Tướng Quân Không Tốt Truy

Chương 6




“Vũ ca ca…….”

Trong giấc ngủ mơ, Hồ Tiểu Man thỏa mãn cong lên khóe môi, trong mộng tất cả đều là bóng dáng nam nhân nàng yêu đó, người mà ngày hôm qua đã trở thành người của nàng….

Nàng cảm thấy vô cùng mĩ mãn, vươn cánh tay nhỏ bé muốn ôm lấy nam nhân bên cạnh, bàn tay không ngờ chụp phải không khí, lạc lõng giữa đệm giường.

Hồ Tiểu Man sửng sốt, đôi mắt đang nhắm nghiền hưởng thụ mở bừng ra. Trên chiếc giường to như vậy chỉ còn nàng trần trụi một người, nam nhân hôm qua cùng nàng kích tình triền miên sớm đã biến mất không còn bóng dáng, chỉ còn dây xích đã bị mở nằm chỏng trơ.

Đôi mắt màu trà chậm rãi nheo lại, lửa giận cũng theo đó chậm rãi dấy lên.

“Thương. Nguyệt. Ngạo. Vũ.”

Đáng giận! Hắn thế nhưng lại bỏ chạy mất!

Hồ Tiểu Man tức giận đến đạp mạnh lên ván giường, nếu không phải toàn thân đều rã rời đau nhức, nàng nhất định đuổi đến Thương Nguyệt quốc bắt hắn về.

“Thương Nguyệt Ngạo Vũ chết tiệt, vậy rồi còn đào tẩu. Đáng chết.! Đáng chết!…… Hồ Tiểu Man ta có gì không tốt mà ngươi một hai nhất định bỏ trốn?” Nàng vừa tức lại ủy khuất, nhịn không được cắn chặt đôi môi hồng đào nhỏ nhắn.

Ngày hôm qua hắn rõ ràng cuồng dã muốn nàng một lần lại một lần, còn đối với nàng nói ra những câu xấu hổ như vậy, nàng nghĩ hắn rốt cuộc cũng chịu quy hàng trước hấp dẫn của mình, nguyện ý chấp nhận tình yêu của nàng, cũng nguyện ý vứt bỏ định kiến cũ, đem nàng trở thành một nữ nhân chân chính chứ không còn là muội muội……

Nàng không cần là muội muội của hắn, nàng phải làm nữ nhân của hắn.

Mà nàng nghĩ chính mình đã làm được, biểu hiện cuồng dã của hắn ngày hôm qua chính là bằng chứng chứng minh.

Nhưng thật không ngờ tới hắn vừa tỉnh dậy đã chạy trốn không còn bóng dáng, này đối với nàng là một sỉ nhục vô cùng, đường đường là công chúa Hồ quốc, được biết bao nam nhân khát vọng, nhưng nàng chưa bao giờ thèm để ý tới, trong mắt nàng chỉ duy có một người, mà thân mình trong sạch cũng chỉ nghĩ hiến dâng cho mình hắn.

Nàng thích hắn, rất rất thích hắn, tình cảm ấy chưa bao giờ giảm bớt đi, kể từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn mười năm trước, tâm tình nho nhỏ của nàng đã chỉ tràn đầy duy một bóng ảnh nam nhân kia.

Nhưng là…. Hắn lại chạy thoát.

Một năm trước đối mặt với thông báo của nàng, hắn lựa chọn trốn; một năm sau lại gặp mặt, hắn vẫn là trốn; mà hiện tại đã bên nàng, đem nàng ăn hết từ đầu đến chân, hắn vẫn lựa chọn trốn!

“Thương Nguyệt Ngạo Vũ. Ngươi đáng giận! Đáng giận…..” Hồ Tiểu Man càng nghĩ càng ủy khuất, hốc mắt trông đỏ đỏ dần lên.

Nàng cũng có tự tôn nha! Vốn vẫn luôn truy đuổi theo hắn, không cần e lệ nói muốn gả cho hắn, hắn có biết sau lưng nàng có bao nhiêu kẻ cười nhạo công chúa Hồ quốc này không biết xấu hổ?

Lần này bằng bất cứ giá nào cũng phải bắt được hắn, nàng chủ động hướng Thương Nguyệt quốc đưa ra chủ ý cầu thân, dù sao nếu Thương Nguyệt Ngạo Vũ không cưới nàng, được, vậy chỉ cần đổi thành nàng “thú” hắn.

Nàng quả thực đã đem mặt mũi công chúa vứt hết sau lưng, hết thảy chỉ vì hắn, cho dù bị người người châm biếm cũng không cần quan tâm, chỉ cần trong con mắt hắn có nàng là tốt rồi.

Sở dĩ nàng đem hắn trói lại trên giường, dụ hoặc hắn, đem trong sạch bản thân dâng hiến hết cho hắn, đơn giản chỉ vì muốn hắn thật sự nhìn đến nàng.

Đối với tất cả chuyện này nàng không hề hối hận, dù sao ngoại trừ hắn, nàng cũng không cần bất kì một nam nhân nào khác. Nhưng trong thâm tâm, nàng không cần hắn vì trách nhiệm, cũng không cần vì hòa bình hai quốc mới đi làm phò mã của nàng.

Nàng có tự tôn của chính mình, trừ phi Thương Nguyệt Ngạo Vũ thật sự yêu thương nàng, nếu không cũng sẽ không cường ép hắn.

Cố bắt quả rụng, quả không ngọt. Đạo lý này nàng biết, tuy rằng ngoài miệng luôn nói chỉ cần hắn chạm đến nàng thì sẽ trở thành người của nàng, nhưng kia chẳng qua chỉ là lời dọa đầu môi, ai bảo hắn cứ luôn trốn tránh.

Nhưng thật sự không ngờ tới sau khi nàng dâng hiến chính mình, hắn vẫn là lựa chọn né ra…..

“Ta thật sự không tốt đến như vậy sao?”

Hồ Tiểu Man cắn cánh môi, vô cùng ủy khuất thì thào tự hỏi, giọt nước mắt rốt cuộc nhịn không được tuôn rơi xuống.

Nàng không nghĩ buông tha! Nàng thật sự rất thích hắn, rất thích, rất thích………..

Vì sao hắn không thể thích nàng?

Nàng vừa tức lại không cam tâm, trên thân thể vẫn còn lưu giữ dấu vết của hắn, tâm trí vẫn còn nhớ rõ cảm giác bị hắn xuyên vào, hơi thở hắn quanh quẩn bên người, mà thanh âm của hắn……..

Trái tim nhỏ bé run lên, nghĩ đến triền miên ngày hôm qua, hắn luôn ở bên tai nàng thấp giọng ngọt ngào những lời nói thân thiết, giọng âm trầm thấp khiến toàn thân nàng mềm yếu như nhũn ra…..

Nàng sẽ không buông tay, tuyệt đối không! Nàng nhất định phải làm cho hắn yêu thương nàng!

Hồ Tiểu Man lau đi giọt lệ trên mặt, ở trong lòng thề.

Nàng có tự tin sẽ làm Thương Nguyệt Ngạo Vũ yêu thương nàng, việc cần làm hiện tại là đuổi theo hắn.

Dù sao mặt mũi nàng sớm cũng đã mất hết, lại thêm một chuyện bị cười nhạo cũng không có hề gì, chỉ cần có thể khiến Thương Nguyệt Ngạo Vũ yêu thương.

Cánh môi giơ lên, Hồ Tiểu Man khôi phục lại tự tin chính mình, đang lúc nàng muốn bước xuống giường thì lại nghe thanh âm tranh chấp từ ngoài cửa truyền đến—–

“Vương gia, công chúa hiện tại còn đang ngủ, ngài không thể cứ như vậy xông vào.”

“Làm càn! Ngươi dám ngăn cản ta?”

Hồ Tiểu Man nhíu mi, nhanh chóng mặc lên quần áo, đai lưng vừa mới thắt vào thì cũng là lúc khách không mời mà đến xông cửa vào tới.

Cung nữ đi vội vàng chạy theo phía sau hắn quỳ xuống thỉnh tội: “Công chúa, tiểu nhân ngăn cản vương gia không được……”

“Ta biết, ngươi lui ra đi.” Hồ Tiểu Man vẫy tay cho người cung nữ lui xuống, nhìn về phía nam nhân đang nổi khùng.

“Hạ Nhĩ Ba, ngươi thật to gan ghê gớm, tẩm cung bản công chúa mà cũng dám xông vào!”

Hạ Nhĩ Ba nhìn kiều nhan trước mắt, ngũ quan cân đối vẫn minh diễm động lòng người, nhưng là toàn thân lại phát ra một tia phong tình quyến rũ…….

“Thương Nguyệt Ngạo Vũ chạm qua ngươi?”

Hắn ghen ghét nói ra chất vấn. Bản thân hắn ngay cả tay nàng còn không cầm được, vậy mà Thương Nguyệt Ngạo Vũ lại có thể dễ dàng chạm đến nàng!

“Liên quan gì đến ngươi?” Hồ Tiểu Man lạnh lùng nhìn hắn.

“Hạ Nhĩ Ba, ngươi lấy thân phận gì mà đến chất vấn ta? Đừng quên ngươi vẫn chỉ là một vương gia, tự ý xông vào tẩm cung bản công chúa không sợ ta trị tội ngươi sao?”

“Bằng danh dự phò mã của ngươi!” Lạnh lùng của nàng chọc giận Hạ Nhĩ Ba. “Ngươi chớ có quên, nữ vương nửa năm trước đã khâm điểm ta thành phò mã của ngươi.”

“Thế thì sao?” Ngón tay trắng nõn nghịch ngợm cuốn lọn tóc trước ngực, Hồ Tiểu Man buồn cười nhìn hắn. “Kia chẳng qua là mẫu hậu cùng ngươi lén đối thoại, cũng chưa có thông qua đồng ý của ta. Ngươi hẳn là biết, nếu ta không đáp ứng thì mẫu hậu cũng sẽ không bắt buộc.”

Hạ Nhĩ Ba không thể phản bác lại cũng không cam tâm. “Ta có gì không tốt? Vì sao trong mắt ngươi tuyệt chỉ có Thương Nguyệt Ngạo Vũ?”

Hắn từ nhỏ liền đã thích nàng, mà địa vị hai người tương đương hợp xứng nhau, hắn là vương gia, nàng là công chúa, hắn vẫn luôn tin tưởng chính mình sau này sẽ trở thành phò mã của nàng.

Nhưng là Thương Nguyệt Ngạo Vũ vừa xuất hiện liền phá hủy tất cả. Trong mắt nàng căn bản không hề dung chứa hắn, độc chỉ có sự tồn tại của Thương Nguyệt Ngạo Vũ, nàng luôn luôn truy đuổi nam nhân kia, hoàn toàn không để ý đến hắn đã luôn chờ đợi.

“Không lý do gì cả, chỉ là ta không thích ngươi.”

Hồ Tiểu Man vô tình trả lời. Kỳ thật bộ dáng Hạ Nhĩ Ba không khó xem, thậm chí có thể nói là đẹp, cho nên mẫu hậu mới cho Hạ Nhĩ Ba làm phò mã của nàng.

Nhưng là nàng không cần, trừ bỏ Thương Nguyệt Ngạo Vũ, bất kì nam nhân nào nàng cũng đều không muốn.

Lời nàng như lưỡi dao bén nhọn đâm vào tâm Hạ Nhĩ Ba, nhưng là hắn vẫn không phục. “Thương Nguyệt Ngạo Vũ không hề thích ngươi, cho dù ngươi đem toàn bộ chính mình cho hắn, hắn cũng sẽ không thích ngươi!”

Tiến vào tẩm cung không thấy Thương Nguyệt Ngạo Vũ, hắn chỉ biết Hồ Tiểu Man lại lần nữa bị bỏ lại, giống y như một năm trước.

“Thì có sao? Chuyện của ta không cần ngươi xen vào”, Cho dù trong lòng thương tổn, Hồ Tiểu Man vẫn duy trì tư thái cao ngạo, không để người nhìn thấy vết thương lòng.

Nàng đứng dậy, hướng về phía cửa đi đến.

“Ngươi muốn đi đâu?” Hạ Nhĩ Ba nhanh chóng giữ chặt nàng.

Hồ Tiểu Man gạt tay ra, trầm lãnh nhìn hắn.

“Hạ Nhĩ Ba, chú ý thân phận chính mình, chuyện của ta không có đường cho ngươi xen vào, việc ta muốn đi đâu càng không phải chuyện của ngươi.”

“Ngươi muốn đi tìm Thương Nguyệt Ngạo Vũ đúng không?” Hạ Nhĩ Ba ghen ghét hỏi. Hắn thực sự không hiểu, Thương Nguyệt Ngạo Vũ kia có cái gì tốt mà đáng giá để nàng truy đuổi đến như vậy.

Không nghĩ trả lời vẫn đề của hắn, Hồ Tiểu Man quay đầu lại rời đi.

“Ta sẽ không buông tay!” Hạ Nhĩ Ba oán hận kêu lớn. Luôn như vậy, trong mắt nàng căn bản hoàn toàn không có hắn! Nhưng hắn thề, tình huống này sẽ không tiếp tục lâu đâu—–

Nàng sẽ là của hắn.

Hắn cứ như vậy đào tẩu, Hồ Tiểu Man sẽ có cảm giác như thế nào?

Trở lại Thương Nguyệt quốc đã hai ngày, hắn vốn nghĩ Hồ Tiểu Man sẽ lập tức đuổi theo, tiếp tục quấn quýt lấy hắn yêu cầu phụ trách, dù sao việc hắn chiếm trong sạch công chúa Hồ quốc là sự thật.

Nhưng là không có.

Này đã hai ngày, xung quanh hắn quá mức lặng tĩnh, không có người quấn quýt lấy hắn, cũng không cõ người lẽo đẽo bám đuôi hắn phía sau, dùng thanh âm kiều kiều mềm nhẹ nói ra những lời khiến hắn tức muốn hộc máu.

Thương Nguyệt Ngạo Vũ không rõ nổi cảm giác trong lòng chính mình. Dường như có điểm mất mát, có điểm trống rỗng hư vô, giống như thiêu thiếu một cái gì vậy, vô cùng khó chịu.

Đáng lẽ theo lý thuyết, Hồ Tiểu Man không quấn lấy hắn, cũng không muốn hắn phụ trách, hắn hẳn là phải sung sướng thở dài, cảm thấy vui vẻ mới đúng, nhưng là hắn lại phát hiện chính mình cao hứng không nổi, thậm chí còn luôn luôn nghĩ tới nàng.

Hai ngày nay hắn thất hồn lạc phách (hồn phách treo ngược cành cây a~~~ :) ) ), không yên lòng, cả đầu đều là Hồ Tiểu Man. Nghĩ tới nụ cười rạng rỡ của nàng, nghĩ tới tính tình của nàng kiêu ngạo lại rất tùy hứng, nghĩ tới tất cả của nàng.

Mỗi một bộ dáng nàng đều khắc sâu ở trong đầu hắn, bao gồm cả biểu tình một năm trước khi nàng đối với hắn nói lời yêu……

Nhíu lại mày rậm, ngay cả khi cực lực cố gắng quên đi, Thương Nguyệt Ngạo Vũ vẫn là nhịn không được nhớ tới nguyên nhân một năm trước làm hắn bỏ trốn mất dạng—–

Cô gái mở to đôi mắt màu trà sáng ngời, lúm đồng tiền trên má dễ thương nở rộ, ánh mắt chăm chăm nhìn hắn, đôi môi đỏ mọng nói ra nàng thương hắn, muốn gả cho hắn, hỏi hắn có được không?

Trong nháy mắt kia, hắn thực sự bị dọa.

Hắn vẫn nghĩ nàng là một tiểu muội muội vĩnh viễn không lớn, nhưng là một khắc tại kia, hắn kinh ngạc nhận ra nàng không hề còn là một tiểu hài tử, mà là một cô nương trưởng thành— một cô nương sẽ làm tâm hắn vô cùng rung động.

Thiếu chút nữa, hắn đã xúc động gật đầu nói có, ý niệm này trong đầu hoàn toàn dọa hắn phát sợ.

Hắn nhất định là đầu óc có vấn đề mới đối với cô bé từ nhỏ quấn quýt bên cạnh mà tâm động. Hắn cũng không phải cầm thú, làm sao có thể có loại phản ứng đáng trách này?

Cho nên hắn bỏ chạy.

Đối mặt với nàng, hắn giống như một kẻ nhát gan luôn trốn lại trốn, lần này bỏ trốn dù không thành, thế nhưng sau khi gắt gao giữ lấy nàng, thừa dịp nàng ngủ say liền không một tiếng rời đi.

“Thương Nguyệt Ngạo Vũ, ngươi bỏ chạy thật khó xem…….” Hắn nhịn không được thở dài ảo não.

Tiểu yêu nữ kia luôn làm cho hắn không có cách. Lúc ấy khi nàng ngủ say ở trong lòng hắn, bộ dáng ngây thơ hồn nhiên kia làm cho cả trái tim hắn dường như đều tan chảy, cỗ rung động mãnh liệt kia làm cho hắn sợ tới mức chạy trối chết.

Ai! Mặt mũi nam nhân không còn sót lại một chút gì!

“Hoàng huynh, người ở đây lầm bầm lầu bầu cái gì vậy?” Thương Nguyệt Phi Hoàng đã đứng ở cửa quan sát thật lâu, rốt cục nhịn không được lên tiếng.

Nàng đứng ở chỗ này đã được một lúc lâu, vậy mà nhị hoàng huynh vốn cảnh giác cao nhất lại không phát hiện ra nàng, vẻ mặt lúc thì bất đắc dĩ, lúc lại lập tức chuyển thành nhíu mày suy tư, thậm chí còn lầm bầm lầu bầu ra miệng. Xem ra……. Bệnh cũng không nhẹ nha!

“Thương Nguyệt Phi Hoàng, ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta!” Thương Nguyệt Ngạo Vũ hung hăng trừng tiểu muội, không hề quên chính mình là bị nàng bán đi.

“Nhị ca a, người ta chẳng qua cũng là bất đắc dĩ thôi!” Thương Nguyệt Phi Hoàng nhanh chóng lộ ra khuôn mặt tươi cười, chớp chớp đôi mắt to tròn vô tội.

“Phải không?” Hừ lạnh, hắn đương nhiên không tin.

“Thật sự nha! Hoàng nhi thấy Tiểu Man tỷ tỷ thực sự yêu người, cho nên mới nghĩ giúp nàng một phen.” Đương nhiên điều kiện Hồ Tiểu Man đưa ra mới là chủ yếu, bất quá việc này không thể dại dột mà nói ra khỏi miệng.

Trừng liếc tiểu muội ruột một cái, Thương Nguyệt Ngạo Vũ hoàn toàn không tin lời của nàng. Muội muội của hắn có đức hạnh như thế nào, hắn chẳng lẽ còn nắm không rõ?

“Bất quá nhị ca a, người thật sự không hề thích Tiểu Man tỷ sao?” Thương Nguyệt Phi Hoàng vẻ mặt tò mò hỏi. “Người nếu không thích nàng, vì sao trở về đã hai ngày nay vẫn luôn không yên lòng? Có phải Tiểu Man tỷ tỷ không đuổi theo nên người cảm thấy thực thất vọng?”

Bị nàng nói trúng tim đen rồi. Thương Nguyệt Ngạo Vũ tức giận trừng mắt, lại vẫn còn mạnh miệng không chịu thừa nhận. “Ta có chỗ nào là thất vọng chứ?”

Hắn mới không thất vọng, hắn chính là………… có điểm nhớ nàng.

Nhìn ra huynh trưởng khẩu thị tâm phi, Thương Nguyệt Phi Hoàng nhanh như chớp chuyển vòng ánh mắt xanh biếc.

(Khẩu thị tâm phi: khẩu: miệng, lời nói; thị: phải; tâm: lòng dạ; phi: trái —> cả câu là: miệng nói một đằng, tâm nghĩ một nẻo.)

“Người nếu thực sự không hề có cảm giác như lời nói, vậy ta cũng yên tâm.” Nàng vỗ vỗ ngực, thở dài một hơi, cố tình lộ ra biểu tình nhẹ nhõm.

“Có ý gì?” Thương Nguyệt Ngạo Vũ nhíu mày, cảm thấy trong lời biểu muội có chuyện không tốt.

“Di? Chẳng lẽ nhị ca không biết sao?” Thương Nguyệt Phi Hoàng làm ra vẻ kinh ngạc nhìn hắn. “Nghe nói nửa năm trước nữ vương Hồ quốc sớm đã chọn phò mã cho Tiểu Man tỷ tỷ tốt lắm, chỉ còn chờ tỷ ấy đáp ứng thôi, người nếu đã đối với Tiểu Man tỷ tỷ vô tình, xem ra tỷ ấy nhất định là phải chọn nam nhân khác làm phò mã rồi.”

Chọn nam nhân khác làm phò mã? Mấy lời này thực chói tai!

“Nam nhân kia là ai?” Thương Nguyệt Ngạo Vũ hờn giận hỏi, không hề phát giác mặt mình biến sắc, lộ ra biểu tình ghen tị.

“Dù sao người đã không thích Tiểu Man tỷ tỷ, vậy thì người quan tâm nam nhân kia là ai làm gi?” Hắc hắc, biến sắc đi, nàng thực sự không tin nhị hoàng huynh thực sự không động tâm.

“Ai nói ta không thích……” …nàng.

Lời nói, nghẹn ở trong cổ họng. Trừng mắt nhìn khuôn mặt tiểu muội đắc ý, Thương Nguyệt Ngạo Vũ á khẩu không trả lời được, bị cái miệng chính mình suýt nữa nói ra tâm ý dọa ngốc.

Hoặc phải nói, hắn không dám thừa nhận tình ý luôn luôn rục rịch trong ngực, tuy rằng hắn sợ hãi một lần nữa lại né ra, song vừa nghe đến nàng sẽ thuộc về một nam nhân khác, hắn lại hoàn toàn không thể chịu đựng được, cũng vô pháp lại trốn tránh tâm ý chính mình.

Hắn vẫn không dám thừa nhận tiểu muội muội trong mắt trước kia đã trưởng thành, giống như sau khi thừa nhận hắn sẽ mất mát thứ gì đó, cho nên luôn cố ý trốn tránh.

Không để ý truy đuổi của nàng, đối với tình cảm của nàng ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng kỳ thật hắn không phải một kẻ lãnh huyết (kẻ máu lạnh), tất cả trốn tránh kia đều chỉ vì sợ hãi—– sợ hãi bản thân không thể thích ứng loại chuyển biến tình cảm này.

“Hoàng nhi, ngươi này quỷ linh tinh.” Lắc đầu than nhẹ, nặng nề trong ngực tiêu tan, Thương Nguyệt Ngạo Vũ nở nụ cười.

Khúc mắc của hắn chỉ sợ là tiểu nha đầu khôn khéo này đã sớm nhìn ra, chỉ có mình hắn là ngốc nghếch nhìn không rõ.

So ra, Hồ Tiểu Man bốc đồng kia còn dũng cảm hơn hắn, một đại tướng quân như hắn khi đối mặt với tình yêu hoàn toàn kém hơn nàng.

“Hi hi, nhị hoàng huynh, vậy giờ người không trách ta đã đem người bán đi chứ?” Thương Nguyệt Phi Hoàng làm nũng huynh trưởng, đạt được tiện nghi còn cố tình khoe mẽ.

“Ta bây giờ không thèm đếm xỉa đến ngươi, lúc khác sẽ tìm ngươi tính toán sổ sách rõ ràng.” Thương Nguyệt Ngạo Vũ tức giận mà buồn cười, chịu thua búng lên cái mũi của tiểu muội.

Lúc rảnh sẽ tìm tiểu hồ li này tính nợ sau, hiện tại hắn chỉ nghĩ mau chóng tới Hồ quốc, nhìn thấy tiểu yêu đã làm cho hắn động tâm kia.

Hắn muốn nói với nàng— Hắn sẽ không lại trốn tránh.

.

.

.

“Đứng lại! Ta không cho phép ngươi đi Thương Nguyệt quốc!”

Hạ Nhĩ Ba cố chấp ngăn trở trước cửa chuồng, không cho Hồ Tiểu Man dắt ngựa ra.

Hồ Tiểu Man chịu không nổi hếch mắt xem thường. “Hạ Nhĩ Ba. Ngươi náo loạn đủ chưa? Ngươi cho ngươi là ai, dựa vào cái gì mà ngăn trước đường ta đi?”

Nàng tức giận thở mạnh, thân mình thon thả diễm lệ vẫn đang mặc bộ váy áo hồ cừu màu đỏ, mái tóc dài ửng đỏ kết trên đó vài cánh hoa nho nhỏ, trên đỉnh đầu đội một vòng lông màu trắng, tua rua xuống từng sợi bay bay, phía đuôi mỗi sợi gắn chiếc lắc tinh xảo bé xíu, theo từng cử động của nàng mà phát ra thanh thúy tiếng vang.

Năm ngày nay nàng bị Hạ Nhĩ Ba làm phiền tới mức muốn phát điên lên được.

Vốn trước năm ngày này, nàng sẽ đuổi kịp tới Thương Nguyệt quốc, vậy nhưng lại bị mẫu hậu chặn lại, hỏi qua liền biết người là muốn nói giúp Hạ Nhĩ Ba.

Hừ! Không cần nghĩ cũng biết, nhất định là hắn chạy tới lắm điều với mẫu hậu.

Ngàn lần bất đắc dĩ, nàng đành phải ở lại Hồ quốc đợi nhiều nhất năm ngày, mà năm ngày nay Hạ Nhị Ba vẫn cứ đi theo phía sau, đuổi như thế nào cũng không nổi. Hắn giống như kẻ nghe không hiểu tiếng người, mặc kệ nàng cự tuyệt thế nào cũng vẫn cứ bám lấy.

Nàng thật sự không muốn đối xử với Hạ Nhĩ Ba tàn nhẫn, dù sao hắn cũng cùng với nàng giống nhau — Hắn truy đuổi nàng, còn nàng thì truy đuổi Thương Nguyệt Ngạo Vũ, hai người bọn họ có thể nói là cùng bệnh tương tư, cho nên nàng rất hiểu tâm tình Hạ Nhĩ Ba hắn.

Nhưng là, này năm ngày trôi qua, tính nhẫn nại của nàng thực sự đã bị Hạ Nhĩ Ba ép đến cực hạn.

Hắn như là đem nàng trở thành vật sở hữu của chính hắn, muốn đi đâu đều phải qua đồng ý của hắn, hắn không có lúc nào là không giám thị ở bên cạnh nàng.

Nàng đã chịu đủ, hiện tại liền đem tất cả nói cho rõ ràng!

“Ngươi muốn đi tìm Thương Nguyệt Ngạo Vũ có phải hay không? Nói cho ngươi biết, ta không cho phép!” Hạ Nhĩ Ba phẫn nộ nhìn Hồ Tiểu Man, trong mắt lộ ra một tình yêu điên cuồng.

“Ngươi dựa vào cái gì mà không cho phép? Hạ Nhĩ Ba, ta muốn đi đâu không cần thông qua đồng ý của ngươi, ngươi không nên quá mức làm càn như vậy!” Hồ Tiểu Man chịu không nổi trừng mắt hắn. Muốn nàng nói đến bao nhiêu lần hắn mới chịu hiểu?

“Nữ vương là đứng về phía ta, ngươi cùng Thương Nguyệt Ngạo Vũ căn bản là không thể có khả năng, hắn tuyệt đối không thích ngươi! Tiểu Man, ngươi vì sao không thèm nhìn đến ta? Không chịu tiếp nhận tình cảm của ta?” Hạ Nhĩ Ba tiến lên muốn bắt trụ tay nàng.

Hồ Tiểu Man nhanh chóng lùi lại, không cho hắn đụng tới thân thể chính mình.

Phản ứng như vậy càng làm cho Hạ Nhĩ Ba nổi xung ghen ghét.

Vì sao Thương Nguyệt Ngạo Vũ có thể chạm vào nàng, mà hắn thì không được?!

Cho tới nay, nàng duy chỉ ở trước mặt Thương Nguyệt Ngạo Vũ mới bộc lộ kiều thái nữ nhi, luôn kêu Vũ ca ca, Vũ ca ca. Ngược lại hoàn toàn tương phản, đối với hắn không hề có một chút sắc thái hòa nhã.

Hắn không cam lòng!

“Cho dù mẫu hậu có đứng về phía ngươi thì sao chứ? Người cũng không thể bắt buộc ta, ta là người thừa kế vương vị Hồ quốc, ta có quyền lợi tự quyết định lựa chọn phò mã cho chính mình.” Khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh nhạt, Hồ Tiểu Man vô tình nói xong, hy vọng có thể đánh mất ý niệm trong đầu hắn.

“Thương Nguyệt Ngạo Vũ không có khả năng làm phò mã của ngươi! Ngươi đừng có quên, hắn nhưng là nhị hoàng tử Thương Nguyệt quốc, lại còn kiêm thêm chức vị đại tướng quân, làm sao có thể ở rể Hồ quốc làm phò mã của ngươi? Huống chi hắn còn không yêu thương ngươi, nhưng ta không giống thế, Tiểu Man, ta yêu ngươi nha!” Hạ Nhĩ Ba kích động thổ lộ. Hắn không hiểu, Tiểu Man vì sao không chịu tiếp nhận hắn? Hắn so với Thương Nguyệt Ngạo Vũ kém cái gì?

“Cho dù hắn không yêu thương ta, kia cũng là chuyện của ta. Hạ Nhĩ Ba, tình cảm của ngươi ta chỉ có thể biết chứ không thể nhận, thực xin lỗi.” Hồ Tiểu Man khẽ thở dài, sắc mặt dần dịu nguôi xuống.

Kỳ thật, Hạ Nhĩ Ba không phải cũng là một hình ảnh khác của nàng sao?

Nếu Thương Nguyệt Ngạo Vũ yêu thương nữ nhân khác thì nàng biết làm sao bây giờ? Có phải hay không cũng sẽ trở nên giống y như Hạ Nhĩ Ba, vĩnh viễn đâm đầu không lối thoát?

“Vì sao?” Hạ Nhĩ Ba thống khổ nhìn nàng, không hiểu nàng vì sao có thể tàn nhẫn như vậy. “Nếu không có Thương Nguyệt Ngạo Vũ, ngươi sẽ nhận tâm ý của ta chứ?”

“Cho dù không có Vũ ca ca, ta cũng sẽ không thích ngươi!” Vì làm cho hắn chết tâm, Hồ Tiểu Man không thể không tàn nhẫn. “Phò mã của ta cho dù không phải Vũ ca ca thì cũng sẽ không bao giờ là ngươi. Ta chắc chắn thế, hy vọng ngươi không tiếp tục ngáng đường ta.”

Nàng dời đi tầm mắt, không đành lòng nhìn biểu tình bi thương của Hạ Nhĩ Ba, nắm chắc dây cương ngựa vòng qua hắn, nàng chậm rãi tiêu sái rời đi.

“Cho dù không có Thương Nguyệt Ngạo Vũ, cũng vẫn không có cửa cho ta………” Nhìn bóng dáng làm cho hắn vừa yêu lại hận kia, sắc mặt Hạ Nhĩ Ba chuyền dần thành dữ tợn.

Hắn không phục!

“Ngươi là của ta.”

Nghe thấy giọng nói âm trầm của hắn từ sau truyền đến, Hồ Tiểu Man nhíu mi, bỗng thấy sau lưng nổi lên một trận âm hàn, nàng cảnh giác xoay nhanh người lại, nhưng là không còn kịp.

Một cây ngân châm cắm vào sau gáy trắng, làm cho thân mình nàng trở nên mềm nhũn hoàn toàn.

“Hạ Nhĩ Ba. ngươi………” Nàng trừng mắt Hạ Nhĩ Ba, cố gắng giữ vững thần trí thanh tỉnh, song cuối cùng chống cự không lại được dược hiệu. “Ngô…… Vũ ca ca………..”

Tầm mắt của nàng trở nên mơ hồ, nhẹ gọi tên người mình yêu nhất, rốt cuộc không còn một tia khí lực, hư nhuyễn khép lại hai mắt, lâm vào trong bóng đêm đen đặc.

Hạ Nhĩ Ba ôn nhu ôm lấy nàng, hôn môi lên khuôn mặt nhỏ nhắn, yêu say đắm nhìn nàng.

“Tiểu Man của ta, ta sẽ không bao giờ buông tha ngươi, vĩnh viễn sẽ không………”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.