Tương Tư

Chương 60: Tình Yêu (hạ)




Tình trạng của Đường phu nhân khi tốt khi xấu, thỉnh thoảng cũng có thể nhận thức, nhưng lúc thanh tỉnh dường như càng tồi tệ, ngồi lâu ở chỗ kia ngẩn người, thỉnh thoảng còn có thể vô thanh vô tức rơi lệ.

Rõ ràng thống khổ trong lòng bà không bị quên đi, trong thế giới hỗn loạn của bà, con gái tuổi nhỏ nhu thuận chăm sóc dưới gối vẫn còn sống, dáng vẻ vẫn như trước là đẹp nhất. Dần dần, Đường Trọng Kiêu đã không biết kết cục như vậy đối với bà là tốt hay xấu. . . . . .

Ngày sinh dự tính của Hứa Niệm tới gần, thím Phúc trong bận ngoài bận chăm sóc, Nguyễn Tố Trân cũng không ba thì năm ngày cứ tới đây tự mình nhìn một cái, cho dù không thể giúp được gì cũng muốn tới thăm một lúc mới yên tâm.

Lục Từ cùng Chu Kính Sinh cũng tới, Chu Kính Sinh lúc này sớm không còn bộ dạng như lúc trước đó, Hứa Niệm cũng nghe nói anh ta nhiều năm ngủ đông ngụy trang như vậy, lại vừa mới nắm quyền hành Chu gia, ánh mắt nhìn người đàn ông này cũng khác với lúc xưa.

Đương nhiên cũng tránh không được lo lắng, chờ Chu kính sinh cùng Đường Trọng Kiêu đi thư phòng nói chuyện, bên này liền lôi kéo Lục Từ nói: “Người đàn ông này lòng dạ quá sâu, em xác định chính là anh ta?”

Nhớ tới từ lâu nha đầu kia đã một lòng phải dựa vào đàn ông, tìm tìm kiếm kiếm, nhưng hết lần này đến lần khác lại là người này.

Lục Từ đương nhiên biết lo lắng của cô, mỉm cười, ngược lại mập mờ chớp mắt nhìn cô: “Đường Trọng Kiêu cũng không đơn giản, nhưng anh ấy đối với chị thì sao?”

Hứa Niệm nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trước mắt này, vẫn là cô gái nhỏ trong trí nhớ kia vĩnh viễn chỉ nhiều tuổi nhưng không trưởng thành, thời gian trôi nhanh, nha đầu kia đã sớm không cần sự bảo vệ của cô. Lục Từ cái gì cũng hiểu được, thậm chí suy nghĩ thông thấu hơn cô nghĩ.

Chuyện tình yêu cho tới bây giờ vốn không thể nói đạo lý, cho dù cao cao tại thượng thế nào, không gì làm không được, một khi dính vào thì ai cũng không thể ngoại lệ. Vì yêu mà điên cuồng vì yêu mà ngu ngốc, nam nữ thế tục, cuối cùng không một ai may mắn thoát khỏi.

Hứa Niệm vẫn cười cười, nắm chặt tay cô không khuyên nhiều nữa, chỉ cười nói: “Em hạnh phúc là tốt rồi, hiện giờ chuyện gì em cũng hiểu, chị rất vui.”

Lục Từ thè lưỡi, trước mặt cô vẫn như trước là dáng vẻ vô tâm vô phế: “Mọi người nói em đều hiểu, có một số việc không như chị vừa nói, tóm lại trong lòng vẫn không yên lòng. Cho dù chị gả cho Đường Trọng Kiêu thì vẫn là chị của em, sau này cũng đừng nghĩ đến thoát khỏi em như vậy.”

Hứa Niệm biết nha đầu kia từ nhỏ đã đặc biệt ỷ lại vào chính mình, lúc này nói như vậy kỳ thật cũng chỉ là một cách biểu đạt tình cảm mà thôi, con bé muốn dùng cách của chính mình nói cho cô, giữa hai người ngoại trừ trách nhiệm còn có cảm tình.

Trong lòng Hứa Niệm cảm thấy rất ấm áp, lại cố ý trêu con bé: “Về sau có Chu Kính Sinh rồi, cùng chị nói làm cái gì, chị còn sợ anh ta ghen đây.”

“Chị dâu!” Mặt Lục Từ lại đỏ, Hứa Niệm càng nhìn càng thấy thú vị.

Không nhớ rõ là ai từng nói một câu như thế này, một ngày nào đó sẽ có một người như vậy, cam tâm tình nguyện vì bạn làm tất cả. Hứa Niệm giờ phút này đại khái chính là tâm trạng như vậy, cô có người nhà có bạn bè, có người đàn ông yêu cô như sinh mạng, lại còn có tiểu tử nghịch ngợm trong bụng…

Thế là đủ rồi, cho dù quá khứ như thế nào, tất cả đây đều đáng giá để cô tha thứ. Hiện giờ mỗi ngày đều cảm thấy mỹ mãn chờ đợi một khác trời giáng lâm, không có gì nữa so với điều này càng làm cho người ta cảm thấy an tâm.



Lức đứa bé sinh ra đúng vào đầu xuân, bầu trời Thanh Châu nơi nơi đều tràn đầy tơ liễu bay đầy trời. Hứa Niệm ở phòng sinh vượt qua tám tiếng gian nan, Đường Trọng Kiêu lúc ấy cảm thấy được dường như anh lại muốn mắc lại bệnh tim.

May mắn mẹ con bình an, anh đón lấy đứa bé hộ sĩ đưa tới, tay run rẩy đến lợi hại.

Đứa bé nhỏ mềm yếu ớt như vậy, khuôn mặt còn không lớn bằng bàn tay anh, lại có thể là đứa con của bọn anh. . . . . .

Cảm giác đó rất kỳ diệu, trong đầu anh chỉ còn một khoảng chỗ trống, không giống như trong phim nói quá vui sướng mà khóc, càng nhiều chính là một loại ý thức trách nhiệm cùng sự rung động nơi đáy lòng.

Ban đêm anh trông ở bên giường bệnh của Hứa Niệm, chốc lát nhìn đứa bé, chốc lát lại nhìn người phụ nữ còn đang ngủ say. Đây là toàn bộ trách nhiệm của anh, dường như bắt đầu từ giây phút này, đây mới là khởi đầu cuộc sống mới của anh.

Đó là một loại trải nghiệm hoàn toàn mới, cái gì cũng đều phải học từ đầu.

Anh đưa tay đẩy sợi tóc trên trán đẫm mồ hôi của Hứa Niệm, nghiêng người tới hôn cô, đúng lúc cô mở mắt ra, không nói được một lời mà nhìn cùng anh.

Đường Trọng Kiêu cầm tay cô, cuối cùng chỉ hôn hôn lên mu bàn tay, lại dán hai má lên mu bàn tay một lúc lâu không chịu rời đi.

Hứa Niệm nhịn không được cúi đầu nở nụ cười thì thầm: “Nếu anh khóc lúc này, em tự nhiên không phát hiện, nhất định sẽ không chê cười anh.”

Anh bị cô trêu nở nụ cười, nhịn không được nắm lấy tay cô bắt đầu tinh tế hôn lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn chăm chú vào khuôn mặt tái nhợt của cô, thật lâu sau mới nói ra một câu: “Anh yêu em.”

Chẳng qua chỉ là ba chữ bình thường nhất, nhưng anh cũng không chỉ nói đơn giản như vậy, anh dùng hành động đem ba chữ này khắc vào đáy lòng cô, khiến cả đời này cô không thể nào quên.

Ba ngày sau Đường Khải Sâm đích thân đưa Đường phu nhân về nước, hôm nay khí sắc của bà không tồi, khi đưa tay ôm đứa bé biểu tình trước sau vẫn luôn cười. Bà không nói chuyện cùng Hứa Niệm, ánh mắt dừng trên mặt đứa trẻ hồi lâu, đáy mắt dần dần ươn ướt.

Lúc này một tiểu sinh mệnh mới giáng xuống đối với bà mà nói ý nghĩa không giống như vậy, có lẽ có thể giảm bớt buồn khổ trong lòng bà đi một ít, hoặc cũng có thể khiến cho bà suy nghĩ lại những chuyện đã qua khác.

Đường phu nhân nghĩ như thế nào Hứa Niệm không rõ ràng lắm, cô chỉ biết là đối phương còn có khúc mắc, vì thế liền cố ý làm giảm bớt cảm giác tồn tại của mình. Ai ngờ Đường phu nhân bỗng nhiên giương mắt nhìn qua, một khắc đó cô nhiều ít có chút khẩn trương, tay buông trong chăn cũng dùng sức cuộn tròn lại.

Đường phu nhân cũng không làm cô khó xử, rất nhanh lại tập trung tầm mắt ở tiểu bảo bối trên người, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Cho dù về sau quyết định ở lại Thanh Châu lâu dài, khi nào rảnh vẫn là quay về bên kia tiến hành hôn lễ, con cũng đã có, tóm lại phải có danh phận.”

Hứa Niệm đáp ứng, hai người câu có câu không trò chuyện chuyện đứa bé. Đường phu nhân đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé, bỗng nhiên cười khẽ, nói: “Thật đúng là giống Trọng Kiêu trước đây, lúc ấy nó là ngoan nhất, trong mấy đứa nhỏ thì nó không ầm ĩ, ta sinh nó hầu như không gặp vấn đề gì cả, khi ở cữ cũng ngoan ngoãn. Sau lại nói có bệnh tim, nhưng bác sĩ lúc sau kiểm tra lại không thấy có vấn đề nghiêm trọng, lúc này ta mới yên lòng.”

Đường phu nhân nhắm mắt, sâu kín thở dài: “Nó hận ta ta biết, ta vẫn không hối hận để nó ở lại chỗ bà nội. Nếu đi theo chúng ta, nó phải chịu càng nhiều áp lực hơn, nhìn Khải Sâm là biết… thân thể nó như vậy, ta làm sao đành lòng…”

Nào có cha mẹ không thương con, bà thừa nhận cách làm của bản thân có chút cực đoan cường thế, nhưng tình yêu của bà đối với Đường Trọng Kiêu cho tới bây giờ cũng không phải là giả.

Đáng tiếc cuối cùng vẫn làm cho đứa con hận bà tận xương, hiện giờ giải thích cũng không còn kịp nữa.

Hứa Niệm ngẩng đầu nhìn cửa, Đường Trọng Kiêu dựa ở cạnh cửa, tầm mắt đối diện với cô, bên trong có thứ gì đó bắt đầu khởi động .

Đường phu nhân không ở lại bao lâu liền rời đi, Đường Trọng Kiêu tiễn anh cả và mẹ, ngồi bên giường nhìn cô chơi với con.

Ngoài cửa sổ có ánh mặt trời nhỏ vụn dừng ở trên đệm trắng noãn, trong phòng chỉ có tiếng trẻ con ê a mơ hồ không rõ, Đường Trọng Kiêu trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên không hề dự liệu mà nói: “Hôm nào chúng ta đi làm thủ tục?”

Một câu không đầu không đuôi, nhưng Hứa Niệm vừa nghe đã hiểu. Cô đương nhiên sẽ không ngốc đến mức tưởng làm thủ tục xuất viện, thản nhiên liếc mắt nhìn anh một cái, không ngờ lại phát hiện anh đang khẩn trương.

Lưng người đàn ông rất thẳng, đôi mắt nhìn cô chằm chằm, bên tai còn hơi đỏ lên, như là sợ cô sẽ từ chối.

Hứa Niệm nghĩ nghĩ, vẫn là trừng mắt nhìn anh một cái: “Có phải cảm thấy con cũng đã có, dù sao em cũng trốn không thoát, cầu hôn liền trở nên cho có lệ như vậy hay không?”

Đường Trọng Kiêu sửng sốt, sau đó mất tự nhiên đưa tay nắm thành quyền, để ở bên môi hơi khụ một tiếng: “Nhẫn anh đã sớm chuẩn bị tốt, nhưng mà phát hiện…”

Anh nói một nửa liền dừng lại, Hứa Niệm nghi hoặc nhìn qua, nghi ngờ nói: “Phát hiện cái gì?”

“Thật sự muốn anh nói?”

Hứa Niệm dùng ánh mắt xem thường đáp lại anh.

Đường Trọng Kiêu đành phải kiên trì nói xong lời còn dở: “Sau khi em mang thai ngón tay hình như trở nên to hơn… size có thể không vừa.”

“…”

“Làm lại theo yêu cầu còn chưa xong, em đồng ý trước, nhẫn và hoa tươi bổ sung thêm sau.” Anh nói xong cảm thấy ngữ khí của mình không quá thích hợp, lại nhẹ giọng hỏi một câu, “Được không?”

Đương nhiên không được! Câu trả lời của Hứa Niệm là trực tiếp đem gối đầu ném tới mặt anh.

Cuối cùng đương nhiên không thành công, lần cầu hôn đầu tiên của Đường tiên sinh kết thúc trong thất bại.



Hứa Niệm cũng chỉ trêu tức anh một trận mà thôi, không có khả năng thật sự không kết hôn với anh, cho nên khi Đường Trọng Kiêu lần thứ năm cầu hôn cô, cô đồng ý. Lúc đó hai người đang thay tã quần cho cục cưng, Đường Trọng Kiêu ngồi ở bên giường chỉ thuận miệng nói một câu: “Rốt cuộc em muốn kết hôn với anh hay không, nếu không kết hôn cục cưng cũng đã bắt đầu học nói, đến lúc đó nên gọi anh là gì?”

Hứa Niệm bận bịu một đầu mồ hôi, chờ đến khi chuẩn bị xong xuôi, lúc này mới thản nhiên liếc mắt nhìn anh một cái: “Vậy kết hôn đi, ngày mai buổi sáng nhớ đánh thức em đi xếp hàng.”

“…”

Đường Trọng Kiêu ngồi tại chỗ một lúc lâu cũng không lấy lại tinh thần, chờ Hứa Niệm ôm con xuống lầu tìm thím Phúc, lúc này mới phản ứng lại chính mình đã cầu hôn thành công!

Không có hoa tươi, nhẫn, chỉ là dùng con làm cớ… Đường tiên sinh dường như đã đoán trước đến địa vị của bản thân sau này trong lòng Hứa Niệm.

Hôn lễ ở Thanh Châu rất đơn giản, mời đến đều là người thân cùng bạn tốt, Đường gia tham dự là anh cả Đường Khải Sâm, còn đích thân mang đến lễ vật Đường phu nhân tặng cho con dâu tiêu chuẩn.

Đó là bảo bối gia truyền Đường gia, Hứa Niệm hiểu ý của Đường phu nhân… đối phương đã ngầm chấp nhận cô. Lại nhìn người đàn ông bên cạnh, quả nhiên thần sắc cũng dịu đi không ít, dù sao cũng là cùng huyết mạch, làm gì có chuyện thật sự không cần, nói đến cùng vẫn hy vọng hôn lễ của chính mình nhận được sự chúc phúc của mẹ.

Đường Trọng Kiêu cho tới bây giờ luôn là người đàn ông mẫn cảm lại yếu ớt.

Mà Đường Trọng Kiêu cũng hiểu rõ, Hứa Niệm trả giá vì anh trong yên lặng, cô không gây áp lực cho anh đối với chuyện kết hôn này, đơn giản là hiểu rõ anh vẫn canh cánh trong lòng chuyện của mẹ. Sinh con xong cô chủ động gọi điện thoại cho Đường Khải Sâm, tất cả tâm tư của anh đều chuyển lời cho Đường phu nhân, những điều đó đều là sau này anh cả lặng lẽ nói cho anh.

Anh không muốn thỏa hiệp chuyện cô lén anh làm, khúc mắc giữa hai mẹ con cũng là cô cố gắng cởi bỏ… Có người vợ như thế, người chồng còn cầu gì hơn. Có thể có được một người vợ như vậy, lúc trước có làm nhiều chuyện hơn cũng đều đáng giá.

Tình trạng của Đường phu nhân khi tốt khi xấu, thỉnh thoảng cũng có thể nhận thức, nhưng lúc thanh tỉnh dường như càng tồi tệ, ngồi lâu ở chỗ kia ngẩn người, thỉnh thoảng còn có thể vô thanh vô tức rơi lệ.

Rõ ràng thống khổ trong lòng bà không bị quên đi, trong thế giới hỗn loạn của bà, con gái tuổi nhỏ nhu thuận chăm sóc dưới gối vẫn còn sống, dáng vẻ vẫn như trước là đẹp nhất. Dần dần, Đường Trọng Kiêu đã không biết kết cục như vậy đối với bà là tốt hay xấu. . . . . .

Ngày sinh dự tính của Hứa Niệm tới gần, thím Phúc trong bận ngoài bận chăm sóc, Nguyễn Tố Trân cũng không ba thì năm ngày cứ tới đây tự mình nhìn một cái, cho dù không thể giúp được gì cũng muốn tới thăm một lúc mới yên tâm.

Lục Từ cùng Chu Kính Sinh cũng tới, Chu Kính Sinh lúc này sớm không còn bộ dạng như lúc trước đó, Hứa Niệm cũng nghe nói anh ta nhiều năm ngủ đông ngụy trang như vậy, lại vừa mới nắm quyền hành Chu gia, ánh mắt nhìn người đàn ông này cũng khác với lúc xưa.

Đương nhiên cũng tránh không được lo lắng, chờ Chu kính sinh cùng Đường Trọng Kiêu đi thư phòng nói chuyện, bên này liền lôi kéo Lục Từ nói: “Người đàn ông này lòng dạ quá sâu, em xác định chính là anh ta?”

Nhớ tới từ lâu nha đầu kia đã một lòng phải dựa vào đàn ông, tìm tìm kiếm kiếm, nhưng hết lần này đến lần khác lại là người này.

Lục Từ đương nhiên biết lo lắng của cô, mỉm cười, ngược lại mập mờ chớp mắt nhìn cô: “Đường Trọng Kiêu cũng không đơn giản, nhưng anh ấy đối với chị thì sao?”

Hứa Niệm nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trước mắt này, vẫn là cô gái nhỏ trong trí nhớ kia vĩnh viễn chỉ nhiều tuổi nhưng không trưởng thành, thời gian trôi nhanh, nha đầu kia đã sớm không cần sự bảo vệ của cô. Lục Từ cái gì cũng hiểu được, thậm chí suy nghĩ thông thấu hơn cô nghĩ.

Chuyện tình yêu cho tới bây giờ vốn không thể nói đạo lý, cho dù cao cao tại thượng thế nào, không gì làm không được, một khi dính vào thì ai cũng không thể ngoại lệ. Vì yêu mà điên cuồng vì yêu mà ngu ngốc, nam nữ thế tục, cuối cùng không một ai may mắn thoát khỏi.

Hứa Niệm vẫn cười cười, nắm chặt tay cô không khuyên nhiều nữa, chỉ cười nói: “Em hạnh phúc là tốt rồi, hiện giờ chuyện gì em cũng hiểu, chị rất vui.”

Lục Từ thè lưỡi, trước mặt cô vẫn như trước là dáng vẻ vô tâm vô phế: “Mọi người nói em đều hiểu, có một số việc không như chị vừa nói, tóm lại trong lòng vẫn không yên lòng. Cho dù chị gả cho Đường Trọng Kiêu thì vẫn là chị của em, sau này cũng đừng nghĩ đến thoát khỏi em như vậy.”

Hứa Niệm biết nha đầu kia từ nhỏ đã đặc biệt ỷ lại vào chính mình, lúc này nói như vậy kỳ thật cũng chỉ là một cách biểu đạt tình cảm mà thôi, con bé muốn dùng cách của chính mình nói cho cô, giữa hai người ngoại trừ trách nhiệm còn có cảm tình.

Trong lòng Hứa Niệm cảm thấy rất ấm áp, lại cố ý trêu con bé: “Về sau có Chu Kính Sinh rồi, cùng chị nói làm cái gì, chị còn sợ anh ta ghen đây.”

“Chị dâu!” Mặt Lục Từ lại đỏ, Hứa Niệm càng nhìn càng thấy thú vị.

Không nhớ rõ là ai từng nói một câu như thế này, một ngày nào đó sẽ có một người như vậy, cam tâm tình nguyện vì bạn làm tất cả. Hứa Niệm giờ phút này đại khái chính là tâm trạng như vậy, cô có người nhà có bạn bè, có người đàn ông yêu cô như sinh mạng, lại còn có tiểu tử nghịch ngợm trong bụng…

Thế là đủ rồi, cho dù quá khứ như thế nào, tất cả đây đều đáng giá để cô tha thứ. Hiện giờ mỗi ngày đều cảm thấy mỹ mãn chờ đợi một khác trời giáng lâm, không có gì nữa so với điều này càng làm cho người ta cảm thấy an tâm.



Lức đứa bé sinh ra đúng vào đầu xuân, bầu trời Thanh Châu nơi nơi đều tràn đầy tơ liễu bay đầy trời. Hứa Niệm ở phòng sinh vượt qua tám tiếng gian nan, Đường Trọng Kiêu lúc ấy cảm thấy được dường như anh lại muốn mắc lại bệnh tim.

May mắn mẹ con bình an, anh đón lấy đứa bé hộ sĩ đưa tới, tay run rẩy đến lợi hại.

Đứa bé nhỏ mềm yếu ớt như vậy, khuôn mặt còn không lớn bằng bàn tay anh, lại có thể là đứa con của bọn anh. . . . . .

Cảm giác đó rất kỳ diệu, trong đầu anh chỉ còn một khoảng chỗ trống, không giống như trong phim nói quá vui sướng mà khóc, càng nhiều chính là một loại ý thức trách nhiệm cùng sự rung động nơi đáy lòng.

Ban đêm anh trông ở bên giường bệnh của Hứa Niệm, chốc lát nhìn đứa bé, chốc lát lại nhìn người phụ nữ còn đang ngủ say. Đây là toàn bộ trách nhiệm của anh, dường như bắt đầu từ giây phút này, đây mới là khởi đầu cuộc sống mới của anh.

Đó là một loại trải nghiệm hoàn toàn mới, cái gì cũng đều phải học từ đầu.

Anh đưa tay đẩy sợi tóc trên trán đẫm mồ hôi của Hứa Niệm, nghiêng người tới hôn cô, đúng lúc cô mở mắt ra, không nói được một lời mà nhìn cùng anh.

Đường Trọng Kiêu cầm tay cô, cuối cùng chỉ hôn hôn lên mu bàn tay, lại dán hai má lên mu bàn tay một lúc lâu không chịu rời đi.

Hứa Niệm nhịn không được cúi đầu nở nụ cười thì thầm: “Nếu anh khóc lúc này, em tự nhiên không phát hiện, nhất định sẽ không chê cười anh.”

Anh bị cô trêu nở nụ cười, nhịn không được nắm lấy tay cô bắt đầu tinh tế hôn lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn chăm chú vào khuôn mặt tái nhợt của cô, thật lâu sau mới nói ra một câu: “Anh yêu em.”

Chẳng qua chỉ là ba chữ bình thường nhất, nhưng anh cũng không chỉ nói đơn giản như vậy, anh dùng hành động đem ba chữ này khắc vào đáy lòng cô, khiến cả đời này cô không thể nào quên.

Ba ngày sau Đường Khải Sâm đích thân đưa Đường phu nhân về nước, hôm nay khí sắc của bà không tồi, khi đưa tay ôm đứa bé biểu tình trước sau vẫn luôn cười. Bà không nói chuyện cùng Hứa Niệm, ánh mắt dừng trên mặt đứa trẻ hồi lâu, đáy mắt dần dần ươn ướt.

Lúc này một tiểu sinh mệnh mới giáng xuống đối với bà mà nói ý nghĩa không giống như vậy, có lẽ có thể giảm bớt buồn khổ trong lòng bà đi một ít, hoặc cũng có thể khiến cho bà suy nghĩ lại những chuyện đã qua khác.

Đường phu nhân nghĩ như thế nào Hứa Niệm không rõ ràng lắm, cô chỉ biết là đối phương còn có khúc mắc, vì thế liền cố ý làm giảm bớt cảm giác tồn tại của mình. Ai ngờ Đường phu nhân bỗng nhiên giương mắt nhìn qua, một khắc đó cô nhiều ít có chút khẩn trương, tay buông trong chăn cũng dùng sức cuộn tròn lại.

Đường phu nhân cũng không làm cô khó xử, rất nhanh lại tập trung tầm mắt ở tiểu bảo bối trên người, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Cho dù về sau quyết định ở lại Thanh Châu lâu dài, khi nào rảnh vẫn là quay về bên kia tiến hành hôn lễ, con cũng đã có, tóm lại phải có danh phận.”

Hứa Niệm đáp ứng, hai người câu có câu không trò chuyện chuyện đứa bé. Đường phu nhân đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé, bỗng nhiên cười khẽ, nói: “Thật đúng là giống Trọng Kiêu trước đây, lúc ấy nó là ngoan nhất, trong mấy đứa nhỏ thì nó không ầm ĩ, ta sinh nó hầu như không gặp vấn đề gì cả, khi ở cữ cũng ngoan ngoãn. Sau lại nói có bệnh tim, nhưng bác sĩ lúc sau kiểm tra lại không thấy có vấn đề nghiêm trọng, lúc này ta mới yên lòng.”

Đường phu nhân nhắm mắt, sâu kín thở dài: “Nó hận ta ta biết, ta vẫn không hối hận để nó ở lại chỗ bà nội. Nếu đi theo chúng ta, nó phải chịu càng nhiều áp lực hơn, nhìn Khải Sâm là biết… thân thể nó như vậy, ta làm sao đành lòng…”

Nào có cha mẹ không thương con, bà thừa nhận cách làm của bản thân có chút cực đoan cường thế, nhưng tình yêu của bà đối với Đường Trọng Kiêu cho tới bây giờ cũng không phải là giả.

Đáng tiếc cuối cùng vẫn làm cho đứa con hận bà tận xương, hiện giờ giải thích cũng không còn kịp nữa.

Hứa Niệm ngẩng đầu nhìn cửa, Đường Trọng Kiêu dựa ở cạnh cửa, tầm mắt đối diện với cô, bên trong có thứ gì đó bắt đầu khởi động .

Đường phu nhân không ở lại bao lâu liền rời đi, Đường Trọng Kiêu tiễn anh cả và mẹ, ngồi bên giường nhìn cô chơi với con.

Ngoài cửa sổ có ánh mặt trời nhỏ vụn dừng ở trên đệm trắng noãn, trong phòng chỉ có tiếng trẻ con ê a mơ hồ không rõ, Đường Trọng Kiêu trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên không hề dự liệu mà nói: “Hôm nào chúng ta đi làm thủ tục?”

Một câu không đầu không đuôi, nhưng Hứa Niệm vừa nghe đã hiểu. Cô đương nhiên sẽ không ngốc đến mức tưởng làm thủ tục xuất viện, thản nhiên liếc mắt nhìn anh một cái, không ngờ lại phát hiện anh đang khẩn trương.

Lưng người đàn ông rất thẳng, đôi mắt nhìn cô chằm chằm, bên tai còn hơi đỏ lên, như là sợ cô sẽ từ chối.

Hứa Niệm nghĩ nghĩ, vẫn là trừng mắt nhìn anh một cái: “Có phải cảm thấy con cũng đã có, dù sao em cũng trốn không thoát, cầu hôn liền trở nên cho có lệ như vậy hay không?”

Đường Trọng Kiêu sửng sốt, sau đó mất tự nhiên đưa tay nắm thành quyền, để ở bên môi hơi khụ một tiếng: “Nhẫn anh đã sớm chuẩn bị tốt, nhưng mà phát hiện…”

Anh nói một nửa liền dừng lại, Hứa Niệm nghi hoặc nhìn qua, nghi ngờ nói: “Phát hiện cái gì?”

“Thật sự muốn anh nói?”

Hứa Niệm dùng ánh mắt xem thường đáp lại anh.

Đường Trọng Kiêu đành phải kiên trì nói xong lời còn dở: “Sau khi em mang thai ngón tay hình như trở nên to hơn… size có thể không vừa.”

“…”

“Làm lại theo yêu cầu còn chưa xong, em đồng ý trước, nhẫn và hoa tươi bổ sung thêm sau.” Anh nói xong cảm thấy ngữ khí của mình không quá thích hợp, lại nhẹ giọng hỏi một câu, “Được không?”

Đương nhiên không được! Câu trả lời của Hứa Niệm là trực tiếp đem gối đầu ném tới mặt anh.

Cuối cùng đương nhiên không thành công, lần cầu hôn đầu tiên của Đường tiên sinh kết thúc trong thất bại.



Hứa Niệm cũng chỉ trêu tức anh một trận mà thôi, không có khả năng thật sự không kết hôn với anh, cho nên khi Đường Trọng Kiêu lần thứ năm cầu hôn cô, cô đồng ý. Lúc đó hai người đang thay tã quần cho cục cưng, Đường Trọng Kiêu ngồi ở bên giường chỉ thuận miệng nói một câu: “Rốt cuộc em muốn kết hôn với anh hay không, nếu không kết hôn cục cưng cũng đã bắt đầu học nói, đến lúc đó nên gọi anh là gì?”

Hứa Niệm bận bịu một đầu mồ hôi, chờ đến khi chuẩn bị xong xuôi, lúc này mới thản nhiên liếc mắt nhìn anh một cái: “Vậy kết hôn đi, ngày mai buổi sáng nhớ đánh thức em đi xếp hàng.”

“…”

Đường Trọng Kiêu ngồi tại chỗ một lúc lâu cũng không lấy lại tinh thần, chờ Hứa Niệm ôm con xuống lầu tìm thím Phúc, lúc này mới phản ứng lại chính mình đã cầu hôn thành công!

Không có hoa tươi, nhẫn, chỉ là dùng con làm cớ… Đường tiên sinh dường như đã đoán trước đến địa vị của bản thân sau này trong lòng Hứa Niệm.

Hôn lễ ở Thanh Châu rất đơn giản, mời đến đều là người thân cùng bạn tốt, Đường gia tham dự là anh cả Đường Khải Sâm, còn đích thân mang đến lễ vật Đường phu nhân tặng cho con dâu tiêu chuẩn.

Đó là bảo bối gia truyền Đường gia, Hứa Niệm hiểu ý của Đường phu nhân… đối phương đã ngầm chấp nhận cô. Lại nhìn người đàn ông bên cạnh, quả nhiên thần sắc cũng dịu đi không ít, dù sao cũng là cùng huyết mạch, làm gì có chuyện thật sự không cần, nói đến cùng vẫn hy vọng hôn lễ của chính mình nhận được sự chúc phúc của mẹ.

Đường Trọng Kiêu cho tới bây giờ luôn là người đàn ông mẫn cảm lại yếu ớt.

Mà Đường Trọng Kiêu cũng hiểu rõ, Hứa Niệm trả giá vì anh trong yên lặng, cô không gây áp lực cho anh đối với chuyện kết hôn này, đơn giản là hiểu rõ anh vẫn canh cánh trong lòng chuyện của mẹ. Sinh con xong cô chủ động gọi điện thoại cho Đường Khải Sâm, tất cả tâm tư của anh đều chuyển lời cho Đường phu nhân, những điều đó đều là sau này anh cả lặng lẽ nói cho anh.

Anh không muốn thỏa hiệp chuyện cô lén anh làm, khúc mắc giữa hai mẹ con cũng là cô cố gắng cởi bỏ… Có người vợ như thế, người chồng còn cầu gì hơn. Có thể có được một người vợ như vậy, lúc trước có làm nhiều chuyện hơn cũng đều đáng giá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.