Tương Du Nữ Quan

Chương 67: Ngoại truyện 1.3




Chuyển ngữ: Mic

Hữu phong tuấn cực (Hạ)

Lúc Tiêu Tranh ở bờ đê Giang Bắc diệt trừ tham quan, Tiêu Tuấn kỳ thực đứng ở bờ đối diện từ xa quan sát, chỉ thấy một đám người đông nghìn nghịt, liền cười lạnh rời đi.

Sau đó triều đình bắt đầu lần lượt có nhiều biến động, vị nữ quan nhờ vào tân chính mà bước vào quan lộ kia không ngờ mơ mơ hồ hồ một bước lên mây, càng làm phẩm cấp càng cao. Tiêu Tuấn vừa buồn cười, vừa cảm thấy có chút hứng thú.

Dù sao trên đời này không phải ai cũng dựa vào vận may,nữ tử kia ắt hẳn cũng có chút tài lẻ ấy chứ. Tiếc là, nghe đâu còn là người Giang Nam, sao lại cứ phăm phăm mà chạy lên kinh thành làm gì? Bằng không có thể có tác dụng với mình rồi! Tiêu Tuấn lắc đầu cảm khái.

Lúc nữ vương Thanh Hải quốc và đứa cháu của hắn quyết định minh ước, tâm tình hắn có chút phức tạp, bởi vì một mặt điều đó có nghĩa triều đình sắp bắt đầu đối phó hắn rồi, mặt khác chính là hắn vẫn luôn mong mỏi đến ngày này.

Hai bên đều nghỉ ngơi dưỡng sức, rèn luyện quân binh, đôi bên đều khẩn cấp bố trí binh lực, chỉ cần một bên động thủ, liền sẽ khơi dậy sóng cả ngập trời.

Hồng Trù cúi đầu vào phòng, dáng vẻ tâm sự nặng nề, Tiêu Tuấn cũng không để ý, hắn vốn cũng không phải là một nam nhân ôn nhu, cho nên cũng sẽ không quan tâm đến cảm xúc của một nữ nhân.

“Nghe nói triều đình phái quân đến rồi, còn do Nhiếp chính vương tự mình lãnh binh.” Hồng Trù cẩn cẩn thận thận đứng phía trước hắn, nhìn Tiêu Tuấn đang ngồi trước án thư nghiên cứu địa đồ.

“Ừ…………….. có chuyện như vậy.” Tiêu Tuấn thờ ơ đáp.

“Vương gia, ngài…….sẽ không có gì chứ?”

“Hửm?” Tiêu Tuấn nhướn mắt, nét mặt trầm xuống: “Nàng không tin bổn vương có thể thắng ư?”

“Không phải………..Chỉ là…………” Ánh mắt Hồng Trù lấp lánh, ấp úng hồi lâu, cuối cùng vẫn không nói nên lời rằng nàng lo lắng cho hắn, Tiêu Tuấn đã chẳng kiên nhẫn phẩy tay ý bảo nàng lui ra.

………………

Mới đầu có hai mươi vạn đại quân của Quảng Lăng vương ngăn cản, Tiêu Tranh hiển nhiên không thể nào có thể dễ dàng giành thắng lợi như vậy, ai ngờ Giang gia lại đột nhiên ra mặt mời về một quân sư đắc ý nhất cho hắn, nhất thời bao cỏ Quảng Lăng vương binh bại như núi.

Tiêu Tuấn nộ khí đùng đùng chạy tới tìm người tính sổ, nhưng Giang gia trái lại chạy trốn rất nhanh, tất cả đều đã tránh mặt về Giang Nam.

Ta không phụ người, nhưng người lại phụ ta! Được lắm! Hắn nghiến răng kèn kẹt, chờ bổn vương thống nhất thiên hạ, mặc kệ đám người các ngươi có quan hệ tình thân huyết thống thế nào, tất cả đều phải chết không có chỗ chôn!

Thế nhưng những sự việc sau đó như thể được trời trợ giúp, Tiêu Tranh vượt sông vừa xuất chiến liền thắng lợi, nhất thời danh tiếng chiến thần lan truyền không ngừng. Đám vương gia ham sống sợ chết kia nhịn không được lại chạy tới lải nhải, kêu hắn lui tới vành đai Vô Tích – Tô Châu.

Nực cười! Bất quá là chết một tên Quảng Lăng vương mà thôi, chẳng qua là thành công chiếm lại Trấn Giang mà thôi, nói cho cùng cũng chỉ là một thằng nhãi có được mấy năm dụng binh, có cái gì mà sợ đến thế!

Có điều đấy đích thực cũng là một tên khó chơi, động một tí là lại phái người tới quấy rối, chi bằng đấu trực tiếp một trận, chứ dây dưa dằng dai mãi như thế, còn làm Nhiếp chính vương cái quái gì chứ?!

Hắn nhịn cũng không thể nhịn, cuối cùng trực tiếp đứng trên tường thành mắng đám binh sĩ quấy rối đang chạy trốn té tát.

Chửi rồi lại chửi, chiến sự vẫn phải tiếp tục. Hắn lạnh lùng bố trí, lệnh cho mấy kẻ kia phối hợp lấy thế gọng cùm bao vây Tiêu Tranh, nhưng chưa từng nghĩ hắn lại có gan đĩnh đĩnh đạc đạc xông thẳng vào.

Hừ, tới vừa hay, cho hắn biết cái gì gọi là có đi mà không có về!

Tiêu Tuấn trong ánh mắt lo lắng của Hồng Trù khoác giáp ra trận, xuống cửa thành, dùng thái độ đập nồi dìm thuyền xuất hiện trước mặt Tiêu Tranh.

Dù là đầu đông, nhưng ánh mặt trời rất chói, hắn híp mắt nhìn rồi lại nhìn, giật mình phát hiện, thì ra thời gian đều đã ghi khắc dấu ấn trên người của cả hai.

Tiêu Tranh sớm đã chẳng còn là thằng oắt con, nếu nói khí thế trước đây chỉ là mơ hồ lộ ra, thi thoảng sẽ toát lên vẻ hoang dã như sóng triều, thì hiện giờ hắn chỉ là mặt hồ trong vắt xanh biếc, bề ngoài âm trầm không chút gợn sóng, nhưng bên trong lại toát lên sự mạnh mẽ còn hơn cả biển sâu.

Hai người cứ thế quan sát đối phương, cuộc đời hơn ba mươi năm của hắn dường như trong thời khắc ngắn ngủi này lướt qua một lượt.

Tiêu Tuấn cảm thấy buồn cười, Tiêu Tranh lại nói nếu như đầu hàng, niệm tình hắn là thúc thúc ruột của hoàng đế, có thể tha mạng cho hắn.

Nếu như hắn trông đợi dựa vào chút quan hệ huyết thống này thì lúc đầu đã không nghĩa vô phản cố rời khỏi kinh thành!

Không chút chùn bước!

Trải qua lâu như vậy, đối thủ này cuối cùng đã đứng trước mặt hắn, nghĩ thấy, hôm nay cũng nên là ngày kết thúc.

Không hổ là người từng trải có kinh nghiệm sa trường, đội ngũ của hắn bị một chiêu gậy ông đập lưng ông, lại thêm danh hiệu “Chiến thần Tấn vương” mấy ngày liên tiếp vẫn luôn làm lung lay lòng quân, còn tiếp tục e là sẽ càng lúc càng khó khăn.

Tiêu Tuấn không nhịn được nữa, vỗ chiến mã, tay cầm trường thương xông tới. Nhưng lực cản lại của Tiêu Tranh cũng không yếu, giằng co ở cự ly gần mới phát hiện người trước mặt đích thực đã không còn là thiếu niên Tiêu Tranh mà bản thân biết trước đây.

Hắn thậm chí còn dùng lời chế giễu: “Chẳng qua chỉ có như vậy, Ngô vương ngoại trừ khẩu khí thì cũng không có chiêu trò gì để tung ra!”

“Láo xược!” Dù biết đấy là chiêu khích tướng nhưng Tiêu Tuấn vẫn luôn không chấp nhận được việc bị người khác khinh thường, đương nhiên lửa giận khó nén, trường thương vung lên, một lần nữa đánh úp tới, cả hai xoay người xuống ngựa, chuyển sang đấu giáp lá cà.

Trên thực tế trong khoảnh khắc tiếp đất, Tiêu Tuấn đã quan sát thấy tinh quang vụt qua trong mắt Tiêu Tranh, đấy là loại tự tin tất thắng, trong thâm tâm hắn cũng rõ vài phần, võ nghệ của bản thân không bằng hắn, e là khó mà thoát thân.

Nhưng dù tử trận sa trường thì có gì sợ chứ? Thành bại do trời, sự việc do người. Nhân sinh trăm năm vội vã, ít nhất hắn đã vì điều mình mong mỏi mà tranh đấu, thân là nam nhi, chí ít sống cũng không uất ức.

Lúc trường thương trong tay đâm vào vai Tiêu Tranh, vùng bụng bỗng co rút đau đớn, khẽ cúi đầu, trường kiếm của đối thủ đã xuyên qua lưng hắn.

Thiên địa dường như mất toàn bộ âm thanh, tiếng đánh nhau huyên náo xung quanh tan thành hư vô, người trước mặt cũng có chút nhìn không rõ. Qua một lúc lâu, chỉ truyền tới tiếng nói trầm thấp tựa như thở dài của Tiêu Tranh: “Ngươi thua rồi…….”

Hắn hung hăng trừng mắt, trong lòng vạn phần không cam, nhưng không phản bác.

Thua chính là thua, dù hắn tự phụ, nhưng vẫn chưa đến mức thua không dậy được.

Vào khoảnh khắc ngã xuống, bên tai dường như mơ hồ truyền tới tiếng khóc nức nở tê tâm liệt phế của nữ tử, đại khái là Hồng Trù rồi.

Hắn bất đắc dĩ thở dài, từ từ nhắm mắt, không do dự, càng không chút lưu luyến….

[Kết thúc]

Sau khi Tiêu Tranh vào phủ Kim Lăng, gặp Hồng Trù, mặt nàng có chút đỏ ửng khác thường, nhưng ánh mắt lại tan tác mất mát, ngơ ngơ ngẩn ngần ngồi trong hành quán nơi Ngô vương cư ngụ.

Thấy Tiêu Tranh tiến vào, nàng vội vàng quỳ sụp xuống, xiêm y đỏ rực khiến tất cả những người có mặt đều kinh ngạc. Sau đó nàng nài khóc xin Tiêu Tranh hậu táng Ngô vương, nói ra di nguyện của hắn lúc sinh tiền, hi vọng có thể thành toàn.

Tiêu Tranh dụng tâm ghi nhớ, lúc lấy lại tinh thần thì nữ tử trước mặt đã ôm ngực ngã xuống, mũi chảy máu, rõ ràng từ sớm đã uống thuốc độc….

Ngô vương không có con nối dõi, cho nên không có tồn tại vấn đề như thu xếp ổn thỏa gì gì đó. Đương nhiên theo như cách nói của người bên cạnh hắn, đấy là hắn cố ý không để lại huyết mạch của mình.

Hắn từng nói với Hồng Trù, ở cùng với người như hắn thực ra không có gì đảm bảo, nếu nàng muốn đi, hắn tuyệt không giữ lại.

Đến lúc nhìn lại, trên đời này vốn không có người quan tâm hắn, hắn sớm đã quen rồi, đương nhiên cũng không để tâm.

Tiêu Tranh phân phó hậu táng Hồng Trù, sau đó viết thư cho hoàng đế, nói muốn hộ tống di thể Ngô vương tới Thái Thất sơn ở Giang Nam.

Đây chính là di nguyện của Tiêu Tuấn, ngày đó chẳng qua là tùy tiện nói với Hồng Trù, nhưng nàng ghi nhớ rõ ràng.

Trên đời này vẫn còn người quan tâm hắn, chỉ là hắn chưa từng phát hiện.

Hoàng đế bệ hạ đối với chuyện này hiển nhiên không hiểu, mặc dù là thúc thúc ruột của mình, nhưng đây là kẻ cầm đầu phản tặc, không nhất thiết phải vì hắn mà đường dài bôn ba, cho dù phải đi, cũng không nên để Nhiếp chính vương đích thân hộ tống.

Nhưng Tiêu Tranh vẫn kiên quyết giữ chủ kiến, hộ tống Tiêu Tuấn lên đường.

Đây là vị thập tam hoàng huynh từng dẫn đầu một đám huynh đệ bắt nạt hắn rất nhiều lần ngày hắn còn bé, giữa đôi bên vốn không có hảo cảm gì với nhau, càng đừng nói chi tới thân tình, nhưng khoảnh khắc tương ngộ trên chiến trường, Tiêu Tranh biết, đây là đối thủ đáng để bản thân khâm phục.

Hắn đại khái là người sống chân thật nhất trong đám con cháu hoàng thất, nghĩ muốn cái gì, vứt bỏ cái gì đều sẽ bộc lộ, không hề trốn trốn tránh tránh, cũng sẽ không để ý đến cái nhìn của người khác.

Nhưng giang sơn sự nghiệp, không thể đảo điên, bách tính dân sinh, càng không thể để một người tính khí nóng nảy như hắn làm chủ.

Lúc đến Thái Thất sơn, phương trượng của Tùng Sơn thiếu lâm vốn phải đích thân xuống núi nghênh đón nhưng lại bị Tiêu Tranh nhẹ nhàng từ chối, có điều vẫn mời vài vị cao tăng đồng hành cùng hắn đến Tuấn Cực Phong siêu độ cho vong linh Tiêu Tuấn.

Trong đó có một vị cao tăng cả một đường mê mê tỉnh tỉnh, như thể ngủ gật. Tiêu Tranh không khỏi liếc nhìn người đó vài lần, mơ hồ cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng vẫn luôn nghĩ không ra đã từng gặp qua ở đâu. Mãi đến khi vị lão hòa thượng này chắp hai tay thành chữ thập mỉm cười nói với hắn: “A di đà Phật, Nhiếp chính vương quên lần xin xăm đó ở chùa Trấn Quốc rồi chăng.”

Tiêu Tranh bừng tỉnh đại ngộ, nhân sinh quả nhiên nơi nơi đều tràn ngập cơ duyên, ngày ấy chẳng qua tình cờ gặp gỡ, không ngờ sau này thế nhưng còn có khả năng gặp lại.

Nhưng không biết trời đất bao la mênh mông sau này, liệu còn có thể gặp được người một đời ly kỳ như Tiêu Tuấn.

Lão hoàng thượng ấy cùng vài vị cao tăng niệm kinh văn siêu độ xong, lại tận mắt chứng kiên Tiêu Tuấn nhập thổ, đột nhiên cảm khái nói: “Phật dạy: người có bát khổ – sinh khổ, lão khổ, bệnh khổ, tử khổ, oán hận hội khổ, ái biệt ly khổ, cầu bất đắc khổ, ngũ uẩn si thịnh khổ. Chỉ có thân thể và tâm tình thông thoáng, mới có thể xa rời ưu phiền, ưu phiềnrời người, thì mọi tai ương đều hóa thành bụi trần.. Ta đợi người phàm, khó thoát bát khổ, bởi vậy rơi vào trong luân hồi địa ngục….”

Tiêu Tranh nghiêng đầu, có chút khó hiểu.

Lão hòa thượng cười hô một tiếng A di đà Phật: “Ngô vương sinh tiền sớm đã trải qua bát khổ, nếu như người xa rời ưu phiền, ưu phiền rời cơ thể, thì mọi tai ương đều hóa thành bụi trần. Trăm năm luân hồi, đều có nơi chốn của nó, Nhiếp chính vương không cần cảm hoài.”

Tiêu Tranh nhịn không được mỉm cười: “Đại sư nói như vậy, nhưng bổn vương cũng không phải đang cảm khái.”

“Ửm? Thế là gì?”

“Chỉ là cảm thấy phong cảnh nơi đây đẹp đến thế, Ngô vương an nghỉ nơi này hiển nhiên sẽ vui vẻ,  có câu “Bất lai Tuấn Cực du, hà năng tiểu thiên hạ”, chính là ý này đây.”

“A di đà Phật……..” Lão hòa thượng hô một tiếng, cười thản nhiên cúi đầu, lại bắt đầu niệm kinh văn siêu độ một lần nữa.

Bên cạnh có người xin chỉ thị của Tiêu Tranh: “Vương gia, bia văn liệu có phải…. không đúng?”

Tiêu Tranh liếc nhìn bốn chữ “Ngô vương Tiêu Tuấn” bên trên, trầm ngâm trong thoáng chốc: “Bỏ hai chữ Ngô vương, chỉ để lại tên “Tiêu Tuấn” thôi.”

Đại trượng phu sống ở trên đời, há lại cần mấy thứ tước hàm, một cái tên là đủ, về phần ưu khuyết khen chê, tự có người sau bình luận.

Chẳng qua Tiêu Tranh cảm thấy, với tính cách kiêu ngạo như vậy của Tiêu Tuấn, e là tiếng xấu có nhiều đi nữa, hắn cũng sẽ không thèm để ý……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.