Tướng Quân Có Tin Vui

Chương 6: Tướng quân, trách tường không cao




Bẩm báo của thị vệ kéo Kiều Sở từ trong hồi ức trở về, hắn nhếch miệng tà mị, ly trà trong tay đã nguội, thật đúng tác phong của nàng.

“Cho vào.”

Tần Ngọc vẫn mặc trường sam nam tử như cũ, mái tóc búi cao lên đầu, trên tay cầm một cây quạt. Kiều Sở âm thầm cười khổ, mặc dù từ lúc nàng quay trở về kinh chỉ trong thời gian ngắn, thế mà đã là đệ nhất công tử đứng đầu thành Trường An.

Đi cùng với những chiến công hiển hách của nàng, tính phong lưu đào hoa của nàng cũng nổi danh không kém.

Quang hoa tễ nguyệt, phong lưu tướng quân, hoang đường dâm tứ. Bất kể là con cháu quan gia hay dân chúng bình thường, chỉ cần nàng vừa ý, nhất định nàng sẽ dùng đủ mọi thủ đoạn cướp đem về phủ, còn trên quan đạo một gậy đánh cho bất tỉnh đoạt người cũng nhiều không kể xiết. Dạo thanh lâu, tìm tiểu loan, háo sắc thành tánh. Nhìn thấy mỹ nhân vô luận nam nữ đều muốn đùa giỡn, sàm sỡ người ta, không thu vào trong tay không bỏ qua.

Nàng vận nam trang, tiêu sái hơn người. Người người thành Trường An chỉ cần nhắc tới Tần công tử phong lưu tiêu sái, Tần tướng quân uy vũ dũng mãnh phi thường tuấn tú như thiên thần, nhưng còn mấy ai nhới nàng vẫn là một nữ tử?

Hôm nay, vị công tử này văn nhã phong phạm, tay cầm quạt giấy, trên búi tóc cài thêm một cây trâm đơn giản, không biết bộ dạng nghiêm chỉnh lại học ở đâu đây.

“Tham kiến thái tử điện hạ.”

Kiều Sở khẽ cau mày, trong nháy mắt hiểu rõ. Thanh sam, quạt giấy, trâm ngọc, lễ tiết quy củ thế này, không phải học từ Cố Thừa tướng thì có thể là ai nữa.

Tần Ngọc hẳn học hỏi hết mười phần từ “diễn xuất” của Cố Dung rồi, trong lòng hắn hơi khó chịu.

“Trong thoáng chốc, bổn cung cứ tưởng là hạ nhân báo cáo nhầm Cố Thừa tướng thành Tần tướng quân chứ.”

Tần Ngọc không biết sao tự nhiên hắn lại tức khí là vì sao. Từ lúc nàng quen biết hắn đến giờ, hắn thường xuyên lần âm tình bất định, chẳng biết đường nào mà lần.

“Thái tử gia đang giữ phó tướng của hạ quan, hạ quan há có thể không để ý?”

Kiều Sở hừ nhẹ một tiếng, nếu không phải giữ sẵn người của nàng, bình thường nàng trốn hắn còn không kịp, sao có dịp hiếm hoi khiến nàng đích thân tới phủ thái tử.

“Lục phó tướng ở phủ thái tử, bổn cung sao lại bạc đãi hắn?”

Tần Ngọc cắn răng, nếu như bình thường, Lục Thịnh ở phủ của hắn nhất định nàng sẽ không lo lắng, huống chi hắn không có ý giữ lại Lục Thịnh, ngày mai sẽ thả thủ hạ của nàng ra thôi.

Nhưng bây giờ không giống như xưa. Mới sáng sớm, không biết nàng đắc tội tên yêu nhân đó ở chỗ nào, lại đi tóm lấy phó tướng của nàng, lâm triều cũng không tham gia, dám tấu lên thánh thượng chuyện xấu của nàng.

Dù chưa nhắc tới chuyện của Lục Thịnh, nhưng bản tấu chỉ rằng nàng quản lí không nghiêm, ngay cả thuộc hạ. Tần Ngọc chỉ nghe liền đã biết yêu nhân này muốn nhắc tới chuyện gì.

Việc xảy ra một tháng trước, người Hung Nô gian trá, mặc dù đã quy thuận Tấn quốc, nhưng để ngừa vạn nhất, sau khi đại quân về kinh, nàng giữ một ngàn người đóng giữ ở Lĩnh Nam, lĩnh quân là giáo úy dưới trướng nàng Dương An. Hắn đem một trăm người nằm vùng bên trong đại quân Hung Nô và Tây Bắc.

Một tháng trước, Dương An lĩnh quân trở về kinh, nàng tất nhiên muốn khao đãi hắn một trận ra trò. Chẳng qua là nàng trên đường say rượu, rời khỏi tiệc lẻn đến phủ Thừa tướng ngắm Cố mỹ nhân trong lòng nàng. Còn Dương An ở Lĩnh Nam chiến đấu hăng hái chín năm, một thân một mình chưa lấy vợ, hôm nay về kinh tất nhiên muốn đi Vạn Hoa lâu tìm người tình hắn tư niệm đã lâu trò chuyện tâm sự.

Nhưng thật không may là người tình của hắn đã sớm sà vào lòng người khác, còn bị mấy tên nhà giàu ăn chơi vũ nhục một phen. Máu hán tử nổi lên cộng thêm uống quá nhiều rượu, cơn tức giận xông lên não trước, hắn vung tay tới mấy lão gia trăng hoa đó.

Nhà giàu ở thành Trường An thịt mỡ núc ních nào có phải là đối thủ của sát thần nơi chiến trường. Đến khi nàng chạy tới nơi, Dương An đã đánh gãy bốn cái xương sườn của người ta.

Bất quá chuyện này sớm bị nàng bưng bít, sau đêm đó không ai bàn tán gì nữa. Không ngờ rằng bị tên yêu nhân kia bắt được nhược điểm, còn tố cáo nàng lên triều đình.

Không những Dương An bị phạt năm mươi quân gậy, còn bị phạt canh hoàng thành nửa năm, bổn lộc trừ mất ba tháng.

Tần Ngọc sao lại nghe không ra ý tứ của Kiều Sở, cậy chuyện Dương An ép nàng đi vào khuôn khổ.

Thử nghĩ xem, hắn có dùng Lục Thịnh thì định mình vào tội danh gì? Nàng tất nhiên không sao cả, bất quá là tội hơi dung túng chút. Lục Thịnh thì khác, hắn đêm hôm thăm dò phủ Thừa Tướng. Theo những gì nàng hiểu biết đối với Kiểu Sở, hắn nhất định sẽ gán tội ám sát Thừa tướng, trộm cơ mật của Tấn quốc, là gian tế của địch quốc, cấu kết với ngoại bang. Mỗi một tội đều là tử tội.

Cho dù nàng có lòng gánh chịu, toàn lực bảo vệ Lục Thịnh, nhưng Kiều Sở làm việc luôn ngoan độc, không đạt mục đích tuyệt không dừng tay. Nếu Lục Thịnh không chết, thì cũng phải bị hắn lột một lớp da.

“Thái tử điện hạ tất nhiên sẽ không bạc đãi Lục Thịnh, nhưng Lục Thịnh dù sao cũng là người của phủ tướng quân, không công đức gì mà đến phủ thái tử ăn cơm miễn phí, hạ quan cảm thấy không ổn. Biết thái tử điện hạ thương cảm binh lính chinh tây chịu đói rét, người ngoài không biết còn cho rằng hạ quan tuy đường đường là Đại tướng quân nhưng nuôi không nổi một phó tướng. Hạ quan da mặt mặc dù dày, nhưng cũng thể nào làm chuyện tổn hại đến danh dự của quốc thể.”

Kiều Sở từ cao nhìn xuống, vóc dáng nhỏ bé đứng chỉ tới ngực của hắn. Cũng khó trách, tâm tư thì nhiều mà chiều cao thì không bằng.

“Nói khéo như rót.”

Tần Ngọc lảng tránh vấn đề, nhẹ thì là không tính toán, nặng thì là mặt dày vô liêm sỉ. Lại nói đúng chỗ hiểm, thầm chỉ triều đình bạc đãi quan lại có công, đến nỗi phủ tướng quân nghèo rớt mồng tơi, phó tướng phải cháy đến phủ thái tử xin cơm ăn.

Tần Ngọc à Tần Ngọc, là do tường nàng không cao đấy nhé.

Kiều Sở nắm nhẹ vài sợi tóc của Tần Ngọc, quấn quanh ngón tay mình chơi đùa. Hắn âm thầm thưởng thức khuôn mặt đỏ ửng vì kiềm nén của nàng.

Người này chính là như vậy, tuổi nhỏ nhưng rất biết thức thời, cực kỳ ẩn nhẫn, cũng cực kỳ “cẩu thối”.

Nếu là ngày thường, hành động này của hắn đã chọc cho con sói nhỏ này xù lông lên rồi. Nhẹ thì là bóng gió móc xỉa hắn, nặng thì vung tay, còn trốn hắn như ôn thần. Hôm nay nhược điểm của nàng bị hắn nắm trong tay, không những phải tự chui đầu vào lưới, còn chịu đựng đấm đá, mặc hắn làm gì tùy thích.

“Có một chuyện Tần tướng quân nói rất đúng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.