Tướng Minh

Chương 18: Ngươi đã dạy cho ta vô sỉ




Đạt Khê Trường Nho đi đến bên cạnh con hắc mã của Lý Nhàn cẩn thận đánh giá, càng cảm thấy tò mò đối với con hắc mã nhìn không có vẻ gì đặc biệt này. Con hắc mã này nhìn vẻ bề ngoài không thể so với những con tuấn mã cao lớn hùng tráng khác, lấy thuật xem tướng ngựa cũng nhìn không ra có chỗ thần tuấn. Cũng không biết vì sao, những chiến mã kia của Huyết kỵ binh ở trước mặt hắc mã, luôn tỏ ra rất lo lắng, bất kể là lúc ăn cỏ hay uống nước, thời điểm hắc mã đi qua những chiến mã khác đều tự động cúi đầu tránh ra.

Đạt Khê Trường Nho không nhìn ra điểm gì, nghi vấn của y Lý Nhàn cũng không cách nào cho y đáp án. Lý Nhàn chỉ biết con ngựa này là Trương Trọng Kiên đặc biệt viễn hành sâu trong thảo nguyên, sau đó từ mấy chục con ngựa khỏe mạnh trọn mua tặng cho Lý Nhàn. Đạt Khê Trường Nho cưỡi ngựa nhiều năm như vậy, tự nhận vẫn là hiểu vài phần thuật xem tướng ngựa. Cho nên thời điểm mỗi lần nhìn thấy hắc mã, y đều không kìm nổi hỏi, chẳng lẽ Trương Trọng Kiên xem tướng ngựa giỏi hơn so với chính mình rất rất nhiều? Lý Nhàn không biết, là vì Trương Trọng Kiên không nói cho hắn biết, con hắc mã nhìn không xuất chúng này đúng là chọn ra từ trong mấy chục con ngựa khỏe mạnh, nhưng đó là từ trong mấy chục con ngựa quý giá có tiếng trong chuồng ngựa của Đột Quyết Vương tộc lựa chọn ra được. Đương nhiên, Trương Trọng Kiên cũng không phải là mua được, mà là trộm được.

Vỗ vỗ cái cổ của hắc mã, Đạt Khê Trường Nho đi tới chỗ Lý Nhàn luyện đao.

Thiếu niên kỳ quái, ngựa kỳ quái.

Lý Nhàn luyện tập bổ chém mộc côn đã hơn năm tháng, Đạt Khê Trường Nho cũng không hỏi Lý Nhàn có lĩnh hội được gì, bởi vì y biết loại luyện tập kỹ năng cơ bản này không có chó má gì là bí quyết cao thâm khó lường, chỉ cần là nghị lực.

Thiếu niên đưa lưng về phía y, không ngừng vung đao chém xuống

Đạt Khê Trường Nho đi qua, muốn vỗ vỗ bả vai của thiếu niên nói dục tốc tắc bất đạt, đừng nóng vội. Nhưng miệng của y sau khi mở ra, liền bắt đầu không bị khống chế từ từ mở lớn. Sau đó kinh ngạc đến trong miệng của y có thể nhét vừa một quả trứng gà, ánh mắt của y trợn trừng giống một cặp ngưu đản (ngửu đản = trứng trâu?).

Lý Nhàn đứng trước một hòn đá bằng phẳng, trên tảng đá để hai ba mươi cây côn gỗ nhỏ xếp cẩn thận. Lý Nhàn chém từng đao từng đao xuống, côn gỗ sau khi bị chẻ ra nhẹ nhàng nảy qua một bên. Rất hiển nhiên, Lý Nhàn vẫn không thể làm được cảnh giới như Đạt Khê Trường Nho một đao rơi xuống côn gỗ bị chẻ ra không bị chấn động. Nhưng khiến Đạt Khê Trường Nho rung động đến tột đỉnh chính là, Lý Nhàn xuất đao cực nhanh, mỗi một đao ngoại trừ tiếng gió phá không liền không còn thanh âm khác nữa!

Mỗi một đao, đều không chém vào tảng đá!

Hơn năm tháng này, Đạt Khê Trường Nho đi xa vài lần, cũng không chú ý Lý Nhàn luyện đao, hắn tuy rằng từng đả kích thiếu niên kia, nhưng y biết rõ thiếu niên kia đối với đao thuật mà nói vẫn có thiên phú nhất định, hơn nữa hắn có nghị lực, có nghị lực lớn, cho nên Đạt Khê Trường Nho không cần phải đi đốc thúc hắn. Nhưng Đạt Khê Trường Nho lại không bao giờ cho rằng, thiếu niên kia có thể trong thời gian chưa tới nửa năm đạt tới trình độ như vậy!

Đao đao như lạc hồng, mỗi một đao chém xuống đều như một đường thẳng tắp, nửa đường không có một điểm lệch nào.

Thiếu niên hai tay cầm đao, từng đao từng đao nhanh như gió chém xuống. Cây côn gỗ nảy tách ra, có đôi khi lại đụng vào côn gỗ bên cạnh bắn đi, nhưng đao của Lý Nhàn cũng lập tức làm ra điều chỉnh, theo côn gỗ kia nảy ra mà thay đổi phương hướng. Bổ chém như thế độ khó càng lớn, phân biệt giống như bắn bia, khác biệt giữa bia di động và bia cố định.

Đạt Khê Trường Nho chậm rãi ngậm miệng lại, sau đó trên khuôn mặt y dần dần hiện lên nụ cười rạo rực. Hơn năm tháng trước y nói với Lý Nhàn, trên đời này không có thiên tài cứt chó gì. Nhưng hiện tại Đạt Khê Trường Nho không thể không thừa nhận, Lý Nhàn chính là loại thiên tài cứt chó kia, con mẹ nó còn là đống cứt chó cực lớn thơm ngào ngạt nóng hổi!

- Ta nghĩ, ta nên dạy con một ít thứ hữu dụng hơn nữa.

Y nâng tay lên nhẹ nhàng vỗ lên bả vai còn hơi vẻ non nớt của Lý Nhàn:
- Vi sư không thể không thừa nhận, An Chi... con quả thực là một thiên tài.

Lý Nhàn xoay người, hiện ra một nụ cười rạng ngời ông mặt trời:
- Sư phụ từng nói, thế gian này không cái gì thiên tài, những lời này là đúng, nếu không cố gắng mà nói..., thiên tài cũng sẽ biến thành cứt chó.

Đạt Khê Trường Nho nở nụ cười, y chắp tay đứng bên cạnh Lý Nhàn. Hai người một lớn một nhỏ song song đứng trên sườn núi nhìn xuống chân núi, bị ánh mặt trời kéo ra hai đạo bóng dáng một dài một ngắn, thoạt nhìn không ngờ giống nhau đến thế. Lá cây bị gió thổi động, mái tóc dài của hai người cũng nhẹ nhàng phe phẩy theo gió. Trên đá những cây côn gỗ gãy bị gió thổi lăn xuống dưới, còn có một cây vừa vặn lúc bị gió thổi đập vào trên hoành đao dựng đứng bên cạnh, phát ra một tiếng thanh thúy rên rỉ vui sướng.

- Sư phụ, ngài gần đây lại đi ra ngoài sao?

Hai người đàn ông một lớn một nhỏ xuôi theo triền núi quay về, xa xa trong doanh trại đã bốc lên khói bếp.

- Ừ, đi vài chuyến Hồ Thanh Ngưu, thử tìm kiếm khối vẫn thạch chìm vào đáy hồ kia.

- Tìm thấy rồi chưa ạ?

- Chưa thấy

Đạt Khê Trường Nho nhìn vào ánh mắt thất vọng nhàn nhạt của Lý Nhàn, cười an ủi nói:
- Yên tâm đi, trước khi rời đi ta nhất định tặng cho con một thanh trực đao thiên hạ độc nhất vô nhị.

Lý Nhàn nhìn Đạt Khê Trường Nho nghiêm túc nói:
- Thời tiết lạnh rồi.

Đạt Khê Trường Nho không hiểu Lý Nhàn muốn biểu đạt cái gì, y chỉ là theo bản năng gật đầu nói:
- Đúng vậy, tuyết lại sắp rơi rồi.

Lý Nhàn nói:
- Con nhớ sư phụ từng nói, từ nơi này đến Hồ Thanh Ngưu phải hơn hai trăm dặm, vừa đi vừa về năm trăm dặm. Sư phụ, ngài trong vòng nửa năm đi năm lần. Con nhớ được sư phụ từng nói, Hồ Thanh Ngưu nước hồ lạnh buốt tận xương, cho dù là ngày mùa hè cũng sẽ tản ra khí lạnh. Nửa năm, ngài đã năm lần xuống cái hồ kia rồi.

Hắn nghiêm túc nói:
- Thời tiết lạnh, không cần đi nữa.

Trong lòng Đạt Khê Trường Nho ấm áp, y vui mừng cười cười, lần đầu tiên, giơ tay yêu chiều vuốt mái tóc của Lý Nhàn, vò rối một đầu tóc dài đến con gái phải đố kỵ kia. Y hoài niệm cười rộ lên, thanh âm càng lúc càng lớn, càng lúc càng vui sướng. Từ sau khi rời khỏi Hoằng Hóa, lần đầu tiên y cười thư sướng như thế. Cảm giác lần đầu tiên, vẻ lo lắng trong lòng được một thước ánh dương lặng yên xé mở. Đây là một loại cảm giác rất thoải mái, thoải mái đến làm cho người muốn hét thật to.

- Bất kể là con đang vuốt mông ngựa, hay là thật tâm, ta rất cao hứng!

Đạt Khê Trường Nho tươi cười rạng rỡ nói:
- Đợi sang năm sau khi mùa xuân ấm áp, ta mang theo con cùng đi hồ Thanh Ngưu. Trương Trọng Kiên nói qua, con là một tiểu gia hỏa vận khí rất tốt. Nói không chừng, ta tìm không thấy, con sẽ tìm thấy.

- Như vậy... trước khi mùa xuân ấm áp sang năm đến, ngài tính dạy con cái gì?

Lý Nhàn mím môi cười hỏi

Đạt Khê Trường Nho ngẫm nghĩ một chút nói:
- Vẫn là kiến thức cơ bản, hiện giờ tay con đã có chút ổn định, lực độ xuất đao cũng nắm giữ được miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn. Nhưng còn không đủ, xa không đủ. An Chi... không thể phủ nhận tiến bộ của con rất nhanh, nhưng con nhớ kỹ một điểm, tuyệt đối không thể kiêu ngạo. Một khi trong lòng xuất hiện loại cảm xúc này, con cách sa ngã cũng không xa nữa.

Lý Nhàn gật gật đầu nói:
- Con biết, khiêm tốn khiến con người tiến bộ, kiêu ngạo làm con người lạc hậu.

Hắn nghiêm túc nói:
- Khiêm tốn, cứt người đều có thể tiến bộ, huống chi là con?

Đạt Khê Trường Nho không nghe ra lời nhàm chán của hắn, vừa đi vừa nói:
- Ngày mai bắt đầu thu thập các đồ vật nhỏ như hạt thông, hạt phỉ, con luyện công sẽ dùng tới

Lý Nhàn ừ một tiếng hỏi:
- Vì sao lại phải là những thứ kia? Những đồ vật như hòn đá nhỏ không được sao?

- Không được!

- Sư phụ, cho con một lý do được không?

Lý Nhàn rất không lễ phép hỏi

Đạt Khê Trường Nho nghiêm trang nói:
- An Chi, vài thứ kia không chỉ để con chém, còn có thể ăn. Con đi thu thập, ta có thể một bên vừa ăn một bên vừa dạy con.

Lý Nhàn ở trong tay áo lặng lẽ dơ ngón giữa:
- Mình biết ngay sẽ như thế mà.

Ăn cơm tối xong, Lý Nhàn sau khi chờ cho thực phẩm trong dạ dày tiêu hóa gần xong lại lần nữa đi ra ngoài, chạy chậm mấy vòng trong trời gió bắc giá rét, sau đó dựa theo bộ quyền pháp Trương Trọng Kiên dạy hắn đánh vài lần, sau khi đợi thân thể nóng lên, hắn cởi bỏ quần áo, bắt đầu dùng nước lạnh tắm rửa. Ban đêm gió lạnh như thế, gió thổi thê lương như đao cắt trên thân thể hắn, lần nữa giội nước lạnh lên, có thể tưởng tượng được cái loại cảm giác lạnh thấu xương này. Nhưng Lý Nhàn chỉ là bắt đầu run rẩy trong chốc lát sau liền khôi phục bình tĩnh, nửa năm này hắn luôn luôn làm như vậy, hiện giờ đã trở thành thói quen. Nhiệt độ dần dần giảm xuống, thân thể hắn cũng dần dần thích ứng nhiệt độ.

Nước ở trên người của hắn bắt đầu kết băng, sợi băng li ti đâm vào thịt có chút đau nhức.

Lý Nhàn một mặt tắm rửa, một mặt căng cổ họng gào thét:
- Ta là một con sói đến từ phương bắc... Đi lại ở nơi hoang dã không người... Em gái em dũng cảm tiến về phía trước, đừng quay đầu nha! Đến chết vẫn muốn yêu, không lâm ly bi đát không sảng khoái... Ta là một con chim nho nho nho nhỏ, nếu muốn bay...Thì nhất định có thể bay cao.

Sau khi rất không là mình tự ngược đãi, Lý Nhàn trùm quần áo lên quay trở lại trong phòng của mình. Chậu than trong phòng đã bỏ thêm than mới, Lý Nhàn biết nhất định là Triều Cầu Ca hoặc là Thiết Lão Lang đã tới. Chắc chắn không thể là Độc Cô Nhuệ Chí, người kia mỗi lần tới đều cầm theo một đống thảo dược, không bao giờ nhớ phải chiếu cố “cậu bé” này cả.

Ở trên lửa than gác lên ấm sắt nhỏ, Lý Nhàn đợi cho nước sôi, trong đầu không thể đè nén hồi tưởng lại lão ni cô trước lúc chết kia, nhớ đến cái ngày các huynh trưởng của Thiết Phù Đồ chết thảm lúc giết đến thành Đại Hưng, nhớ đến lúc ở Giang Nam bị quân Tùy bao vây huyết chiến, nhớ tới thân thể huyết nhục mơ hồ của Trần Tước Nhi kia, nhớ tới Đại Hùng ca vì yểm hộ Trần Tước Nhi mà bị bắn thành con nhím.

Hắn hận lão ni cô đáng chết nhưng lại sớm đã chết kia, nhưng lại không thể không cảm kích bà ấy.

Không có bà ta, mình sẽ không từ lúc chưa biết nói liền nhiều lần bị đuổi giết. Không có bà ta, chính mình có lẽ đã sớm chết cóng ở trên tuyết rồi.

Là nên hận, hay là nên cảm ơn?

Ánh mắt Lý Nhàn rất trong suốt, bởi vì hắn biết muốn làm cái gì.

Đang trong lúc xuất thần suy nghĩ, cửa phòng bị đẩy ra. Mang theo một trận gió, Độc Cô Nhuệ Chí ôm một đống đồ lộn xộn chui vào.

- Nước sôi rồi hả?

Độc Cô Nhuệ Chí run lên cầm cập

- Nước sôi rồi, nhưng chỉ còn một bánh trà rất nhỏ.

Độc Cô Nhuệ Chí không để ý nói:
- Đó là chuyện của ngươi, ta nói rồi, muốn ta dạy ngươi dùng độc không vấn đề, nhưng việc bưng trà rót nước này là ngươi nhất định phải làm. Tuy rằng ta không có ý định thu tên lười như quỷ ngươi làm đồ đệ, nhưng dù thế nào lúc ngươi muốn học thì cũng phải tỏ ra vài phần tôn kính chứ. Trà của ngươi hết rồi, có thể đi tìm sư phụ chính quy của ngươi lấy nha.

Đem đồ ở trong ngực bỏ xuống, Độc Cô Nhuệ Chí hỏi:
- Vẫn đủ để ta hôm nay uống chứ?

- Đủ

- Vậy hôm nay ta sẽ lại dạy ngươi một ngày, ngày mai không có trà, tuyệt đối không đến nữa.

- Rượu được không?

- Được! Ngươi có rượu?

Độc Cô Nhuệ Chí bày bình bình lọ lọ xong hỏi:
- Sao ta không nhìn thấy?

Lý Nhàn cười rất vui vẻ:
- Rượu chỉ có một túi, nhưng ta có rất nhiều rất nhiều nước, một túi rượu, pha chế một vạn cân nước, không thành vấn đề chứ?

Độc Cô Nhuệ Chí nhìn chằm chằm Lý Nhàn hỏi:
- Vậy còn gọi là rượu à?

Lý Nhàn hỏi lại:
- Nếu ngươi đem một giọt Chu Nhan Hồng tinh khiết nhỏ vào trong Nhược Lạc Thủy, vậy có còn là độc hay không?

- Dĩ nhiên là độc.

- Cho nên, ta đem một túi rượu đổ vào trong một vạn cân nước, nó vẫn là rượu.

Lý Nhàn ngồi xuống, bởi vì không có dụng cụ pha trà chỉ có thể ngâm trà, hơn nữa hắn cũng không biết pha trà, đem trà ngâm được đưa cho Độc Cô Nhuệ Chí:
- Tiểu Độc ca, hôm nay học cái gì?

Độc Cô Nhuệ Chí thích ý uống một ngụm trà:
- Vẫn là Chu Nhan Hồng.

- Vì sao? Hôm qua huynh giảng chính là Chu Nhan Hồng mà.

Độc Cô Nhuệ Chí nghiêm túc hỏi:
- Chu Nhan Hồng có phải là độc không? khẳng định là độc, ta giảng một ngày, nó là độc, ta giảng một vạn ngày, nó chẳng lẽ lại không phải là độc nữa? Nhưng ta chỉ đáp ứng ngươi mỗi ngày đến dạy ngươi một ít tri thức về độc, khoong nói ngày ngày thay đổi đa dạng theo ý ngươi đúng không?

Lý Nhàn thở dài nói:
- Vì sao ngươi vô sỉ như vậy?

Độc Cô Nhuệ Chí:
- Ta dạy cho ngươi dùng độc, vô sỉ cũng là ngươi dạy cho ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.