Tương Nhu Dĩ "Mặc"

Chương 46




Tần Yên chợt giống như bị định trụ vậy, chỉ là nhìn Thẩm Mặc, khó mà nói nên lời.

Hiện tại nhìn kỹ, người này so với tám năm trước còn xinh đẹp hơn.

Lúc học đại học rõ ràng là nhân vật nổi danh hấp dẫn học sinh chung quanh, cũng không có biết. Vừa có tướng mạo vóc người, lại có khí chất năng lực, nếu như không phải là bởi vì tính tình lãnh đạm của nàng, mỗi ngày đầu sẽ có người vây quanh đi.

Nhắc tới, mình cùng nàng mặc dù học cùng một chuyên ngành, nhưng vẫn không thể nói chuyện, mỗi giờ học đều là đầy ắp, luôn là chạy tới nhìn nàng, nhưng mà bất luận đi nơi nào, bên người nàng vẫn luôn không có ai.

Chẳng lẽ nàng không sợ bị quấy rối sao?

Đương nhiên là có qua, chỉ là làm vật thí nghiệm, cũng giết được gà dọa khỉ.

Tôi cùng nàng có thể quen biết là bởi vì....

"Không phải tìm tôi sao? Vậy tôi đi." Thẩm Mặc nhìn bộ dáng thật thà của Tần Yên, trong lòng bất đắc dĩ thở dài.

Cũng không phải là loại chuyện đáng giá để quấn quýt tám năm, buông ra cũng không có nghĩa là có thể trở về như trước, chẳng qua là đại biểu không còn để ý nữa.

"Không đúng không đúng!" Bị lời nói của Thẩm Mặc kéo trở về thực tế Tần Yên hoàn toàn mất đi ưu nhã ngạo mạn thường ngày, chỉ còn lại hốt hoảng.

"Thẩm Mặc....mình...." Tần Yên cắn một cái môi dưới, ngẩng đầu nhìn Thẩm Mặc trước mặt hai tay vòng trước ngực tựa vào bên tường mặt mũi lãnh đạm, ba chữ kia xấu hổ kia để cho nàng cảm thấy không có tư cách mở miệng.

"Mình...."

"Nếu như còn không có nghĩ rõ ràng chuyện gì, lần sau rồi hãy nói." Thẩm Mặc rời khỏi tường đứng thẳng người, buông tay ra, nhớ tới Cổ Dĩ Mạt còn đang chờ mình, liền chuẩn bị rời đi.

Tần Yên khóa chặc mi, cúi thấp đầu, chặt chẽ cắn môi dưới, lúc Thẩm Mặc đi qua bên người bỗng nhiên kéo lại cổ tay đối phương, chợt xoay người, bất cứ giá nào nhắm mắt nói: "Thật xin lỗi!!!"

Thẩm Mặc quay đầu nhìn Tần Yên từ từ mở mắt ra, mắt nhìn đối phương nắm tay mình, không nói.

"A, thật xin lỗi, mình nhất thời cuống cuồng." Tần Yên theo tầm mắt đối phương thấy tay mình còn lôi cổ tay nàng, cuống quít thu tay về.

"Muốn nói cũng chỉ là điều này sao?" Thẩm Mặc chợt có một tia thương xót, đối phương vốn không phải là người thấp bé như vậy, mặc dù mình rất ít khi hiểu rõ, nhưng mà trong công ty cũng có người luôn nói qua danh tiếng của nàng, nổi danh thế giới.

Mặc dù sự kiện kia không coi là nhỏ đi, nhưng mà cần gì phải để cho mình ở một chỗ đình trệ không tiến lên trong tám năm trời đâu.

Ở một chỗ, tại chỗ chuyển vòng, không dừng được hối hận, không dám bước lên trước, do dự không có tư cách, có hay không sẽ tổn thương ai lần nữa, áy náy là chướng ngại lớn nhất khi bước về phía trước của cô.

Mà hận là trở ngại lớn nhất của cô một đời.

"Ân..." Tần Yên nhìn Thẩm Mặc, cũng không dám hỏi đối phương có tha thứ mình hay không.

"Cái này cũng không giống cô." Thẩm Mặc nhìn một cái khuôn mặt Tần Yên bộ dáng đầy sám hối nhỏ bé, tròng mắt quay người sang. Mà sau khi Tần Yên nghe được lời nói của nàng biểu tình lại đột nhiên cứng ở trên mặt.

Thẩm Mặc chậm rãi đi về phía trước, hoặc giả là có chút lạnh, hai tay nàng không có áo khoác, nhàn nhạt mở miệng: "Sự kiện kia cũng không đáng giá cậu lãng phí tám năm đi cố chấp, cậu nói xin lỗi tôi nhận lấy, liền đến đây chấm dứt đi, cậu không cần lại cảm thấy thiếu nợ."

Tần Yên nhìn về bóng lưng cao gầy phía trước, nghe được giọng nói người nọ lãnh đạm nhưng không mất đi ôn hòa có một không hai chậm rãi nói, không cần lại cảm thấy thiếu nợ.

Chợt, nàng trong lúc giật mình thật giống như nghe được xiềng xích ở chỗ sâu nhất thân thể bị cắt đứt, ở tán lạc hóa thành sắt vụn, con người co rúc bên trong cửa phòng ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt non nớt phủ đầy nước mắt.

Mà so với gương mặt thành thục đó, khóe mắt, cũng vạch qua trong suốt.

Đó không phải là, lãng phí tám năm, mà là cần, đi chuộc tội.

Bởi vì hành động ích kỷ của mình, phá vỡ đi rất nhiều thứ trân quý.

"Hảo hảo, đừng khóc." Đồ Ngu thấy Thẩm Mặc đi ra liền đi vào tìm Tần Yên, lại thấy nàng khóc, hai hàng lông mày anh khí đau lòng nhíu lại, đi lên phía trước nhẹ nhàng ôm lấy Tần Yên, ôn nhu vỗ về tấm lưng gầy yếu của đối phương.

"Ngu, nàng nói tôi không cần lại cảm thấy thiếu nợ nàng, nàng nói đến đây chấm dứt." Tần Yên thật chặt ôm Đồ Ngu, thật giống như tìm được nơi dựa vào vậy, chợt phát ra thanh âm, khóc lớn vừa nói.

"Ân ân, kia không phải tốt sao."

"Nhưng là mơ ước của nàng vẫn bị tôi hủy diệt a, công việc nàng làm bây giờ căn bản không phải là nghề nàng muốn. Tổn thương lưu lại a."

"Không có chuyện gì, nàng có thể là thật thích làm việc này? Em còn muốn đi quản sao?"

"Tôi căn bản là, không có tư cách đi quản." Tần Yên nghẹn ngào, đem mặt chôn ở cần cổ Đồ Ngu, buồn bực vừa nói mình cũng không phải là rất nguyện ý thừa nhận sự thật.

"Kia trở về đi thôi." Đồ Ngu nhìn cách đó không xa ngoài cửa sổ ánh mặt trời thấu vào, híp mắt nhẹ giọng nói.

Có lẽ tôi cũng nên cám ơn cô.

Cám ơn cô cởi ra xiềng xích nặng nề kia, đó là lãnh địa tôi có cố gắng cũng không có biện pháp đi vào được.

Bây giờ, có lẽ tôi có thể lần nữa thử tiến vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.