Tương Tư

Chương 45




Hứa Niệm mới vừa đi, Đường Mạc Ninh lập tức bắt đầu nổi giận: “Thật đúng là anh định dây dưa lằng nhằng với cô ta? Lúc trước tưởng anh chẳng qua chỉ chơi đùa mà thôi, không nghĩ tới anh…”

“Anh chưa bao giờ đùa giỡn với tình cảm.” Đường Trọng Kiêu giương mắt nhìn cô, vẻ mặt cân nhắc, lại đưa tay sờ cái đầu nhỏ của Cầu Cầu, “Còn có, ở trước mặt trẻ con phải chú ý nói chuyện đúng mực.”

Vị đại tiểu thư này cho dù tùy hứng, ở trước mặt Cầu Cầu dù sao cũng còn biết thu lại, mím môi hờn dỗi, mặt mày lạnh lùng ngồi trên sô pha.

Cầu Cầu tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng rất mẫn cảm, lúc này rất nhanh phát hiện cậu và mẹ đang giận dỗi, từ trong túi lấy ra hai viên kẹo đưa đến bên miệng hai người, cười híp mắt nói: “Cô giáo nói rồi, anh trai phải thương em gái, em gái cũng phải nghe lời anh trai, hai anh em không thể cãi nhau đâu.”

Đến trẻ con cũng biết đạo lý, nhưng có thể thực hiện được lại vô cùng khó khăn.

Đường Trọng Kiêu nhìn viên kẹo ngọt ngấy trước mặt, khóe miệng hơi vẽ ra một nụ cười, giọng điệu không khỏi thả lỏng xuống: “Cậu không ăn.”

Cầu Cầu sống chết không đồng ý, chu cái miệng nhỏ nhắn gương mặt không vui, giống như Đường Trọng Kiêu không nhận viên kẹo này chính là khăng khăng muốn cãi nhau với mẹ. Anh đành phải bất đắt dĩ há miệng, tiểu gia hỏa tức thì mặt mày hớn hở, đôi chân ngắn nhỏ lại sượt qua chạy đến bên người mẹ.

Đường Mạc Ninh nhìn người đàn ông trên giường bệnh, cuối cùng miễn cưỡng không nói gì nữa.

Có Cầu Cầu ở bên trong, rất nhiều lời đều có vẻ không tiện nói rõ ràng, Đường Trọng Kiêu ngồi bên hỏi cô: “Sao em bỗng nhiên lại về?”

Đường Mạc Ninh đương nhiên cũng biết ngụ ý của anh, không hình tượng trợn trắng mắt: “Đương nhiên là lo lắng cho anh mới trở về, không thì sao?”

Lời này đại khái còn có thể lừa Cầu Cầu, Đường Trọng Kiêu nhếch môi cười cười, từ chối cho ý kiến.

Đường Mạc Ninh ghét nhất anh như vậy, có lời gì không nói rõ ràng, chỉ nụ cười kia đã đủ khiến cho người khác sợ hãi. Cô cắn môi, ăn ngay nói thật: “Cũng là mẹ bảo em tới, Nghê gia bên kia vẫn đang thúc giục hai người sớm ngày thành hôn, tuổi của Nghê Vi cũng không còn nhỏ…”

Đường Trọng Kiêu treo áo khoác xong, lúc này mới không nhanh không chậm trả lời cô: “Anh đồng ý kết hôn bao giờ?”

“Anh!” Đường Mạc Ninh bỗng chốc nóng nảy, thấy Cầu Cầu hoảng sợ nhìn mình, lúc này mới áp chế lửa giận trong lòng, thấp giọng nói, “Anh cũng biết hôn sự này liên quan đến bao nhiêu quyền lợi, lúc trước anh cả chẳng nhẽ không cương quyết như anh? Nhưng cuối cùng mẹ vẫn có bản lĩnh khiến anh ấy thỏa hiệp. Anh chắc là không muốn Hứa Niệm có việc gì chứ?”

Đôi mắt Đường Trọng Kiêu lãnh đạm nhìn qua, ánh mắt kia tiêu điều tối tăm, cô lập tức sợ tới mức im bặt.

“Trở về nói với mẹ, hoặc là tiếp nhận cô con dâu Hứa Niệm này, hoặc là đối phó luôn cả anh nữa.” Anh rất bình tĩnh, khi nói lời này thậm chí còn tự nhiên xắn cổ tay áo bệnh nhân lên từng chút một, hờ hững như đang thảo luận về thời tiết.

Đường Mạc Ninh lại nghe được cả người rét run: “Anh vì người phụ nữ kia còn muốn đoạn tuyệt quan hệ với gia đình sao?”

Thấy anh hồi lâu không nói lời nào, trong lòng Đường Mạc Ninh càng hoảng, đi qua nhỏ giọng nói với anh: “Anh, em biết đến bây giờ anh vẫn còn oán giận mẹ, hồi nhỏ chưa từng nuôi anh, bây giờ lúc nào cũng bức anh bắt anh trao đổi lợi ích. Nhưng bà quả thật vì tốt cho anh. Hứa Niệm từng kết hôn một lần, truyền ra không phải để người ta chê cười hay sao?”

Đường Trọng Kiêu lẳng lặng liếc nhìn cô một cái, bỗng nhiên nở nụ cười: “Nói đến cùng vẫn là để ý tới thanh danh của Đường gia.”

Bị anh thẳng thắn vạch trần, cô cắn răng dứt khoát thừa nhận: “Phải, gia nghiệp của Đường gia lớn như vậy, cố kỵ danh vọng có gì sai sao?”

Anh cũng kiên nhẫn đợi cô nói xong, nhưng chỉ vân đạm phong khinh trả lời một câu: “Anh đây không cần thứ gì của Đường gia là được rồi.”

“…”

Đường Mạc Ninh quả thực kinh ngạc nói không ra lời, giật mình, trơ mắt nhìn anh cầm hộp cơm mới mua mở ra, gọi Cầu Cầu ăn chung. Trong lòng cô nghĩ đi nghĩ lại những lời mới nói vừa rồi, hoàn toàn không biết nên đáp lại thế nào, trước kia Đường Trọng Kiêu không phải như thế, dã tâm hừng hực, tràn đầy khát vọng và dục vọng chinh phục đối với sự nghiệp.

“Cháu không ăn?” Đường Trọng Kiêu đùa với Cầu Cầu, khóe miệng trước sau đều chứa ý cười, như hoàn toàn không để những chuyện vừa rồi trong lòng.

Trong lòng Đường Mạc Ninh không nói ra được khó chịu: “Anh, vừa rồi cô ta cũng nói, sẽ không tiếp nhận tình cảm của anh, nếu anh kiên trì cùng một chỗ với cô ta thì thế nào cũng phải chọn một trong hai người, hoặc là em, hoặc là cô ta, anh biết không?”

Đường Trọng Kiêu vẫn không để ý tới cô, chỉ gắp một cọng rau xanh lừa Cầu Cầu ăn: “Ngoan, nếu không ăn sẽ không cao.”

Cầu Cầu nửa tin nửa ngờ trừng mắt: “Lần trước lúc bảo cháu ăn cà rốt cậu cũng nói như vậy.”

“Ừ.” Đường Trọng Kiêu nghiêm trang gật đầu, “Đều phải ăn, không thì về sau sẽ không tìm được bạn gái.”

Cầu Cầu không nói hai lời liền há mồm ăn rau xanh.

Đường Trọng Kiêu mỉm cười nhìn tiểu gia hỏa trước mặt, đưa tay sờ sờ đầu cậu, qua một lát mới nhìn người phụ nữ bên cạnh vẫn đang tức giận: “Em ít bận tâm đến chuyện của anh thôi, bây giờ trở về Thanh Châu, suy nghĩ lại vấn đề của Cầu Cầu đi. Nếu người của Lục gia phát hiện ra, em muốn giải quyết thế nào?”

Đường Mạc Ninh biến sắc, cánh tay vốn đan chéo trước ngực chậm rãi buông xuống.

***

Khi Hứa Niệm về đến nhà trong phòng khách có người, Lục Từ đang cùng Nguyễn Tố Trân xem TV, thấy cô liền nháy mắt ra hiệu: “Chị dâu, chị họp đến bây giờ mới về à? Ăn cơm chưa?”

Tiểu nha đầu là đang muốn thay cô yểm trợ trước mặt Nguyễn Tố Trân, trong lòng Hứa Niệm cảm kích, khẽ cười với cô: “Chị ăn rồi.”

Lục Từ làm động tác tay, ý bảo cô nhanh chóng lên lầu. Trong lòng Hứa Niệm có chuyện nên cũng không muốn ứng phó với người khác, vì thế tùy tiện chào hỏi rồi đi lên.

Ánh mắt Nguyễn Tố Trân còn dừng ở kịch luân lí gia đình trong TV, trong lòng lại rất thông thấu, như cười như không nói: “Được rồi, mẹ tin tưởng chị dâu con, cũng đừng dùng những mánh khóe đó dưới mắt mẹ .”

Tâm tư bị nhìn thấu, Lục Từ thè lưỡi, ngược lại đứng đắn hỏi: “Mẹ, kỳ thật Đường Trọng Kiêu cũng tốt vô cùng, mẹ trăm ngàn lần đừng giống những bà mẹ chồng độc ác thời cổ đại.”

Nguyễn Tố Trân thở dài, lúc này mới quay đầu liếc nhìn cô một cái, sau một lúc lâu mới nói: “Con không hiểu.”

“Sao con không hiểu? Con đã là người lớn.” Lục Từ ném gối ôm trong lòng sang bên cạnh, bộ dạng tức giận, “Chị dâu có thể xem như từ nhỏ đã lớn lên ở nhà chúng ta, chị ấy đối xử với Lục Sơn, với Lục gia chúng ta, quả thực hết lòng quan tâm giúp đỡ. Cho dù có giấy chứng nhận kết hôn kia, nhưng chị ấy quan tâm chúng ta nhiều năm như vậy cũng chỉ vì tình cảm chứ không phải vì nghĩa vụ…”

Nguyễn Tố Trân nghe giọng điệu đầy căm phẫn của cô, TV cũng không xem, xoay người lại không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô.

Ánh mắt nghiêm túc như vậy khiến Lục Từ suýt nữa cắn phải đầu lưỡi, nhưng vẫn kiên trì nói: “Dù sao con cảm thấy Đường Trọng Kiêu rất thích hợp với chị dâu.”

Chờ cô hoàn toàn im lặng, Nguyễn Tố Trân mới mở miệng: “Đương nhiên mẹ thương Tiểu Niệm, trước mắt rõ ràng có con đường khó đi nhất, chẳng lẽ mẹ phải trơ mắt nhìn nó ngã xuống? Hơn nữa, cái gì gọi là chân tình, con cho rằng người đàn ông trước mắt đối xử tốt với con thì thật sự chính là tốt? Lúc tuổi còn trẻ cái gì cũng sẽ thay đổi, có cái gì chống lại được thử thách. Mẹ biết Đường Trọng Kiêu đó cũng không dễ chọc vào.”

Bộ dạng Lục Từ cái hiểu cái không.

Nguyễn Tố Trân cũng không nhiều lời, người 22 tuổi đâu hiểu được hạnh phúc của 28 tuổi, bà là người từng trải, nói đến cùng cái gì cũng nghĩ triệt để hơn các cô.

“Lại nói tiếp, con và cậu Chu Kính Sinh kia lại là thế nào?”

Quả nhiên đề tài chuyển đến trên người mình, Lục Từ lập tức bắt đầu giả bộ ngớ ngẩn, làm bộ nhìn nhìn giờ liền từ trên sô pha bật dậy: “Haizz, nên xem kịch bản, mẹ ngủ ngon, mẹ đi ngủ sớm một chút đi.”

Nói xong liền nhanh như chớp chạy mất.

***

Hứa Niệm trên hành lang đụng phải Lục Chu, cậu đang đi tới đi lui ngay tại cửa phòng cô, như đang muốn đi vào tìm cô, nhưng lại do dự, lúc quay người lại nhìn thấy cô, nhất thời toàn thân đều căng thẳng.

“Có chuyện gì à?” Hứa Niệm đi qua mở cửa.

Lục Chu cẩn thận đánh giá phản ứng của cô, nhưng đáng tiếc cũng không phát hiện ra điều gì, mà những chuyện cậu làm trước đó vài ngày cô một chút cũng không để trong lòng, vì thế có chút nổi giận, lúc nói chuyện lại bắt đầu cứng ngắc khắc nghiệt: “Bây giờ chị vẫn là thành viên ban giám đốc trên danh nghĩa của Trung Ảnh đó, tại sao cả ngày chị không về công ty đi làm?”

Cửa phòng bị mở ra, Hứa Niệm không lập tức nhấc chân đi vào, ngược lại xoay người trầm mặc nhìn cậu.

Lục Chu trong lòng còn có chút kính trọng cùng e ngại đối với cô, lúc này mới bị cô nhìn đã nói không ra lời. Hứa Niệm im lặng rồi mới nói: “Chị tưởng rằng em đã trưởng thành, chuyện gì cũng có thể một mình đảm đương, nhưng vẫn có lúc còn rất non nớt.”

Thì ra từ đầu đến cuối những tâm tư đó của cậu đều không thể gạt được cô, Lục Chu cúi đầu, cắn chặt răng mới nói: “Em không thể so sánh với anh ấy ở điểm nào? So với anh ấy em còn hiểu chị hơn, rõ ràng chị cũng rất tốt với em…”

Hứa Niệm cũng là gần đây mới phát hiện tâm tư của Lục Chu đối với mình, trước kia chưa từng nghĩ tới điều này, hiện tại nghĩ đến vẫn cảm thấy cả người hoảng sợ, việc này thuận tình thuận lý đều rất đáng sợ.

“Chị đối tốt với em, bởi vì em là em trai chị, nhìn em lớn lên từ nhỏ, cảm tình của chị dành cho em cũng giới hạn ở tình thân.” Hứa Niệm trước kia không nghĩ tới sẽ nói ra những lời này, nhưng trước mắt xem ra, nếu cứ không nói ngược lại cậu vẫn sẽ tiếp tục chấp niệm.

Lục Chu đứng đối diện cô, cách cô chỉ có chừng hai bước, cho nên đáy mắt đỏ thẫm kia cô nhìn không sót một chút gì.

Trong lòng cô có chút không thoải mái, nhưng vẫn cứng rắn dụng tâm nói: “Chuyện này cũng không liên quan tới bất kì ai, cho dù bên cạnh chị không có ai, chị cũng sẽ không tiếp nhận em.”

“Vì sao?” Lục Chu lại mở miệng cổ họng khàn kịch liệt, như là mất rất nhiều khí lực mới hỏi ra miệng được.

Hứa Niệm nhịn không được khẽ cười lên: “Chờ em lớn hơn chút nữa sẽ hiểu. Còn có, Lục Chu, anh ấy dạy em rất nhiều thứ, con người không nên lấy oán trả ơn.”

Nhớ tới việc đã làm của mình vài ngày trước, Lục Chu không phải là không hối hận, mấy ngày nay cậu trắng đêm khó ngủ, trong lòng như có đóm lửa đang cháy. Lúc đó biết chuyện của Hứa Niệm và Đường Trọng Kiêu, trong lòng cậu thấy phẫn uất, nhưng không có chỗ để tháo gỡ. Cậu rất rõ tất cả những điều đó, người đàn ông kia ở sau lưng Hứa Niệm đã làm những gì, cậu nghĩ thoáng qua liền hiểu được.

Tự nhận thua kém anh ta, nhưng chỉ nín bực không chịu nhận thua, cuối cùng thậm chí nghĩ cách chuyển mẹ về để cứu binh.

Hứa Niệm nói không sai, ở trước mặt cô cậu vĩnh viễn quá ngây thơ.

Mắt thấy Hứa Niệm muốn vào phòng, cậu nhịn không được đưa tay đáp lên vai cô, thoáng dùng lực ngăn cô lại, lại khẩn trương đến lòng bàn tay đều đổ mồ hôi: “Xin lỗi, em lại để chị thất vọng. Cho tới nay mục tiêu cố gắng của em chính là chị, nhưng cuối cùng phát hiện mình rốt cuộc có tiến bộ, bên cạnh chị cũng không có vị trí của em…”

Hứa Niệm muốn xoay người sang chỗ khác, Lục Chu lại giữ cô lại: “Chị cứ như vậy hãy nghe em nói xong, những lời này qua hôm nay em chỉ sợ cũng sẽ không nói nữa.”

“Hứa Niệm, em sẽ không buông tay, chị vẫn không tiếp nhận anh ấy có nghĩa là em còn có cơ hội. Tự nhận trái tim em dành cho chị không ít hơn anh ấy chút nào, em sẽ khiến chính mình trở nên càng tốt hơn, cho đến khi xứng đôi với chị.”

Cậu nói xong thì xoay người rời đi, cũng không để Hứa Niệm có cơ hội đáp lại bất cứ điều gì. Cô nhìn bóng dáng cậu chậm rãi đi xa, nhịn không được khẽ thở dài một cái.

***

Sau đó Hứa Niệm bắt đầu vì chuyện đi châu Phi mà chuẩn bị, hoàn toàn không đến công ty. Sức khỏe của Nguyễn Tố Trân hiện tại khôi phục không tệ, hẳn là sẽ tự có sắp xếp riêng, cô toàn tâm bắt đầu bận rộn chuyện của mình.

Đường Trọng Kiêu còn gọi điện thoại tới, Hứa Niệm vẫn không nhận, sau đó anh cũng không gọi lại, hai người hoàn toàn không liên lạc nữa.

Cuối cùng kéo dài đến cuối tuần, Trâu Dĩnh bị cô lôi kéo cùng đi trung tâm mua sắm, cả đường đều cảm thán: “Cậu thật đúng là nói đi là đi, chỗ Đường Trọng Kiêu thì sao?”

Hứa Niệm không trả lời, kéo cô đi chọn vali hành lý.

Hai người đứng trong cửa hàng, người hướng dẫn vẫn đang nhiệt tình giới thiệu, nhưng Hứa Niệm nhìn vài cái đều không hài lòng. Trâu Dĩnh theo ở phía sau nói: “Tớ cảm thấy anh ta chắc chắn sẽ không đồng ý, huống chi quan tâm cậu như vậy, tám phần là đã sớm biết cậu muốn bỏ chạy, nhất định sẽ dùng mọi cách có thể chém đứt ngang eo, cậu vẫn là đừng qua lại giằng co thì hơn.”

Người hướng dẫn mua hàng lặng lẽ liếc mắt nhìn cô, có lẽ lo lắng cho việc làm ăn của mình bị quấy nhiễu.

Trâu Dĩnh cũng chẳng kiêng dè, tiếp tục du thuyết*: “Hơn nữa, tớ nghe Thẩm Lương Thần nói nhiều như vậy, cảm thấy một người đàn ông có thể làm được những việc này cũng rất không dễ dàng. Tuy rằng cách biểu đạt của người này có chút vấn đề, nhưng tóm lại là thật lòng.”

(*: Thời xưa gọi chính khách đi thuyết khách là du thuyết, đi đến các nước, dựa vào tài ăn nói của mình thuyết phục vua các nước áp dụng chủ trương của mình)

Người này chắc chắn cũng bị Thẩm Lương Thần mua chuộc, Hứa Niệm vừa định nói chuyện, di động trong túi đã vang lên, là số điện thoại bàn, tưởng là thương nhân hợp tác trước đây gọi điện thoại tới, cô nhận máy.

Lại không nghĩ rằng là Đường Trọng Kiêu.

Người đàn ông kia mỗi lần gọi điện thoại đều không lịch sự, mở miệng liền đi thẳng vào vấn đề: “Anh nhớ em, đến gặp anh đi.”

Hứa Niệm mắt nhìn ảnh phản chiếu của mình trên nền kính, hít vào một hơi: “Em không có thời gian.”

“Anh là bệnh nhân.” Hiện tại anh lấy cớ này đúng là càng ngày càng thuần thục.

Hứa Niệm nhịn không được mắt trợn trắng: “Vậy hẳn là nên tìm bác sĩ, tìm em làm gì?”

“Không phải em thì không được, hơn nữa bệnh của anh chỉ có em có thể trị.”

Cô hoàn toàn bị người này không biết xấu hổ đánh bại, vẫn là thiện ý khuyên: “Anh nghỉ ngơi cho tốt.”

“Em ở đâu? Anh đi gặp em.” Thấy cô không thỏa hiệp, anh đành phải nói như vậy.

Cô sao có thể để anh tới đây, đỡ trán liên tục thở dài: “Đường Trọng Kiêu, chúng ta ngày đó nói xong…”

“Nói xong cái gì? Nhưng anh cũng chưa đồng ý điều gì, chỉ là nghe em nói mà thôi.”

Hứa Niệm hoàn toàn hết cách, trực tiếp cúp điện thoại, khi Trâu Dĩnh thấy cô trở về sắc mặt không tốt lắm, đưa túi đã chọn cho người hướng dẫn mua hàng, lúc này mới đưa tay tới ôm vai cô: “Không có việc gì chứ?”

Cô lắc lắc đầu, trong lòng cực kì bất đắc dĩ. Ngày đó bản thân cùng anh phóng túng như vậy, nay xem ra ngược lại khiến anh càng không muốn buông tay, xem ra cô đã làm sai rồi.

Trâu Dĩnh cũng không biết những chuyện râu ria này, chỉ chỉ một chiếc vali có tay kéo bên cạnh: “Cái này thế nào, rất thực dụng.”

“Thôi.” Hứa Niệm chút tâm tình cũng không có, kéo cô ra khỏi cửa hàng, “Đi ăn chút gì trước đã.”

Mới đi được vài bước di động lại vang lên, cô tưởng lại là Đường Trọng Kiêu, khi tiếp máy ngữ khí liền không tốt lắm: “Anh còn như vậy em sẽ tức giận!”

Kết quả bên kia ấp úng một hồi, lúc này mới thăm dò lên tiếng: “Là cô Hứa Niệm phải không?”

Hứa Niệm sửng sốt, cầm di động ra vừa nhìn quả thật khác với dãy số vừa rồi, vì thế liên tục giải thích: “Thật ngại quá.”

T

hái độ của đối phương đặc biệt ôn hòa, cũng cười cười nói “Không sao”, khi mở miệng nói tiếp ý tứ có chút khó mà mở miệng: “Lúc trước cô có nộp đơn xin tình nguyện ở châu Phi, có thể tạm thời bị hủy bỏ…”

Trâu Dĩnh đang đi về phía trước, bỗng nhiên thấy Hứa Niệm bước chân ngừng lại, vẻ mặt cực kì ngưng trọng, vừa nhìn là biết đã xảy ra chuyện gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.