Buổi tối hôm sau, Đường Trọng Kiêu gọi
điện thoại tới, lúc đó Hứa Niệm đang tắm, đến khi đi ra mới thấy có
thông báo cuộc gọi nhỡ, sau khi xác định là anh, có chút do dự có nên
gọi lại hay không? Ngộ nhỡ quấy rầy đến chuyện tốt của người khác thì
không ổn lắm.
Cô nhìn chằm chằm một lúc, dứt khoát vờ như không biết.
Ai ngờ mới sấy tóc được một nửa thì di
động lại vang lên, Hứa Niệm đành phải đứng lên nhận máy. Đường Trọng
Kiêu bên kia rất yên lặng, chỉ là âm thanh xung quanh không thể nào phân biệt được rốt cuộc đang anh ở nơi nào, trái lại giọng anh nghe rất bình thường: “Em đang làm gì vậy?”
Sự thân mật giữa tình nhân thế này khiến Hứa Niệm có chút kháng cự, cô tạm dừng rồi mới nói: “Tôi vừa tắm xong.”
Đầu bên kia anh cũng yên tĩnh kì lạ trong chốc lát, sau đó nói tiếp: “Có thể tối nay tôi sẽ về.”
Hứa Niệm đầu tiên là sửng sốt, anh ta là
đang báo hành tung cho cô sao? Nhưng trong chớp mắt bị sự bất ngờ này
kích thích, cô chưa kịp suy nghĩ đã buột miệng trả lời: “Không cần đâu,
anh bận công việc, ở lại mười ngày nửa tháng cũng không sao.”
Đường Trọng Kiêu bên kia hoàn toàn im lặng, chỉ còn thoáng tiếng hô hấp nặng nề truyền tới.
Hứa Niệm ý thức được bản thân có chút quá mức nịnh bợ, lại vội vàng nói: “Ý tôi là chính sự quan trọng hơn, dù
sao thì tôi cũng ở nhà chờ anh.”
Cô thuận miệng nói một câu, nhưng không
biết thế nào lại khiến Đường Trọng Kiêu bắt đầu cao hứng. Anh ở bên kia
truyền đến tiếng cười nhẹ vui vẻ, giọng nam từ tính vào ban đêm bên kia
đường truyền lại có cảm giác thật ấm áp: “Ăn cơm có ngon miệng không?”
Hứa Niệm cắn cắn môi, nho nhỏ “Ừ” một
tiếng, kỳ thực trong nhà chỉ có một mình cô, đều là ăn mì ăn liền và đồ
hộp, nhưng nhiều năm như vậy, dường như đã không còn ai nói những lời
này với cô.
Anh dường như cũng vô cùng vừa lòng với
dáng vẻ thuận theo này của cô, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng hơn:
“Trở về tôi sẽ kiểm tra, nếu gầy tôi nhất định sẽ xử lý em.”
“…”
“Không thoải mái ở đâu thì tìm thím
Phúc.” Đêm nay dường như anh vô cùng nhẫn nại, tính khí cũng tốt hơn
bình thường rất nhiều. Hứa Niệm trong lòng âm thầm cảm thán, bên kia
phải là dạng yêu tinh gì chứ? Khiến Đường Trọng Kiêu hỉ nộ vô thường
cũng biến thành con cừu non.
Cô đang thất thần, đối với dặn dò của anh cũng chỉ “Ừ ừ à à” ứng phó.
Anh bỗng nhiên nói: “Em nhớ tôi không?”
Hứa Niệm không chuẩn bị trước, một tiếng “Ừ” đã tự động nói ra, sau đó đành phải cúi đầu mắng một câu: “Ấu trĩ.”
Đường Trọng Kiêu cũng không so đo, dường
như rất vừa lòng với trò chơi nhàm chán kiểu này, sau đó thong thả nói
với cô: “Tôi nhớ em, rất nhớ.”
Hứa Niệm lăng lăng nhìn bản thân trong
gương, bên tai toàn là những lời này qua lại va chạm vào màng tai, đến
khi phục hồi tinh thần lại thì người nọ đã cúp điện thoại trước rồi, cô
ngỡ như đó là chính mình sinh ra ảo giác.
Sau khi nằm trên giường lại khó có thể đi vào giấc ngủ, rõ ràng sắp tới đầu thu, ban đêm trời cũng bắt đầu lạnh,
nhưng cô vẫn như trước trằn trọc không yên, giống như đáy lòng có lửa
thiêu khiến cho toàn thân đều nóng. Hứa Niệm đứng dậy chỉnh điều hòa
nhiệu độ xuống thấp một chút, lúc này mới nhắm mắt lại bắt buộc bản thân đi vào giấc ngủ.
Hết lần này đến lần khác Đường Trọng Kiêu đều không buông tha cô, trong mộng tất cả đều là bóng dáng của anh.
***
Vẫn là chuyện mùa đông năm ấy, cô đến
dưới lầu công ty Lục Sơn chờ anh tan tầm. Bọn họ ở phương bắc, ngày
tuyết rơi rất lạnh, cô mang khăn quàng cổ rất dày, một nửa khuôn mặt đều bị chôn bên trong.
Lục Sơn hẳn là có việc phải nán lại, đến
giờ cũng vẫn chưa ra, cô bước chân đi dạo, ở tại chỗ không ngừng hà hơi
sưởi ấm. Đối diện cô không biết từ lúc nào đã có người đứng ở trên bậc
thềm, mặc áo bành tô lông cừu thuần màu đen, màu da trắng có chút như
người bệnh, nhưng ngũ quan vô cùng thâm thúy, là loại dáng vẻ làm cho
người ta liếc mắt một cái liền khắc sâu ấn tượng.
Anh ta cau mày, như gặp phải chuyện phiền lòng, đăm chiêu nhìn ra phố.
Hứa Niệm nhanh chóng thu hồi tầm mắt, dù
sao thì nhìn chằm chằm người khác cũng không lịch sự, sau đó di động
trong túi vang lên, là Lục Sơn gọi tới, thì ra anh có việc đi ra ngoài,
lúc này căn bản không ở công ty.
Hứa Niệm có chút thất vọng, ngày lạnh như vậy, cô cố ý từ trường học trốn ra đến gặp anh.
Lục Sơn ở trong điện thoại dỗ cô, dù sao
anh vẫn có cách khiến cô cười, Hứa Niệm cuối cùng cũng không cáu kỉnh:
“Lục Sơn, anh liền dám chắc em nhất định sẽ tha thứ cho anh.”
Cô cúp điện thoại, sau đó có xe chạy tới, chậm rãi dừng lại ở phía sau cô. Tiếp đó soái ca mặc áo bành tô màu đen bước lên xe, bỗng nhiên lại hạ cửa sổ xe xuống nói chuyện với cô: “Cô
biết Lục Sơn?”
Hứa Niệm hoảng sợ, quay đầu lại liền chạm phải đáy mắt thâm trầm của anh ta. Cô còn có tâm đề phòng, cẩn thận
theo dõi đánh giá anh. Người đàn ông kia không khỏi nở nụ cười: “Tôi là
ông chủ của Lục Sơn.”
Hứa Niệm lúc này mới gật đầu chào hỏi anh ta, Lục Sơn từng nói ông chủ rất chiếu cố anh.
Khi đó cô cũng đơn thuần, cái gì cũng
chưa nghĩ nhiều, Đường Trọng Kiêu là một người lòng dạ thâm sâu, nói
xong tiện đường đưa cô đi, trên đường lại hỏi cô rất nhiều chuyện: “Luật sư Lục bình thường ít nói, tôi còn không biết anh ta đã có bạn gái đáng yêu như vậy.”
Lời anh ta nói vô cùng khách sáo, nhưng
trong mắt chút ý cười cũng không có. Hứa Niệm cảm thấy không khí là lạ,
vẫn lễ độ trả lời: “Tôi còn đang đi học, ít có thời gian gặp mặt, sẽ
không ảnh hưởng đến công việc của anh ấy.”
Đường Trọng Kiêu rõ ràng rất sửng sốt,
nhìn dáng vẻ đó của cô, buồn cười: “Công ty chúng tôi còn chưa nghiêm
khắc đến mức hạn chế nhân viên yêu đương.”
Hứa Niệm nhẹ nhàng thở ra, nhìn anh luôn
luôn lạnh như băng, cô còn tưởng rằng là anh không thích nhân viên nói
chuyện yêu đương.
Trở về trường học phải đi qua một đoạn
đường rất dài, tuyết rơi, lái xe chạy rất chậm, cô bị hơi ấm trong xe
khiến cho buồn ngủ, cuối cùng thật sự liền như vậy mà ngủ, đến khi tỉnh
lại mới phát hiện trên suốt đoạn đường bản thân đều gối lên vai người
đàn ông kia.
Cô cực kỳ xấu hổ, xin lỗi không ngớt lời: “Thật ngại quá.” Vì để thuận lợi hẹn gặp với Lục Sơn, tối hôm qua cô
thức đêm làm cho xong bài tập cuối tuần, không nghĩ tới ở trên xe liền
khốn đốn thành như vậy.
Đường Trọng Kiêu thoạt nhìn không thân
thiện, nhưng lúc này lại không nói gì, chỉ như có chút đăm chiêu nhìn
nơi cô gối lên, khóe miệng dần dần lộ ra một chút ý cười: “Không sao
đâu, trở về ký túc xá ngủ ngon đi, cẩn thận bị cảm.”
Khi đó ấn tượng của Hứa Niệm về anh kỳ
thực rất tốt, thế cho nên sau này chẳng hiểu ra sao bị bắt cóc, lúc mảnh vải trên mắt bị vạch ra, liếc mắt một cái lại nhìn thấy khuôn mặt này,
cô quả thực cả kinh nói không nên lời.
Khi đó cô liền hiểu, khuôn mặt này cho dù là lúc đang cười, cũng không nhất định là thật sự.
***
Ngày không có Đường Trọng Kiêu dường như
trôi qua rất nhanh, nhưng người nọ lúc nào cũng luôn khiến cho người
khác cảm nhận được sự tồn tại của anh ta. Sáng sớm cô muốn ngủ nướng
cũng không được, luôn sẽ bị anh điện thoại đánh thức, nhưng chẳng bao
giờ nói gì, giống như chỉ đơn giản gọi cô thức dậy mà thôi.
Hứa Niệm tóc rối bù ngồi trong phòng ăn,
hâm nóng sữa, khi nghĩ đến câu kia của anh “Trở về sẽ nhất định xử lý”,
lại mở tủ lạnh lấy trứng gà chiên lên.
Trâu Dĩnh phải về quê, bọn Tiểu Kỷ ầm ĩ
đòi đi tiễn, buổi tối vài người liền hẹn đi KTV. Từ lúc bắt đầu xuất
hiện Hứa Niệm vẫn luôn phờ phạc ỉu xìu, Trâu Dĩnh nhịn không được trêu
ghẹo: “Buổi tối không ngủ ngon à? Có phải bị giày vò quá không?”
Hứa Niệm nhớ tới ngày đó ở văn phòng bị cô chạm mặt, trên mặt có chút bối rối, nhìn vài người nói nói cười cười trước mặt, hạ giọng nói:
“Đừng nói bậy, mấy ngày nay anh ta không ở nhà.”
Trâu Dĩnh hiểu ý, gật đầu ra kết luận: “Cho nên đây là bất mãn.”
Hứa Niệm nóng nảy, đưa tay nhéo cô: “Cậu đừng nói bậy. Bọn tớ căn bản không có… “
Trâu Dĩnh bị cô ầm ĩ chịu không nổi, kiềm trụ tay cô cầu xin tha thứ, lại bị lời cô thốt ra làm cho cả kinh trừng mắt to: “Đường Trọng Kiêu không phải là không được chứ?”
Hứa Niệm bỗng chốc cười ra tiếng, nếu anh ta nghe nói như thế còn không tức chết? Cười đủ rồi mới nhỏ giọng nói:
“Không chừng thật đúng là vậy.”
Trâu Dĩnh cười càng thêm ái muội: “Nhưng
ngày đó nhìn hai người đi ra từ phòng ngủ, quần áo không chỉnh tề, dáng
vẻ người nào đó rõ ràng là một bộ vừa ăn no.”
Hứa Niệm mặt càng đỏ hơn, một lúc lâu cũng không mở miệng được, cuối cùng vụng về nói: “Lúc đó là nghỉ ngơi.”
Trâu Dĩnh thực bị cô chọc cười: “Tớ đã hiểu, dù sao ăn cũng có rất nhiều cách.”
Hứa Niệm nghe được từ “ăn” kia thì cả
người không được tự nhiên, ngày đó không có biện pháp bị Đường Trọng
Kiêu quấy rầy, cuối cùng phải cắn răng nhịn. Nhưng trời biết lần đầu
tiên cô thấy cái thứ kia của đàn ông, đầu tiên là bị hù dọa, tiếp lại bị nó thẳng đứng chọc vào, trong bụng một trận long trời lở đất.
Đường Trọng Kiêu lúc này liền trầm mặt, như muốn ăn thịt người, Hứa Niệm cuối cùng đánh phải đồng ý lấy tay giúp anh.
Nhưng cho dù là như vậy cô cũng là lần đầu tiên, hiện tại nhớ tới đều ngượng chín mặt, cuối cùng phải đi toilet rửa sạch thật lâu mà vẫn còn
cảm thấy hương vị của anh trên tay.
Trâu Dĩnh nương theo ánh sáng hành lang
cũng có thể nhìn thấy cô liên tục đỏ mặt, thật sự nhịn không được, tò mò tiếp tục hỏi: “Rốt cuộc hai người đã làm gì mà khiến cậu thành như
vậy?”
Hứa Niệm cắn răng không chịu nói, bỗng
nhiên nhớ tới lời ám chỉ ngày đó của cô ấy, nói sang chuyện khác: “Ngày
đó cậu nói vậy rốt cuộc là có ý gì?”
Đường Trọng Kiêu không ở đây, Trâu Dĩnh
vẫn như trước chết sống không chịu nói, chỉ lần nữa cường điệu: “Tóm lại cậu thế nào cũng không thể thật tình với ai, mọi việc đều theo tâm
nhãn, đừng để bị người ta lợi dụng.”
Điều này trong lòng Hứa Niệm cũng biết, thấy thần sắc Trâu Dĩnh không tốt liền không đề cập tới đề tài này nữa.
***
Trong ghế lô đều là người trẻ tuổi, cực kì ồn ào, Hứa Niệm ngồi được một lúc đã bị bọn họ trút không ít rượu.
Đến khi tan cuộc liền không còn chút tỉnh táo, Hứa Niệm muốn gọi điện thoại gọi lái xe, có người đứng ra nói muốn đưa cô về. Hứa Niệm nhận ra, đây là người mẫu mới của công ty, hình như tên là Lí Ngọc.
Cô dựa vào ngọn đèn nhìn anh ta, bỗng nhiên sinh ra vài phần hoảng hốt.
Người này ôn hòa lịch sự, thoạt nhìn rất
tuấn tú, nhưng loáng thoáng có vài phần bóng dáng Lục Sơn, khi nói
chuyện với cô còn có thể mặt đỏ, cũng không biết có phải do uống rượu
hay không.
Hứa Niệm phục hồi tinh thần, ném chìa khóa xe cho anh ta: “Vất vả cho cậu.”
Lí Ngọc ít nói, trên đường im lặng lái
xe, thỉnh thoảng từ kính chiếu hậu liếc nhìn cô một cái, từ đầu đến cuối không dám chủ động bắt chuyện với cô. Xe vững vàng chuyển động trên
đường, Hứa Niệm không nhịn được, cuối cùng mở miệng hỏi: “Cậu bao nhiêu
tuổi rồi?”
“25.”
Hứa Niệm nghe xong, lại nhịn không được buồn bã, bằng tuổi Lục Sơn khi đó.
Đều nói người uống say thì cái gì cũng
không suy nghĩ, nhất là chuyện phiền lòng cuối cùng đều sẽ bị quên sạch, nhưng Hứa Niệm giờ phút này lại luôn nhớ lại quá khứ kia, mỗi một sự
kiện, cẩn thận đến mức ngay cả những chi tiết nhỏ nhất cũng có thể nhớ
đến.
Lí Ngọc thấy cô liên tục cau mày, dừng một chút vẫn là hỏi: “Có cần mua thuốc cho cô không?”
Hứa Niệm lắc đầu, nhắm mắt lại không nói nữa.
Rốt cục đến cửa nhà Lục gia, Lí Ngọc nói
muốn đưa cô đi vào, Hứa Niệm cự tuyệt. Trễ như vậy để người khác phái
đưa về tóm lại không tốt lắm. Lúc này đầu óc cô đã thanh tỉnh vài phần,
ngoại trừ lúc đi đường có chút bất ổn ra thì hầu như không thành vấn đề, Lí Ngọc liền không kiên trì: “Vậy cô cẩn thận.”
Hứa Niệm nói lời từ biệt với anh ta, ai
biết vừa mới đi vài bước liền có đèn xe sáng lên, ánh sáng chói mắt
thẳng tắp chiếu tới, hoàn toàn bao vây trên người cô.
Cô lúc này mới chú ý tới có xe đứng ở
cách đó không xa, thân xe màu đen yên tĩnh ẩn nấp trong bóng đêm. Ngọn
đèn quá mạnh mẽ khiến cô không thấy rõ đối phương là ai, nhưng Hứa Niệm
biết, ngồi bên trong chính là Đường Trọng Kiêu.
Quả nhiên cửa xe mở ra, người nọ im lặng
đứng đó, Hứa Niệm nắm tay, vẫn là chủ động hướng anh, cố ý bày ra chút ý cười: “Sao đột nhiên anh đã trở lại?”
Đường Trọng Kiêu cau mày, đại khái là
ngửi thấy mùi rượu gay mũi trên toàn thân cô, cuối cùng nhìn nhìn Lí
Ngọc cách đó không xa, nhưng lại hơi hơi nở nụ cười: “Hình như trở về
không đúng lúc, Hứa tổng vui đến quên cả trời đất, tôi cũng không biết
ngượng đã quấy rầy.”