Tướng Môn Độc Hậu

Chương 33: Vẽ tranh




Quan chủ khảo kiểm tra là nội các đại học sĩ Chung Tử Kỳ. Hắn là một lão đầu tóc bạc, ngày thường cực kì nghiêm túc, ngay thẳng. Rút trong ống tay áo một quyển trục, sau đó bắt đầu đọc đề thi “Họa”

Mặt này cũng khác năm ngoái, bất quá năm nay cúc hoa yến và kiểm tra gộp làm một lên đề mục cũng đơn giản hơn nhiều. Như “Thư” lấy cúc làm đề mà “Họa” cũng vậy. Trên đài có lăm cái bàn dài, mỗi bàn đều có giấy và bút mực, theo thứ tự đặt trên bàn. Nâng cổ tay, nổi trống thật mạnh. Kiểm tra bắt đầu.

Tất cả mọi người thân đều nhướn cổ, hướng lên trên xem. Trên đài là lăm người cực đặc biệt. Mọi người đều biết, Thẩm Nguyệt là tài nữ. Tần thanh xinh đẹp, cao ngạo. Phạm Liễu Nhi cùng Triệu yên là một đôi hoa tỷ muội, tình cảm rất tốt. Mà Thẩm Diệu, tự nhiên chính là bao cỏ vụng về, cái gì cũng không biết.

Nhóm nam quyến phần lớn là xem Thẩm Nguyệt cùng Tần thanh, nhóm nữ tử đa phần lại dán mắt xem Thẩm Diệu. Bạch vi che miệng nói:

“Hôm nay Thẩm Diệu thật quy củ, chưa có động tác gì kỳ quái, nhìn thật giống người có bản sự.”

Đến năm nay, Thẩm Diệu tổng cộng đã qua bốn lần kiểm tra. Lần đầu tiên rút được kì, nàng lung tung hạ mấy quân liền binh bại như núi đổ. Lần thứ hai rút được là thư, đem bút mực làm dơ y phục. Lần thứ ba lại rút được cầm, trúc hương cầm liền bị nàng gảy đứt dây.

Thay vì nói mọi người tới xem Thẩm Diệu lên đài. Chi bằng nói, muốn xem nàng xấu mặt ở trước mắt bao nhiêu người. Nhưng hôm nay có chút không giống. Đài cao rộng lớn, nữ tử ngồi ngay ngắn trước bàn, động tác nhấc bút đoan chính. Giống như đã trải qua huấn luyện khắc nghiệt, rất đúng tiêu chuẩn.

Tháng mười cuối thu, gió lạnh ào ào thổi qua. Vén lên lọn tóc lòa xòa trước trán. Nàng hơi cúi đầu, lộ ra khuôn mặt như quả trứng nhỏ nhắn, lông mi như vẽ hơi hạ tạo lên độ cong xinh đẹp. Chiếc áo choàng liên xanh rung động theo từng động tác vẽ. Nàng ngồi đoan chính, hạ bút tiêu sái, lưu loát. Không để ý đến xung quanh, càng thêm phần xinh đẹp. Khí độ như vậy, tựa đóa hải đường, lấy phương thức nội liễm mà đàng hoàng nở rộ.

Dịch phu nhân mím môi, ý tứ hàm xúc không rõ nhìn Nhiệm Uyển Vân nói:

“Ngũ nhi quả thật đã trưởng thành a.”

Nhiệm Uyển Vân miễn cưỡng cười cười, bàn tay lại lặng lẽ nắm chặt.

Phía sau truyền đến tiếng nói chuyện của các thiếu nữ

“Thẩm Diệu từ đầu đến giờ, vẫn chưa làm ra chuyện không hay ho gì. Có khi nào, tính tình thật sự thay đổi?”

“Không có khả năng, bộ dáng chỉ là giả vờ thôi. Ngươi không thấy,nàng chưa suy tư gì đã hạ bút sao? Thẩm Nguyệt còn phải nghĩ những mấy khắc. Nàng như vậy, khả năng lớn nhất là tùy tiện hoa tay múa chân chút đi.”

Phùng An Ninh nhìn Thẩm Diệu trên đài, loại cảm giác kì quái lại xuất hiện. Nàng đột nhiên có một loại trực giác, hôm nay cúc hoa yến có lẽ cũng không giống dĩ vãng, ví dụ như Thẩm Diệu trên đài, nàng thật sự sẽ gây ra chuyện cười sao? Nàng từ đầu đến giờ, vẫn lấy một loại tư thế không thể ngăn cản, phá hủy suy nghĩ sai lầm của mọi người đối với nàng.

Nam quyến tịch, cũng có người dần dần phát hiện sự bất đồng. Trên đài là tổ nữ tử xinh xắn khiến cảnh đẹp ý vui. Thẩm Nguyệt phấn y thanh nhã, ôn nhu. Tần thanh áo xanh váy dài, cao ngạo xinh đẹp. Phạm Liễu Nhi xinh đẹp động lòng người, Triệu yên tinh quái. Nếu nói người không có đặc điểm gì nổi bật, thì chính là Thẩm Diệu vụng về, yếu đuối lại tục khí.

Nhưng nếu nhìn kĩ lại, trong năm người, Thẩm Diệu không những không bị lép vế. Mà ngược lại có vẻ thật nổi bật. Nàng im lặng ngồi, rõ ràng là cúi đầu, đã có một loại cảm giác bễ nghễ chúng sinh, giống như…… Giống như bóng dáng nhỏ nhắn kia đứng trên địa vị cao ra quyết đoán sát phạt. Khiến người khábc không tự chủ được, sinh ra cảm giác thần phục.

Bùi Lang cau mày, khí chất một người sao có thể phát sinh biến hoá nghiêng trời lệch đất như vậy? Người này, thật sự là Thẩm Diệu sao?

Phó Tu Nghi khó nén kinh dị trong lòng, hắn không chú ý tới Thẩm Diệu khác biệt long trời lở đất với dĩ vãng. Mà là tư thế ngồi, lưng thẳng. Trong lúc nàng giơ tay nhấc chân làm cho hắn nghĩ tới một người. Đương kim chủ nhân lục cung, Hoàng hậu nương nương.

Phó Tu Nghi biết ý tưởng này thập phần vớ vẩn. Thẩm Diệu say đắm hắn toàn Định kinh đều biết. Hắn cũng chán ghét bị nữ nhân như vậy. Nhưng đại đa số, tin tức về Thẩm Diệu, hắn đều nghe đồn đãi mà biết.

Nghe đồn Thẩm Diệu không học vấn, tục tằn khó dằn, động tác lỗ mãng, vụng về yếu đuối. Giờ nhìn thấy, trong lòng của hắn chỉ có một cảm giác. Chỉ sợ những lời đồn,cũng không hẳn tất cả đều là chân thật.

“Thật kỳ quái.”

Người áo lam phía trước lúc nãy, bị Thái Lâm răn dạy ngạc nhiên nói

“Không phải nói Thẩm Diệu là bao cỏ sao, nhìn qua rất không giống nha.”

Thái Lâm cũng sửng sốt, ánh mắt hắn vẫn dõi theo Thẩm Nguyệt. Nhưng Thẩm Diệu giống như có ma lực. Khiến người ta không tự chủ được mà chú ý đến nàng. Giống như người trời sinh đã đứng ở vị trí được chú ý. Hôm nay, chỉ là thể hiện rõ rệt hơn mà thôi.

Hắn cố gắng đè nén ý niệm kì quái trong lòng mình xuống, hừ một tiếng:

“Làm bộ làm tịch thôi.”

“Đại ca, nàng sẽ thắng đi.”

Tô Minh Lãng túm tay áo người bên cạnh kéo nhẹ. Tô Minh Phong tuy cười nhưng vẻ mặt có chút vặn vẹo

“Thẩm Diệu sao?”

Thời gian một nén nhang trôi qua, quan chủ khảo tay áo giơ lên, báo hiệu đã hết giờ.Thẩm Nguyệt hạ bút xuống, ả đối với tranh mình vẽ thập phần tự tin. Bên trái ả là Tần Thanh, Tần Thanh cũng đã hoàn thành bức hoạ, đang rửa bút. Cho dù động tác có đơn giản. Nhưng nàng làm ra lại có tư vị như bức hoạ động lòng người.

Thẩm Nguyệt hừ nhẹ, xinh đẹp động lòng thì sao chứ. Kiểm tra là dựa vào tài năng chứ không phải mỹ mạo.

Tần Thanh quay đầu nhìn về phía Thẩm Diệu, thầm nghĩ mọi lần nàng một việc cũng không xong. Hôm nay lại không làm ra chuyện mất mặt gì. Có lẽ nào, bên người có cao nhân chỉ điểm.

Người có thể giả mạo, nhưng tài hoa lại không thể giả trang, giờ phút này Thẩm Diệu chắc là luống cuống tay chân, vẫn chưa xong đi. Thẩm Nguyệt vốn nghĩ vậy, nhưng mà Thẩm Diệu trước mắt, nàng đã sớm để bút xuống, ánh mắt bình tĩnh cuộn tròn bức hoạ trong tay

Thẩm Nguyệt tươi cười cứng đờ. “Tốt lắm, đi xuống thôi.”

Khi mọi người cuộn bức hoạ lại đều thu lên, đợi quan giám khảo bình phán, này cũng cần một chút thời gian.

“Ngũ muội muội, ngươi rốt cuộc vẽ cái gì?”

Thẩm Nguyệt vừa xuống đài, liền khẩn cấp muốn thăm dò, hỏi Thẩm Diệu. Không biết vì sao, Thẩm Diệu khiến ả thực bất an.

“Đợi lát nữa tỷ sẽ biết.”

Thẩm Diệu mỉm cười, trong nụ cười hàm chứa ý vị thâm trường nhìn ả.Nàng xoay người, đi tới mọi người không nhìn thấy, mới nói với Cốc vũ đang đứng bên người:

“Nghĩ biện pháp, đem thứ này đưa đến tận tay sử phủ nhị công tử. Chính là người y phục xanh nhạt đứng đối diện phía ba người kia ”

Cốc vũ hơi do dự, còn có chút mê mang, ấp úng nói:

“ Gần như vậy, đưa qua luôn được không. Nô tỳ đỡ phải đến tận phủ”

“Đi đi.”

Thẩm Diệu vỗ vỗ vai của nàng, trở lại chỗ ngồi, nhìn về phía Bùi Lang đứng rất xa, bên nam tịch.

Bùi Lang vừa ngẩng đầu đã thấy một ánh mắt rất xa nhìn mình. Có thể nhìn thấy trong ánh mắt ấy,là bao hàm xem kỹ.

Xin lỗi, Bùi Lang. Thẩm Diệu mặc niệm thầm nghĩ, liền mượn tay ngươi, đến lay động Minh Tề Hoàng thất căn cơ vững chắc kia một chút. Dù sao, ngươi cũng thiếu ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.