Tương Tư Bất Hối

Chương 23




Mị nhận được nhạc thiếp của Triệu Lang, liền đi đến Phụng Thiên điện.

Người đi phía sau, nàng đã quen thuộc hơi thở của hắn đến nỗi, không cần đến gần nàng cũng không bao giờ nhận thức sai, nàng vừa đi khỏi nhà, hắn liền đi theo, nàng nhanh hắn nhanh, nàng chậm hắn cũng chậm.

Đột nhiên Mị đứng lại, thở dài, xoay người nhìn về phía sau.

Quả nhiên là một thân áo bào trắng, áo giáp trắng cùng với đai lưng vàng kim, đầu đội mũ quan càng khiến Diễm tăng thêm phần cao lớn. Hắn đứng đó, một tay giữ kiếm, vầng dương sáng lạn bao quanh, sự anh tuấn đó tràn ngập trong mắt Mị. Một Thiết Diễm như vậy dù có nhìn bao nhiêu lần vẫn khiến Mị kinh ngạc. Nhưng, bây giờ là cái tình huống gì vậy ?

Dù Mị luôn cho rằng bản thân mình có khả năng hiểu được Thiết Diễm, song hiện tại nàng cũng không hiểu hắn phát sinh chuyện gì mà ngay cả một câu cũng không hỏi, cứ như vậy “bất khuất” đi theo nàng ?

Nàng nhìn nam nhân trước mắt, hơi nghiêng đầu, thở nhẹ một hơi rồi cất tiếng hỏi, mặc dù biết hắn sẽ không trả lời “Chàng đi theo ta làm gì ?”

Lúc này, Thiết Diễm mới mở lời, song lại là hỏi ngược lại nàng ‘ Nàng …. là đi đến Phụng thiên điện sao ?’

“Đúng vây” Thiết Diễm đáp lại làm Mị rất cao hứng và kinh ngạc, hắn, rốt cuộc làm sao vậy? Thế này thật không phải là bản tính của hắn.

Thiết Diễm nhìn đàn tỳ bà trong tay nàng, lại nói “Đi đến chỗ Hoàng thượng ?”

“Đúng vậy” Ngoài hai chữ này ra, Mị chẳng biết nói gì hơn, nàng hai tay đang ôm đàn tỳ bà, lại đi trên đường hướng hoàng cung, không đến đó thì đi đâu chứ ?

Vốn tưởng rằng hắn còn hỏi nữa, nhưng Thiết Diễm lại trầm mặc đứng đó, Mị đợi trong chốc lát, chỉ thấy hắn im lặng đưa mắt nhìn về nơi nào đó xa xa phía sau nàng.

‘ Cái kia….ta… phải đi rồi’ Mị nhẹ giọng nói, chỉ sợ nếu quát lớn sẽ làm hắn sợ mà bỏ chạy mất, nhưng kỳ thật nàng rất muốn hét to lên một tiếng a. [Sunny: Tỷ đấu tranh tư tưởng ghê quá =]]

Thiết diễm hơi hơi xoa cằm.

Mị xoay người, thẳng hướng Phụng Thiên điện mà đi, phía sau, Thiết Diễm lại im lặng đi theo, nàng đi được vài bước, cuối cùng lại xoay người, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Diễm “Diễm, đã xảy ra chuyện gì vậy ?”

Thiết Diễm lại không nói, chỉ yên lặng đứng đó, nhưng cũng không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, thật lâu sau, khi Mị định buông tha cho hắn, chuẩn bị xoay người đi, một thanh âm nhẹ nhàng bay tới ‘ Ta đi cùng nàng’

“Ôi chao” Mị bị lời nói của hắn làm cho ngây cả người, có ai làm ơn đến nói cho nàng biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra không a?

Hai người cứ như vậy, một trước một sau đi vào Phụng Thiên điện, chỉ có điều, khi Mị tiến thẳng vào trong điện, Diễm lại đứng thẳng tắp bên ngoài cửa. [Sunny: chắc là huynh ấy làm nhiệm vụ canh gác rồi=] hahaha]

***********************

Triệu lang ở trong điện chờ Mị cũng đã lâu, vốn định hỏi nàng tình hình Tiết phủ mấy ngày nay, nhưng nha đầu này vừa vào là liền tiến thẳng tới nhuyễn tháp* [ Cái ghế này là cái ghế Triệu Lang chuẩn bị sẵn cho Mị đó] ngồi, sau đó ngẩn ngẩn ngơ ngơ, hồn bay đâu mất, không biết là đang suy ngĩ cái gì.

Triệu Lang bèn đứng dậy, đến ngồi bên cạnh Mị, thuận tay vỗ vỗ nàng mấy cái, Mị lúc này mới giật mình, quay lại nhìn sang Triệu Lang.

“ A…. tỷ tỷ tìm ta có chuyện gì?” Miệng thì hỏi như thế, nhưng trong đầu nàng vẫn còn vấn vương hình ảnh tuấn lãng tiêu sái của Thiết Diễm cùng những cử chỉ kỳ quặc của hắn khi nãy.

“Là ta hỏi muội, muội làm sao thế?” Nhìn bộ dáng thất thần của Mị, Triệu Lang cũng có vài phần lo lắng.

Mỵ vừa nghe Triệu Lang hỏi vậy rốt cuộc thì hồn cũng thành công quay trở về, nàng lập tức ngồi chồm hổm trên nhuyễn tháp, đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại hỏi “Tỷ tỷ, gần đây trong cung có xảy ra chuyện gì không ?” Chưa kịp nghe trả lời, nàng lại hỏi tiếp một câu “Có chuyện gì liên quan tới Thiết Diễm nhà muội hay tới muội không ?”

Triệu Lang khẽ liếc nàng một cái, Thiết Diễm nhà muôi? Nghe sao mà thân mật quá a! Nàng suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói “Cũng không có chuyện gì đặc biệt cả”

Quả nhiên, nếu có thì không thể nào có chuyện Mị lại không biết, nàng ủ rũ gục đầu, trong lòng buồn bã không thôi, cuối cùng không nhịn được mà kêu lên một tiếng “A ~~~~~~~~~~~~~~~ “

Triệu Lang bị tiếng kêu của nàng dọa cho giật mình, còn chưa kịp mở miệng…

“Rầm…” Một tiếng động lớn vang dội cả hoàng cung, cửa đại điện bị đạp toang. Trên đời này có mấy người có đủ công lực để làm chuyện như vậy chứ?

Triệu Lang hoảng sợ quay người nhìn lại.

Mị cũng bị âm thanh này dọa, không nói lên lời.

Thiết Diễm tựa như một vị thiên thần đứng hiên ngang nơi cửa điện, ánh mắt nhìn chằm chằm vào dáng người đang chồm hỗm trên tháp nhuyễn kia cùng Triệu Lang ngồi bên cạnh.

Mị thấy hắn bước vào, vội vàng từ trên tháp nhảy xuống, liên tục hỏi “ Diễm, chàng làm sao vậy, không dưng tự nhiên lại đạp đổ cả cửa điện, có bị thương ở đâu không ?”

Triệu Lang vô cùng ngạc nhiên nhìn Mị, không khỏi bất giác thở dài, nàng a, chỉ cần là việc có liên quan đến Trấn Quốc tướng quân thì đều không thể giữ được bình tĩnh, quả thật là lãng phí tuổi thanh xuân mà ~~~

Thiết Diễm nhìn kĩ Mị, bắt lấy tay Mị đang sờ loạn trên người hắn, hướng Triệu Lang quỳ một gối, nói,“Thần nghe được trong điện có tiếng kêu sợ hãi, nên mới mạo phạm xông vào, thỉnh Hoàng Thượng giáng tội.”

“Thứ ngươi vô tội, hãy bình thân!” Triệu Lang khoát tay.

“Tạ Hoàng Thượng!” Thiết Diễm cung kính đứng dậy.

Kỳ thật, không chỉ Mị mà ngay cả Triệu Lang cũng nhìn ra Thiết Diễm có điểm kỳ lạ, tuy vẫn là con người ấy, vẫn cung kính như thế nhưng vẫn là có cái gì đó bất đồng.

Triệu Lang nghi hoặc quay sang Mị, lại thấy nàng cũng dùng ánh mắt không hiểu gì nhìn mình.

Đến cuối cùng, là chuyện gì đã xảy ra đây ? Hai người đồng thời suy nghĩ trong lòng.

Đợi đến khi hai người kia rời đi, Triệu lang nhìn đàn tỳ bà nằm im trên tháp nhuyễn, chuyện muốn hỏi còn chưa có nói, ngày mai có nên triệu Mị vào cung một chuyến nữa không đây. [Sunny: tội Triệu Lang của chúng ta a:-

********************

Đã nhiều ngày Mỵ biết Diễm vẫn có những hành động kỳ quái, song nàng thật sự nghĩ nát óc cũng không biết có chuyện gì, 2 ngày qua bị hắn theo sau, nàng cũng không thể đến ngự hoa viên nghỉ ngơi rồi.

Sáng nay Triệu Lang muốn đi tuần tra ngự lâm quân, Thiết Diễm không rảnh để theo nàng, nàng ngược lại lại không biết phải làm gì liền đến ngự hoa viên ẩn thận suy xét lại mọi chuyện. Rốt cuộc Diễm làm sao a?

Quả nhiên đúng lúc, phía dưới truyền tới giọng thầm thì nói chuyện.

“Ngươi không nghe nói gì sao ?” Thanh âm này là của gã sai vặt trong cung “ Ngày đó trấn quốc tướng quân phá tan cửa điện…”

“Ta còn nghe nói, nhạc sĩ tên Mị kia bộ dáng so với nam nhân còn quyến rũ hơn gấp bội phần. Mỗi lần vào cung, hoàng thượng đều đuổi hết cung nữ cùng thái giám ra ngoài….”

“Ta còn nghe Diệp thừa tướng cùng hiền vươngg nói cái gì mà nhạc sĩ họ Mị kia mê hoặc hoàng thượng…….’

“Ta cảm thấy đáng thương nhất là vị tướng quân kia, lại cùng hoàng thượng chung thê tử….”

Mỵ nghe đến đó liền từ trên cây ngồi bật dậy, mấy cái điều ngu ngốc này bọn họ nghe ở đâu cơ chứ……….. Nàng không khỏi che mặt rên rỉ, đây là cái sự tình gì a~~~~

Khó trách Diễm cứ như vậy theo sát nàng, khó trách ngày đó hắn muốn cùng nàng đi Phụng thiên điện, khó trách hắn cứ như vậy mà đứng ngoài canh, khó trách hắn nghe thấy tiếng nàng kêu liền phá cửa xông vào, cũng khó trách hắn nhìn hoàng thượng vừa cung kính vừa thất lễ, kỳ thật, là hắn đang tức giận a.

Nói như vậy, là trong lòng hắn có nàng, vì nàng là thê tử của hắn nên hắn ra sức để ý ?

Mị vừa nghĩ, nửa mừng nửa bồn chồn, cuối cùng quyết định vẫn nên tìm hắn giải thích một chút, mặc dù để hắn hiểu lầm như thế thì ngày nào cũng có thể nhìn thấy hắn, hắn muốn đi theo nàng cũng sẽ cố hoàn thành sớm mọi việc trở về nhà. Aiz, suy đi tính lại, người phí tâm tư tình cảm nhất cuối cùng vẫn là nàng.

Aiz, nhớ rõ ngày xưa có người từng nói, yêu một người phải đánh đổi rất nhiều thứ vì vốn dĩ tình yêu không có sự công bằng, Mị bây giờ mới thực sự lĩnh ngộ được tâm ý của nó.

Aiz, vẫn là nên về nhà sớm một chút, kẻo người nào đó ở nhà lại “nhớ thương”

*******************

Mị hồi phủ, chỉ khổ Triệu Lang kia tuần tra ngự lâm quân nhưng lúc nào cũng cảm thấy lạnh cả sống lưng [Uyển Như: vì bị anh diễm nhìn đấy ; Sunny: Diễm ca càng ngày càng cường a=], hôm nay, Thiết Diễm vẫn giữ nguyên cái thái độ kỳ quặc như ngày hôm trước, tuy cử chỉ với nàng vẫn hết mực cung kính, nhưng Triệu Lang vẫn không thể nào bỏ qua được cảm giác ớn lạnh phía sau này, nàng rớt cuộc bị sao a?

Thiết Diễm nhìn Triệu Lang, trong đầu lại hiện ra tình cảnh ở đại điện ngày hôm ấy, Mị ngồi trên tháp, còn có hoàng thượng ngồi kề bên, hơn nữa tay của hoàng thượng còn đặt trên vai nàng, cuối cùng là đã có chuyện gì xảy ra ? Nàng rõ ràng là thê chủ của hắn không phải sao ? Nếu nàng thích hoàng thượng vậy sao còn lấy hắn ? [Sunny: ca ơi là ca== sao ca có ý nghĩ biến thái thế được hả==] Nếu nàng thích hoàng thượng, tại sao đêm động phòng đối với hắn lại hết mực ôn nhu như thế ? Nếu người nàng thích là hoàng thượng…….. Không, không thể là Hoàng thượng, các nàng đều là nữ tử, sao có thể xảy ra chuyện đó được????? Tuyệt nhiên không được, vì nàng là……….

Thiết Diễm không biết bản thân mình sao lại thế, hắn chỉ muốn lúc nào cũng bên cạnh nàng, nghe được những lời đồn đại kia, hắn không thể không để ý. Đột nhiên, hắn nhận ra rằng hắn không thể xem nàng như Thiết Nguyệt mà đối đãi, bởi vì vị trí của nàng trong lòng hắn, so với Thiết Nghuyệt bất đồng. [Sunny: AAAA!! Ca đã nhận ra, ca đã nhận ra sự quan trọng của Mị tỷ:X *Đốt pháo bùm bùm*]

Qua mấy ngày, hắn rốt cuộc cũng vứt bỏ được sự e lệ, xấu hổ, nhớ lại đêm động phòng hôm ấy, tuy rằng hắn lớn hơn nàng, nhưng rõ ràng khi ấy nàng mới là người dỗ dành hắn, thậm chí… sủng hắn. Lúc đầu có chút đau đớn, nhưng cũng không đau như phụ thân từng nói, hắn còn có cảm giác khó tả, chưa từng trải nghiệm qua.

Thiết Diễm đột nhiên thấy trong lòng nóng nực, khó chịu, bởi vì nàng là thê chủ của hắn cho nên hắn mới cảm thấy…. khổ sở? Bởi vì nàng là thể chủ của hắn nên nàng không thể thích hoàng thượng…..

Hắn nhận ra bản thân mình đã rơi vào một cơn lốc xoáy, có giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được.

********************

Mị đang ở phòng bếp chuẩn bị bữa tối, xào xào, đảo đảo, đảo đảo lại xào xào, nhất định phải làm đều tay.

“Nàng ở trong này làm gì ?”

Mị nghe thấy tiếng nói, liền quay đầu, Diễm ? Nàng nhìn hắn vận một thân trang phục thống lĩnh ngự lâm quân đang đứng ở cửa bếp, lại nhìn qua sắc trời, sao hôm nay sớm như vậy đã về rồi ?

“Chàng, hôm nay về phủ sớm à?” Mị có chút kỳ lạ hỏi hắn, như thế nào ngay cả quần áo cũng không thay, lại chạy tới nơi này, là tới tìm nàng sao ? Nhớ tới mình có chuyện cần quan trọng cần nói, Mị đến trước mặt Thiết Diễm ngiêm túc nói “ Diễm, ta có chuyện này”

Thiết Diễm không nói gì, con ngươi đen thâm thúy nhìn chằm chằm vào Mị.

“ Ta cùng hoàng thượng vốn không có chuyện gì, là trong sáng, vô cùng trong sáng” Mị nhìn thẳng vào mắt thiết Diễm, từng lời từng lời nói ra thật rõ ràng.

Thiết Diễm nghe được lời của nàng, đột nhiên cảm thấy cả người thả lỏng xuống dưới. Hắn mới vừa rồi vội vàng hồi phủ, vào trong phòng không có thấy nàng, không biết vì sao, hắn thầm nghĩ lập tức phải tìm nàng, có thế trong lòng mới có thể bình ổn trở lại. [Sunny: ca ơi! Cuối cùng ca đã biết được tầm quan trọng của tỷ!!!]

Hỏi Thiết Nguyệt, mới biết được, nàng ở phòng bếp. Nhưng là, nàng vì sao lại ở chỗ này? Không phải nói, nữ tử phải ở xa nhà bếp sao? Nhớ tới vừa rồi khi hỏi về Mị, Thiết Nguyệt có vẻ mặt rất lạ, phải chăng còn có chuyện gì hắn không biết a?

Mị gặp Thiết Diễm cái gì cũng không nói, cứ như vậy mà đứng, yên lặng mà nhìn, hắn, không tin nàng sao?

“Diễm, ta vừa rồi nói……”

“Ta đã biết.” Thiết Diễm phục hồi lại tinh thần, ánh mắt ở tại phòng bếp quét qua một vòng sau đó dừng ở trên người Mị “Nàng vì sao lại ở chỗ này?” Điều bây giờ hắn muốn biết nhất là việc này

“Thiếu phu nhân đang chuẩn bị bữa tối.” Thanh âm An thúc thúc từ phía sau Thiết Diễm truyền đến, lão vừa rồi đi ra ngoài lấy một ít rau xanh, quay lại liền thấy thiếu gia đứng ngay cửa bếp.

“Nàng ? Xuống bếp?” Thiết Diễm có chút kinh ngạc.

An thúc thúc thập phần bất mãn, quả nhiên thiếu gia này ngốc vô cùng, lão liền nói xen vào “Từ lúc thiếu phu nhân nhập phủ, chỉ cần thiếu gia hồi phủ dùng bữa, thiếu phu nhân đều tự mình xuống bếp làm cơm.”

“Nàng……” Thiết Diễm có chút động lòng nhìn về phía Mị.

“Ha ha, không có việc gì, chàng mỗi ngày đều vất vả như vậy , phu nhân như ta lại quá nhàn rỗi, cho nên mới tìm chút việc để làm thôi.” Mị việc giải thích rõ ràng, chỉ sợ hắn lại cảm thấy không yên trong lòng.

“Ta…… Ta đi thay quần áo.” Thiết Diễm lập tức xoay người rời đi.

“Ôi chao?” An thúc thúc thật ra có chút choáng váng, thiếu gia nói đi liền như vậy đi rồi? [Sunny: người ta đang ngượng mà thúc =]]

“Ha ha,” Mị cười khẽ hai tiếng, đi rồi cũng tốt, nếu không nàng thật đúng là không biết làm như thế nào giải thích tiếp, làm là một chuyện, muốn nàng nói ra, vẫn là quên đi.

*** ***

Tự ngày ấy về sau, Thiết Diễm không hề trốn Mị nữa. Ở trong phủ, không có việc gì nhất định sẽ không ra võ trường luyện tập nữa, buổi tối cũng không trốn đến khi Mị ngủ rời mới bằng lòng vào phòng. Hai người liền giống như vợ chồng bình thường, tương kính như tân.

Mặc dù như vậy, Mị cũng rất cao hứng a, cuối cùng nàng cũng có thể ngủ ngon, không cần phải vì ngủ sớm không được mà nằm đém cừu, cũng không cần lo ai kia không ngủ đủ sẽ thành cú nữa. [Sunny: wow!!!! Mị tỷ thật là quá vĩ đại mà!]

Nàng rốt cục lại có thể dưới ánh trăng, nhàn nhã vừa uống rượu vừa đánh đàn.

Đêm nay, Mị giống mọi ngày, vừa thưởng trăng vừa đán đàn, đột nhiên, hai tay chợt dừng lại.

Vừa lúc Cốc Đông xuất hiện ở bên ngoài đình “Tiểu thư, Du Nhiên công tử đã xảy ra chuyện.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.