Tương Quý Phi Truyện

Chương 67: Đây là hoàng gia




Lam thục dung này một loạt sự tình đều rất khác thường. Xử tử cung nữ thái giám là bởi vì bọn họ phạm lỗi, tuy biện pháp có chút ác độc. Nhưng chuyện Lục hoàng tử xử lí như vậy quả thật khiến người ta nghi ngờ. Vì thế hoàng hậu cho người điều tra Lam thục dung ra một ít sự tình liên quan.

Tương Như Nhân là nghe đồn Lam thục dung thời điểm tuyển tú đã dùng thủ đoạn không minh bạch. Sau khi tiến cung thì đối với hoàng thượng bất trung, cùng người cấu kết. Rất có khả năng lục hoàng tử không phải của hoàng thượng.

Lời đồn như vậy mỗi cái đều là tử tội. Trong hoàng cung cố hết sức ém chuyện này xuống. Mấy ngày nay thái tử ra vào cung thường xuyên cũng là vì chuyện này.

Chẳng qua dù tin tức có bị áp chế thì vào cung vẫn nghe được một ít.

Tương Như Nhân đối với Lam thục dung này rất có ấn tượng. Mấy năm trước cùng Trình Bích Nhi chứng kiến một màn kia sau sơn giả nàng đời này sẽ không quên nổi. Hiện tại Lam thục dung bị nhốt tại trong cung của mình. Tương Như Nhân là cảm thấy hoamgf hậu đã tra ra được gì đó nhưng không tiện thông báo với bên ngoài.

Lam thục dung cấu kết với người khác là thật, còn là người trong hoàng tộc. Tương Như Nhân bỗng nhiên nghĩ đến cái chết của Kỳ Tố Như, trước đó cũng là ồn ào huyên náo tin đồn nàng cùng Tam hoàng tử. Nếu như hoàng hậu tra ra được chuyện giữa Lam thục dung và Tam vương gia. Hoàng gia rồi lại sẽ sắp đặt một lý do gì hợp lý cho Lam thục dung đây?...

Vài ngày sau, lúc Tương Như Nhân nghe được tin tức, Lam thục dung đã bị xử quyết ở trong cung.

Hoàng hậu tự hạ mệnh lệnh, người Lam gia vốn đi theo Lam thục dung được thăng quan cũng không tránh khỏi điều xấu. Trong một đêm, hai mươi mấy mạng người Lam gia đều bị giết.

Tương Như Nhân nghe được tin Lsm gia máu chảy thành sông cũng không thoải mái. Ngay cả một nha hoàn cũng không được tha, vì Lam thục dung phạm lỗi, họa giáng toàn gia.

Hoàng gia cũng không giấu diếm chuyện này. Công khai tội của Lam thục dung cùng Lam gia. Đầu tiên là lừa gạt hoàng gia, mua chuộc quan viên tuyển tú đưa Lam thục dung vào cung. Thứ hai là tội danh ở hậu cung của Lam thục dung, sát hại vô số cung nhân vô tội nhằm che giấu chuyện mình cùng người cấu kết.

Chuyện như tuyển tú, từ địa phương đến trong cung là trải qua rất nhiều thủ tục, không thể chỉ cần mua chuộc một quan viên. Lấy tình cảnh Lam gia lúc đó không có khả năng lo lót toàn bộ một đường từ trên xuống dưới, chuyện này tra ra là còn liên lụy đến Tam vương gia.

Hoàng gia ban tội cho Lam gia là mua chuộc quan viên tuyển tú, lừa gạt Tam vương gia giúp đỡ Lam thục dung có thể thuận lợi tiến cung.

Này thật ra chỉ là một lí do để thoái thác. Trong Lâm An thành đã truyền tai nhau Tam vương gia và Lam thucj dung sớm đã có quen thuộc. Chẳng qua là Lam gia bọn ho suy nghĩ, giữa làm trắc phi vương phủ và phi tử trong cung, bọn họ chọn vị trí sau.

Nhưng đây cũng chỉ là ngầm lưu truyền. Trước kia chuyện Lục thế tử phi cùng Tam hoàng tử bị đồn thổi, trong cung liền đem người nói này nọ đều gông lại. Hiện tại toàn bộ Lam gia đều bị ban chết rồi, nói không được xuôi tai nhưng người đã chết hết, còn ai có thể đứng ra nói sự thật là gì. Hoàng gia nói thế nào thì chính là thế ấy! Tương Như Nhân nghe mấy tin này, cảm thấy lạnh người.

Lúc trước Thất công chúa gây chuyện. Tứ công chúa có tội, Thất công chúa có sai nhưng nhận tội cũng chỉ là các thế gia tiểu thư, các công chúa không việc gì.

Kỳ Tố Như bệnh chết, nàng cho tới bây giờ cũng không tin vào nguyên nhân đó. Tam hoàng tử lập tức đại hôn, rời Lâm An thành đi đất phong, chẳng phải là thủ đoạn tránh né sao.

Bây giờ lại đêan chuyện của Lam thục dung. Lam thục dung tất nhiên có sai, còn là đại sai. Nhưng nàng ta cấu kết cùng ai, có lẽ bây giờ hoàng gia cũng đã tra ra. Nàng và Trình Bích Nhi biết. Trong Lâm An thành có lẽ cũng có người biết. Nhưng được phơi bày ra không hề là nàng cùng người trong hoàng gia cấu kết. Chịu tội chỉ có Lam gia.

Hoàng gia bao che khuyết điểm, vẫn là cực kỳ bao che khuyết điểm. Coi như người một nhà, nàng dâu đã cưới vào nhà nếu cùng người ngoài xảy ra tranh chấp, hoàng gia sẽ bảo hộ các nàng. Nhưng nếu là xung đột nội bộ, lúc này các nàng cũng chỉ được xem như người ngoài mà thôi.

Bao che khuyết điểm kiểu như vậy, thế nào lại không khiến lòng người lạnh lẽo.

Tương Như Nhân cúi đầu nhìn nữ nhi còn vô cùng hồn nhiên. Bọn hắn họ Tô, là người trong hoàng tộc, tương lai sẽ được hoàng gia che chở, dù có phạm sai, phía trước vẫ sẽ có người vì bọn họ hết sức chống đỡ.

Bình Binh tiếp nhận tầm mắt Tương Như Nhân nhìn đến, nhu nhu hô một tiếng, người tiến tới gần. Tương Như Nhân ôm chặt nàng. Tiểu nha đầu kia hôm nay cũng thật ngoan, tuawh hồ biết hôm nay tâm tình nàng không tốt, cũng không la hét đòi đi ra ngoài.

Cảm nhận được đứa nhỏ trong lòng, Tương Như Nhân dễ chịu hơn chút, cúi đầu hôn cái trán của Bình Ninh. Tiểu nha đầu kia thân thiết sờ mặt nàng, hôn lại nàng một cái.

Đến chiều Tô Khiêm Dương lại đây. Ngày thường lúc hắn vừa tới cửa sẽ thấy Bình Ninh hớn hở lập tức gọi phụ thân, sửa lại cho nàng là phụ vương nàng còn không chịu. Hôm nay Tô Khiêm Dương đã tiến vài trong phòng, Bình Ninh và Dung nhi cùng ngoan ngoãn ngồi trên sạp cùng hô một tiếng phụ vương.

Trong phòng không khí có vẻ không được vui vẻ. Tương Như Nhân buông sách thỉnh an “Điện hạ ngài đến”

Tô Khiêm Dương ngồi xuống, hai hài tử đều hướng về hắn bên này. Kể cả Dung nhi bình thường không quá thân cận hôm nay cũng theo tỷ tỷ sát lại bên người hắn. Tô Khiêm Dương cảm thấy kỳ quái, ngẩng đầu nhìn Tương Như Nhân thấy nàng cười cười, nụ cười có gì đó xa cách.

Tô Khiêm Dương cùng hai hai tử trò chuyện một hồi, sai nhũ mẫu bế hai đứa ra ngoài sân đi dạo, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Tô Khiêm Dương ngồi xuống bên cạnh nàng, cúi đầu liếc qua sách nàng đang đọc, là Đại Tề tư luật. “Như thế nào?”

Tương Như Nhân lắc đầu, buông sách cười nói “Thần thiếp vô sự”

Tô Khiêm Dương tựa vào trên đêm, cầm lấy quyển sách kia “Nếu vô sự, vậy là do không muốn bản cung lại đây, bằng không sao nàng lại mang vẻ mặt như vậy?”

Tương Như Nhân khẽ giật mình “Thần thiếp không có ý này!”

Lật vài trang sách, rồi đặt nó qua một bên. Tô Khiêm Dương ngẩng đầu, ngữ khí khẳng định “Nàng cũng không phải là người như vậy. Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Tương Như Nhân khẽ thở dài, nghiêng người tựa vào lòng hắn, tư thế này vừa văn che đậy đi vẻ mặt của nàng “Thiếp nghe được chuyện tình Lam gia”

Đỉnh đầu truyền đến giọng hắn “Nàng nghe được điều gì?”

“Lam thục dung cùng người cấu kết. Lam gia lúc trước tuyển tú dùng thủ đoạn không đứng đắn. Toàn gia ban chết.” Tương Như Nhân nói chính là lời truyền bên ngoài.

Dù không nhìn chính diện vẻ mặt nàng lúc này, Tô Khiêm Dương vẫn biết chắc nét mặt nàng hiện tại sẽ có chút động dung. Tô Khiêm Dương nhàn nhạt mở miệng “Khuya hôm qua, Lục hoàng đệ đi”

Nữ nhân trong lòng thân mình thoáng chấn động, sau đó là trầm mặc thật lâu. Tương Như Nhân cunhx không dám đoán này đoán nọ. Lam thục dung tìm trăm phương ngàn kế để giấu diếm, để che đậy, cuối cùng cũng đi rồi.

“Lục hoàng đệ không được chẩn bệnh cứu chữa kịp thời, để quá nặng” Tô Khiêm Dương thở dài một hơi, tự nhiên cầm lấy tay nàng đặt trên bụng khẽ xiết lại. “Bệnh chẩn ra này, hoàng tổ phụ cũng có, thái y nói bệnh này có di truyền. Phụ hoàng không mắc phải. Trong các hoàng thúc, cũng chỉ có Tam hoàng thúc là Lục hoàng thúc là mắc phải”

Cùng với lời nói của Tô Khiêm Dương, hô hấp của Tương Như Nhân ngày càng nhanh. So với chuyện nàng chứng kiến say núi giả, tin tức này còn muốn chấn động hơn, huoonga hồ còn từ trong miệng thái tử nói ra.

Nàng hẳn là giả như cái gì cũng không biết, nên là cái gì cũng không biết. Vì sao hắn lại muốn nói với nàng?

“Năm đó phụ hoàng thừa kế không phải chính thống. Hoàng tổ phụ đi chưa kịp lưu lại di chiếu. Có lẽ có nhưng tại thời điểm đó dù lấy ra cũng vậy. Chính vì thế trong cung liền một trận huyết tẩy.”

Tô Khiêm Dương nắm chặt tay nàng, ngữ khí thuật lại rất bình thản “Tam hoàng thúc, Lục hoàng thúc và Bát hoàng thúc đều ủng hộ phụ hoàng. Mẫu hậu nói với ta lúc ấy cục diện đánh giết thảm thiết, chết vô số. Nhị hoàng thúc cùng ngũ hoàng thúc đều thiệt mạng. Tam hoàng thúc vì bảo hộ phụ hoàng, thay người đỡ một nhát kiếm khiến tàn tật, không được vài năm thì đi. Lúc đó Tam vương phi vì không chịu nổi đã kích, cùng trụ không nổi đi theo. Lưu lại một hài tử còn rất nhỏ.”

“Phụ hoàng cảm thấy nợ bọn họ nhiều lắm” Thật lâu sau Tô Khiêm Dương lại bổ sung một câu.

Chính vì nợ quá nhiều nên dù biết chất tử cùng phi tử của mình cấu kết cũng không có cách nào hạ trọng phạt. Đó là huyết mạch duy nhất mà Tam vương gia lưu lại, huống chi còn thể diện của hoàng gia ở đó. Thật là không có biện pháp.

“Từ nhỏ phụ hoàng đã dạy chúng ta, phải biết huynh hưu đệ cung chính là vì hy vọng sẽ không phát sinh chuyện giống trước đây” Hy vọng tất cả đều hảo hảo mà sống, không vì ngôi vị tranh đến ngươi chết ta sống. Để rồi khi kết thúc, sau thành công cũng mất mát đi rất nhiều huynh đệ.

Tương Như Nhân cảm thấy biết được quá nhiều, hô hấp bị đè nén. Trên đỉnh đầu lại truyền đến giọng hắn “Nhân Nhân, nàng đang trốn cái gì?”

Mấy chữ này như tiếng sét đánh xuống làm đầu óc nàng trống rỗng một mảng.

Tương Như Nhân có chút không thoải mái, đối với sự thân cận này không kịp thích ứng, quay lại ngẩng lên thì thấy Tô Khiêm Dương đang nhìn nàng. Trong ánh mắt mang theo chắc chắn, tựa hồ còn có chút ý cười “Nàng trốn cũng không khỏi”

Suy nghĩ của Tương Như Nhân nhất thời rối loạn.

Trước nàng suy nghĩ nhiều như vậy, nghĩ đem bản thân không thèm đếm xỉa đến. Hiện thời hắn nói một câu đã trực tiếp vạch trần. Nàng tránh không khỏi a. Không muốn biết cũng sẽ biết, muốn làm bộ như không biết vẫn sẽ có người nói cho nàng. Tương lại một ngày vào cung, nàng cũng không thể làm một người khép chặt hai tai.

Hắn biết mình nghe được nội tình, cố ý ở trong này nói cho nàng sao?

Là người trong cuộc, thế nào có thể không đếm xỉa đến.

Tương Như Nhân hơi thở gấp gáp chút, né tránh tầm mắt hắn, giọng hơi buồn bực “Điện hạ ngài vì sao lại nói chuyện này với thiếp?”

Tô Khiêm Dương cũng không phủ nhận bản thân tận lực nói “Nhìn nàng nghẹn rất vất vả”

Hắn nói hiển nhiên như bộ dáng nắm vững đại cục. Tương Như Nhân quay lại trừng mắt nhìn hắn “Thần thiếp cái gì cũng không biết” Tô Khiêm Dương thế này mới cảm thấy nàng chân thật một ít: phát giận, thất thố, bàng hoàng.

Trong tình huống như vậy, có thể nói ra một phen khiến nàng an tâm, hắn vô cùng thỏa mãn.

Loại cảm giác được cần đến này, thật không tệ...

-------------------------------------------------

Trời ạ mấy dòng cuối sao nghe a Dương nhà ta thảm quá vại nè trời:))))

Lúc nào cũng “vẫy đuôi” “Cần em đi! Cần em đi!:)))) cứ thấy như con Ú nhà mình hahaha

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.