Tướng Công Còn Không Ngoan Ngoãn Nằm Xuống Cho Ta

Chương 37




Ngươi là khách của tướng công, chính là khách của ta, há có thể nhạt nhẽo?

Tịch Phi Nghiêu là người thông minh, Liễu Trì cũng là người thông minh, giữa người thông minh với nhau có lẽ chỉ cần một cái nhìn là có thể biết rất nhiều việc.

Vệ Linh Tê hiển nhiên không biết giữa nương tử nàng yêu nhất với bằng hữu thân nhất xảy ra chuyện.

“Vệ phu nhân nói gì vậy, Linh Tê cũng không gây cho ta nhiều phiền toái, tâm tính nàng đơn thuần, ngược lại để cho người khác phải hâm mộ.”

Liễu Trì cười một tiếng, chỉ là nụ cười này chứa nhiều âm trầm hơn chút.

“Có thể có người bạn thân như vậy, là phúc của Liễu Trì.”

Tịch Phi Nghiêu híp mắt, không nói gì thêm, chỉ là đối với Liễu Trì, lại phiền lòng thêm một phần.

Ung dung không gấp gáp, ngược lại che giấu rất tốt.

Bất kể suy nghĩa kia trong lòng mình là thật hay giả, Liễu Trì người này ngược lại là một người có thể kết giao, đáng tiếc, đối với tướng công có ‘ý xấu’ đã bị mình đánh dấu X.

“Vậy thì tốt.”

Tịch Phi Nghiêu gật đầu, nhìn Liễu Trì có ý nghĩ pha lẫn, nhàn nhạt hướng một bên Vệ Linh Tê nói:

“Nương tử nói đúng. A Trì, ta mang ngươi dạo quanh trong phủ một chút, nhà ta cũng lớn, ngươi đừng đi lạc mới được.”

Bạn học tiểu Vệ mặt đầy ngây thơ cùng hưng phấn, đời người của nàng có nương tử, lại có bằng hữu thân nhất Liễu Trì, quả nhiên là quá may mắn.

Tịch Phi Nghiêu nhìn hai người rời đi, sau đó gương mặt lộ ra nụ cười lập tức liền vùi lấp trong cơn bình tĩnh, ngón tay theo bẳn năng gõ lên mặt bàn, xem ra kế hoạch của nàng còn phải xem lại một chút, không ngờ tướng công ngốc đầu bư ngược lại diễm phúc lại bay tới, thật chẳng lẽ là ứng với câu người ngốc có phúc của người ngốc?

Bất quá, muội ấy có mình, những thứ phúc khác không cần đến.

Tịch đại chủ tịch yên lặng ngồi trên ghế băng, hồi tưởng lại vết sẹo trên trán Liễu Trì, không biết tại sao luôn cảm thấy Liễu Trì ngoại tử này không hề đơn giản. Không phải bởi nguyên nhân vì Vệ Linh Tê, mà là cảm giác đánh hơi thấy mùi nguy hiểm, tựa như trên người nàng đang che giấu bí mật nguy hiểm nào đó.

Mà vết sẹo trên trán nàng ta, lại để cho Tịch Phi Nghiêu càng nhiều hơn nghi hoặc cùng thận trọng.

Nếu quả thật như ta phỏng đoán, tướng công ở bên nàng ta cũng không biết là phúc hay họa.

Vệ Linh Tê tự nhiên sẽ không hiểu tâm tư người lớn của nương tử, ở trong lòng nàng Liễu Trì là người tốt, là bằng hữu, là sẽ không làm tổn thương đến nàng ta.

Có thể nói, đối với Liễu Trì, Vệ Linh Tê cũng không có lòng đề phòng.

“A Trì, thấy thế nào, nương tử ta đẹp không?”

Vệ manh vật đắc ý hướng Liễu Trì tựa như khoe khoang nói.

“Nương tử thế nhưng rất thương ta!”

Đúng vậy, nàng thật đúng rất thương ngươi, cho nên đối với người ngoài một mực không yên tâm.

Liễu Trì cũng được coi là một trong những người hay đề phòng, nên tràn đầy lãnh hội.

“Thế còn ta, ta đối với ngươi thế nào?”

Liễu Trì nhìn nước hồ lạc thú, không biết tại sao lại thốt ra, sau khi nói ra trong lòng lại hối tiếc cùng thấp thỏm, đối với câu trả lời của Vệ Linh Tê, có lẽ đối với nàng mà nói thật rất quan trọng.

“A Trì đối với ta cũng rất tốt a!”

Vệ Linh Tê ngoẹo cái đầu nhỏ, không hiểu sao A Trì lại hỏi như vậy.

“A Trì là bằng hữu tốt nhất của ta, ta thích A Trì.”

Liễu Trì nghe thấy đáp án này, cuối cùng thở dài một hơi.

“Vệ Linh Tê, có lúc không nên quá tin tưởng một người xa lạ.”

Đây là lần thứ hai cảnh báo nàng, nhưng câu trả lời nào đó vẫn như cũ như lần đầu tiên vậy.

“Thế nhưng A Trì không phải người xa lạ, A Trì là bằng hữu quan trọng của Linh Tê!”

Vệ Linh Tê cau mày, đối với lời nói của Liễu trì rất là không thích.

Liễu Trì thân thể run lên, rồi sau đó chậm rãi quay đầu lại, sắc mặt biến đổi muôn vàn, cuối cùng chẳng qua chỉ cười một tiếng.

“Vệ Linh Tê, thật là hâm mộ ngươi.”

Lắc đầu, rõ ràng không nghĩ lại tiếp tục đề tài này, đi dẫn đầu phía trước.

Vệ Linh Tê, hy vọng ngày sau ngươi vẫn có thể nghĩ như vậy, đừng hối hận hôm nay đã nói lời này.

Buổi sáng đi dạo một vòng, đợi các nàng trở lại phòng khách, Tịch Phi Nghiêu đã cho người chuẩn bị xong bàn tiệc rượu thiết đãi ‘khách quý’.

“Tướng công, chắc là đói rồi?”

Tịch đại chủ tịch đau lòng nhìn Vệ Linh Tê, chỉ thấy bạn học Vệ nhìn chằm chằm bàn thức ăn nuốt nước miếng, hai mắt tỏa sáng, không biết còn tưởng nàng vừa mới được thả từ ngục giam ra.

Thật ra muốn so sánh với Vệ Linh Tê, Liễu Trì cũng không khá hơn là bao, bất quá nàng tương đối có thể khắc chế.

Không có biện pháp, cuộc sống trong doanh trại, thật ra cơm nước chẳng ra hình dạng gì.

“Ân, ta đói rồi.”

Vệ Linh Tê hài tử này ngay cả nói về cái đói, một chút cảm giác mất mặt khi nói ra những lời này cũng không có.

“Nương tử, chúng ta mau ăn cơm thôi! A Trì, không nên đứng đó, ăn cơm ăn cơm!”

Ba người ngồi trên ghế, bạn học tiểu Vệ một người một ngựa, tốc độ ăn cơm thật là nhanh a.

Liễu Trì xấu hổ nhìn cử động của nàng, thời điểm trong doanh trại cũng không thấy nàng ăn cơm nhanh như vậy?!

Tịch Phi Nghiêu trong ba người là người không nhanh không chậm nhất, đại khái chỉ ăn bai ba miếng, sức ăn của nàng vốn cũng không lớn, cho nên cũng không cảm thấy đói.

“Tướng công, ăn từ từ, cẩn thận mắc nghẹn.”

Tịch đại chủ tịch cưng nhiều nhìn Vệ Linh Tê, dùng khăn lụa trong tay chùi mép cho nàng.

“Nhai kỹ nuốt chậm cho dễ tiêu hóa, cẩn thận đợi một hồi lại đau dạ dày.”

Nếu phải nói, Vệ Linh Tê thật đúng là một hài tử to đầu lớn xác, để cho nàng phải bận tâm khắp nơi.

Vệ manh vật nghe lời nương tử, tốc độ thật đúng là thả chậm, ngây ngốc cười.

“Ta nghe lời nương tử.”

Nói xong, xem như bắt đầu nhai kỹ nuốt chậm.

Liễu Trì vừa nhìn màn hài hòa, trong lòng trầm xuống, cúi đầu ăn cơm của mình, yên lặng không nói gì.

Đây là thế giới của các nàng, nàng căn bản không có cách nào chen vào, thậm chí ngay cả cơ hội nói một câu cũng không có.

Tịch Phi Nghiêu tỉnh táo cong cong khóe miệng.

“Tướng công, ăn tôm.”

Đem tôm tự tay bóc vỏ đặt trong chén Vệ Linh Tê, người sau sắc mặt cứng đờ, ngẩng đầu nhìn nương tử mỉm cười ánh mắt rất ôn nhu, há miệng, cuối cùng vẫn là ngoan tâm nuốt con tôm trắng nõn kia.

Òa òa òa, nương tử biết rõ ta ghét ăn tôm, làm sao còn lột vỏ cho ta? Còn dùng loại ánh mắt đó nhìn người ta, thật giống như nếu ta không ăn, nàng liền sẽ tức giận.

Tịch Phi Nghiêu hài lòng nhìn Vệ Linh Tê hoàn chỉnh ăn con tôm do mình lột vỏ, rồi sau đó lại lột thêm vài con, trực tiếp làm cho Vệ Linh Tê quấn quít.

“Nương tử, ta không ăn được.”

Không muốn nàng lột thêm tôm cho ta, người ta rất ghét!

Tịch Phi Nghiêu đem tức giận trong lòng trút ra được một tí, cũng thống khoái không ít, quết định tạm thời bỏ qua cho bạn học tiểu Vệ.

“Được rồi, ăn không được nữa thì thôi vậy.”

Vệ manh vật lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Nàng cũng không biết mình sai ở chỗ nào, không hiểu nha!

“Tướng công, đợi một hồi để cho quản gia an bài phòng khách cho Liễu tiểu thư một chút, đừng làm chậm trễ người ta. Ta trước hết trở lại thư phòng, nếu tướng công rãnh rỗi, cứ đến thư phòng tìm ta!”

Tịch Phi Nghiêu đã đạt được mục đích của mình, cũng không nguyện ý ở thêm, nói thật ra, phải giả vờ thùy mị như vậy rất là mệt mỏi.

“Nga, tốt!”

Vệ Linh Tê rất biết điều rất nghe lời gật đầu, tỏ ý đã biết.

Liễu Trì ngẩng đầu nhìn Tịch Phi Nghiêu một cái, sau đó kéo ra nụ cười.

“Vậy thì cảm ơn Vệ phu nhân.”

“Liễu tiểu thư không nên khách khí, ngươi là khách của tướng công, thì chính là khách của ta, há có thể nhạt nhẽo?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.