Tương Tỉnh

Chương 32: “Anh muốn vào thật sao?”




Năm giờ chiều, máy bay đến Nam An, Khương Tỉnh và Trần Thứ từ sân bay đi ra, gọi xe, lúc đến nơi ở của Trần Thứ đã hơn sáu giờ.

Cuối tháng tám thời tiết vẫn còn nóng bức, hai người lên đến nhà cả người đều ướt đẫm mồ hôi.

Trần Thứ mở cửa sổ sân thượng ra, lại vào phòng ngủ mở điều hòa, chờ một lát lại đóng cửa sổ.

Anh gọi Khương Tỉnh vào phòng: “Em ngồi một lát đi, anh dọn dẹp một chút.”

Khương Tỉnh nói: “Em dọn dẹp với anh.”

Trần Thứ nói: “Không cần, em nghỉ ngơi đi.”

“Không sao, hai người làm sẽ nhanh hơn một chút.” Khương Tỉnh vừa xăn tay áo sơ mi vừa đi ra ngoài.

Trần Thứ thấy cô kiên trì như vậy thì không nói nữa.

Căn nhà đã một thời gian dài không có người ở, bàn ghế bám đầy bụi, sàn nhà cũng phải lau chùi. Hai người phân công công việc, Trần Thứ lau nhà, Khương Tỉnh lau bàn.

Đến khi bọn họ dọn dẹp xong, phòng liền trở nên sạch sẽ.

Trần Thứ xuống lầu mua ít thức ăn, trở về làm bữa tối đơn giản, ba mặn một canh. Khương Tỉnh đã lâu chưa ăn cơm anh nấu, nhất thời khẩu vị mở rộng, không cẩn thận ăn quá no, đến khi Trần Thứ rửa chén, dọn dẹp phòng bếp, cô vẫn ngồi trước bàn ăn không động đậy.

Trần Thứ đề nghị cô đứng lên đi lại một lúc, Khương Tỉnh khoát tay từ chối: “Không muốn, để em ngồi một lúc nữa, anh đi tắm trước đi.”

Trần Thứ đành nghe theo cô, đi tắm rửa trước.

Hơn nửa giờ sau, Khương Tỉnh cảm thấy thoải mái hơn một chút, đến phòng tắm tắm xong, thuận tay giặt quần áo, sau đó vào phòng ngủ.

Trần Thứ đang sửa sang lại tài liệu để mai đến công ty.

Khương Tỉnh đi tới nhìn chồng tài liệu kia, nói: “Hai lần liên tiếp, không phải hai ngày nữa lại bảo anh đi công tác chứ.” 

“Không đâu.” Trần Thứ đem tài liệu bỏ vào cặp, ngẩng đầu cười cười, “Dù đi công tác cũng không sao, sẽ có thưởng, có thể kiếm thêm một chút.”

Khương Tỉnh hơi dừng lại, nhìn anh một hồi, nói: “Đừng quá cực khổ, thân thể quan trọng hơn.”

“Anh biết, thân thể anh rất tốt.” Trần Thứ đến bên giường, lấy một cái hộp dưới gầm giường ra.

Khương Tỉnh đi tới nhìn, là một cái máy sấy mới mua.

Trần Thứ mở hộp lấy máy sấy tóc cắm điện vào thử một chút, vẫy tay ý bảo Khương Tỉnh ngồi xuống.

Anh kiên nhẫn giúp cô sấy tóc.

Tiếng máy sấy ong ong vang lên, Khương Tỉnh ngồi yên, im lặng một hồi, gọi: “Trần Thứ.”

Trần Thứ ừ một tiếng, mắt vẫn nhìn tóc cô, hỏi: “Sao thế?”

Khương Tỉnh chọn lọc từ ngữ, nói: “Anh vừa đi làm không lâu, thật ra không cần gấp gáp kiếm được tiền, từ từ sẽ được thôi.”

Động tác trên tay Trần Thứ dừng lại, anh dường như suy nghĩ một chút, sau đó đáp: “Ừ.”

Mặc dù anh đồng ý, nhưng Khương Tỉnh không xác định anh có nghe lọt lời cô nói không. Cô còn định nói thêm nhưng suy nghĩ một chút lại thôi. Anh còn trẻ như vậy, có lòng cầu tiến, muốn liều mạng là hết sức bình thường, cũng không phải là chuyện xấu, chỉ là sau này phải  nhắc nhở anh nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng để mệt đến gục xuống mới được.

Sấy tóc xong, bọn họ liền rảnh rỗi, ở bên ngoài chơi lâu như vậy, hai người đều có chút mệt mỏi, vì vậy nhanh chóng nằm xuống ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Trần Thứ gọi xe, đưa Khương Tỉnh về trước sau đó mới tới công ty, một ngày bận rộn lại bắt đầu.

*****

Tháng tám trôi qua rát nhanh, đảo mắt đã vào tháng chín, nửa tháng  đầu thời tiết còn nóng, đến giữa tháng bắt đầu chuyển lạnh, vài ngày còn có mưa nhỏ, ngày hai mươi vừa qua liền cảm giác được mùa hè đã hoàn toàn kết thúc.

Trong thời gian này Trần Thứ nhận rất nhiều hạng mục, mỗi ngày đều bận rộn, thỉnh thoảng có thời gian, anh sẽ đi ăn cơm với Khương Tỉnh, bọn họ chỉ có một cuối tuần ở cùng nhau, còn lại Trần Thứ đều phải tăng ca.

Khương Tỉnh cảm thấy hình như anh càng bận rộn hơn trước kia.

Ngày hai mươi mốt, Lâm Thời đến tìm Khương Tỉnh, hỏi cô muốn về nhà ăn trung thu không, đến lúc đó có thể cùng nhau đi.

Khương Tỉnh từ chối. Cô biết rõ Lâm Thời đã đi làm ở đây, mua nhà, mua xe, có xu thế cắm rễ ở đây. Hơn nữa tháng này anh ta thường xuyên tới đây, mục đích hết sức rõ ràng.

Khương Tỉnh đã nói rõ mấy lần nhưng đều không có tác dụng liền mặc kệ anh ta.

Chỉ là, đối với tất cả lời mời của anh ta cô đều từ chối.

Qua vài ngày là gần tới trung thu, mẹ Khương cũng gọi điện thoại tới giục Khương Tỉnh về nhà, kỳ thật là muốn cô mang bạn trai về ra mắt.

Khương Tỉnh trả lời lấy lệ hai lần, chỉ nói công việc Trần Thứ rất bận, tết Trung thu không được nghỉ, phải tăng ca, ai ngờ mẹ Khương lại đề nghị ngày quốc khánh, Khương Tỉnh không có cách nào gạt bỏ ý niệm trong đầu bà, đành phải suy nghĩ một cớ không thể phản bác, nói là đã xác định quốc khánh sẽ đến nhà trai gặp trưởng bối.

Mẹ Khương vừa nghe lời này, tâm điểm liền thay đổi, không để ý đến chuyện trung thu cô không thể về, vội vàng hỏi nhà đối phương ở đâu, biết được ở Giang Tây, lại cảm thấy hơi xa, nhưng cũng không nói gì, tiếp theo lại dặn dò Khương Tỉnh chuẩn bị quà tặng, nói cho cô những điều cần chú ý khi đi gặp cha mẹ người ta, làm sao để lưu lại ấn tượng tốt trong lòng cha mẹ đối phương. 

Khương Tỉnh nhất nhất đáp ứng, khó có khi nhu thuận nghe lời như vậy.

Trong lòng mẹ Khương thoải mái hẳn, lần đầu tiên cảm thấy con gái nhỏ cuối cùng đã trưởng thành. Nghĩ đi nghĩ lại, lại vui đến nỗi đỏ mắt.

Khương Tỉnh nghe được tiếng nghẹn ngào ở bên kia điện thoại, trong lòng lộp bộp một cái, vội hỏi: “Mẹ, sao thế ạ?”

“Chao ôi, không sao, không sao…” Mẹ Khương lau mắt, trăm mối cảm xúc ngổn nagng, nói: “Mẹ rất vui, Khương Khương, con bây giờ rất nghe lời.”

Khương Tỉnh ngẩn ra, không lên tiếng.

Cô bóp chặt di động, cảm giác nghẹn ứ trong cổ họng.

Mẹ Khương rất vui vẻ, càng nói nhiều hơn, thao thao bất tuyệt, rất nhiều chuyện đều đã nói xong, bà lại lặp lại lần nữa, nếu là ngày xưa, Khương Tỉnh đã bực bội tìm cớ tắt điện thoại, nhưng giờ phút này cô lại ngây ngốc đứng đó, không nhúc nhích, yên tĩnh nghe những lời dong dài của mẹ.

Mẹ Khương nói xong, phát hiện trong điện thoại không có động tĩnh, vội vàng “Alo” một tiếng.

“Mẹ.” Khương Tỉnh đáp một tiếng.

Mẹ Khương thở phào nhẹ nhõm, “Mẹ còn tưởng con tắt máy rồi, con nhớ kĩ chưa, hỏi bạn trai con một chút, xem cha mẹ cậu ta thích gì, mua quà thì dụng tâm một chút, lúc đi chắc chắn rất đông, trên đường nhớ chú ý cẩn thận, đúng rồi, đến bên kia có gì không biết thì gọi hỏi mẹ, nhớ chưa?”

“Dạ.”

Trừ đồng ý cũng không biết nói gì khác.

Cúp điện thoại, Khương Tỉnh ngồi xuống nghĩ một lát, vài phút sau, cô cầm điện thoại gọi cho Trần Thứ.

Vốn chỉ là một lời nói dối, nhưng bây giờ cô muốn biến nó thành sự thật.

Có lẽ là quá nhiều áy náy đến không thể vượt qua, lại có lẽ là nhận ra đã không còn đường lui, Khương Tỉnh bắt đầu suy nghĩ và hành động thực tế, hy vọng tìm được một con đường, có thể khiến người nhà an tâm, cũng có thể khiến cho phần tình cảm này tiếp tục.

Điện thoại kết nối, trong ống nghe truyền đến giọng nói quen thuộc.

“Khương Khương?”

Khương Tỉnh nói: “Là em, Trần Thứ, anh vẫn đang tăng ca sao?”

“Ừ, anh đang làm đồ án.” Trần Thứ dừng một chút, nói, “Thật xin lỗi, không thể cùng em…”

Khương Tỉnh lập tức nói: “Không sao, em chỉ là có chuyện muốn hỏi anh.”

“Chuyện gì thế?”

“Trung thu anh được nghỉ không?”

“Có, gộp chung với quốc khánh, có khoảng bốn năm ngày.”

“Vậy anh có sắp xếp gì chưa?”

Trần Thứ sững sờ một chút, nói: “Sắp xếp ngày nghỉ sao?”

Khương Tỉnh nói: “Đúng vậy.”

Trần Thứ nói: “Vẫn chưa nghĩ tới, sao vậy, em định đi chơi sao?”

“Không phải.” Khương Tỉnh nói, “Em muốn đến nhà anh.” Lời nói ra, lại hơi khẩn trương, “…Anh đồng ý không?”

Bên kia hết sức yên tĩnh.

Khương Tỉnh nắm chặt một góc gối ôm, chờ mấy giấy, không thấy trả lời, cô đột nhiên cảm thấy mình quá lỗ mãng rồi.

Có lẽ anh còn chưa chuẩn bị tốt. có lẽ anh không nghĩ giống cô. Tùy tiện nói ra như vậy sẽ khiến anh bị áp lực.

Cô suy nghĩ một chút, nói: “Trần Thứ, em chỉ thương lượng với anh, nếu anh cảm thấy khó quá thì quên đi, em…”

“Khương Khương,” Trần Thứ đột nhiên cắt đứt lời cô, “Không có gì không tiện, em định đi ngày nào?”

“Ngày một tháng mười một được không?”

Trần Thứ không do dự nói: “Được.”

Nói vài câu liền bàn bạc xong, Khương Tỉnh thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy trong lòng thư thái. Thứ nhất, lời nói dối không còn, thứ hai, Trần Thứ đồng ý dẫn cô về nhà, điều này khiến cô rất vui vẻ.

Còn về việc đến nhà anh sẽ gặp vấn đề gì, đó là điều cô nhất định phải đối mặt, hiện giờ lo lắng cũng vô ích. Cô nghĩ, mặc kệ như thế nào, cũng sẽ không khó thuyết phục hơn ba mẹ cô.

Khương Tỉnh vốn tưởng rằng mọi chuyện đã sắp xếp xong xuôi, không đoán được lại có bất ngờ xảy ra.

Ngày tết trung thu đó, Khương Mộng đưa mẹ Khương đến Nam An.

Lúc nhận điện thoại, Khương Tỉnh đang ăn tối với Trần Thứ, nghe nói hai người đã đến tiệm sách, kinh ngạc sững sờ, thiếu chút nữa đánh rơi thìa.

Tràn Thứ vội hỏi: “Sao thế?”

Khương Tỉnh ổn định tinh thần, không lừa gạt anh, nói: “Mẹ và chị em tới, bây giờ em phải trở về.”

Trần Thứ hơi run sợ, nhanh chóng nói: “Anh đưa em về.”

“Không cần, anh không phải còn phải tăng ca sao, đừng để chậm trể.”

“Không sao, tối anh trở về làm.”

Khương Tỉnh không từ chối nữa, trong chớp mắt nhận điện thoại kia, cô đúng là có chút hoảng hốt, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.

Chuyện không thể tránh khỏi, sớm hay muộn cũng phải đối mặt.

Xe taxi đi hơn nửa giờ, dừng lại trước tiệm sách Tháng Bảy.

Sau khi xuống xe, Khương Tỉnh hỏi Trần Thứ: “Anh muốn vào thật sao?”

Trần Thứ gật đầu.

Khương Tỉnh nhìn anh một hồi, khẽ mỉm cười, cầm lấy tay anh.

“Đi thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.