Tương Tỉnh

Chương 26: “Kết cục của em cũng không phải anh.”




Sau khi tách ra, Khương Tỉnh không về nhà ngay, một mình cô đi bộ trên đường, vẫn còn sớm, lại là thứ hai, người xung quanh không nhiều, cô ngồi ở quảng trường rất lâu, đến trưa mới trở về.

Tôn Du vừa làm cơm trưa xong, thấy cô về, gọi cô đến ăn cùng.

Trên bàn cơm, Tôn Du lại hỏi ngày hôm qua đi chơi với Lâm Thời thế nào, Khương Tỉnh chỉ trả lời lấy lệ.

Tôn Du nhân cơ hội khen Lâm Thời, Khương Tỉnh nghe vài câu, đặt đũa xuống nói: “Hôm qua Lâm Thời tỏ tình với em.”

Tôn Du kinh ngạc: “Thật sao?”

Khương Tỉnh không để ý đến vẻ mặt vui mừng của chị, gật đầu nói: “Em đã từ chối.”

Vai Tôn Du lập tức sụp xuống, Khương Tỉnh không chờ chị mở miệng, tiếp tục nói: “Em không biết tại sao anh ấy có tâm tư này, nhưng em không có cảm giác với anh ấy, chị biết bây giờ em thích ai, đương nhiên, dù không có chuyện này, em và Lâm Thời cũng không có khả năng, cho nên, nói thật, chị đừng ôm hi vọng nữa.”

Mặt Tôn Du xịu xuống, nhìn vào mắt cô, bất đắc dĩ nói: “Em tin không, nếu ba mẹ em biết việc này, nhất định sẽ khuyên em ở bên Lâm Thời, hai người lớn lên cùng nhau, hiểu hết hoàn cảnh của nhau, sự kết hợp này ít nguy hiểm nhất.”

“Nguy hiểm có thể tính toán như vậy sao?” Khương Tỉnh không còn gì để nói, “Bây giờ cách nói của chị càng ngày càng giống ba mẹ em rồi đó.”

Tôn Du không quan tâm bị cô châm chọc, thản nhiên thừa nhận: “Đối với người từng bị tổn thương như em, kiểu này là đảm bảo nhất, nếu không đến khi nhìn nhầm lại không có chỗ nói.”

Khương Tỉnh lắc đầu cười, chỉ nói: “Phía ba mẹ em, em sẽ cố gắng thuyết phục.”

Sau đó không tranh luận thêm với Tôn Du nữa, Tôn Du cũng cảm thấy nói tiếp không có ý nghĩa gì, dứt khoát nói đến chuyện trước mắt một chút.

“Em từ chối, Lâm Thời liền buôn tay sao? Chị nghĩ anh ta không phải người dễ dàng từ bỏ như vậy.”

Lời này của Tôn Du không sai chút nào, đến tối cô liền chứng thực.

Lâm Thời đến vào giờ cơm tối.

Tôn Du đã ăn xong, trong chén Khương Tỉnh còn một chút, cô vừa nuốt xuống, nghe tiếng Tôn Du ở bên ngoài: “Khương Khương, Lâm tiên sinh tới.”

Khương Tỉnh dừng một chút, nuốt hết cơm trong miệng, uống một ngụm canh mới ra ngoài. Xem ra có một số việc phải nói rõ ràng.

Lâm Thời dựa nửa người vào ghế nhỏ, thấy Khương Tỉnh đi ra, khẽ nâng mắt, ánh mắt rơi trên mặt cô. Đợi cô đến gần, anh ta đứng thẳng: “Khương Khương.”

Khương Tỉnh nhìn anh ta một cái, không nói chuyện.

Tôn Du còn đứng gần đó, thấy tình huống này liền nói: “Nếu không hai người ra ngoài uống gì đi, nói chuyện thật tốt với nhau.”

“Được.”

“Không cần.”

Hai người đồng thời trả lời, lại là hai đáp án trái ngược.

Lâm Thời nhíu mày, sắc mặt không tốt lắm, giọng nói dường như mang theo khẩn cầu: “Khương Khương, đừng như vậy.”

Khương Tỉnh cũng nói: “Anh đừng như vậy, Lâm Thời.”

Tôn Du cảm thấy bầu không khí khó chịu đến dọa người, không đợi được nữa, tìm cớ khuyên nhủ: “Ở đó có ghế sô pha, hai người ngồi xuống từ từ nói, từ từ nói.” Nói xong đến phòng sách đưa Tiểu Tây đi.

Khương Tỉnh rót một ly nước lọc cho Lâm Thời, nói: “Đến chỗ đó ngồi xuống nói.”

Nói là vậy nhưng cũng không có nhiều chuyện để nói, ý tứ của mình cô đã nói rõ ràng trong tin nhắn hôm qua, chỉ là Lâm Thời không để ý đến. Anh ta không nhắc tới những chuyện này, ngồi xuống liền nói với Khương Tỉnh rằng chuẩn bị đi làm, hai ngày nữa phải đi xử lí một số chuyện, rồi sẽ thật sự đến đây định cư.

Khương Tỉnh nghe xong im lặng một hồi, ngẩng đầu lên nói: “Lâm Thời, thật sự anh không cần nói với em những chuyện này, quyết định và dự định của anh đều là chuyện của riêng anh, em là bạn bè sẽ ủng hộ anh, nhưng những cái khác thì không có.”

“Anh không đòi hỏi em hiện tại cho anh cái gì.” Lâm Thời nói, “Anh chỉ muốn em biết, anh ở đây.”

Nói thế nào cũng không thông.

Khương Tỉnh cảm thấy đau đầu, lại nghe Lâm Thời nói: “Anh thấy tin nhắn của em, em nói em có người trong lòng, hai người đang ở bên nhau, em không có loại tình cảm đó với anh.”

Khương Tỉnh gật đầu: “Đúng.”

Lâm Thời cười cười: “Khương Khương, chắc em còn nhớ, lúc em mười lăm tuổi cũng nói em đã có người trong lòng, hai người đang ở bên nhau, em xem hiện tại thì sao.”

Thấy Khương Tỉnh hơi sững sờ, Lâm Thời thu hồi nụ cười, nghiêm túc nhìn cô. Mặc dù có thể sẽ đâm vào chỗ đau của cô nhưng anh ta vẫn muốn nói: “Anh đã hiểu một đạo lí, nhưng em còn không hiểu. Nếu như người đầu tiên đã không thích hợp, vậy lần này nhất định không phải kết quả cuối cùng. Anh không biết bây giờ em chọn người như thế nào, nhưng anh sẽ không dễ dàng buông tha giống như trước kia, anh sẽ chờ.”

Khương Tỉnh im lặng một hồi, giống như đang cẩn thận suy nghĩ những lời anh ta nói, sau đó cô chậm rãi nói: “Anh nói rất đúng, em cũng không biết có thể ở bên anh ấy bao lâu, nhưng em sẽ cố gắng. Mặt khác, anh đừng chờ đợi, dù không có anh ấy, kết cục của em cũng không phải anh.” Cô nghiêm túc nhìn Lâm Thời, “Nếu anh hiểu rõ em sẽ biết, em không thích thì không có cách nào miễn cưỡng.”

Lâm Thời cười khổ một tiếng, “Khương Khương, lời này của em thật khiến người khác tổn thương.”

“Thật xin lỗi.”

“Đừng xin lỗi, em nghĩ thế nào là chuyện của em, anh chờ là chuyện của anh, chúng ta cứ đợi xem sau này ra sao.”

Đã nói đến vậy rồi, nhiều lời cũng vô ích.

Lâm Thời đi rồi, Khương Tỉnh không nghĩ đến chuyện này nữa. Buổi tối, cô đến trung tâm thương mại mua ga giường cho Trần Thứ, hôm qua cô để ý ga giường mới đổi của Trần Thứ rất cũ, ở giữa đã hơi mòn, lại nghĩ tới mỗi lần cô đến đều khiến anh phải đổi ga giường, nên muốn mua cho anh.

Khương Tỉnh mua hai bộ, màu sắc không giống nhau nhưng đều là màu sậm, kẻ ô bình thường, cho cảm giác lạnh lùng.

Cô tưởng tượng thân thể trần truồng của Trần Thứ nằm trên đó, cảm thấy buồn cười, lại hơi nóng mặt, còn muốn lập tức qua tìm anh.

Nhưng đây chỉ là suy nghĩ trong phút chốc, lý trí nhanh chóng trở lại. Anh đang tăng ca tất nhiên cô sẽ không quấy rầy.

Cô mua về liền bỏ vào máy giặt giặt sạch, tốn gần cả đêm.

Sáng hôm sau nhận được tin nhắn của Trần Thứ, nói chạng vạng sẽ đến tìm cô.

Khương Tỉnh liền lấy chăn vào, gấp cẩn thận, định đến khi gặp mặt sẽ đưa cho anh. Không ngờ tới năm giờ lại nhận được điện thoại của Trần Thứ.

“Khương Tỉnh.” Giọng Trần Thứ có chút sốt ruột, vội vàng nói, “Thật xin lỗi, anh có chút việc gấp phải xử lí, bây giờ không thể đến chỗ em được.”

Khương Tỉnh hơi ngơ ngẩn, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì thế, rất phiền phức sao?”

“Không, không phiền đâu, xử lí một chút là được.” Anh trực tiếp bỏ qua câu hỏi trước.

Khương Tỉnh không hỏi nhiều, chỉ nói: “Được, vậy anh bận đi.”

Trần Thứ nói: “Anh đến tìm em sau nhé.”

“Được.”

*****

Cúp điện thoại, Trần Thứ đi xuống lầu, lầy tiền, gọi xe đến một nơi.

Anh tới cửa nói tình huống, người đó chỉ chỗ cho anh, đến nơi, thấy ở hành lang có người, anh nhắc tới “Trần Lập Đông”, người kia liền nói: “Tôi biết, người đánh nhau trên tàu điện ngầm đúng không, ở trong kia.”

Nói xong đưa Trần Thứ vào, trên đường mỉa mai với anh: “Cậu là gì của hắn, hắn ta giống như du côn vậy.”

Trần Thứ chỉ đáp một câu: “Là người thân.”

Vừa vào cửa liền thấy Trần Lập Đông bị một người mặc cảnh phục ấn ngồi ở một bên, phía bên kia có ba người, một nam một nữ và một đứa trẻ khoảng bảy tám tuổi, trên đầu người đàn ông quấn băng gạc, mắt bầm tím, trên mặt người phụ nữ và đứa trẻ còn vết nước mắt chưa khô.

Một người mặc cảnh phục đi tới nói: “Là người nhà của Trần Lập Đông phải không?”

Trần Thứ gật gật đầu.

Trần Lập Đông đang ngồi cúi đầu nghe được tiếng vội ngẩng đầu lên, thấy Trần Thứ, lập tức quắc mắt xanh mặt mắng: “Tiểu tử thối, ngủ với đàn bà sao, đến chậm như vậy, ông đây đã sắp bị ném vào từ.”

Mắng hai câu liền muốn đứng lên lại bị người cảnh sát bên cạnh giữ chặt.

“Làm gì thé, còn muốn đánh nhau phải không, ngồi im!”

Trần Thứ không nói chuyện với Trần Lập Đông, chỉ hỏi cảnh sát tình huống như thế nào, người cảnh sát kể lại, lại chỉ một nhà ba người ở đối diện nói: “Người đều ở đây, các anh muốn xử lí riêng, bọn họ cũng đã đồng ý.”

Trần Thứ nhìn bọn họ, thương thế trên mặt người đàn ông rất rõ ràng. Trần Lập Đông đánh không phân biệt nặng nhẹ, quả đấm rất mạnh, đã đánh là không để ý đến hậu quả, Trần Thứ đã từng bị ông ta đánh, biết rõ như thế nào, cũng không nói nhiều, hỏi người ta phải bồi thường bao nhiêu. 

Kết quả người kia còn chưa mở miệng, Trần Lập Đông lại ngồi không yên, ồn ào nói: “Bồi thường bao nhiêu? Một ngàn được rồi, mày nhiều tiền như vậy sao, nhiều tiền thì trả hết nợ cho tao, sao phải đưa cho người khác.”

Trần Thứ không để ý tới hắn, chỉ thương lượng với đối phương.

Hai vợ chồng kia liếc nhìn nhau, người đàn ông nói: “Cậu đưa bốn ngàn đi.”

Trần Lập Đông lại xù lông, gào lên: “Bốn ngàn, mẹ nó mày ăn cướp à, có giỏi thì ra đường mà cướp! Mẹ nó mày cướp tao xem!”

“Ngồi xuống ngồi xuống, im lặng một chút.” Cảnh sát ấn ông ta xuống.

Trần Thứ coi như ông ta không tồn tại, lấy tiền ra đưa cho người đàn ông: “Anh kiểm tra đi.”

Đối phương cầm lấy đếm, đứa trẻ bên cạnh đột nhiên mím môi, nức nở nói: “Ông ấy… ông ấy còn đập vỡ bồ đào của con, một hộp rất lớn, phải bồi thường bồ đào cho con.” Nói xong lại rơi nước mắt.

Mẹ đứa bé lập tức thấp giọng dỗ dành.

Bên kia Trần Lập Đông lại gào lên: “Bồi thường cái rắm, hai viên bồ đào thúi mà còn muốn lừa ông đây à!”

“Ông câm miệng.”  Mặt Trần Thứ lạnh như băng, nói với Trần Lập Đông câu này xong liền đến bên cạnh đứa trẻ nói: “Thật xin lỗi, chú xin lỗi con.”

Đứa trẻ còn đang nức nở, xem ra là rất đau lòng.

Trần Thứ suy nghĩ một chút, lại lấy một trăm đồng cho mẹ đứa bé, không để ý đến Trần Lập Đông đang kêu quang quác bên cạnh, nói với mẹ  đứa bé:  “Chuyện hôm nay thật sự xin lỗi, phiền chị mua cho bé chút bồ đào.”

Mọi chuyện được giải quyết, cảnh sát cũng thả người, lúc ra ngoài trời đã gần tối.

Trần Lập Đông cả đường đều hùng hùng hổ hổ.

Trần Thứ chỉ làm như không nghe thấy, sau khi ngồi lên xe chắc là đã mắng mệt, Trần Lập Đông cũng im lặng một hồi. Xe dừng ở chợ gần tiểu khu, Trần Lập Đông đánh giá xung quanh một chút, bộ dạng hơi thất vọng, “Mày ở chỗ này sao? Rách nát như vậy còn không bằng sòng bạc ở Quảng Đông, ở đây cũng gần giống nông thôn rồi đấy.”

Nói xong lại “Ôi” một tiếng, mỉa mai nói, “Không phải là sinh viên tài cao, đại kiến trúc sư sao, tao chờ mày ở nhà cao tầng mua xe xịn bây giờ lại thế này? Sớm biết vậy khi đó tao không cho mày vay, chờ nhiều năm như vậy cũng không có bao nhiêu lợi nhuận, mày còn muốn kéo dài khoản nợ của tao nữa.” 

Trần Thứ chỉ mặc kệ ông ta lầm bầm, một câu cũng không nói, đi vài bước, Trần Lập Đông thấy một quán nhỏ liền không đi nữa, la hét nói muốn ăn cơm, nói xong liền đi vào tiệm.

Trần Thứ đứng một hồi, đi vào, Trần lập Đông đã gọi đồ ăn xong, đều là món mặn, khoảng năm món.

Trần Thứ một câu cũng không nói, ngồi một bên chờ ông ta ăn xong, đi thanh toán.

*****

Sau khi trở về, Trần Lập Đông lại bày ra bộ dạng lãnh đạo xuống nông thôn thị sát, đứng ở cửa nhìn bốn phía một lúc, chậc chậc hai tiếng, thở dài: “Học nhiều năm như vậy có lợi ích gì chứ, đầu tư thất bại rồi.”

Trần Thứ không để ý đến ông ta, vào phòng viết một tờ giấy, đưa tới trước mặt ông ta: “Kí tên.”

“Kí cái rắm.” Trần Lập Đông chửi một câu, cúi đầu nhìn, tức điên, “Con bà nó, con thỏ nhỏ đáng chết kia, tao là chú mày, mày còn tính toán với tao, mày thiếu ông đây nhiều tiền như vậy, còn dám tính cái này.”

Trần Thứ để ông ta mắng, mặt không đổi sắc nói: “Ông lòng tham không đáy, tự ông biết rõ, những thứ này đều tính vào sổ sách, tôi sẽ không nhượng bộ như trước nữa, ông không kí, tháng sau tôi sẽ không gửi tiền cho ông, hiện tại ông cũng lập tức ra ngoài, nếu có ý kiến thì nói với tòa án, nội dung này bên kia có thể chứng minh, lúc trước giao kèo như thế nào, tôi cũng đã làm như thế nào, cái này là tôi ứng ra giúp ông, đúng lý nên trừ đi. Mặt khác, ông chỉ có thể ở đây một đêm, ngày mai nhất định phải đi.”

Trần Lập Đông bị anh nói đến sững sờ, một hồi lâu mới phản ứng lại, “A, giờ cánh mày cứng cáp rồi đúng không?”

“Ông có kí không?”

“Tao kí, coi như mày giỏi.” Trần Lập Đông tức giận thì tức giận, nhưng ông ta bây giờ không có đồng nào trên người, chỉ có thể khuất phục.

Trần Thứ cất hóa đơn, đi vào phòng ngủ, Trần Lập Đông thở phì phò hừ hai tiếng, kêu lên: “Ông đây muốn tắm.”

Trần Thứ cầm quần áo cũ ra, đặt lên bàn.

Trần Lập Đông cầm lên nhìn một chút, lại hừ một tiếng, vào phòng tắm.

Không tới hai giây, bên trong truyền ra một tiếng “Ây dô”, Trần Thứ đi đến cửa nhà vệ sinh, Trần Lập Đông cầm sữa tắm của nữ trên bồn rửa mặt lên, lại chỉ vào dép con thỏ ở vách tường, giọng nói âm dương quái khí: “Không ngờ nha, mày đây là có bạn gái đó sao?”

Trần Thứ nhíu mày cầm lấy sữa tắm trong tay ông ta, “Ông đừng đụng vào.”

Anh trực tiếp vào trong phòng ngủ, đóng cửa lại. Đứng ở phòng khách một lúc, anh đi tới nói với Trần Lập Đông: “Tôi muốn ra ngoài một chút.”

“Tao không phải ba mày, ai quan tâm mày đi đâu.” Trần Lập Đông trả lời một câu, đi vào phòng tắm, nhàn nhã huýt sao.

Trần Thứ đi ra ngoài.

Ngày mai anh phải đi không tác, tối nay không tới, sẽ rất nhiều ngày không thấy được cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.