Hứa Niệm nghe giọng điệu của cô ta lúc
nói chuyện với Đường Trọng Kiêu thì đoán đây chính là vị em gái “Bảo
bối” kia. Quả nhiên đối phương đặt khay lên trên bàn, ngữ khí nói chuyện càng thể hiện sự kiêu căng: “Anh che giấu bảo bối cẩn thận như vậy,
không phải là Hứa tiểu thư không dám gặp người khác đấy chứ?”
Cô ta thản nhiên nhìn Hứa Niệm, chủ động vươn tay ra: “Chào cô, Đường Mạc Ninh.”
“Chào cô.” Hứa Niệm vừa mới vươn tay ra một nửa đã bị Đường Trọng Kiêu bắt được kéo trở lại.
Ánh mắt anh nghiêm túc, từng chữ từng chữ nói với cô: “Ăn cơm thôi.” Nói xong liền cường thế đặt chiếc đũa vào
trong tay cô, cũng không cho cô cơ hội nói quá nhiều với Đường Mạc Ninh.
Đường Mạc Ninh không được để ý tới cũng
không tức giận, ngược lại kéo ghế dựa bên cạnh ngồi xuống, bộ dáng chống cằm muốn cười mà không cười: “Em còn tưởng rằng anh hai chỉ thương mình em thôi chứ, đau lòng quá.”
Đường Trọng Kiêu không nhìn cô, chỉ là âm điệu hơi trầm xuống: “Mẹ và cô ấy còn đang chờ em đấy.”
“Gấp cái gì, em còn muốn trò chuyện cùng
Hứa tiểu thư mà.” Đường Mạc Ninh một chút cũng không sợ vị anh trai này, như cảm thấy vô cùng hứng thú với Hứa Niệm, “Chị và anh trai tôi, bây
giờ là người yêu?”
“Chúng tôi…”
Hứa Niệm muốn nói lại bị ngắt lời. Đường
Trọng Kiêu buông đũa, sắc mặt chuyển sang u ám: “Ninh Ninh, bọn anh đang ăn cơm, em như vậy rất không lịch sự.”
Ngoài miệng anh nói bình thản, nhưng đôi mắt đã sớm chứa đầy gió bão, ngay cả Hứa Niệm cũng nhìn ra người này mất hứng.
Đường Mạc Ninh lúc này mới thè lưỡi,
giọng điệu không tình nguyện: “Chỉ là tùy tiện tâm sự với cô ấy thôi mà. Anh hai, anh quá khẩn trương.”
Cô nói xong đứng lên, sửa sang lại quần
áo trên người, hơi cúi người chớp mắt với Hứa Niệm: “Hứa tiểu thư nếu
nhàm chán, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi đi chơi, tôi rất thích chị đấy.”
Mỗi người Đường gia luôn khiến Hứa Niệm
sinh ra cảm giác áp bách khó hiểu, thật giống như đằng sau bộ mặt mỉm
cười của họ, cất giấu những thứ khiến người ta không rét mà run. Cô
khách khí mỉm cười đáp lại, chỉ nói một chữ: “Được.”
Đường Mạc Ninh lúc này mới quay người rời đi. Hứa Niệm nhìn chằm chằm bóng lưng cô ta đến thất thần, cho đến khi
bị người đàn ông bên cạnh nhẹ nhàng nhéo nhéo mũi.
“Ninh Ninh từ nhỏ đã bị người trong nhà
chiều hư, tính tình kì quái, đừng quá gần gũi với nó.” Đường Trọng Kiêu
gắp thức ăn bỏ vào trong bát cô, không quên nhắc nhở cô.
Hứa Niệm ấn tượng cũng rất quái dị với vị tiểu thư đó, cũng không muốn liên quan quá nhiều đến người nhà này, cho nên ngoan ngoãn gật đầu: “Tôi biết.”
Trên mặt Đường Trọng Kiêu lộ ra ý cười
hài lòng, dùng chiếc đũa chấm chấm vào cái đĩa ở trước mặt cô: “Ớt xanh, rau thơm đều lấy ra rồi, mau ăn đi.”
Trước đây thực ra cũng chỉ là cố ý làm
khó dễ anh, không nghĩ tới người này đều nhớ rõ những chi tiết nhỏ như
thế. Cô nhất thời không có lời nào để nói, cúi đầu bắt đầu ăn.
***
Buổi tối trong nhà an tĩnh dị thường, cẩn thận nghe chỉ có thể nghe thấy tiếng hoa tuyết rơi lả tả xuống đất ngoài cửa sổ. Hứa Niệm ghé vào ban
công nhìn bên ngoài, thở dài, xem tình hình này, có lẽ ngay cả ngày mai
cũng không đi được.
Muốn goi điện thoại cho Trâu Dĩnh và Lục Chu, nhưng vừa thấy thời gian
trong nước giờ là ban đêm, đành phải từ bỏ. Đường Trọng Kiêu vừa đẩy cửa tiến vào liếc mắt đã thấy cô khó chịu đi tới đi lui.
“Có phải rất buồn chán không?”
Hứa Niệm thực sự gật đầu, nhịn không được lại nhăn mày: “Tiểu Kỷ đâu?”
“Yên tâm, cậu ta rất tốt.” Đường Trọng Kiêu nói xong đặt lò hương lên bàn, cả phòng lại tràn đầy hương vị thấm vào ruột gan.
Cô lại gần xem xét: “Đây là cái gì?”
“Hương an thần, sợ em đổi chỗ ngủ không ngon.” Anh mỉm cười nhìn cô, lại duỗi tay đến, “Đưa em ra ngoài đi dạo một chút nhé?”
Hứa Niệm ở trong phòng đã nhanh chóng mốc meo, nghe lời này tự nhiên cảm thấy rất tốt, vô cùng cao hứng đưa tay
qua, sau đó mới ý thức tới động tác này lại tự nhiên như thế. May mắn
Đường Trọng Kiêu cũng không để ý giễu cợt cô, còn cầm lấy khăn quàng cổ
trên giường quàng cẩn thận cho cô: “Buổi tối gió lớn.”
Hứa Niệm bị anh che kín, dường như chỉ lộ ra đôi mắt, phía ngoài tuyết đọng đã rơi xuống một tầng rất dày, khi
giẫm chân lên tuyết bị vùi xuống, cô vội vàng nắm chặt tay anh để tránh
ngã sấp xuống.
Bị cô nắm chặt cánh tay, ý cười trong đáy mắt anh không khỏi đậm thêm một ít, còn ngây thơ cố ý đùa cô, đi thật
nhanh, cô theo không kịp cũng chỉ có thể hô to gọi nhỏ: “Đường Trọng
Kiêu!”
“Ai bảo chân em ngắn.”
Người nọ nói, đưa lưng về phía cô, trên
mặt tất cả đều là ý cười. Hứa Niệm ở phía sau lại tức giận đến mức không ngừng cắn răng: “Trở về thế nào cũng phải lấy thước đo xem rốt cuộc anh dài bao nhiêu!”
Đường Trọng Kiêu bỗng nhiên quay đầu nhìn cô, lông mày đen như mực hơi giơ lên: “Anh dài bao nhiêu chẳng lẽ em không biết?”
Hứa Niệm chờ anh xoay người sang chỗ khác mới phản ứng được rốt cuộc người này nói cái gì, khuôn mặt hoàn toàn đỏ bừng lên, miệng trầm thấp mắng câu “Lưu manh”, nhưng vẫn phải giẫm lên
dấu chân của anh từng bước đuổi kịp.
Đường không dễ đi, vài lần cô suýt nữa
trượt chân, cuối cùng kéo góc áo của anh cả người dường như đều nằm ở
trên lưng anh: “Tôi hối hận rồi Đường Trọng Kiêu, chúng ta trở về đi.”
Một mảnh trời đông tuyết phủ, người đàn
ông mặc áo bành tô đen trên lưng treo cô gái như gấu koala, tình cảnh
buồn cười nói không nên lời, nhưng đôi mắt anh bắt đầu híp lại, cánh tay sau người, dứt khoát trực tiếp cõng cô lên.
Hai má Hứa Niệm giấu trong khăn quàng cổ
càng đỏ lên, chỉ nghe thấy giọng đàn ông trầm thấp sâu kín truyền tới:
“Như vậy dù có ngã sấp xuống cũng còn có anh ở bên dưới.”
Trước kia cũng có người đàn ông nói với cô những lời như vậy…
Hứa Niệm vòng lấy cổ Đường Trọng Kiêu, hai má dán lên áo bành tô đắt tiền của anh, thật lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Cám ơn.”
***
Đường Trọng Kiêu đưa Hứa Niệm đến một cái hồ ở Bắc Uyển, mặt hồ đã sớm
thành một tầng băng, khi cô giẫm lên còn thật cẩn thận kéo tay Đường
Trọng Kiêu không buông.
Anh cười an ủi cô: “Không sao đâu, sẽ không đột ngột nứt ra.”
Hứa Niệm vẫn túm lấy anh không buông: “Không, nếu té xuống, cũng muốn cùng anh.”
Có lẽ chỉ là một câu giận dỗi của cô gái, nhưng Đường Trọng Kiêu nghe vào trong tai lại có cảm giác tê dại khác,
anh bỗng nhiên không nói một tiếng liền nâng mặt cô hôn lên.
Vốn nửa khuôn mặt Hứa Niệm giấu trong
khăn quàng cổ, lúc này bị gió lạnh thổi theo bản năng run run, nhưng dần dần bị anh trêu ghẹo đến mức cả người đều nóng lên. Anh giống như hoàn
toàn không muốn dừng lại, càng hôn càng sâu.
Cho đến khi…
“Ai nha.” Một giọng trẻ con non nớt bỗng nhiên phá vỡ sự kiều diễm này.
Hứa Niệm bình tĩnh liếc qua, thì ra là
cậu bé Cầu Cầu buổi sáng mới gặp. Tiểu gia hỏa mặc trên người áo lông
màu đen, cơ thể nhỏ bé trong lúc nhất thời bị quấn lấy rất giống bình
gas.
Cậu che mắt, lại vụng trộm từ trong khe hở nhìn hai người: “Xấu hổ, hôn môi cũng không biết trở về phòng.”
Hứa Niệm càng thêm ngượng ngùng, ai sẽ
nghĩ đến ngày lạnh như vậy, hơn nữa cũng đã trễ thế này, tiểu gia hỏa
lại có thể xuất hiện ở đây?
Đường Trọng Kiêu dường như cũng bất ngờ,
mày hơi nhíu lại, đi qua nửa quỳ xuống trước mặt cậu bé: “Sao lại đi một mình? Bà Dung đâu?”
“Bà Dung đang xem TV, con xem cũng không
hiểu, nghe thấy hai người nói chuyện con liền theo đến .” Cậu nhỏ kiêu
ngạo mà giơ chiếc cằm bé nhỏ lên, “Con lợi hại không, hai người cũng
không phát hiện được.”
Nụ cười kia không thiện ý chút nào, Hứa
Niệm khó lắm mới có được một người thích ở nơi nhà cao cửa cửa rộng này, đi qua sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu: “Nhưng cháu đi ra như vậy, sẽ khiến
bà lo lắng .”
Cầu Cầu quệt mồm: “Hai người cũng đang ở bên ngoài nha, bà sẽ không lo lắng.”
“…” Hứa Niệm không nghĩ mấy đứa nhóc bây giờ lại có thể tinh ranh đến vậy, nhất thời nghẹn lời.
Đường Trọng Kiêu cầm di động chuẩn bị bấm số điện thoại, có lẽ là muốn gọi cho cô Dung đến đây nhận người, nhưng
Cầu Cầu đã bước nhanh chạy đến trước mặt Hứa Niệm ôm lấy đùi cô: “Cô,
cháu chơi với cô, cháu đáng yêu hơn cậu.”
Hứa Niệm nhịn không được lại bị cậu bé chọc cười: “Đã trễ thế này, cháu không mệt sao?”
Cầu Cầu dứt khoát lắc đầu.
Cúi người ôm cậu bé dậy, cơ thể mềm mềm,
còn mang theo một mùi hương của sữa, tim Hứa Niệm lập tức mềm mại hơn
phân nửa: “Nhưng bên ngoài rất lạnh đấy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cầu Cầu
sẽ bị đông lạnh đến mức hồng lên.”
“Không sao, cháu cũng không phải là con gái.” Cầu Cầu ôm bả vai cô, ánh mắt tức thì híp lại thành hình bán nguyệt.
Hứa Niệm nhìn khuôn mặt đó, đột nhiên cảm giác giống như đã từng quen biết…
Đường Trọng Kiêu đã đi tới đón lấy cậu bé, đăm chiêu nhìn cô một cái, nói: “Chúng ta đưa nó về, nếu không cô Dung lại nóng nảy.”
Hứa Niệm từ trong suy nghĩ mông lung, gật gật đầu, ánh mắt lại trở lại trên người đứa bé kia có chút hoảng hốt.
Cầu Cầu mất hứng bĩu môi, quay đầu “Hừ” một tiếng: “Cậu có bạn gái liền không thương con, con muốn trở về nói cho bà!”
Đáy mắt Đường Trọng Kiêu cũng hiện lên một tia ấm áp, xoa xoa tóc mai của tiểu gia hỏa lại không nói gì.
***
Lúc trở về sắc trời càng tối, không khí náo nhiệt hơn rất nhiều so với
lúc đến. Tiểu gia hỏa thật là một cậu bé dễ thân, dọc đường không dừng
lại được máy hát: “Cô, không phải cô nói cô không phải là bạn gái của
cậu sao? Không phải bạn gái cũng có thể hôn sao?”
Trên mặt Hứa Niệm có chút quẫn bách, chăm chú nhìn sắc mặt Đường Trọng Kiêu. Người nọ như đang thất thần, hoàn
toàn không nghe thấy hai người đang nói gì, cô đành phải ho một tiếng:
“Cháu nhìn lầm rồi, vừa rồi là cô cho cậu xem hàm răng.”
Cầu Cầu nhất thời đầy mặt ghét bỏ: “Cô à, loại lời này lừa gạt trẻ con còn may ra.”
“…” Hứa Niệm nghĩ thầm cháu không phải là trẻ con sao?
Lưng tiểu gia hỏa ưỡn thẳng tắp, đưa tay vỗ vỗ ngực: “Cháu đã là đứa trẻ lớn, mẹ cũng chưa từng gạt cháu.”
Hứa Niệm lúc này mới nghĩ đến còn chưa
gặp mẹ của tiểu gia hỏa. Đường gia tổng cộng có ba người con, trước kia
chú Hoa từng nói chỉ có anh cả Đường Khải Sâm đã kết hôn, có lẽ Cầu Cầu
là con của anh ta?
Nhưng dù sao cô cũng không nghĩ tới, đến
khi vào đại sảnh, Cầu Cầu lại nhào vào lòng Đường Mạc Ninh, miệng từng
tiếng “Mẹ mẹ” vô cùng vang dội.
Đường Mạc Ninh không phải còn chưa kết
hôn sao? Hơn nữa năm nay hình như cũng mới 25 tuổi, lại có con lớn như
vậy? Hứa Niệm nhất thời có chút ngẩn ra, lại phát hiện ánh mắt đối
phương nhìn qua vô cùng kỳ quái, như có chút… Hận?
Hai người đều đứng trên hành lang, ngọn
đèn cũng không rõ ràng, cho nên Hứa Niệm nhất thời không thể xác định
mình có nhìn lầm hay không. Chỉ nghe Đường Mạc Ninh dịu dàng nói với
con: “Cậu đang có khách, về sau không được tùy tiện đi tìm cậu nữa, biết không?”
Cầu Cầu bị mẹ giáo huấn, ngũ quan ủy
khuất nhăn cùng một chỗ, nhỏ giọng kháng nghị: “Nhưng cô Hứa rất thích
con mà, cô ấy cũng không tức giận.”
Hứa Niệm cũng muốn giúp đứa nhỏ nói vài
câu, nhưng sau đó Đường Mạc Ninh đã cúi người ôm lấy đứa nhỏ trở về, lời nói truyền đến không sót một chữ: “Mẹ đã dạy con, không được tìm người
lạ nói chuyện, nhỡ ngày nào đó bị bán đi cũng không biết.”
Bóng dáng một lớn một nhỏ kia dần dần đi xa, Hứa Niệm lại cảm giác cả người rét run.
Đường Trọng Kiêu thò tay kéo cô vào trong lòng, anh không thích đeo găng tay, trời lạnh như vậy cũng không ngoại
lệ, lòng bàn tay trượt lên vuốt ve cổ cô, nói: “Ngày mai sẽ về biệt thự ở ngoại ô, chuyện em không thích làm thì không làm, nơi không thích cũng
có thể không cần ở lại.”
Hứa Niệm nghiêng mặt nhìn anh, trên mặt
anh vẫn lành lạnh không có quá nhiều biểu cảm, nhưng đôi mắt sáng sủa mà thâm trầm: “Người em không thích, anh sẽ ngăn cản không để em gặp
phải.”
Tác giả có lời muốn nói: Đường tiên sinh cho rằng có thể giấu giếm, đáng tiếc… Trên đời nào có tường ngăn gió