Qua một đêm chữa cháy, tòa trang viện nơi Lục Vân làm Đàn chủ đã bị cháy mất hơn phân nửa, thiệt hại nặng nề.
Mọi người trong trang viện qua một đêm mất ngủ, phần lo chữa cháy, phần lo đuổi Phí Độc Hành, nên ai nấy đều mệt mỏi, phờ phạc cả người. Kẻ đứng người ngồi nét mặt buồn bã, họ thẩn thờ nhìn cơ nghiệp tan hoang.
Chu Tế cũng đứng trong số họ, nét mặt lộ đầy vẻ lo lắng.
Giờ Lục Vân đã chết, cả lão Tổng quản nữa đều cháy thành tro, nghiễm nhiên Chu Tế là người cầm đầu ở nơi đây.
Cầm đầu một toán bại binh, cầm đầu một tòa trang viện đổ nát.
Rồi hắn biết ăn nói làm sao với cấp trên đây?
Chợt tiếng vó ngựa dồn dập, từ xa bụi đất mù mịt cuốn lên theo vó ngựa phi nhanh.
Càng gần tới trang viện, Chu Tế và mọi người ngẩng đầu lên nhìn.
Họ thấy hai kỵ sì bận toàn độ đen lao nhanh tới.
Vào tới trong trang viện, họ đưa mắt nhìn quanh một lượt.
Một kỵ sĩ trung niên ốm cao buông tiếng hỏi trống không :
- Ai là người cầm đầu nơi đây? Lục Vân Đàn chủ đâu?
Một giọng hỏi đó đủ biết đây là người có vai vế trong Thiên Tâm hội.
Chu Tế lật đật bước lên, ôm quyền thi lễ đáp :
- Thưa nhị vị, Đàn chủ đã chết trong biển lửa hôm qua rồi, luôn cả lão Tổng quản.
Hiện tại thuộc hạ đang tạm cai quản nơi đây. Dám hỏi nhị vị từ đâu đến?
Kỵ sĩ trung niên không đáp vào câu hỏi mà lại hỏi :
- Nếu ngươi tạm thời cầm đầu nơi đây thì chắc ngươi đã biết rõ mọi việc xảy ra hôm qua. Tên ngươi là gì?
Chu Tế biết mình đã gặp thứ dữ nên lật đật đáp :
- Dạ, thuộc hạ là Chu Tế. Nội tình hôm qua thuộc hạ cũng biết ít nhiều.
Kỵ sĩ trung niên gật đầu nói :
- Vậy cũng được. Ngươi thu xếp cho người ở lại chăm lo nơi đây. Còn ngươi mau theo ta lên đường ngay.
Chu Tế nghiêng mình hỏi :
- Thuộc hạ dám hỏi nhị vị, thuộc hạ phải đi đến đâu?
Gã kỵ sĩ trung niên quắc mắt quát :
- Ngươi còn dám hỏi lại à. Biết đây là cái gì không?
Bàn tay gã theo sau câu nói, giơ lên trước mặt Chu Tế.
Vừa nhìn thấy mặt bàn tay gã kỵ sĩ trung niên, Chu Tế xanh cả mặt, líu lưỡi nói :
- Thuộc hạ... đáng... chết. Mong nhị vị... tha thứ cho.
Gã kỵ sĩ lớn giọng :
- Mau thi hành lệnh đi, ta không còn thời gian nữa đâu.
Chu Tế khom người dạ luôn miệng. Hắn quay sang một đại hán trong trang viện dặn dò mấy câu.
Hắn lại quát một tên khác chạy lấy một con ngựa tốt.
Ngựa được dắt tới, Chu Tế khom mình thưa với hai gã kỵ sĩ :
- Thưa nhị vị thượng cấp, thuộc hạ đã chuẩn bị xong, xin mời nhị vị lên đường.
Gã trung niên kỵ sĩ gật đầu. Hai gã kỵ sĩ phóng mình lên lưng ngựa rồi phi đi ngay.
Chu Tế cũng lật đật phóng ngựa theo.
Chỉ trong chốc lát, ba thớt ngựa tốt đã mất hút trong bụi mù.
Mọi người trong trang viện nhìn theo thở dài.
* * * * *
Ra khỏi vùng Kinh sư, đến một khu rừng hoang vắng, hai gã kỵ sĩ gò cương lại chờ Chu Tế lên.
Một gã cất tiếng nói :
- Chu Tế, để giữ bí mật ta phải bịt mắt ngươi lại.
Chu Tế vội nhắm mắt cúi đầu nói :
- Xin nhị vị thượng cấp cứ tự nhiên hành động.
Gã đại hán nhỏ tuổi hơn, nhanh nhẹn dùng mảnh vải đen bịt mắt Chu Tế lại.
Rồi ba người lại tiếp tục đi thêm nữa. Đến một vùng cây cối rậm rạp, có hai gã đại hán áo đen nhảy ra chận lại.
Hai tên này vừa thấy mặt gã kỵ sĩ trung niên vội lật đật khom người làm lễ :
- Thuộc hạ mừng Chấp Pháp đã về.
Gã trung niên nhảy xuống ngựa khẽ gật đầu. Còn gã kỵ sĩ nhỏ tuổi hơn đỡ Chu Tế xuống ngựa.
Cả ba bỏ ngựa lại nơi đây, tiếp tục đi vào trong vùng cây cối rậm rạp.
Họ không biết có một bóng đen bí mật bám sát theo sau lưng họ.
Bóng đen này nhanh nhẹn chuyền trên cành cây nhanh như sóc không gây ra một tiếng động nhỏ.
Trên môi bóng đen nở một nụ cười đắc ý, đôi mắt sáng quắc luôn theo dõi từng cử động của ba người bên dưới.
Sau một hồi quanh co, cả ba tới trước một hang động tối om. Cửa sơn động nhỏ chỉ vừa đủ để một người mập mạp đi qua lọt.
Gã kỵ sĩ trung niên tiến vào trước, Chu Tế đi chính giữa, gã nhỏ tuổi đi sau chót.
Vào sâu vào bên trong, đường đi càng mở rộng ra. Ánh đèn rọi sáng chưng như ban ngày.
Các đại hán canh gác nhìn thấy gã kỵ sĩ trung niên đều đứng dậy gật đầu chào.
Đến một tòa đại điện, hai bên vệ sĩ giăng hàng, chính giữa đại diện có một người bận toàn đồ đỏ, tấm khăn bịt mặt cũng màu đỏ, chừa đôi mắt sáng bộc lộ người tinh quang nhìn ra ngoài. Lúc này Chu Tế đã được cởi tấm khăn đen ra, hắn ngơ ngác nhìn quanh.
Gã kỵ sĩ trung niên tiến lên trước, gã nhỏ tuổi thúc Chu Tế đi theo sau lưng vào bên trong tòa đại điện.
Cả ba quỳ xuống trước mặt người mặc hồng bào. Gã kỵ sĩ trung niên vội tâu :
- Thưa Hội chủ, thuộc hạ đã đến Hương Trang viện xem rõ mọi việc nơi đó và đưa Chu Tế tạm thời nắm quyền nơi đó, sau khi Lục đàn chủ và Kiều tổng quản đã chết, về đây trình báo sự việc cho Hội chủ rõ.
Người mặc hồng bào chính là Hội chủ Thiên Tâm hội khẽ gật đầu lên tiếng :
- Được rồi. Chấp Pháp hãy đứng dậy, để Chu Tế trình bày cho ta nghe.
Gã kỵ sĩ trung niên đứng dậy vòng tay thi lễ :
- Tạ ơn Hội chủ.
Gã nhỏ tuổi hơn cũng đứng dậy vái chào rồi lui ra một bên đứng hầu.
Giữa tòa đại điện chỉ còn lại Chu Tế đang quỳ, gã vội cất tiếng chào :
- Thuộc hạ là Chu Tế, nắm giữ quyền cai quản vệ sĩ ở Hương Trang viện xin ra mắt Hội chủ.
Hội chủ gằn giọng :
- Chu Tế, ngươi hãy thuật rõ mọi việc xảy ra cho ta nghe.
Chu Tế liền đem tất cả mọi việc đã được chứng kiến kể lại cho Hội chủ nghe.
Kể xong, gã vẫn quỳ đó chờ lệnh.
Hội chủ nghe xong trầm ngâm một hồi rồi cất tiếng hỏi Chu Tế :
- Gã áo đen đó là ai?
Chu Tế liền bẩm :
- Gã họ Phí tên Độc Hành, hiện đang giữ chức Hiệu úy ở Trung Đường phủ.
Hội chủ hơi giật mình một cái rồi hỏi tiếp :
- Gã xuất hiện từ lúc nào mà uy hiếp Lục đàn chủ. Sao ngươi chẳng hay?
Chu Tế liền đáp :
- Bẩm Hội chủ, Lục đàn chủ cho thuộc hạ và Kiều tổng quản lui ra, thì thuộc hạ không biết nữa. Khi nghe lệnh của Lục đàn chủ, thuộc hạ lập tức đến nơi thì thấy Kiều tổng quản đã chết còn Lục đàn chủ bị uy hiếp rồi.
Hội chủ cau mày rồi hỏi :
- Ngươi có nghe Lục đàn chủ nói gì không?
Chu Tế đáp :
- Bẩm Hội chủ, thuộc hạ nghe Lục đàn chủ quát mắng gã họ Phí và kêu tên gã là Mộ Thư. Chính Lục đàn chủ ra lệnh cho thuộc hạ dùng tên lửa nhằm bắn chết gã họ Phí. Nhưng tiếc thay võ công gã quá cao siêu nên gã đã chạy thoát được.
Gã Hội chủ lẩm bẩm :
- Mộ Thư!... Phí Mộ Thư...! Chính là hắn rồi. Thật không ngờ gã lại tìm ra được tung tích của Lục Vân. Mộ Thư! Ta quyết diệt ngươi cho bằng được. Ngươi còn sống ngày nào ngoài đời là ta chưa yên tâm ngày đó.
Gã Hội chủ vừa lẩm bẩm, đôi mắt gã long lên giận dữ. Từ trong ánh mắt gã lóe lên những tia hung quang.
Bầu không khí trong đại điện trở nên im lặng nặng nề, không ai dám thở mạnh hoặc cử động mạnh.
Gã Hội chủ gằn giọng hỏi :
- Hiện giờ gã họ Phí làm Hiệu úy trong Trung Đường phủ phải không?
Chu Tế vội đáp :
- Bẩm Hội chủ, đúng là như vậy.
Hội chủ quay qua tên Chấp Pháp hỏi :
- Chấp Pháp, hiện giờ trong Trung Đường phủ còn tay nào võ công cao siêu của ta không?
Tên Chấp Pháp vội tiến lên vòng tay thi lễ, đáp :
- Bẩm Hội chủ, nói về võ công cao siêu thì không có, nhưng có hai tay võ công kha khá giữ chức Lãnh Ban ở đó. Ta có thể sai...
Hội chủ ngắt lời :
- Đừng dài dòng, ngươi hãy truyền lệnh cho họ lập tức ám toán gã họ Phí cho ta, bằng bất cứ giá nào.
Tên Chấp Pháp vội nghiêng mình đáp :
- Thuộc hạ xin tuân lệnh Hội chủ.
Nói xong gã quay người đi ngay ra cửa đại điện.
Hội chủ dặn với theo :
- Ngươi nhớ bảo họ hành động càng sớm càng tốt nghe chưa.
Tên Chấp Pháp quay lại đáp :
- Thuộc hạ nghe rõ.
Chờ cho gã Chấp Pháp đi khuất, Hội chủ nhìn Chu Tế hỏi :
- Hương Trang viện thiệt hại nặng không?
Chu Tế đáp :
- Bẩm Hội chủ, thiệt hại hơn phân nửa.
Hội chủ phẫy tay cho gã đứng dậy rồi nói :
- Hiện giờ ta giao cho ngươi tạm thời cai quản Hương Trang viện, lo trùng tu sửa chữa lại tất cả. Xong công việc đó rồi ta sẽ truyền lệnh sau.
Chu Tế cúi đầu đáp :
- Bẩm Hội chủ, thuộc hạ nghe rõ.
Hội chủ truyền lệnh :
- Nội Hình đàn chủ, đưa Chu Tế ra ngoài.
Gã kỵ sĩ nhỏ tuổi lúc nãy bước ra vòng tay đáp :
- Tuân lệnh Hội chủ.
Chu Tế khom người làm lễ :
- Bẩm Hội chủ, thuộc hạ xin lui gót.
Hội chủ phẫy tay nói :
- Thôi các ngươi đi đi.
Trong gian đại điện to lớn chỉ còn tên Hội chủ ngồi trầm ngâm và hai hàng vệ sĩ đứng im.
Ngồi suy nghĩ một lúc, gã Hội chủ lên tiếng :
- Cho các ngươi lui ra, để ta yên.
Hai hàng vệ sĩ vội cúi đầu “dạ” to lên, rồi kéo nhau ra khỏi gian đại điện.
Gã Hội chủ ngồi dựa ghế, tay gõ nhè nhẹ lên thành ghế, ánh mắt đăm chiêu pha lẫn nỗi buồn lo.
Đã từ lâu gã dường như quên hẳn đi Phí Mộ Thư, nay bỗng dưng Phí Mộ Thư lại tái xuất giang hồ, gây cho gã bao nỗi buồn lo.
Ngày xưa gã tận dụng tâm kế để diệt trừ cho được Phí Mộ Thư. Tuy không giết được họ Phí nhưng gã cũng toại nguyện một phần vì giam giữ được họ Phí trong ngục tù.
Gã cũng không hiểu tại sao Mã Thất sau tám năm chịu nằm im trong ngục, lại đột nhiên vượt ngục.
Họ Phí vượt ngục để làm gì? Sao gã lại biết Lục Vân ở Hương Trang viện mà tìm đến? Lục Vân có nói gì cho gã biết chưa?
Nếu nàng chưa nói gì thì không sao, còn như nếu nàng nói gì với hắn thì nàng đã nói gì?
Dù sao gã cũng không tin Lục Vân lại phản bội hắn, nàng nhất định không bao giờ nói gì với gã họ Phí.
Bao nhiêu câu hỏi gã đặt ra quay cuồng trong đầu óc gã, nhưng gã vẫn không tìm ra được câu trả lời.
Chỉ có một điều gã biết chắc là Phí Mộ Thư không phải là hạng người vì giết gã để vượt ngục.
Nếu hắn muốn thì lúc đầu gã họ Phí cũng không chịu bó tay để bị bắt.
Nhất định là có một lý do gì đặc biệt nên Phí Mộ Thư mới vượt ngục như vậy.