Tướng Môn Độc Hậu

Chương 39: Khiêu khích




Chờ sau khi Thẩm Diệu ra khỏi Mai Lâm, Cốc vũ cùng Kinh Trập đang canh giữ đều thở dài một hơi nhẹ nhõm. Kinh trập giương mắt hướng bên trong xem xem, không thấy bóng người, có chút nghi hoặc:

“Sao không thấy người nữa?”

Thẩm Diệu cũng quay đầu liếc mắt một cái, Mai Lâm cành lá xanh um tươi tốt, theo gió nhẹ nhàng đong đưa, làm sao còn bóng dáng người. Tạ Cảnh Hành là người có võ công, ước chừng võ nghệ cũng rất cao cường. Nàng nói:

“Đi thôi.”

Khi nàng trở về tịch thượng, Phùng An Ninh liền vộ vàng chạy tới, thầm oán nói:

“Không phải nói ngươi ở đây nhìn ta đi sao, vừa quay đầu liền không thấy người. Trở về cũng không thấy ngươi ở trong này, rốt cuộc ngươi đi đâu?”

“ Tùy ý đi một chút, xem cúc hoa nở”

Thẩm Diệu giương mắt hướng trên đài xem:

“Đã bắt đầu rồi sao?”

“Ngươi đi hồi lâu, tổ nam tử đã rút thăm xong.”

Phùng An Ninh bĩu môi:

“Bây giờ đến tuyển.”

Trên đài, nhóm thiếu niên lang đang tỷ thí. Vòng thứ nhất “ rút thăm” đã qua, Thẩm Diệu cũng không để ý. Đợt thứ hai là “Tuyển”, lựa chọn khoa loại chính mình am hiểu.

Ánh mắt Thẩm Diệu dừng trên người thiếu niên mặc y phục xanh nhạt ở bên trái, đối diện tịch thượng. Thiếu niên này hơi đen nhưng khỏe mạnh. Ngũ quan cũng không tệ lắm, lại bởi vì quá mức cường tráng mà thân hình có vẻ có chút hung tợn. Hơn nữa, hắn lại mặc y phục xanh, càng làm làn da đen của hắn thêm đen.

Không chỉ có như thế, hắn còn búi tóc thật cao. Dùng ngọc trúc giữ búi tóc, chắc là muốn noi theo quân tử cổ nhân. Lại bởi vì luyến tiếc phú quý mà ăn mặc có vẻ có chút chẳng ra cái gì cả. Nói tóm lại, mặc dù hắn cực lực muốn bắt chước cổ nhân thanh cao, thoát trần. Nhưng bản thân lại che giấu không được tục khí toàn thân.

Này đó, không phải ai khác, mà chính là kinh sử gia Cao Duyên. Cao Duyên này tuổi mới mười sáu, cánh còn chưa thể bay. Vậy mà, sau khi Phó Tu Nghi đăng cơ, hắn vì ỷ vào caca Cao Tiến địa vị cao mà phách lối. Làm mưa làm gió trong thành Định kinh. Thậm chí ngay cả Uyển Du cũng bị hắn có chủ ý, thật sự là gan lớn đến cực điểm.

Chỉ cần vừa nghĩ tới Uyển Du từng ở trong cung chịu qua ngôn ngữ khiêu khích của Cao Duyên. Thẩm Diệu liền giận không thể át. Nàng từ xa, nhìn chằm chằm Cao Duyên, giống như đang nhìn con mồi nhảy nhót tiêu sái tiến vào bẫy.

Cao Duyên giờ phút này không biết nghĩ tới cái gì, vẻ mặt hân hoan, cùng Cao Tiến nói xong chuyện gì đó.

Hắn tự nhiên là cao hứng,vì có trong tay một quyển sách luận độc đáo. Lúc nãy, phần “rút thăm”, hắn biểu hiện bình thường. Nhưng lát thi “tuyển”, chỉ cần xuất ra sách luận này, chắc chắn có thể kinh động toàn trường.

Thẩm Diệu trong lòng cười lạnh. Đi đi, cầm sách luận, đến bên người Phó Tu Nghi đi! Con đường làm quan phía trước của Cao Tiến, nàng tin tưởng, lấy thủ đoạn của Cao Duyên. Hắn nhất định có thể tự mình đem toàn bộ kinh điển sử trong tay chìm.

Đây là phần đại lễ, nàng đưa cho kinh điển sử. Về phần Bùi Lang sao, nàng đảo mắt nhìn nam tử thanh xam, ngồi cách Phó Tu Nghi không xa.Kiếp này, từ giờ trở đi, những gì ngươi thiếu ta, bắt đầu chậm rãi hoàn lại đi!

“Thẩm Diệu, tổ nam tử “Tuyển” xong, là đến phiên nữ tử. Ngươi sẽ ‘Tuyển’ sao?”

“Không.”

Thẩm Diệu đáp.

Kiểm tra ở đây, “Rút thăm” thì các đệ tử đều phải rút. Còn “Tuyển” là dựa theo ý nguyện của từng người. Nếu không muốn, cũng không bắt buộc. Cho nên, nếu nói thi ‘tuyển’ là kiểm tra mục tự chọn, chi bằng nói các đệ tử muốn phát huy sở trường của chính mình.

Nếu bản thân đệ tử am hiểu thứ gì đó, liền có thể ở vòng thi “Tuyển” thể hiện. Cho nên, so với “Rút thăm”, tất cả đệ tử Quảng Văn đường càng thêm nhiệt tình với phần thi “Tuyển”. Bởi vì phần “Tuyển”, những thứ mà các đệ tử thể hiện, họ đều cực kì nắm chắc.

Nếu là lúc trước, Thẩm Diệu nàng chẳng có sở trường gì, chắc chắn không tham gia thi. Bởi vì đi cũng chỉ tự mình xấu mặt.

“Tại sao?”

Phùng An Ninh có chút thất vọng nói:

“Ngươi lúc nãy không phải vẽ rất tốt sao. Ai cũng có sở trường riêng, vì sao ngươi không lên thể hiện một chút?”

“Ta không thích.”

Thẩm Diệu lại bắt đầu đùa nghịch ván cờ trên bàn, cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời Phùng An Ninh:

“Làm náo động thì sao, không được nổi bật thì như thế nào. Lúc nãy không thể không thi, với lại bất quá cũng chỉ là may mắn. Huống chi, ta vốn là cầm kỳ thư họa chẳng giỏi gì.”

“Ngươi……”

Phùng An Ninh khó thở:

“Nào có ai nói chính mình như vậy”

“Ngũ muội muội.”

Một thanh âm đánh gãy các nàng nói chuyện. Thẩm Nguyệt không biết khi nào đã đứng trước mặt hai người.  Ả treo lên vẻ mặt lo lắng nói:

“Ngũ muội muội, lát nữa thi ‘Tuyển’, muội quả thực sẽ không tham gia?”

“Nhị tỷ tỷ chẳng lẽ hy vọng ta tham gia?”

Thẩm Diệu hỏi lại. Thẩm Nguyệt bị nàng nói vậy có chút không được tự nhiên. Không biết vì sao, Thẩm Diệu nay tựa hồ là quyết tâm cùng ả xé rách mặt. Ả nghĩ trăm ngàn lần cũng không thông.Chẳng lẽ,  Ngũ muội vì rơi xuống nước mất mặt mà đối với hai chi các ả giận chó đánh mèo?

Ả mặc dù nghi hoặc, nhưng vì Thẩm Diệu liên tiếp không biết tốt xấu, trong lòng dĩ nhiên tích tụ tức giận. Thẩm Nguyệt cắn cắn môi, tựa hồ có vài phần ủy khuất, nhẹ giọng nói:“Ta tự nhiên hy vọng Ngũ muội tham gia. Mới vừa rồi muội vẽ vô cùng tốt, nếu Ngũ muội có đại tài này, sao lát nữa không chọn tiếp ‘Họa ’. Tránh mọi người nói muội gian trá. Nếu muội lại vẽ tốt, lời đồn đãi cũng sẽ tự phá.”

Thẩm Nguyệt thanh âm không thấp, chung quanh tất cả đều là tiểu thư phu nhân, tất nhiên đều rõ ràng nghe không sót một chữ. Lời này nhìn như không có gì, nhưng lại đem lòng hoài nghi của mọi người nói ra.

Thẩm Diệu lúc nãy vẽ một bức bạch cúc. Tuy được giải nhất, nhưng nàng ngu dốt bao năm. Ấn tượng của nàng trong lòng mọi người sẽ không dễ dàng biến hóa, đương nhiên họ sẽ không tin tưởng tranh này tự nàng nghĩ ra. Họ tin tưởng nàng là được người khác chỉ điểm.

Thẩm Nguyệt trong lòng cũng nghĩ như vậy, cho nên ả muốn lát nữa thi đợt hai. Chỉ cần Thẩm Diệu chịu tham gia, vẽ tiếp một bức họa. Không có người bên ngoài chỉ điểm, xem Thẩm Diệu làm sao vẽ tốt.

Phùng An Ninh nghe ra ý ả nói, lập tức châm biếm lại:

“Thẩm nhị tiểu thư nói thật dễ nghe. Ý tưởng vẽ đâu phải cứ muốn là có.  Nếu là nhị tiểu thư vẽ, một lát liền vẽ liên tiếp vài ý tưởng khác nhau cũng là chuyện không có khả năng đi.”

Thẩm Diệu chỉ là đệ tử, cũng chẳng phải thiên tài mà có thể thi với các đồng học khác trong Quảng Văn đường.

“Ta không phải muốn tốt cho Ngũ muội nên mới nói vậy sao”

Thẩm Nguyệt cười ôn nhu:

“Mới vừa rồi muội ấy vẽ tốt như vậy,vẽ thêm bức nữa thì có gì mà không thể chứ?”

Thẩm Diệu từ đầu đến cuối cũng không ngẩng đầu, chỉ lấy một quân cờ, đặt ở trung tâm bàn cờ, nói:

“Không có hứng thú, phí sức.”

Thẩm Nguyệt không dự đoán được trước mặt nhiều người như vậy, Thẩm Diệu lại dám bình thản trả lời. Trong lúc nhất thời, sắc mặt ả có chút khó coi.

Trên đời này, thứ khiến người ta giận dữ nhất, ước chừng là bản thân mình làm ra cạm bẫy thật tốt. Mà đối phương lại cố tình không sa vào. Thẩm Diệu cho dù đối mặt với sự ngờ vực, vô căn cứ của mọi người, cũng không chịu bị ả khích tướng. Điều này khiến Thẩm Nguyệt càng thêm xác định ý tưởng bức họa kia tuyệt không phải Thẩm Diệu nghĩ ra.

Ý niệm muốn Thẩm Diệu xấu mặt càng thêm mạnh mẽ. Ả dừng một chút, lại tiếp tục nở nụ cười:

“Nếu Ngũ muội muội kiên trì, ta đây cũng không nói thêm gì nữa.”

Ả xoay người về chỗ ngồi chính mình.

Bên Nam quyến tịch, Thái Lâm luôn vụng trộm nhìn Thẩm Nguyệt, lại thấy Thẩm Nguyệt đột nhiên nhìn qua, tựa hồ là ôn nhu nở nụ cười với hắn. Thái Lâm ngẩn ra, lập tức có chút kích động. Đã thấy Thẩm Nguyệt lại cúi đầu xuống, tựa hồ có chút khổ sở. Hắn bỗng nhiên khẩn trương đứng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.