua cầm laptop trên bàn, đi theo phía sau.

Vừa bước ra khỏi cửa, Kỷ Lâm Thâm dừng bước xoay người nhìn Trần Lượng, nhưng không nói gì.

Trần Lượng hiểu rõ, chủ động nói: "Sắc mặt Ôn tiểu thư không tệ lắm. ”

Anh nghe xong, gật đầu, tiếp tục đi về phía lối ra.

Một chiếc xe công vụ khác đã dừng dưới lầu, hai người ngồi lên, xe chạy về phía công ty.

Trên đường đi, Trần Lượng vụng trộm nhìn gương chiếu hậu, thấy tâm tình anh không tốt lắm. Mi tâm hơi nhíu lại, môi mím thẳng, khuỷu tay chống lên tay vịn, chống cằm nhìn bên ngoài.

Anh không nghỉ ngơi tốt, quầng thâm mắt hơi đậm.

Trần Lượng nghĩ ông chủ đưa Ôn Noãn đến khách sạn này, lại bỏ cô ở một mình trong phòng, chính mình cũng không rời đi, mà ở một gian phòng khác.

Một loạt hành động vụng về, vướng víu khó tả này làm người ta phát cáu.

Người ta thường nói, sự nghiệp đắc ý thì tình trường thất ý

Nghĩ tới đây, Trần Lượng cảm thấy ông chủ thuộc dạng như vậy.

Trần Lượng nghiêng người, quay đầu về phía sau, cẩn thận đề nghị: "Kỷ tổng, ngài đừng trách tôi lắm lời. Thật ra phụ nữ bây giờ không thích cường ngạnh, phải được dỗ dành. ”

Vừa dứt lời, thấy ánh mắt Kỷ Lâm Thâm liếc tới, Trần Lượng lập tức im lặng.

Nói sai rồi sao?

Trần Lượng hối hận, tự trách mình lỗ mãng. Sếp không bao giờ nói chuyện tình cảm, thỉnh thoảng nghe lời đàm tiếu bát quái trong công ty cũng sẽ nhíu mày, làm sao cho phép người khác đàm luận chuyện của mình.

Bầu không khí trong xe bỗng chốc yên lặng

Sau một lúc im lặng, Trần Lượn đang nghĩ cách xin lỗi thì nghe thấy anh nhẹ giọng hỏi: "Dỗ dành thế nào?"

Mắt Trần Lượng lập tức sáng lên, đây là lần đầu tiên nhìn thấy phản ứng này của sếp.

Xem ra không ai ngoại lệ, chỉ cần vì người con gái trong lòng, người đàn ông nào cũng dựa theo mấy kịch bản ngôn tình làm hài lòng đối phương.

Trần Lượng bắt đầu luyên thuyên giải thích không ngừng ý tưởng của mình, đề xuất một loạt kế hoạch và phương pháp, gom tất cả những lợi thế để dụ dỗ.

Mười phút trôi qua, Trần Lượng nói xong, cõi lòng mong đợi nhìn Kỷ Lâm Thâm

Từ đầu đến cuối, biểu tình của anh vẫn không thay đổi

Trần Lượng nuốt nước bọt, cuối cùng nhấn mạnh: "Để mối quan hệ giữa hai người trở nên tốt đẹp hơn, ngài cần phải dỗ dành người ta."

Kỷ Lâm Thâm nhìn trợ lý của mình, sau đó thay đổi tư thế ngồi, duỗi chân dài về phía trước, quay đầu nhìn cửa sổ.

Một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi lên tiếng: "Vậy tại sao cô ấy không dỗ dành tôi?"

Trần Lượng:...???

- -------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.