Tương Thân Khai Thủy Đích Quan Hệ

Chương 3-1




Khi em ngã vào lòng anh Tình yêu thành bất tận

Khi em tựa vào vai anh Con tim thành huyền thoại

Một đêm vô mộng, Tiêu Vũ Triết đều đã không biết mình có bao nhiêu lâu không thư thái mà ngủ thẳng giấc đến khi trời sáng như hôm qua. Bên người đã không còn ai, nhưng cái loại cảm giác đủ đầy khi có một người nằm cạnh mình vẫn còn tồn tại như cũ.

Phòng nhỏ có cái tốt, đó là không cần tìm kiếm quá lâu liền có thể nhìn thấy người muốn thấy.

Lý Cảnh Mộ đang ở ban công phơi quần áo hôm qua họ thay ra, sáng sớm cậu đã lấy ra giặt sạch. Hôm nay ánh mặt trời rất chói chang, lấy quần áo từ máy giặt ra chỉ cần phơi nửa ngày là có thể hong khô, quần áo của cậu ở chỗ Tiêu Vũ Triết chỉ có mỗi bộ này, sau khi thay mà không nhanh chóng giặt đi thì chẳng biết lấy đâu ra đồ mà mặc nữa.

Cảm giác được phía sau có người, Lý Cảnh Mộ quay đầu lại, thấy là Tiêu Vũ Triết, liền tươi cười nhìn anh.

Dưới ấm áp dương quang, cậu ôn hòa mỉm cười, để lại dấu ấn không thể xóa nhòa trong lòng đối phương.

Tiêu Vũ Triết không lên tiếng, Lý Cảnh Mộ cũng chỉ vừa cười nhợt nhạt vừa tiếp tục phơi quần áo cùng đồ lót của hai người họ.

Chờ cậu bận bịu xong xuôi liền đi về phía Tiêu Vũ Triết, Tiêu Vũ Triết mới hỏi: “Dậy sớm thế? Tối hôm qua cậu không ngủ được à?”

“Không phải, hôm nay tôi còn dậy muộn hơn thường ngày đó chứ.” Lời nói này hết sức chân thật, cái đồng hồ báo thức sinh học của Lý Cảnh Mộ thực hà khắc, bình thường cứ đến sáu rưỡi sáng là cậu đã thức dậy rồi, hôm nay tỉnh lại thì thấy thời gian đã gần tám giờ, thực dọa Lý Cảnh Mộ giật mình, không nghĩ tới sẽ dậy trễ như thế, cũng không biết có phải là do khi cậu ở bên anh thì cả tâm thần và thân thể đều được thả lỏng hay không nữa.

Nghĩ vậy, nụ cười nơi khóe miệng của Lý Cảnh Mộ càng thêm sâu hơn, cậu nhìn người đàn ông đứng đối diện mình, nói: “Tôi tính hầm ít cháo, nhưng nhà anh lại chẳng có gì cả, tôi đã xuống lầu mua một ít bánh bao thịt Thượng Hải cùng sữa đậu nành, buổi sáng hôm nay chỉ ăn như vậy thôi, anh không ngại chứ?”

Tầm mắt vẫn dừng lại ở trên người cậu, Tiêu Vũ Triết rốt cục có chút nhịn không được, tay phải đè lại gáy cậu rồi kéo gần tới trước mặt mình, đầu tiên là hai cái trán dán vào gần nhau, tiếp theo là cái mũi cùng cái mũi cọ xát cọ xát lẫn nhau, cuối cùng môi anh đặt lên môi cậu, nhẹ nhàng hôn khẽ.

“Sao lại để ý chứ, chỉ cần là cậu chuẩn bị thì tôi đều thích cả.”

Chờ sau khi anh buông ra người nào đó vì hành vi thân mật của anh mà biến thành có chút mặt đỏ tai hồng, chân tay luống cuống, thấy cậu bộ dáng ngơ ngác như thế, anh lại nhịn không được mà nghiêng người hôn thêm lần nữa.

Lý Cảnh Mộ bị anh đùa tới đỏ bừng mặt, hồi lâu mới ấp úng ra một câu như vậy: “Người đã từng ở lâu bên nước ngoài thật không giống bình thường.”

Tay Tiêu Vũ Triết còn đặt ở trên gáy cậu, nghe vậy, tay phải trực tiếp ở trên đầu cậu xoa loạn, đem đầu tóc ngắn của cậu rối xù, rồi anh chỉ cười không nói.

Cũng không phải người cứ ở nước ngoài thời gian lâu thì đều biểu đạt tình cảm trực tiếp như vậy, kỳ thật đây là thói quen của anh, là thói quen dành cho con người mà anh đã từng dùng trọn trái tim để yêu để thương, đây là hành động thường xuyên nhất giữa bọn họ.

Có lẽ là bi ai, có lẽ là may mắn, bi ai vì thói quen ấy đã ăn sâu vào linh hồn khó có thể giải thoát, may mắn bởi vì còn có một con người khác để anh có suy nghĩ muốn yêu thương muốn thân cận như thế thêm lần nữa.

Tiêu Vũ Triết xử lí mọi chuyện luôn luôn là lo trước khỏi hoạ, cho nên không chỉ có quần áo ngủ và quần lót chưa mặc bao giờ, ngay cả bàn chải đánh răng kem đánh răng cùng khăn mặt cũng là mua một đống lớn, miễn cho mỗi lần yêu cầu dùng tới lại luôn tìm không thấy. Hiện tại xem ra cái loại chuẩn bị này của anh đích xác rất hữu dụng, ít nhất Lý Cảnh Mộ không cần phải đặc biệt đi mua mấy thứ đồ dùng cần thiết này nữa.

Lý Cảnh Mộ nhịn không được trêu chọc anh, nói: “Trong nhà một hạt gạo cũng không có mà mấy thứ này lại chuẩn bị đầy đủ hết như vậy, thật không biết nên nói anh cái gì cho phải.”

Chỉ một ngụm liền ăn hết một cái bánh bao nhỏ, Tiêu Vũ Triết không để ý hình tượng nhếch miệng cười “Tôi mỗi ngày đều cần đánh răng rửa mặt tắm rửa, lại cơ hồ không ở trong nhà bật bếp nấu cơm, cho nên đây là chuyện bình thường.”

Nói đến đây tựa hồ nghĩ đến cái gì, lại chuyển đề tài, nhìn Lý Cảnh Mộ mà nói “Có điều về sau hẳn phải chuẩn bị một ít đồ ăn trong nhà, tôi cũng không muốn nao kia cậu tới lại cái gì cũng không có.”

Lý Cảnh Mộ ngừng lại động tác uống sữa đậu nành, liếc nhìn người đối diện một cái, không nói gì lại tiếp tục uống sữa đậu nành, nghĩ muốn giả như cái gì cũng chưa nghe thấy, khóe miệng lại bởi vì câu nói kia mà lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

Ăn xong bữa sáng, Lý Cảnh Mộ thu dọn qua loa cái bàn một lần, để Tiêu Vũ Triết dựa vào trên ghế sa lông, trước đó cậu cũng xem qua chân của anh, không biết có phải do hôm qua cậu vừa xoa bóp vừa bôi thuốc cho anh hay không, nơi mà hôm qua còn sưng như cái bánh bao nay đã bớt sưng xuống phân nửa, cũng đã tốt lên rất nhiều, hôm nay cậu tính toán cố gắng không ngừng, tiếp tục vì Tiêu Vũ Triết bóp chân bôi thuốc.

Tiêu Vũ Triết giống như ông lớn mà bán tựa ở trên cái đệm sô pha, chân bị thương gối lên trên đùi Lý Cảnh Mộ, để cậu vì mình bôi rượu thuốc.

Nhìn ngoài cửa sổ nắng vàng rực rỡ, Tiêu Vũ Triết vẫn hơi có tiếc nuối mà nói: “Hôm nay vì có thể cùng cậu đi ra ngoài vui chơi thỏa mái, trước đó tôi đã chuẩn bị không ít, đáng tiếc hôm nay bị nhỡ cả rồi, toàn do tôi, sao lại không cẩn thận một chút.”

“Dù sao chúng ta còn có rất nhiều thời gian, lần sau đi cũng giống nhau cả mà.” Đang cố gắng bôi thuốc cho anh, Lý Cảnh Mộ bớt thời giờ nhìn anh một cái, cười cười “Tối hôm qua không phải anh nói muốn coi phim sao, tôi cũng đã lâu chưa xem bộ nào nên hồn, anh sưu tầm được những bộ phim nào vậy?”

Nói cả nửa ngày mới phát hiện vẫn chưa có tiếng trả lời, nhìn lại, phát hiện Tiêu Vũ Triết đang như có điều suy nghĩ mà nhìn cậu, không nhịn được lại hỏi: “Làm sao vậy?”

Tiêu Vũ Triết cười nói “Tôi thích câu mà cậu mới nói vừa rồi, 『 chúng ta còn có rất nhiều thời gian 』, ừ, đúng rồi, chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian.”

Lý Cảnh Mộ thật sâu nhìn anh một cái, không nhịn được lại nở nụ cười.

Chờ đến khi đi coi phim, Lý Cảnh Mộ lại phát hiện sự khác biệt giữa cậu và Tiêu Vũ Triết. Tiêu Vũ Triết dù sao cũng là người từng xuất ngoại, mấy đĩa phim anh sưu tầm đều là phim để nguyên tiếng nước ngoài, có một ít phim thuyết minh thì cũng chỉ có phụ đề không có lồng tiếng, chuyện này với người mà cả đại học cũng chưa học đã ra ngoài làm việc như cậu mà nói, xem mấy bộ phim này có khác gì đang xem sách trên trời đâu.

Lý Cảnh Mộ từ một đống phim tiếng nước ngoài khiến cậu xem đến choáng đầu hoa mắt tìm kiếm ra một ít phim có thể khiến cậu xem hiểu một ít nội dung phim, Tiêu Vũ Triết vẫn nhìn chăm chú vào cậu nên liền từ rối rắm trong mắt cậu nhớ tới vấn đề ấy.

Anh không để ý Lý Cảnh Mộ năm phút đồng hồ trước còn dặn dò anh không được lộn xộn, tập ta tập tễnh mà đi lại gần, một bàn tay lựa lướt qua một lượt đám đĩa phim, dứt khoát mà đẩy vào ngăn kéo, nói: “Đi thôi, ra máy tính kiếm phim cậu thích xem.”

Lý Cảnh Mộ biết ý của anh, tuy rằng người cũng đứng lên nhưng vẫn có chút do dự “Anh không phải nói những bộ phim này là anh vẫn muốn xem sao?”

Một chân đứng không vững liền dứt khoát dựa vào người đối phương, cũng tiện thế ôm lấy bờ vai cậu, Tiêu Vũ Triết không ngại chút nào mà nói: “Không sao cả, chờ về sau tôi tìm kiếm được bản có phụ đề rồi chúng ta xem sau cũng được mà.”

“Chính là…”

Lý Cảnh Mộ đang muốn nói chính mình có xem hay không cũng không sao cả, chủ yếu là muốn bồi anh xem mà thôi, chợt nghe Tiêu Vũ Triết lại nói: “Xem phim đương nhiên là phải chọn bộ nào mà hai người đều xem hiểu thì mới có thể giao lưu, như thế mới có đề tài cùng hứng thú chứ.Bằng không chỉ có một người xem hiểu còn người còn lại lại không hiểu thì cần gì phải xem nữa.”

Lý Cảnh Mộ ngẫm lại, cảm thấy anh nói cũng rất đúng, liền không nói cái gì nữa, nửa đỡ nửa nâng người bệnh giỏi ăn nói này ngồi vào trước bàn máy tính.

Nhưng hai người cuối cùng cũng không xem được bộ phim nào tới hết, Lý Cảnh Mộ không có gì đặc biệt muốn xem, Tiêu Vũ Triết cũng không quá hiểu biết về những bộ phim hay gần đây của điện ảnh Trung Quốc, mấy bộ tùy ý lựa chọn thì cả hai người đều không thích nên cũng không xem nữa, bắt đầu chơi game.

Ngay từ đầu là chơi bài, anh một ván tôi một ván, sau đó Tiêu Vũ Triết vận may quá kém cứ thua liên tục, nhăn mặt la ó không chơi nữa, Lý Cảnh Mộ cười hì hì tiếp nhận chuột liền thắng liên tục mấy ván, tiện thể ném cho người đang dựa vào mình một ánh mắt đầy đắc ý. Tiêu Vũ Triết tính trẻ con nổi lên, nói chơi cái khác khẳng định sẽ không như vậy nữa đâu, kết quả hai người chơi đến chơi đi, nào là vua câu cá, rồi tới siêu cấp đại gia cùng bắn bóng, ngay cả trò hại não nhất như Pikachu cũng chơi luôn, cuối cùng không biết như thế nào lại tính toán thử chơi game online.

Tiêu Vũ Triết bởi vì tiện cho công việc nên lắp tốc độ mạng internet trong nhà cũng rất nhanh, trò chơi nặng gần 4G cũng chỉ cần nửa giờ là tải xong, nhưng chờ tới khi cập nhập game đầy đủ, Lý Cảnh Mộ nhìn đồng hồ mới giật mình vì thấy đã giữa trưa mười hai giờ, nhớ tới trong nhà Tiêu Vũ Triết không có cái gì để ăn liền muốn đi ra ngoài mua đồ về nấu.

Ngay từ đầu Tiêu Vũ Triết không muốn để Lý Cảnh Mộ vất vả nên nói cứ gọi đồ bên ăn ngoài là được rồi, kết quả Lý Cảnh Mộ trực tiếp tặng cho anh một ánh mắt xem thường, cậu nói buổi tối chẳng lẽ cũng muốn đi mua đồ ăn bên ngoài nữa hay sao?

Tiêu Vũ Triết bại hoàn toàn, Lý Cảnh Mộ cười đứng dậy, tính đi ra ban công xem đám quần áo mới giặt sáng nay đã khô chưa để thay đồ đi mua thức ăn. Biết tính toán của cậu, Tiêu Vũ Triết trực tiếp đem người kéo vào phòng ngủ, hai người vóc dáng không khác nhau là mấy, nhưng Tiêu Vũ Triết so với cậu hơi cao hơn một chút, bởi vậy nếu là quần áo của anh thì Lý Cảnh Mộ nhất định có thể mặc vừa, chỉ hơi có vẻ rộng một chút mà thôi, nếu không phải quá chú ý tới thì căn bản không ai sẽ nhìn ra.

Tiêu Vũ Triết rất là vừa lòng nhìn Lý Cảnh Mộ mặc đồ xong xuôi, chính mình cũng thay một bộ đồ mới. Mặc dù Lý Cảnh Mộ không cho anh đi theo, nhưng anh lại lấy cớ rằng ở nhà một mình quá buồn chán ngột ngạt muốn đi ra ngoài hít thở không khí trong lành.

Lý Cảnh Mộ bất đắc dĩ, lại nghĩ siêu thị ở ngay dưới lầu, hơn nữa tầng nào cũng có thang máy cả, đối với cái chân đang bị thương của anh cũng không hại nhiều nên đành miễn cưỡng đồng ý.

Kết quả là hai người cùng ra ngoài, bởi vì không phải cuối tuần, người ở trên mấy tầng cao cũng không có nhiều lắm, khi đi thang máy xuống lầu cũng chỉ có hai người bọn họ, Tiêu Vũ Triết máu vui đùa nổi lên, ở góc mà camera giám sát chiếu không tới, cầm lấy tay Lý Cảnh Mộ mà trái xoa phải bóp, thỏa mãn với xúc cảm rắn mềm vừa phải lại vô cùng ấm áp.

Lý Cảnh Mộ bị anh đùa giỡn nhưng lại không nổi giận, vẫn cứ để cho anh đùa nghịch, mãi cho tới khi thang máy mở ra, phát hiện có người đứng bên ngoài, cậu mới hơi khẩn trương mà rút tay ra.

Qúa trình mua thức ăn ở siêu thị đơn giản mà ấm áp, Tiêu Vũ Triết đứng ở một bên cho ý kiến, Lý Cảnh Mộ phụ trách chọn lựa, cũng kết hợp với trình độ bếp núc của mình mà không ngừng giột nước lạnh cho Tiêu Vũ Triết đang ở bên cạnh muốn ăn hết cái này tới cái kia. Mặc dù như thế, cuối cùng cũng mua rất nhiều đồ, gạo hai mươi kí, lọ to lọ nhỏ gia vị từ cơ bản tới cần thiết cho những món hôm nay sẽ nấu, một ít đĩa và bát để đựng đồ ăn. Bởi vì Tiêu Vũ Triết đang bị thương, một mình Lý Cảnh Mộ xách nhiêu đó đồ lên nhà thì rất mệt nhọc nên cả hai nhất trí cùng đi tìm nhân viên siêu thị nhờ họ đưa đồ tới tận cửa nhà.

Về đến nhà bởi vì thời gian đã không còn sớm, Lý Cảnh Mộ liền lập tức xắn tay áo bắt đầu làm cơm, tiện thể cũng đem tên đang bị thương mà còn muốn chạy vào hỗ trợ đá ra phòng khách. Tiêu Vũ Triết ủy ủy khuất khuất ngồi vào trước máy tính, nhìn thấy trò chơi đã cập nhập xong, nghĩ nghĩ, mở ra.

Tầm bốn mươi phút sau, Lý Cảnh Mộ vừa bưng lên nhà một món canh một món xào tính gọi anh qua ăn cơm thì phát hiện anh đang ngồi trước máy tính chơi đến say mê, nhất thời tò mò đi qua thì thấy anh đang điều khiển một nhân vật hệ cung, vừa bắn vừa chạy, sau vài chiêu thức huyền ảo, tên tựa như mưa mà lao vun vút về phía tiểu quái, sau khi vài tiếng khàn khàn thảm thiết vang lên, tiểu quái bị tiêu diệt.

“Hoa Khai Mộ Cảnh.” Lý Cảnh Mộ khe khẽ lẩm bẩm tên nhân vật trong trò chơi.

Tiêu Vũ Triết nghe vậy nhìn lại, nhếch miệng cười “Thế nào, tên này hay phết nhỉ.”

Lý Cảnh Mộ giả vờ hừ nhẹ “Không sức tưởng tượng, lấy trộm tên của người ta.”

“Vậy tôi đây cũng cho phép cậu lấy trộm tên của tôi, chốc nữa cậu cũng tạo một ID đi, tôi chơi một lúc thấy cũng không tồi, cậu có thể luyện hệ trị liệu, tôi thấy cậu đặc biệt phù hợp với nó nha.”

Lý Cảnh Mộ không lên tiếng, nhìn anh tiêu diệt xong một tiểu quái nữa mới vỗ vỗ vai anh, nói “Sắp cơm rồi đó, trước đi ăn cơm đã.”

Trên bàn cơm, Tiêu Vũ Triết dụ dỗ cậu cùng chơi game với anh, anh còn có một cái laptop nữa, bọn họ có thể cùng nhau đánh quái thăng cấp.

Lý Cảnh Mộ cảm thấy buổi chiều cũng không có việc gì làm, chơi một lúc cho mau hết thời gian cũng tốt nên liền gật đầu đồng ý. Chờ hai người ăn xong cơm trưa, khi Lý Cảnh Mộ thu dọn xong xuôi đi từ phòng bếp ra, Tiêu Vũ Triết đã đem trò chơi sao chép vào laptop, Lý Cảnh Mộ chỉ cần ngồi vào máy rồi tạo nhân vật là được rồi.

Trò chơi trên cơ bản có bốn chức nghiệp lớn, có chủ công kích, chủ trị liệu, chủ ám sát cùng chủ phòng ngự, Lý Cảnh Mộ ngồi ở vị trí chỉ cần nhấc đầu lên là có thể nhìn thấy Tiêu Vũ Triết, khi chọn chức nghiệp cậu hơi có chút do dự, liếc nhìn Tiêu Vũ Triết một cái rồi vẫn chọn hệ trị liệu, nhân vật nam, lúc chọn tên nhân vật cậu tự hỏi một lát, cuối cùng cũng đánh vào bốn chữ “Chiết Dực Tư Vũ”. Còn chưa kịp chọn xác định, chợt nghe Tiêu Vũ Triết hỏi “Cảnh Mộ, chọn chức nghiệp xong chưa?”

“Xong rồi.”

“Chức nghiệp gì thế?”

“Trị liệu đó.”

“A, vừa đúng lúc nha, có cậu rồi thì tôi đánh quái cũng không sợ bị vơi máu. Tên là gì vậy?”

Chờ giây lát không thấy trả lời, Tiêu Vũ Triết quay đầu nhìn cậu, lại hỏi: “Tên là gì vậy, tôi thêm cậu vào danh sách bạn.”

Lý Cảnh Mộ gãi đầu, có chút ngượng ngùng mà nhỏ giọng nói: “Chiết Dực Tư Vũ.”

“Cái gì?” Không biết có phải là Tiêu Vũ Triết chưa nghe rõ hay không mà lại hỏi lại lần nữa.

Lần này Lý Cảnh Mộ không hề hé răng, nhìn bốn chữ trong máy tính cảm thấy xấu hổ cực kỳ, đang định xóa đi đặt tên lại thì Tiêu Vũ Triết rốt cục kịp phản ứng lại, cơ hồ là phi qua bên này, lúc thấy rõ là bốn chữ ấy thì nhanh chóng cùng dứt khoát chọn vào xác định.

Trong máy tính ‘tinh’ một tiếng, biểu hiện nhân vật đã lập xong, mà Tiêu Vũ Triết đã không còn tâm tình để ý tới, anh nhìn chằm chằm Lý Cảnh Mộ, lẩm bẩm nói: “Chiết Dực Tư Vũ nha, tên rất hay.”

Hai má có chút nóng lên, Lý Cảnh Mộ còn chưa kịp giải thích, miệng đã bị người chặn lại.

Nếu không phải bỗng nhiên dừng lại, sao có thể thấy được cảnh sắc hoa nở rực rỡ, sao có thể phát hiện được rằng nơi này vô cùng yên bình.

Nếu không phải cánh bị bẻ gẫy, liền vĩnh viễn sẽ không biết tư vị tưởng niệm bầu trời là như thế nào.

Có vài thứ, nếu không dừng lại, nếu chẳng mất đi, có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không phát hiện, cũng sẽ không quý trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.