Túng Sủng Kim Bài Yêu Hậu

Chương 39: Nhục nhã




Edit: Tiểu Nguyệt Dương

Đám người hồng y nữ tử vốn là không thèm để mắt đến nam tử ốm yếu, đi hai bước đứng lại thở hai lần, đến tận khi hắn chân chính ra tay, mọi người mới giật mình tỉnh mộng.

Hóa ra, người có vẻ vô hại nhất lại che giấu sự thật sâu như vậy!

Một Võ linhHậumười tám tuổi lại bị người ngoài truyền mồm thành phế vật tay không thể nhấc vai không thể mang!

Gần như không hề trì hoãn, Hoàng Phủ Nhiễm Trần lấy thực lực bản thân ra đối phó với mười mấy người tuy nói chẳng phải thoải mái, nhưng cũng bảo trì thế cân bằng.

Hồng y nữ tử vừa ứng phó Hoàng Phủ Nhiễm Trần, vừa nhanh chóng suy nghĩ một hồi, rốt cục hạ quyết định.

Một mình Hoàng Phủ Nhiễm Trần đã làm bọn họ cố hết sức như vậy, bên cạnh còn có một Uất Trì Nghiên San không kém gì nữa, cứ tiếp tục dây dưa, bọn họ nhất định phải chịu thiệt.

“Rút!”

Hồng y nữ tử hét lớn một tiếng, đồng thời ném một nắm bột trắng về phía Uất Trì Nghiên San cách đó không xa.

Hoàng Phủ Nhiễm Trần kinh hãi, lập tức phi thân nhảy đến trước mặt Uất Trì Nghiên San, dùng cả cơ thể đỡ toàn bộ bột trắng.

Cùng lúc đó, đám người hồng y nữ tử cũng nhanh chóng ly khai, không còn tung tích.

“Tứ hoàng đệ, đệ thế nào? Có làm sao không?”

Uất Trì Nghiên San lo lắng đỡ lấy thân thể Hoàng Phủ Nhiễm Trần lung lay sắp đổ. Không thể phủ nhận, khoảnh khắc mà Hoàng Phủ Nhiễm Trần liều lĩnh vọt đến che chắn, lòng của nàng đã hơi hơi rung động rồi.

Hoàng Phủ Nhiễm Trần có chút quyến luyến thân thể mềm mại ấm áp trước mắt, tham lam tận hưởng hương thơm thanh nhã tỏa ra từ cơ thể nàng đương phảng phất trong không khí, tâm tình phá lệ vui mừng.

Nhưng khi suy nghĩ chuyển đến nam nhân hiểu rõ bản thân mình nhất kia, trái tim liền rớt xuống đáy cốc.

Nỗ lực đứng thẳng người lên, khóe miệng hắn gượng ép xả ra một nụ cười nhàn nhạt, nói: “Đại hoàng tẩu không cần lo lắng, Nhiễm Trần không sao, chỉ là thể lực cạn kiệt chút mà thôi.”

Tuy công lực có cao thâm, nhưng thân thể tàn phá cũng không phải chỉ là lời đồn, kiên trì lâu như vậy đã cực kỳ không dễ rồi.

“Độc phấn vừa nãy ······”

“Đệ từ nhỏ đã trúng thai độc, là một loại cực độc rồi. Dù cơ thể chịu thêm độc gì cũng đều bị nó cắn nuốt hết, chút độc phấn đó không làm gì được đệ đâu. Đại hoàng tẩu cứ yên tâm đi, đệ thật sự không sao cả.”

“Vậy là tốt rồi ······” Uất Trì Nghiên San bấy giờ mới yên tâm gật đầu, lại nghĩ đến cái gì đó, do dự mở miệng: “Nhưng khi nãy Tứ hoàng đệ bại lộ như vậy, không ảnh hưởng gì chứ?”

“Không ngại, đệ có chừng mực mà.” Hoàng Phủ Nhiễm Trần lơ đễnh cười nói: “Trời sắp sáng rồi, Đại hoàng tẩu mau quay lại nghỉ ngơi một chút đi.”

“Được, đệ cũng nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải vất vả đi lại nữa.”

Hoàng Phủ Nhiễm Trần cười thản nhiên, không nói thêm gì nữa, ngay khi xoay người rời đi, khóe miệng hắn chảy xuống một vệt máu đen thật dài.

Bất động thanh sắc bưng miệng thật chặt, hắn vội vàng đi vào cánh rừng tối đen, khóe mắt liếc thấy nàng đã vào xe ngựa mới không nhịn được mà phun ra một ngụm máu đen.

Tuy nói là độc vật đều bị cắn nuốt hết, nhưng đối với thân thể hắn mà nói, đều là họa vô đơn chí, rất có khả năng lại giảm bớt chỗ tuổi thọ vốn đã ngắn ngủi ấy.

Chưa kể hắn vừa mới động chân khí, thân thể tàn phá đã lên tới cực hạn rồi.

Nếu cứ tiếp tục tình huống này, sợ là cái mạng này ắt mất.

Khóe miệng không khỏi hiện ra nụ cười chua sót, tinh mâu khi nhìn lên trời đen không trăng tràn đầy cô đơn và đau thương.

Trước đây, cho dù thân thể này có tàn phá mấy, cho dù thường xuyên chịu sự tra tấn từ cự độc, thậm chí rất có thể ngày nào đó chỉ nằm ngủ một giấc cũng không mở mắt ra được nữa, hắn vẫn chưa từng oán trách nửa lời, chưa từng mơ mộng cái gì. Chỉ cần tất cả thuận theo tự nhiên.

Nhưng hiện tại, hắn bắt đầu tham lam vọng tưởng, không cầu bản thân trường thọ, chỉ cầu thân thể có thể chịu đựng thêm một chút, chỉ một chút nữa cũng tốt rồi.

Ít nhất, hãy cho hắn năng lực để giúp đỡ nàng thêm nhiều việc nữa······

Hai canh giờ sau, mọi người dần tỉnh lại, mặc dù thấy mình ngủ quá sâu thì có hơi nghi hoặc, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng mấy ngày đi đường quá mệt mỏi mà thôi.

Mà Uất Trì Nghiên San và Hoàng Phủ Vũ Trạch đều không muốn tạo ra sự khủng hoảng thừa thãi, nên không hề nói gì đến việc Độc Vương cốc đột kích cho mọi người, chỉ âm thầm đẩy mạnh đề phòng.

Bảy ngày kế tiếp, Độc Vương cốc không xuất hiện lại. Nhưng nếu nói bọn họ đã từ bỏ thì đó là chuyện không có khả năng.

ThiênkimĐộc Linh Nhi của Độc Vương cốc lưu luyến si mê Hoàng Phủ Vũ Trạch, vì có được hắn mà dùng đủ mọi thủ đoạn, làm sao có thể khinh địch buông tha cho Uất Trì Nghiên Sanyêudấu trong lời đồn như vậy chứ.

Khả năng duy nhất chính là đang chuẩn bị âm mưu độc kế, hoặc là Độc Linh Nhi muốn xuất quan, tự tay đối phó với Uất Trì Nghiên San.

Dù thế đi nữa, mấy chuyện này cũng không nằm trong phạm vi lo lắng của Uất Trì Nghiên San. Tâm tính thủ đoạn của Độc Linh Nhi, kiếp trước nàng đã hiểu biết hết rồi, cùng lắm là binh đến tướng chắn, nước đến đất ngăn.

Tâm tư trước mắt của nàng toàn bộ đều đặt vào đại hôn sắp tới.

Ôm tâm tình kích động không yên ấy, Uất Trì Nghiên San rốt cục nghênh đón được đại hôn đã lâu chờ mong.

Đội ngũ đưa gả vừa mới tới gần Vương đô của đất phong, Uất Trì Nghiên San đã bảo Uyển Quân, Khởi Lăng rửa mặt chải đầu, sửa sang lại trang dung phục sức cho nàng từ trên xuống dưới.

Con gái vì người trong lòng mà trang điểm. Nàng muốn dùng diện mạo hoàn mỹ nhất để xuất hiện trước mặt chàng.

Nàng nào có biết được rằng, chờ đợi phía trước không phải phu quân, mà là nhục nhã trắng trợn!

***

“Nô tài cung nghênh Vươnghậu, Tứ hoàng tử!”

Nhìn vị thái giám trước mắt, Hoàng Phủ Nhiễm Trần không khỏi nhíu mày, bất an trong lòng bỗng dâng lên.

“Vương đâu?” Hôm nay không phải đại hôn à? Vì sao toàn bộ hoàng cung lại có vẻ lạnh lẽo như thế? Rốt cuộc Đại hoàng huynh đang làm cái gì đây?!

Thái giám kia khó xử trả lời: “Hồi bẩm Tứ hoàng tử, Vương có chuyện quan trọng không thể tự mình đến đây, đặc biệt lệnh cho bọn nô tài cung kính đón Vươnghậuđến.”

“Cái gì? Chuyện gì có thể quan trọng hơn thành thân cơ chứ?! Nhanh đi mời Vương ra, đừng làm chậm trễ giờ lành!”

“Chuyện này······ Vương······Nô tài cũng không dám hỏi nhiều. Về phần giờ lành ······ Vương nói, sợ là chẳng kịp, không cần bái đường cũng được, trực tiếp đưa Vươnghậutới tẩm cung ạ.”

“Khốn kiếp!” Nghe vậy, ngay cả Hoàng Phủ Nhiễm Trần luôn luôn tốt tính cũng giận đến phát điên.

Không tự mình đi ra đón dâu mà phái thái giám đến! Rõ ràng muốn khó xử nàng mà!

Cái gì gọi là ‘không bái cũng được’? Cái gì mà ‘trực tiếp đưa tới tẩm cung’? Đây mà là đại hôn sao?! Không phải cố ý nhục nhã thì cái gì?!

Đại hoàng huynh muốn giở trò quỷ gì chứ? Không phải huynh rất thích nàng à? Tại sao lại tàn nhẫn như thế với nàng?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.