Tướng Công, Tạo Phản Đi!

Chương 62: Thú vui khuê phòng




Trong màn trướng, trời vừa hửng sáng, từ lúc ban đầu hỗn độn một mảnh cho tới khi ánh sáng dần dần xuất hiện, hơi thở của người bên gối vẫn đều đều, Tiết Hàn Vân nhẹ nhàng ôm thê tử nhuyễn ngọc ôn hương vào trong ngực, cánh tay thô ráp bởi nhiều năm tập võ từ từ di chuyển trên làn da mềm mại như ngọc, tay trơn như bôi mỡ, trong lòng thỏa mãn nói không nên lời.

Tối hôm qua hắn tham hoan, chắc đã làm nàng mệt, được hắn vuốt ve như vậy thế mà vẫn chưa tỉnh, trong lòng hắn rất thương tiếc hôn hôn cái trán chảy đầy mồ hôi của nàng —— hai người ôm nhau nằm cùng một chỗ, cảm giác ấm áp hơn nhiều so với chỉ có một mình, ấm áp đến nỗi, cho dù trên người chảy đầy mồ hôi, vẫn không nỡ tách ra.

Cuối cùng sắc trời cũng sáng hẳn, bên ngoài đã có tiếng bước chân nhẹ nhàng đi lại, Tiết Hàn Vân hung hăng hôn tiểu kiều thê đang vùi đầu trong ngực mình ngủ say một cái, làm cho thê tử trong ngực hắn vẫn còn ngái ngủ mơ mơ màng màng nhíu mày, bĩu môi nói: “Tỷ tỷ đừng làm loạn…”, hai hàng mi vẫn nhắm chặt, dáng vẻ nũng nịu vì được sủng ái nuông chiều, rất khó tưởng tượng được vẻ kiều mỵ tối hôm qua đã nở rộ dưới thân hắn…

Tiết Hàn Vân cười thầm, bàn tay lớn đã sớm chạy dọc trong chăn gấm vuốt ve những đường cong linh lung bên dưới, đến khi đụng phải cảnh đào nguyên, chắc là tối hôm qua bị thương chưa lành, đau nhức cuối cùng cũng đánh thức người trong ngực hắn, nàng mở cặp mắt buồn ngủ ra, thân thể theo bản năng vặn vẹo né tránh kẻ đầu sỏ xâm phạm vào lãnh địa bí ẩn của mình, nàng há miệng muốn quát, nhưng lại bắt gặp một khuôn mặt tuấn tú phóng đại…

“Hàn —— “

Liễu Minh Nguyệt kinh hãi, tất cả chuyện tối hôm qua nhất thời xuất hiện trong đầu, nàng đau khổ cầu xin tha thứ, song Tiết Hàn Vân mới nếm thử việc này, đúng là lúc ong mật lưu luyến nhụy hoa, làm sao có thể nhịn được, dứt khoát bộc lộ tính tình của mình, hai người lăn qua lăn lại một phen.

Nàng có thể cảm giác được da thịt trần trụi khỏe mạnh của nam tử kề sát vào mình, mình còn bị hắn ôm chặt vào trong ngực, tối hôm qua chỉ lo đau đớn, bây giờ ban ngày ban mặt, hai người còn kề sát chung một chỗ, nàng thấy rất xấu hổ, đưa tay đẩy đẩy hắn:

“Mau đứng lên…”

Tiết Hàn Vân kề sát vào nàng, giả ngu:

“Nương tử kêu ai mau đứng lên?”

“…” Liễu Minh Nguyệt trừng hắn.

Đáng tiếc sau khi trải qua chuyện vợ chồng tối hôm qua, trình độ mặt dày của người này đã đột nhiên tăng mạnh, thấy nàng cho đến nay vẫn không chịu chính miệng thừa nhận, liền giả vờ muốn vén chăn lên:

“Nếu nương tử không chịu kêu vi phu, vậy không bằng để vi phu đến nghiệm chứng một chút quan hệ vợ chồng của chúng ta… Vi phu còn chưa từng nhìn thấy thân thể của nương tử vào ban ngày ——…”

Liễu Minh Nguyệt bị dọa đột nhiên kêu to:

“Phu quân ——” vừa vội lại vừa giận.

“Ơi!” Tiết Hàn Vân đáp lại vô cùng rõ ràng.

Hắn còn chưa kịp đắc ý, thì ngoài cửa phòng đã vang lên tiếng của Văn ma ma:

“Tiểu thư, cô gia đã thức dậy rồi sao? Lão nô muốn vào hầu hạ…”

Liễu Minh Nguyệt mới tỉnh, làm sao đoán được nô bộc đã ở bên ngoài chờ đợi, nghe thấy tiếng của Văn ma ma, lại nhìn bộ dáng hai người còn trần trụi nằm ở trên giường, nhất thời quẫn đến không chịu được, nàng không thích nhất là lúc cá nước thân mật nơi khuê phòng mà lại có nô bộc ở bên cạnh, càng hận Tiết Hàn Vân trêu cợt nàng, nhất thời tức giận nắm chặt tay, đè Tiết Hàn Vân ở trên giường đánh một trận…

Hiển nhiên, kết quả không ngoài dự đoán.

Chút khí lực này của nàng, đánh vào một người hàng năm luyện võ, còn đè ngã một thiếu niên lang ra đòi đánh, thật sự là không chút tác dụng. Huống hồ còn chọn thời điểm đánh người không tốt lắm, mới sáng tinh mơ là lúc khí huyết của thiếu niên lang nào đó dễ xúc động nhất, người nào đó lại không hề có suy nghĩ khắc chế trong đầu, vì thế ngược lại bị hắn đặt ở dưới thân, đồng thời dùng sức một phen, quả thực cũng là kết cục bình thường nhất.

Sau đó, nàng ở trên giường hừ hừ vài tiếng, hữu khí vô lực kéo cánh tay của thiếu niên họ Tiết nào đó qua, hung hăng cắn xuống một dấu răng, mới cảm thấy trong lòng hòa hoãn lại.

Thiếu niên họ Tiết bị cắn xong, ý cười đầy mặt tiến đến bên tai nàng cười xấu xa:

“Nương tử, đáng lẽ, tối hôm qua Văn ma ma bọn họ đều tránh được, cái gì cũng không nghe thấy… Chẳng qua mới vừa rồi, bọn họ đều đứng ở ngoài cửa, nàng rên —— tiếng ngâm thực sự rất êm tai…”

Liễu Minh Nguyệt: “…” Ai có thể nói cho nàng biết, thiếu niên đang cười vô lại này rốt cuộc là từ đâu nhảy ra không?

Đây không phải là Hàn Vân ca ca mặt lạnh tâm nóng, đoan trang hữu lễ của nàng a a a a!!!

Lúc Văn ma ma và Hạ Huệ tiến vào hầu hạ, Liễu Minh Nguyệt còn đang chôn mình ở trong ổ chăn, ngay cả đầu cũng không lộ ra.

Tiết Hàn Vân đã sớm đến tịnh phòng ở phía sau tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo chỉnh tề, ngồi ở phía sau đàn mộc cổ chờ nàng.

Bị Văn ma ma và Hạ Huệ thúc giục đến nóng nảy, giọng nói của nàng liền cách chăn gấm truyền ra:

“Các người đều lui ra đi, để ta tự mình làm.”

Rốt cuộc Văn ma ma vẫn là người lớn tuổi từng trải, biết da mặt nàng mỏng, tối hôm qua vừa viên phòng, Tiết Hàn Vân lại là người luyện võ, chỉ sợ trên người nàng có đôi chỗ không thể gặp người, cho nên đều lui xuống, lơ đãng liếc mắt nhìn Tiết Hàn Vân da mặt dày mo, ngồi đó bất động như núi bên kia một cái, trong lòng cười thầm.

Hạ Huệ chỉ là một cô nương chưa gả, nghe thấy tiểu thư ngay cả mình cũng không cho hầu hạ, hơi suy nghĩ một chút, liền mặt mày hồng hồng lui ra ngoài.

Liễu Minh Nguyệt nghe thấy tiếng bước chân và tiếng đóng cửa, vội vàng từ trong chăn nhô đầu ra, thở phào một cái, mãnh liệt nhìn thoáng qua Tiết Hàn Vân thế mà lại ung dung ngồi ở kia, nàng ôm chăn ngồi dậy, quấn chăn nhảy xuống giường đi tắm rửa.

Trong phòng ngủ có tịnh phòng, vừa rồi Văn ma ma đã chỉ huy đám nha hoàn chuẩn bị sẵn nước ấm để tắm rửa, Liễu Minh Nguyệt đem toàn bộ cơ thể đều chôn ở trong thùng tắm, cảm thấy đau nhức trên người giảm bớt không ít, rốt cục mới thở phào một cái.

Không cần người bên ngoài nhắc nhở, nàng cũng biết tình hình bây giờ của mình đương nhiên rất xấu hổ, trên mặt mang theo ý cười ngọt ngào —— mặc dù ở trong phòng Tiết Hàn Vân có hơi vô lại một chút, nhưng rốt cuộc cũng chỉ vô lại với một mình nàng mà thôi!

Đợi đến khi hai người chuẩn bị sẵn sàng, đi đến thỉnh an Liễu Hậu, mới biết được Liễu Hậu đã đi vào triều chầu từ sớm.

Sức khỏe của ông đã dần hồi phục, sau đại điển đăng cơ của tân quân, mặc dù đã đề bạt rất nhiều thuộc hạ cũ chốn Đông cung và cựu thần tâm phúc, nhưng rốt cục trong số đó không có một người nào có thể so sánh được với một Liễu Hậu khôn khéo tài cán, bây giờ Tư Mã Sách vô cùng nể trọng vị Thái phó này, bởi vậy đương nhiên là hết sức cung kính.

Liễu Hậu làm quan mấy chục năm, cuối cùng cũng không phải tiểu tử tóc còn để chỏm, không thể bởi vì lúc ấy tân quân vì tư lợi mà kiên trì không chịu cứu viện, không để ý đến tánh mạng của ông và các vị trọng thần khác bị uy hiếp mà ghi hận lên người hắn, bãi công đình chức, rời xa con đường làm quan.

Ngược lại, bây giờ ông ở trong triều, so với lúc vua Vũ Đức còn tại vị, càng phải cẩn trọng hơn rất nhiều.

Dường như từ chuyện vua Thừa Tông giằng co cùng Sở vương đêm đó đã làm cho ông chợt hiểu được phẩm tính của vị tân quân này, tiếp đó lại điều dưỡng mấy tháng, cũng đem tính nết của tân quân cân nhắc suy nghĩ hồi lâu, làm sao để ứng phó với tân quân, đại khái ông đã có vài phần nắm chắc.

Vua Thừa Tông mới đăng cơ, phong thưởng quan viên tâm phúc tiền triều, hậu cung cũng không ngoại lệ.

Địa vị của Thái tử phi Vi thị được củng cố, cha nàng lại chết ở trước mặt của vua Thừa Tông, về tình về lí, ngôi vị Hoàng hậu không thể không thuộc về nàng, bởi vậy Tư Mã Sách lập tức hạ thánh chỉ, phong nàng làm hậu, mọi người tuyệt không kỳ quái.

Dưới Vi Hoàng hậu, chính là Quý phi Ôn Thanh Dung.

Ngoại trừ Ôn thái hậu là cô cô ruột của Ôn Thanh Dung ra, lần này Tư Mã Sách đăng cơ, toàn bộ dựa vào binh quyền trong tay Quốc cữu Ôn Thế Hữu, bởi vậy sau khi đăng cơ, Ôn Thanh Dung liền chiếm được địa vị cao nhất gần với Vi hoàng hậu, dưới ngôi vị Hoàng quý phi ở hậu cung của Thừa Tông.

Dựa vào bối cảnh của nàng ta, bây giờ ngay cả Vi hoàng hậu cũng phải nhượng bộ lui binh.

Những phi vị còn lại được bỏ trống, Doãn Tố Nhị và Trầm Kỳ Diệp được phong làm Chiêu nghi đứng đầu Cửu Tần, chúng nữ tử còn lại trong cung, có người được phong Mỹ nhân, cũng có người được phong Tài nhân, còn có Bảo lâm, Thải nữ…, đều là người cũ của Đông cung, địa vị cũng không cao.

Hôm nay sau khi Liễu Hậu từ trong cung trở về, cùng ăn tối với con gái và con rể, không nhịn được cảm thán một câu:

“Cũng may các con thành thân sớm.”

Những lời này của ông quyết không phải hữu cảm nhi phát*, Liễu Minh Nguyệt sớm đã quen biết với Tư Mã Sách, rất dễ bị tuyển chọn một cách trắng trợn, nhồi nhét vào hậu cung.

*: Vì có cảm xúc nên cần phải phát tiết ra.

Ngược lại Tiết Hàn Vân nghe được lời này, bất giác nhíu mày:

“Chẳng lẽ Thánh thượng muốn chọn mỹ nữ?” Tầm mắt bất giác đảo qua tiểu nương tử đang vùi đầu ăn cơm nhà mình, trong lòng nhất thời thả lỏng, thuận tay gắp một miếng nấm bỏ vào chén của nàng.

“Sáng nay nhận được thánh chỉ, quan viên lục phẩm trong triều đã ra ngoài tuyển chọn những nữ tử chưa gả, cũng chưa có hôn phối, đợi sau khi tuyển chọn xong mới được tính chuyện hôn phối.”

Hoàng đế chọn mỹ nữ theo thông lệ, vốn cũng là một loại thủ đoạn hợp lý để củng cố chính quyền của rất nhiều tân đế mới đăng cơ. Hoàng gia lựa chọn nữ tử nhà thần tử tiến cung, rất nhiều thần tử cũng ước gì con gái nhà mình có thể được Thánh thượng coi trọng, đôi bên cùng có lợi, theo nhu cầu mà thôi.

Nhưng những gì Liễu Hậu sầu lo không chỉ như vậy.

“Trong cung có rất nhiều nương nương chủ tử, chỉ sợ đám cung nữ vốn có không đủ để sai sử, e là các nữ tử bình dân bá tánh trong dân gian cũng sẽ bị tuyển chọn cung nữ…” Liễu Minh Nguyệt nuốt xuống một ngụm cơm cuối cùng trong miệng, thuận miệng nói.

Liễu Hậu và Tiết Hàn Vân đều đưa mắt nhìn nàng, cực kỳ ngoài dự đoán.

Từ trước đến nay nàng không biết đến cuộc sống khó khăn của dân chúng, làm sao có thể dự đoán được việc này?

Liễu Minh Nguyệt không biết hai người kinh ngạc vì chuyện gì, nghi hoặc nói:

“Chẳng lẽ con nói sai rồi sao?” Kiếp trước nàng từng sống ở trong cung, đương nhiên biết một vị quý chủ nhân cần phải có cung nữ thái giám hầu hạ, đó là thông lệ. Nhưng vua Vũ Đức không phải là một vị vua thích xa hoa lãng phí vô độ, bởi vậy đám cung nữ hầu hạ trong cung, nhân số cũng không nhiều.

Điều mà Liễu Hậu lo lắng, đúng là như thế.

Cho tới bây giờ cung nữ ở trong cung đều được tuyển chọn từ gia đình đàng hoàng tử tế trong dân gian, nếu gặp được quan viên trong lòng còn tồn tại một tia thiện ý thì vẫn còn may. Nhưng nếu như gặp phải quan viên tham lam háo sắc, không biết có bao nhiêu gia đình dân chúng bình dân phải tan nát?

Thượng hữu sở hảo, hạ tất hiệu yên.**

**: bề trên có một loại yêu thích, phía dưới nhất định càng yêu thích hơn. Còn được hiểu là trên làm dưới theo, ảnh hưởng rất lớn.

Khi dân chúng nghe được tin tân đế thích xa hoa, lãng phí, không biết có bao nhiêu nữ tử sẽ bị đưa vào trong cung, cảnh xuân tươi đẹp bị phá hủy…

Chẳng qua việc này, không hề liên quan gì đến ái nữ nhà ông.

Liễu Hậu an ổn ăn cơm xong, lại đến thư phòng giải quyết văn kiện, Tiết Hàn Vân thì ôm lấy Liễu Minh Nguyệt trở về phòng tiếp tục hưởng thụ thú vui khuê phòng.

Hắn là thanh niên mới nếm thử hương vị tình yêu, cả ngày nay vừa nhẫn lại nhịn, mắt phóng ra ánh sáng xanh đối với tiểu nương tử ngon miệng, làm cho Văn ma ma hầu hạ trong phòng bọn họ nhìn mà cười thầm, đám nha hoàn ngoại trừ bưng trà rót nước, lập tức lui ra, tùy ý để hai vợ chồng bọn họ ở trong phòng náo loạn.

Liễu Minh Nguyệt nhớ lại tình hình tối hôm qua, âm thầm phát sầu, sống chết cũng không tình nguyện cùng hắn trở về phòng, căn cứ theo tinh thần kéo được khắc nào hay khắc đó, cứng rắn lôi kéo hắn đi tản bộ cho qua thời gian.

Tiết Hàn Vân không còn cách nào khác, chỉ phải cùng nàng đi dạo hậu hoa viên, vừa đi vừa khuyên:

“Khuya rồi, ban đêm muỗi nhiều, nếu chúng cắn nương tử, vi phu rất đau lòng…”

Liễu Minh Nguyệt trừng hắn, “Nói bừa! Bây giờ mới tháng mấy, làm sao mà có muỗi?”

Tiết Hàn Vân nhân cơ hội này một tay ôm nàng vào trong ngực, xoay người nhanh chóng đi về hướng viện Cẩm Ngô:

“Nàng cũng biết bây giờ mới tháng 2, nào có cảnh đẹp gì mà nhìn? Không bằng cùng vi phu trở về phòng cho ấm áp một chút, đừng để cảm lạnh làm hỏng thân thể…”

Liễu Minh Nguyệt không biết nói gì ngẩng đầu nhìn trời… Dưới loại tình hình này, làm sao nàng còn giãy dụa cho được?

Thật sự là hối hận đã học võ muộn vài năm, một chút phần thắng cũng không có!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.