Tướng Cướp Liêu Đông

Chương 39: Những kẻ trong bóng tối




Phí Độc Hành và Đỗ Nghị vẫn còn bách bộ tại Thiên Kiều.

Hình như họ cũng không có mục đích, cứ gặp chỗ náo nhiệt nào là ghé mắt dòm qua, có chỗ đứng lâu, có chỗ chỉ nhìn qua rồi đi nữa.

Đỗ Nghị nói :

- Bữa nay không có gì đặc biệt.

Phí Độc Hành gật đầu :

- Chỉ có chỗ “Kể chuyện” là tương đối ngồi dai được, nhưng mấy tên mất dạy đó lại phá đám thành ra chuyện vui...

Đỗ Nghị cười :

- “Kể chuyện” hay, hay là có thể ngồi dai vì... người đẹp!

Phí Độc Hành cũng cười :

- Bọn mình chắc khó cho người đẹp “để mắt xanh”...

Hắn cười, nhưng trong bụng bỗng nghe cay đắng.

Thật sự thì hắn cũng không có ý gì với cô gái họ Nhạc, nhưng thoáng qua thái độ của hai cha con nàng hắn chợt cảm thấy như... mất mát.

Những con người trong tổ chúc “Phòng vệ” của Trung Đường phủ quả đã được thiên hạ chú ý, chỉ có điều không phải chú ý với lòng thiện cảm mà họ chú ý để tránh xa.

Đã từ lâu, Phí Độc Hành thừa biết thiên hạ đã xem người của Trung Đường phủ như hung thần dịch tả, họ sợ và họ tránh xa, nhưng phải đến bây giờ hắn mới tận mắt thấy sự ghê tởm đó.

Hắn thật tình không chú ý gì đối với cô gái họ Nhạc, hắn thích đến đó nghe kể chuyện, đồng thời hắn cũng vui vui khi nhìn cô gái có vẻ hay hay...

Sự thật thì chỉ đến mức đó thôi.

Nhưng bây giờ thì khác.

Bây giờ hắn bỗng nhận thấy hắn hoàn toàn đánh mất cảm tình của mọi người đối với mình, trong đời hắn không hề biét sợ một việc gì, độc nhứt hắn sợ là không giữ được cảm tình với những người lương thiện.

Hắn thở ra nhè nhẹ và thẩn thờ bước từng bước đi nặng nhọc.

Hắn không buồn nói chuyện...

Thình lình bên sau có tiếng gọi hơi lớn :

- Bằng hữu, xin dừng bước.

Đỗ Nghị và Phí Độc Hành quay lại.

Phía bên sau có một gã đại hán xắn tay phanh ngực xấn xả đi tới, sau hắn còn có bốn năm người.

Cả bọn đều có bộ mặt hầm hầm.

Biết bọn này cùng đám với bọn phá rối ở rạp “Kể chuyện”, Đỗ Nghị hất mặt :

- Chuyện gì?

Gã đại hán chỉa ngón tay cái ra phía sau lưng :

- Chẳng hay bằng hữu có thể bước ra sau này để nói chuyện một chút chăng?

Lời lẽ thì không có gì nhưng thái độ của hắn thật là xấc xược.

Đỗ Nghị nhún vai :

- Rất tiếc là không có rảnh.

Hắn quay mình lại kéo tay Phí Độc Hành đi thẳng.

Gã đại hán chụp mạnh tay Đỗ Nghị giật lại, giọng hắn trầm trầm :

- Không...

Hắn chỉ nói được một tiếng rồi ngậm câm, vì cánh tay của Đỗ Nghị đã vung mạnh ra sau, một cái tát như trời giáng trúng ngay vào mép tai của hắn.

Không kịp đề phòng, mà có đề phòng chắc cũng không tránh nổi, gã đại hán bật ngửa ra sau tóe lửa.

Hắn cố chỏi tay, nhưng cái té quá nặng làm cho hắn không thể đứng lên.

Đỗ Nghị bước nhanh tới nhấc chân lên...

Bằng vào một cú đá giận dữ đó, nếu không bay hàm, nhứt định gã đại hán cũng phải gãy mất cái ba sườn, nhưng ngay lúc đó thì ở đầu hẻm bên trái bỗng có tiếng kêu hớt hãi :

- Đỗ gia...

Đỗ Nghị bỏ chân trở xuống, từ trong đầu hẻm có một gã đại hán trung niên lùn mập chừa râu mép dẫn bốn năm người chạy lại.

Đỗ Nghị nghiêng mặt gằn gằn :

- Chư vị hay quá, định gây sự với bọn này phải không?

Tên có râu mép khúm núm :

- Thật là không phải, chúng nó có mắt không tròng, không nhìn biết xin Đỗ gia thứ lỗi cho.

Hắn quay lại bên sau quát lớn :

- Còn chưa đến xin tội với Đỗ gia phải không?

Đã bị đòn còn bắt phải xin lỗi, những kẻ “đấm đá” quen này rất khó lòng chấp nhận, chuyện quá ô nhục như thế, vậy mà bọn theo gã có râu mép lại ngoan ngoãn lạ thường, chúng cóm róm bước tới xá dài.

Tự nhiên là trong đó có cả bọn đã phá rối ở rạp “Kể chuyện” của Nhạc Kính Quang khi nãy.

Như thế hãy còn chưa đủ, tên có râu mép lại xá thêm lần nữa và thấp giọng hơn :

- Vì những anh em này chưa từng gặp mặt, mong Đỗ gia hỉ xả cho.

Đỗ Nghị dịu giọng :

- Không có chi, vì không biết nên mới xảy ra như thế, chuyện thật đáng tiếc...

Hắn quay qua chỉ gã có râu mép và nói với Phí Độc Hành :

- Đây là những bằng hữu Chu Tế và những anh em thuộc hạ của Hồ tam nương.

Hắn đưa mắt cho bọn Chu Tế và nói luôn :

- Còn đây là Phí gia, Hiệu úy của Trung Đường phủ.

Nhớ lại chuyện hành hung ở khách sạn, Phí Độc Hành bật cười :

- Đúng rồi, thật hân hạnh được biết.

Tiếng “đúng rồi” hắn muốn nói chuyện ở khách sạn, nhưng thấy nhắc lại hơi kỳ nên vội nói tránh ra.

Nhưng Chu Tế đã nhanh hơn, hắn lại vòng tay :

- Chuyện ở khách sạn thật là có lỗi, nhưng cũng chính vì không biết, xin Phí gia lượng thứ cho.

Phí Độc Hành cười cười :

- Không có chi, chẳng qua vì không biết...

Chu Tế liếc nhanh Đỗ Nghị và lại khom mình :

- Không phải một chén rượu mà có thể tạ lỗi được, nhưng mong Phí gia và Đỗ gia cho phép chúng tôi được cung kính dâng đôi chén.

Đỗ Nghị gật ngay :

- Được chớ có sao, bọn này cũng đang định nhâm nhi đôi chén đây.

Vốn không thích bọn này, nhưng Phí Độc Hành cũng không làm sao từ chối khi Đỗ Nghị đã nhận lời, hắn đành miễn cưỡng đi theo.

Cả bọn kéo nhau vào tửu điếm, hình như để chứng tỏ sự trang trọng, Chu Tế dang hai tay “thỉnh” thẳng lên lầu.

Bây giờ thì tửu điếm đã lên đèn.

Thực khách đã đông, không bàn nào còn trống.

Đúng như Đỗ Nghị đã nói với Phí Độc Hành, bọn Hồ tam nương quả có nhiều thế lực, cho đến đám quản lý và tiểu nhị trong quán rượu cũng nể nang, chính vì thế mà họ thương lượng thật nhanh, đám thực khách ở bàn giữa lẳng lặng rút lui xuống dưới nhường lại cho bọn Chu Tế.

Không nghe hắn nói một tiếng cảm ơn, hay một cử chỉ lấy lòng, thái độ của bọn Chu Tế rất ngang nhiên coi như bọn tiểu nhị có nhiệm vụ phải thương lượng và đám thực khách đó phải có bổn phận... đi chơi chỗ khác.

Phí Độc Hành khẽ cau mày.

Nhưng không phải hắn chú ý đến cung cách phách lối của bọn Chu Tế mà vì hắn bận tâm về chuyện khác.

Thực khách đã có hơi men, bàn nào cũng cười cười nói nói, họ tranh nhau nói, tranh nhau cười và cũng ngầm tranh nhau uống, đến đây hình như kẻ nào cũng muốn tỏ ra mình là tay tửu lượng cao, hình như làm cho một đồng bạn gục trước tại bàn, họ cảm thấy “ngon lành” cũng như vừa cho một địch thủ... hạ mã ngay giữa trận.

Tiếng cười tiếng nói, tiếng va chạm chén đũa tạo thành một không khí sặc... mùi men.

Nếu có ai bịt tai lại đứng nhìn khắp chỗ, sẽ nhận ra một chuyện tức cười.

Thực khách bàn nào cũng lắc lư thân mình, cái miệng như không bao giờ khép được, họ cứ nhe răng ra cười, nhe răng ra nói, nhe răng ra để uống để nhai, và nhe răng ra...

Phí Độc Hành thấy ngay một bộ răng.

Bộ răng vẩu ra vàng bệt.

Bộ răng thật đặc biệt, chỉ thấy qua một lần là ngàn đời cũng khó quên.

Đó là bộ răng hô.

Bộ răng không tiền khoáng hậu của con người khuấy động trong quán của lão Vương Què.

“Mộc Ngẩu Ma” Hiên Viên Kỳ.

Một nhân vật lạ lùng trong “Phong Trần bát quái”.

Nhưng bây giờ hắn không đi một mình mà lại đến ba.

Người thứ hai ăn vận theo nhà nông, người thứ ba khăn đen áo dài, trước mặt có đặt một cái túi vải và Phí Độc Hành biết ngay đó là “Tạ Thủ Lão Nông” Thân Bất Canh và “Yến Mạng Lang Trung” Từ Bá Trị.

Hắn bỗng nghi ngờ.

Tại làm sao những người này lại tập họp đến đây?

Với sự “chạm mặt” tại quán Vương Què, chuyện gặp gở lại lần này nhứt định không thể yên lành, thế nhưng bây giờ đang trong quán rượu đông người, Phí Độc Hành không thể làm sao, mà chắc bọn Hiên Viên Kỳ cũng không hành động.

Hắn cũng không thể nghĩ gì hơn, vì bây giờ thì rượu thịt đã dọn lên rồi.

Qua được vài tuần rượu, chợt nghe có tiếng bước chân lên lầu ở cầu thang. Phí Độc Hành nhận ra trước nhứt, hắn rất thính tai và cũng đang chú ý khi thấy sự hiện diện của bọn “Mộc Ngẩu Ma”.

Một người từ dưới bước lên.

Một trung niên mặt áo trắng, dáng dấp phong độ khá khôi ngô và Phí Độc Hành cũng nhận ra ngay “Bạch Tú Tài” Nhan Như Ngọc.

Thêm một tay kiệt liệt của “Phong Trần bát quái”.

Phí Độc Hành ngưng chén rượu, cau mày.

Họ đều là những nhân vật lớn trong giang hồ, họ lại tụ tập đến bốn người tại Bắc Kinh này, nhứt định chuyện của họ không phải nhỏ.

“Bạch Tú Tài” Nhan Như Ngọc bước nhanh lại bàn của bọn Hiên Viên Kỳ, nhưng hắn không ngồi, hắn chỉ kề tai nói nhỏ, đám ba người của Hiên Viên Kỳ cũng chuyền tai nhau, cuối cùng là họ đứng lên.

Sau khi bỏ lại một ít bạc vụn lên bạn, bọn “Phong Trần bát quái” kéo nhau xuống lầu, không hề liếc ngó một ai.

Phí Độc Hành ngầm đưa mắt nhìn theo và cau mặt.

Oan gia chạm mặt, bọn Hiên Viên Kỳ chắc chắn là đã thấy hắn, nhưng họ lại điềm nhiên bỏ đi không gây sự, nhứt định họ không phải vì sợ hắn, chắc chắn họ còn có công việc khác quan trọng hơn nhiều.

Nhưng đến Bắc Kinh, họ có chuyện gì quan trọng?

“Phong Trần bát quái”, không một người nào trong giang hồ không biết tiếng, bên ngoài họ cố đóng vai Bạch đạo nhưng hành vi của họ lại hung ác gấp trăm ngàn lần Hắc đạo, nhứt định đến đây họ không có chuyện lành.

Một thứ trực giác bén nhạy đến với Phí Độc Hành, hầu quết tâm phải hỏi cho ra.

Hắn đứng dậy vòng tay :

- Xin lỗi, xin Đỗ huynh và chư vị cho phép đệ ra ngoài một chút.

Mọi người sửng sốt và Đỗ Nghị lên tiếng trước :

- Sao vậy, Phí huynh? Có chuyện chi cần lắm hay sao?

Phí Độc Hành cười :

- Đáng lý nói tránh đi, nhưng thật không dám dấu che, vừa rồi có mấy người quen mặt, thấy họ có vẻ khả nghi, vì thế đệ cần theo cho biết.

Chu Tế đứng lên tỏ vẻ khẳng khái :

- Càng tốt, nếu thế thì bọn anh em chúng tôi xin tình nguyện cùng đi.

Phí Độc Hành lắc đầu :

- Đa tạ chư vị, đây cũng không phải là kình địch, nếu có gì xảy ra không hay, đệ đã tự lượng có thể đối phó, xin chư vị cứ vui cho đến tiệc tàn.

Đỗ Nghị nói :

- Nếu thế thì đệ cùng đi.

Vừa nói hắn vừa đứng dậy, nhưng Phí Độc Hành đã ấn hắn ngồi xuống và mỉm cười :

- Đỗ huynh hãy ở lại bồi tiếp chư vị, nếu tôi về trễ thì hẹn ngày mai xin thỉnh chư vị một tiệc gọi là để tạ lỗi, bây giờ thì cho phép cáo từ.

Không đợi cho họ nói thêm, Phí Độc Hành bước ra khỏi bàn và đi nhanh xuống thang lầu.

* * * * *

Phía trước quán rượu là con đường lớn.

Đi ngược lên hướng bắc khoảng chừng năm mươi trượng là gặp một ngõ hẻm, đi thẳng vào ngõ hẻm đó chừng ba mươi trượng nữa đã vắng nhà, đồng hoang có mọc có nơi đến quá đầu người.

Trước một khu rừng chồi có một cái miếu.

Phí Độc Hành xuống tới cửa hỏi tên tiểu nhị hướng bọn Hiên Viên Kỳ đi và đi riết đến đây.

Xóm nhà lưa thưa và thụt lại đằng sau, khu gò đồng hoang tàn trơ trọi trong khung trời tối mịt.

Trong ngôi miếu càng tối hơn.

Phí Độc Hành nghiêng tai nghe ngóng và nhún chân nhảy vào phía sau miếu, hắn thật thận trọng, hắn nhảy thật nhẹ, hắn biết những nhân vật này không phải tầm thường, họ rất dễ dàng phát giác ra tiếng động.

Nhưng cũng may, hình như họ đang bận, họ đứng dàn hàng mặt trước điện thờ, họ đứng nghiêm trang trong tư thế của người... đợi lịnh.

Phí Độc Hành nấp phía sau điện cau mày.

Họ đứng đợi ai?

Nhưng hắn cũng khỏi phải thắc mắc lâu, vì sau đó là có bóng người.

Chỉ có một người.

Bóng người đi vào bằng ngã trước, dáng người hơi lùn mập, bao mặt bằng khăn đen.

Vừa thấy bóng người bước vào, bọn bốn người của “Phong Trần bát quái” vòng tay khom mình một lượt :

- Xin tham kiến sứ giả.

Trong làn lụa mỏng, đôi mắt người bao mặt ngời ngời, giọng hắn khàn khàn :

- Các người đến bao giờ?

Hiên Viên Kỳ vòng tay cung kính :

- Bẩm sứ giả, anh em chúng tôi đến đây vào khoảng giữa trưa.

Người bao mặt hỏi :

- Trên đường có bình yên không?

Hiên Viên Kỳ đáp :

- Bẩm sứ giả, anh em chúng tôi ngày nghỉ đêm đi, vì thế không có người phát giác.

Người bao mặt gật đầu :

- Tốt lắm, người thông báo cho các ngươi đến Kinh sư có cho biết tại sao ta gọi đến đây không?

Hiên Viên Kỳ đáp :

- Bẩm sứ giả, người thông báo không có nói rõ, chỉ cho biết phải đến đây bái kiến sứ giả.

Người bao mặt gật đầu :

- Sở dĩ không cho biết trước là tại sợ dọc đường lộ chuyện, vì đây là vấn đề thật mật, và để bảo đảm an toàn, ta trao mảnh giấy này cho các ngươi xem, chỉ xem thôi chớ không đọc lên thành tiếng, sau khi xem xong là phải hủy ngay.

Hắn vung tay, một mảnh giấy bay tới trước mặt bọn “Phong Trần bát quái”.

Hiên Viên Kỳ hai tay cung kính tiếp lấy và “Bạch Tú Tài” Nhan Như Ngọc nhanh tay đánh lên một ánh lửa thật nhỏ chỉ vừa soi lờ mờ trên mặt giấy.

Phí Độc Hành rất nóng muốn biết trong mảnh giấy viết những gì, nhưng không làm sao được, hắn biết chỉ cần một sự di động thật nhẹ trong lúc này là bị phát giác ngay.

Hình như mảnh giấy viết không dài lắm, họ xem thật nhanh và vò nát thành bụi liền sau đó.

Người bao mặt hỏi :

- Đã xem rõ chưa?

Hiên Viên Kỳ đáp :

- Bẩm sứ giả, đã xem xong.

Người bao mặt hỏi :

- Có chỗ nào không rõ?

Hiên Viên Kỳ đáp :

- Chỉ không hiểu tại sao nàng lại đến Kinh sư, xin sứ giả cho biết lại...

Người bao mặt nói :

- Có gì không hiểu, tự nhiên vì có phát hiện được gì đó nên y thị mới đến đây, chính vì thế, bất cứ bằng giá nào cũng không thể để cho y thị đào thoát, sau khi thâu được vật rồi thì lập tức “bịt miệng” ngay, nếu không công trình bao nhiêu năm nay sẽ trở thành vô ích.

Hiên Viên Kỳ nói :

- Xin sứ giả hãy yên tâm, hiện tại chúng tôi đã đến đủ rồi, cho dầu nàng ta có mọc cánh cũng không đào thoát được.

Người bao mặt gật đầu :

- Tốt lắm, các ngươi hãy đi đi, sau khi xong việc ta sẽ liên lạc lại.

Hắn phất tay áo và quay bước trở ra...

Hiên Viên Kỳ vội kêu :

- Sứ giả...

Người bao mặt quay lại :

- Các ngươi còn muốn hỏi gì?

Hiên Viên Kỳ đáp :

- Về chuyện... của chúng tôi, dám xin sứ giả...

Người bao mặt chận nói :

- Hãy chờ sau khi công chuyện cáo thành, ta sẽ bẩm với Đàn Chủ sự giải khống chế cho các ngươi.

Hắn tung mình ra trước sân và bóng đen mất hút.

Phí Độc Hành cau mặt.

“Sứ giả”, “Đàn chủ” và...

Họ là ai?

Bọn “Phong Trần bát quái” bị sự khống chế gì mà cần phải “giải”.

Chỉ một thoáng qua, cộng lại thái độ và lời lẽ, Phí Độc Hành hiểu ngay dang có một tổ chức bí mật khống chế kềm hãm bọn Hiên Viên Kỳ, có thể bằng thuốc độc...

Họ đang thực hiện một âm mưu?

Hắn không nhìn được mảnh giấy, nhưng bằng vào lời lẽ đôi bên, hắn biết bọn Hiên Viên Kỳ được gọi đến đây làm một vụ giết người đoạt của, quả hắn không đoán sai, bọn Hiên Viên Kỳ không thể có những chuyện làm gì khác hơn gian ác, đã lâu rồi, chỗ nào có mặt họ là có bóng dáng tử thần.

Bọn Hiên Viên Kỳ đã thoát ra khỏi miếu.

Một bài toán hiện lên óc hắn thật nhanh.

Bắt được bọn chúng là có thể phăng đầu dây mối nhợ, đáng lý phải theo tên bao mặt, nhưng không khéo án mạng sẽ xảy ra, vì bọn “Phong Trần bát quái” đang trên đường thi hành nhiệm vụ.

Không chần chờ, không suy nghĩ lâu hơn, Phí Độc Hành phóng mình nương theo những tàng cây rậm theo hút bốn tên ác đạo.

Bóng đêm ngập vào rừng càng nặng, làng mạc thụt lại đằng sau.

Bọn Hiên Viên Kỳ như đã có mục đích, họ băng mình ven rừng đổ xuống hướng Nam.

Chừng hơn hai dặm họ cùng dừng lại.

Ven rừng thụt vào trong, còn trong nữa là ngôi nhà cây nho nhỏ.

Rừng khuya thật vắng, hình như đây là nhà của một tiều phu, bên trong có một ánh đèn thật nhỏ.

Bọn Hiên Viên Kỳ lao vào ngôi nhà đó.

Phí Độc Hành bám sát theo sau.

Gian nhà có vòng rào nhưng không có cổng, họ cũng không cần vào cổng vì hàng rào không cao lắm.

Bốn người chia làm bốn góc và Hiên Viên Kỳ mở túi vải, hắn đặt “người nhị đệ” của hắn xuống đất.

Cái hình cây cũng vẫn trơn trợt răng hô và cũng “nhảy” cà tưng vào tận cửa.

Một giọng văng vẳng như tiếng “trong lu” lại phát lên :

- Đại cô nương, vốn biết rừng khuya tịch mịch, thân gái một mình chăn đơn gối lạnh, cho nên ta không ngại xđường a đến đây cho có bạn, xin cô nương hãy mở cửa của cô nương ra cho tại hạ chun vô một chút.

Câu nói hàm ẩn giọng điệu lưu manh nham nhở, câu nói vô cùng mất dạy.

Ánh đèn trong ngôi nhà vụt tắt.

Hình cây “lên tiếng” :

- Thôi mà, sáng cũng thế mà tối cũng thế thôi, đàng nào cũng vào chỗ ấy, có gì đâu mà thẹn.

Không có người lên tiếng.

Một phút im lặng trôi qua, cánh cửa vùng bật mở.

Một cô gái vận áo vải thô, tay cầm thanh trường kiếm đứng ngay giữa cửa.

Bóng tối mập mờ nhưng cô gái vẫn hiện ra rất rõ và mặc dầu trong bộ quần áo lam lủ, vẻ đẹp của nàng cũng sáng rực lên.

Một vẻ đẹp rạng rở vào cao quí.

Vẻ đẹp của cô gái con nhà đài các.

Từ trong chỗ nấp, Phí Độc Hành chợt hơi ngờ ngợ, hình như hắn đã có gặp nàng...

Cố moi trong trí nhớ, hắn cũng không làm sao nghĩ ra người con gái này đã gặp ở đâu.

Cô gái xốc thanh kiếm và quắc mắt :

- Hiên Viên Kỳ, bị thảm hại một lần ở Lão Long Hà, ngươi còn chưa đủ khổ hay sao mà lại đeo đẳng theo ta như thế?

“Lão Long Hà”!

Phí Độc Hành chợt nhớ ra.

Nàng là con gái giả trai, nhưng bây giờ nàng đã trở lại với bản thân người con gái, khiến cho hắn nhứt thời không làm sao nhận được.

Hình cây cười sằng sặc :

- Bận này thì không phải chỉ có một mình “lão đại” của ta đâu, cô nhìn xem, “lão đại” của ta có thỉnh thêm mấy người bạn nữa, ta nghĩ cho dầu trời có sai thiên binh thiên tướng xuống đây chắc cũng không thể cứu cô đâu!

Cô gái họ Nghiêm nhìn hai bên, từ hai phía hông nhà Thân Bất Canh và Từ Bá Trị ló ra.

Nàng biến sắc :

- Hiên Viên Kỳ, ngươi...

Hình cây lại cười :

- Nghiêm Thục Uyên, cho đến cái tên mà ta cũng nhớ nằm lòng, như thế đủ thấy lòng “thương hương tiếc ngọc” là bao! Cô nương, đừng có chọc giận họ, họ mà nổi giận lên rồi, vóc ngọc thân ngà sẽ nát tan, chừng đó ta sẽ rất đau lòng, ở đây chỉ có một mình ta là biết nàng hoa ươm nhụy, chớ còn họ thì... hặc hặc, họ lột cả quần áo của cô ra để mà tìm kiếm đó. Hãy ngoan ngoãn đưa những vật đó ra đây đi.

Nghiêm Thục Uyên đỏ mặt thét lớn :

- Khốn nạn...

Thanh trường kiếm của nàng hất lên theo tiếng thét, và hình cây nhảy lùi trở lại.

“Hắn” nhảy cà tưng :

- Coi người đẹp mà nổi giận coi kỳ cục lắm, ngoan ngoãn đi “em”, trao vật ấy ra rồi “hoa” sẽ nói dùm cho một tiếng, ta nhắc, chỉ có ta chớ họ không phải hạng biết thương hoa...

“Bạch Tú Tài” Nhan Như Ngọc từ phía sau nhà đi luồn vào trong và bước thẳng ra ngoài, giọng cười của hắn đặc sệt dâm đãng :

- Mình đã giao hẹn trước rồi, sau khi thâu được vật, người ngọc sẽ về ta, trai tài gái sắc không mấy khi dễ gặp. Ta sẽ tạm mượn gian nhà này làm phòng hoa chúc rồi sau đó sẽ bàn đến việc kia, được không nè?

Không ngờ phía sau lại có người, Nghiêm Thục Uyên phóng mình tới trước và quay phắt lại.

Hình cây lại cười sằn sặc :

- Thấy chưa, nàng đâu có thèm cái thứ Tú Tài. Nàng chê nên mới định ngã vào lòng ta đó.

Câu nói vừa dứt thì “hắn” đã tung lên, đầu hắn lao thẳng vào giữa ngực Thục Uyên, gió mạnh cuốn ào ào.

Nghiêm Thục Uyên hoảng hốt, nàng lách mình tránh sang một bên và vung mạnh tay gươm.

Cái lách của nàng đã tránh được, hay nói đúng hơn là vì thanh kiếm phát ngang quá mạnh làm cho hình cây vội “nhảy lui trở lại”.

Hình cây cười sằn sặc :

- Hết hồn phải không cô em, có cần ta lấy tay đè dùm trái tim cho bớt nhảy hay không?

“Yến Mạng Lang Trung” Từ Bá Trị lên tiếng :

- Đừng có đùa nữa, hãy sớm là cho xong chuyện, nhớ rằng trong người chúng ta đang có khó khăn, đang có người chờ, xong việc sớm chừng nào hay chừng ấy.

Thân Bất Canh gật gù, dáng sắc của hắn đúng là một nông dân đặc sệt :

- Đúng rồi, chậm thêm phút nào là phút đó chúng ta còn bị hăm dọa, không ai có đủ can đảm ngồi trên đống lửa để nói chuyện nguyệt hoa.

Hình cây cười hăng hắc :

- Phải phải, vậy thì đệ xin nghe, nhào vô đi.

Vừa nói “hắn vừa cà tưng nhảy tới từng bước một...

Hình cây động là Thân Bất Canh và Từ Bá Trị động theo, cả ba phân thành thế chân vạc ép cô gái họ Nghiêm vào giữa...

Từ sợ sệt chuyển sang căm hận, mặt Nghiêm Thục Uyên bỗng xạm xanh, nàng xốc kiếm thét lớn :

- Hãy khoan.

Hình cây hỏi :

- Đại cô nương có điều giao ước đó chăng?

Nghiêm Thục Uyên hỏi :

- Trong một đêm cách đây ba năm, tàn sát nhà họ Nghiêm mười mấy nhân mạng, bắt kế mẫu của ta, chuyện đó có phải bọn ngươi không?

Hình cây đáp :

- Đúng, chính bọn ta làm chuyện đó.

Nghiêm Thục Uyên hỏi :

- Kế mẫu của ta đâu?

Hình cây đáp :

- Nàng ấy vô phúc quá, chỉ làm vợ “Lão Đại” của ta có một đêm châu trầm ngọc nát!

Cô gái giận run thét lớn :

- Nhà họ Nghiêm của ta đối với bọn ngươi có thù oán gì? Tại sao chỉ vì một mảnh Thủy Xương Thạch mà bọn người lại tàn sát cả nhà như thế...

Vừa thét, nàng vừa xốc kiếm lao thẳng về phía Hiên Viên Kỳ, nhưng nàng vùng khựng lại...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.