Từng Niên Thiếu

Quyển 1 - Chương 3-3: Hoa nở (3)




Từ sau hôm đó, Lưu Văn Văn không xuất hiện trong đội bóng nữa.

Cô ta từ chức quản lý của đội, chính vì điều này mà Tần Xuyên bị đội trưởng lẫn huấn luyện viên mắng cho một trận tối mặt mũi. Chuyệnhọ cãi cọ trong phòng nghỉ của đội ngay sau trận đấu ai cũng biết, nhưng sự việc ngoài hành lang chỉ tôi và Đại Long biết.

Căn cứ vào số phiếu trên bảng tuyển chọn, tôi tạm thời đảm nhiệm chức quản lý đội bóng, hiện giờ chỉ còn trận chung kết nên tôi bị bọn họ trêu chọc gọi là “ quản lý một trận”, nhưng được cùng Tần Xuyên chen vai sát cánh vào trận, cho dù chỉ một lần, tôi cũng thỏa mãn lắm rồi.

Quen thấy bộ dạng cao ngạo, mạnh mẽ của Lưu Văn Văn rồi nên hình ảnh cô ta yếu đuối, suy sụp hôm ất lại khiến tôi thương xót. Ngẫm nghĩ lại ân oán giữa chúng tôi khiến tôi mất đi cuộc sống cấp II tươi đẹp, còn cô ta lại mất mối tình đầu, coi như là hòa. Tổng vệ sinh cuối tuần, tôi và Lưu Văn Văn được phân vào cùng một tổ, cô ta vẫn không thèm nói với tôi câu nào, thậm chí không cả nhìn tôi lấy một cái. Về sau, cô ta đưa chổi cho tôi, tôi cảm ơn. Lưu Văn Văn có chút ngạc nhiên, rồi ngẩng đầu lên.

“ Lưu Văn Văn, có lẽ cả đời này chúng ta không thể làm bạn, nhưng cũng không nhất thiết phải thù hằn nhau.” Tôi chân thành nói.

Lưu Văn Văn khẽ nhếch mép cười, vẻ mặt khinh miệt, tôi nhẫn nại nói tiếp: “ Vì vậy, cậu không cần phải vì ghét tôi mà cố gắng thích Tần Xuyên. Nhìn hôm đó cậu buồn bã, tôi cũng chẳng vui vẻ gì...tôi...”

Lưu Văn Văn từ từ trợn tròn mắt, sau đó thì bật cười: “ Tạ Kiều, cậu đang nói vớ vẩn gì thì thế, đang thương hại tôi à? Yên tâm, Lưu Văn Văn tôi dù thế nào cũng không tới lượt cậu thương hại.”

“ Thôi được, coi như tôi chưa từng nói gì.” Tôi cũng lườm lại, thầm rủa bản thân mình ngu ngốc. Lưu Văn Văn là người như thế nào tôi phải biết rõ nhất chứ, tôi đã chịu không biết bao nhiêu thiệt thòi, xui xẻo vì cô ta, đúng là làm việc vô ích.

Tôi đặt chổi vào góc tường, đeo ba lô lên chuẩn bị rời khỏi lớp học, Lưu Văn Văn đột nhiên kéo tôi lại, ghé sát tai tôi nói: “ Tạ Kiều, Tần Xuyên có nói hay thế nào cũng vô ích, bởi quan trọng tới đâu thì cũng chỉ là bạn, chờ mà xem.”

Lưu Văn Văn hất tay tôi rồi nhanh chân bước ra ngoài trước. Còn tôi vẫn đứng ngẩn ra, tôi vô cùng sợ mỗi khi Lưu Văn Văn nói “ chờ mà xem”, bởi vì mỗi lần cô ta nói thế, tôi đều gặp phải những chuyện vô cùng xui xẻo.

“ Quản lý một trận” tốt xấu gì cũng giữ được thể diện trong trận đấu quyết định: Chung kết. Trận đấu cuối cùng với đội Bát Nhất Trung ngày hôm ấy đã trở thành kí ức anh hùng được lưu giữ mãi mãi trong lòng những cầu thủ thiếu niên. Những pha dành bóng ác liệt, những cú sút đẹp mắt, tiếng vỗ tay hò hét, nụ cười và nước mắt, tất cả gộp lại tạo thành một trận đấu tuyệt vời nhất. Tôi thật sự thấy may mắn bởi mình được cùng với họ chia sẻ những giây phút quý báu như thế, được dừng lại trong kí ức vĩnh hằng đó.

Trường trung học Đăng Hoa nâng cao chiếc cúp quán quân, lúc chụp ảnh tập thể Tần Xuyên kéo tôi đứng vào cùng cả đội, tôi ngồi giữa họ, cười tươi sáng rạng rỡ.

Mọi người đề nghị đi đâu đó để chúc mừng, Tần Xuyên nói cuối tuần sẽ mời cả đội đến sàn disxo JJ, sự hào phóng của Tần Xuyên khiến mọi người reo hò vui vẻ. Giữa những tiếng huyên náo ồn ào đó, Tần Xuyên ôm chiếc cúp nói với tôi: “ Nghe nói những cầu thủ trong đội bóng giành giải quán quân, được tuyển thẳng vào đại học khi tốt nghiệp đấy.”

“ Thế thì tốt quá còn gì! Dựa vào khả năng của cậu, tự thi có khi phải thi tới mười năm mới vào được Liên Đại!” Tôi lúc nào cũng nhăm nhăm công kích cậu ta.

Tần Xuyên vỗ đầu tôi một cái, tôi ôm đầu tức tối hỏi: “ Thế cậu muốn được giới thiệu vào trường nào?”

“ Tôi muốn...” Tần Xuyên nhìn chiếc cúp trong lòng, “ Không chừng chúng ta cùng vào chung một trường đại học đấy.”

Tôi ngẩng người, rồi lập tức cười tươi như hoa, tôi nghĩ nụ cười ấy còn đẹp hơn cả nụ cười khi chụp ảnh tập thể, bởi vì tôi thấy vui vẻ từ tận đáy lòng, không niềm vui nào có thể sánh bằng.

Tôi muốn luôn được ở bên Tần Xuyên, mãi mãi làm người bạn quan trọng của nhau. Dù Lưu Văn Văn có nói thế nào, bạn thì bạn, thế cũng chẳng có gì là không tốt.

Nếu thời gian có nút tạm dừng, tôi nghĩ nhất định sẽ có rất nhiều người chọn bấm nút ấy vào một thời điểm nào đấy, cho dù không có sau này, dừng ở đây cũng tốt.

Bởi vì không có sau này, nên sẽ không phải thất vọng vì chờ mong.

Đá xong trận chung kết không bao lâu thì nghỉ hè, năm cuối cấp cũng sầm sập ập đến, đây chính là mùa hè cuối cùng mà chúng tôi có thể chơi thoải mái.

Nghỉ hè, Tần Xuyên mời cả đội bóng và Đại Long đến sàn JJ như đã hứa. Suốt dọc đường, mười mấy người chúng tôi cùng đạp xe, thỉnh thoảng lại có ai đó ngông nghênh bốc đầu xe tạo dáng, cao nhất cũng chạm được đến lá cây hòe bên đường. Một đám những thiếu niên tràn đầy sức sống đi trên đường vô cùng bắt mắt, còn tôi là đứa con gái duy nhất trong số ấy, tôi vừa vui lại vừa thấy tự hào. Suốt quãng đường dài dằng dặc trước đó, tôi cũng chưa bao giờ được ai chú ý tới như thế, trái tim với chút hư vinh dấu sâu trong lòng được bộc lộ triệt để vào ngày hôm đó, mặc dù chỉ là “ quản lý một trận” nhưng tôi biết đây là quyết định hạnh phúc nhất đời mình, tôi của khi ấy hoàn toàn không thể ngờ được rằng, về sau tôi đã phải vô cùng hối hận.

JJ của năm 2000 đã không còn hot như trước nữa, mọi người đã tìm được những nơi vui chơi hấp dẫn hơn như: KTV, bowling. billiard, quán nét...dễ dàng tìm được những nơi như thế ở những con phố nhỏ quanh trường. Thế giới dần trở nên rộng lớn, nhạc lẫn thứ đèn mờ ảo trong sàn JJ không còn hấp dẫn, khiến chúng tôi tò mò như trước nữa. Có điều, neyes tụ tập đông người chúng tôi vẫn tới đó chơi, ít nhất thì sàn JJ còn chịu bán bia cho chúng tôi.

Tôi vẫn không phải là cao thủ khiêu vũ, bọn Tần Xuyên vùi đầu lắc lư giữa sàn, nói thật, ngoài Tần Xuyên và Đại Long thường đến đây chơi ra, những người khác về cơ bản là nhảy bừa. Tôi đứng bên cạnh tay cầm coca, miệng cười haha, Đại Long chạy xuống đứng cùng tôi, ghé tai tôi thì thầm: “ Mau ăn đi, hôm nay làm thành công được có một miếng, nếu lão đại nhìn thấy sẽ cướp mất đấy!”

“ Cảm ơn Đại Long!”

Tôi đón lấy miếng bánh Mapoleon, khoan khoái quay người đứng vào trong góc sàn, bình thường tôi thích đồ ngọt, kem tươi lại là thứ đồ ngọt mà tôi thích ăn nhất. Những món Âu Đại Long làm ngày càng ngon, miếng bánh Napoleon vỏ ngoài xốp xốp, kem được đánh vừa mịn vừa bông, vào miệng là tan ngay, tôi ăn say sưa, xong quệt miệng bảo: “ Đại Long, tôi thấy cậu nhất định sẽ trở thành đầu bếp giỏi, trình độ này xứng đáng làm đầu bếp của Tân Kiều Tam Bảo Lạc! Không không không, phải làm đầu bếp của Lão Mạc!”

Đối với những lời khoa trương tân bốc của tôi, bình thường Đại Long sẽ ngượng ngùng thoái thác “ làm gì có”, nhưng tôi đợi một lúc lâu vẫn không thấy cậu ta nói gì. Tôi thắc mắc quay đầu lại, thấy cậu ta đanh mặt đi về phía sàn nhảy. Tôi nhìn theo hướng cậu ta đi, ở đó đang loạn như một nồi cháo.

Càm đầu là Tần Xuyên, đứng đối diện Tần Xuyên là Lí Cường.

Những kẻ không liên quan xung quanh cũng cảm nhận được không khí khác lạ trong sàn, lần lượt đi xuống không tiếp tục nhảy nữa, người của đội bóng đá đều đứng sau Tần Xuyên. Sau lưng Lí Cường có rất nhiều người, những kẻ vừa rồi còn đang nhảy nhót điên cuồng, hay chỉ đến để chơi hoặc uống rượu lúc này đều đi về phía Lí Cường, người mỗi lúc mỗi đông, bọn Tần Xuyên dần bị vây vào giữa, Lí Cường nở nụ cười giảo hoạt.

“ Xuyên Tử, lâu rồi không gặp.” Lí Cường nói bằng giọng nham hiểm.

“ Cũng phải,. vì cuộc gặp này với tao mà mày tốn không ít công sức nhỉ.” Tần Xuyên nhìn quanh, giọng cậu ta điềm đạm, không chút hoang mang hay tức giận. Có thể thấy những người đứng xung quanh, rõ ràng đã ở tư thế sẵn sàng chiến đấu.

“ Vì mày giỏi quá mà! Có điều hôm nay tao phải xem, mày giỏi tới mức nào!” Mặt Lí Cường cuối cùng cũng sa sầm xuống.

Người của đội bóng đá từng đánh nhau, nhưng chưa từng gặp trận đánh nào xung quanh toàn lũ đầu đường xó chợ khao trương thế này, thật khiến họ sợ chết khiếp. Đội trưởng bạo gan tiến lên phía trước một bước, “ Mày...bọn mày rốt cuộc là ai?”

“ Mẹ mày chứ, thế mày là ai!” Đám lưu manh bên Lí Cường ngông nghênh bước lên, vung tay đẩy đội trưởng một cái.

Tần Xuyên túm chặt tay Lí Cường, “ Có chuyện gì thì nói với tao, để họ đi.”

“ Mày chắc chắn chứ?” Lí Cường cười nham hiểm.

“ Bớt vớ vẩn đi.” Tần Xuyên lạnh lùng đáp.

“ Nhưng tao lại cứ không thích mày thành anh hùng thì phải làm thế nào?” Lí Cường xòe tay kiểu vô lại.

“ Ngu ngốc!”

Tần Xuyên đấm thẳng vào mặt Lí Cường, hắn ta loạng choạng lui về phía sau mấy bước, được đám thuộc hạ đỡ lại, máu mũi rỉ ra.

Lí Cường ngượng quáhóa giận, hắn ta không ngờ trong hoàn cảnh này mà Tần Xuyên còn hung hăng như thế, hắn ta gào lên: “ Đánh!”, rồi lao vào Tần Xuyên.

Còn tôi, đứng ngay bên cạnh, chẳng nghĩ ngợi nhiều liền xông lên.

Nhưng tôi chưa chạy được hai bước đã bị kéo lại, tôi quay người, kinh ngạc khi thấy Lưu Văn Văn đang cười tươi rói nhìn mình, cô ta đánh mắt màu tím, khuôn mặt trẻ trung tươi tắn trông vô cùng quyến rũ dưới ánh đèn màu.

“ Đừng vội, lát nữa tôi và cậu cùng xông vào.” Cô ta mỉm cười.

Lưu Văn Văn kéo tôi sang một bên, miếng bánh Napoleon còn lại trên tay tôi rơi xuống đất, chân tôi giẫm lên kem, kéo dây đầy sàn, nhìn giống như một khuôn mặt bị biến dạng.

Từ nhỏ tới lớn tôi chưa bao giờ lo lắng khi Tần Xuyên đánh nhau.

Cậu ta đánh nhau với hầu hết lũ trẻ con trong ngõ, rồi lại đánh nhau khắp cả phố Đông Đơn, cuối cùng đánh nhau với cả bạn học cấp II. Cậu ta luôn thắng, trừ những lúc chị Tần Thiến cho một cái bạt tai, còn lại không ai có thể là đối thủ của cậu ta. Cậu ta thường ngông nghênh nói với tôi rằng, sẽ có ngày cậu ta thách đấu với Nhất Huy trong truyền thuyết, sau đó trở thành lão đại mới. Những lời khoác lác khác, tôi không tin, nhưng câu này thì tôi nghĩ có khả năng thật. Tôi chưa từng thấy cậu ta thua, tôi tưởng cậu ta sẽ không bao giờ thua.

Nhưng hôm nay cậu ta bị đánh rất thảm. Thực ra Tần Xuyên cũng giỏi, mấy lần cậu ta đánh cho đối phương ngã dúi dụi xuống đất, nhưng hết kẻ này ngã lại có kẻ khác xông lên, tay chúng đều cầm xích xe đạp, tôi tận mắt chứng kiến nhiều vết máu trên người Tần Xuyên vì dính đòn, thấy cậu ta bị giẫm đạp dưới sàn, nhìn khuôn mặt bướng bỉnh của cậu ta sưng phù, nhìn mái tóc được cậu ta chăm chút bị chúng túm chặt trong tay. Cậu ta bị đánh rồi, toàn thân chổ nào cũng bầm dập vì đòn.

Nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi, tôi nghe cổ họng mình phát ra những âm thanh xé tim xé phổi, đó chẳng giống giọng tôi gì cả, mà như con thú nhỏ trong lúc tuyệt vọng đến cùng cực.

“ Đừng đánh nữa! Buông ta ra đừng đánh nhau nữa!”

Cuối cùng Lưu Văn Văn cũng không giữ được tôi, tôi lao về phía bọn Tần Xuyên, Đại Long bị chúng đánh cho nhìn không ra hình dạng loạng choạng định ngăn tôi lại, nhưng cuối cùng mềm nhũng người ngã lăn ra đất. Tần Xuyên bị đánh hội đồng hồi lâu giờ cũng cố gắng hé một con mắt sưng vì ra, cậu ta trừng mắt với tôi, quát tôi bằng giọng hung hăng nhất: “ Tạ Kiều, cút ngay đi cho tôi!”

Tôi không nghe thấy cậu ta nói, tôi vẫn chạy về phía ấy, ngồi xổm xuống dang hai tay chắn trước người Tần Xuyên, khẩn cầu Lí Cường: “ Xin cậu đấy, đừng đánh nữa!”

Những người bên cạnh Tần Xuyên đã bị đánh cho tan tác, kẻ chạy được đã chạy rồi, kẻ bị thương thì cũng đã bị thương rồi, chẳng còn khả năng phản kháng, bọn Lí Cường cũng dần dừng tay. Lưu Văn Văn đi đến, cô ta đứng bên Lí Cường, nhìn chúng tôi từ trên cao, ánh mắt lấp lánh vì vui sướng. Còn Lí Cường, hắn đặt tay trên vai cô ta rất tự nhiên, mà cô ta cũng không thấy phản cảm, chẳng hất tay Lí Cường ra.

Tôi chợt hiểu, rồi ngay sau đó cảm thấy họ thật buồn nôn, thật nực cười.

“ Lưu Văn Văn, chúng ta kết thúc đi.”

“ Được, cậu còn nợ tôi một thứ.”

“ Thứ gì, cậu nói đi, tôi trả.” Tôi bình tĩnh đáp.

Mặc dù cơ thể tôi vẫn đang khẽ run lên, nhưng không phải vì sợ hãi và hoang mang, mà thay vào đó là sự khinh miệt và dũng khí mạnh mẽ được tích tụ lại hòng bảo vệ người sau lưng mình.

“ Năm xưa ở cổng trường, cậu đã bạt tai tôi một cái, giờ tôi muốn cậu trả lại cho tôi.”

Tôi không ngờ cô ta dùng cách đó để sỉ nhục mình, hễ nghĩ đến cảnh bị cô ta bạt tai trước mặt bao nhiêu người như thế, tôi không kìm được lòng mà lại run lên bần bật. Tần Xuyên ở sau lưng tôi nghe Lưu Văn Văn nói thế cũng cuống lên, cậu ta gắng gượng, gào lên rủa: “ Lưu Văn Văn, cậu dám động đến một sợi tóc của cô ấy xem! Tạ Kiều, mẹ kiếp cậu không chịu nghe lời gì cả, ở đây không có việc của cậu mau về đi!”

Tấn Xuyên càng nói Lưu Văn Văn càng tức giận, cô ta sải bước về phía tôi, mạnh mẽ giang tay, tôi nhắm mắt, chỉ nghe Tần Xuyên gần như gầm lên đầy tuyệt vọng: “ Đánh tôi! cậu đánh tôi đi! Đánh tôi đi!”

Sự đau đớn không ập xuống như tưởng tượng, tôi thấy Lí Cường giữ chặt tay Lưu Văn Văn, cô ta tức tối quát: “ Cậu làm gì thế?”

“ Việc này nghe tôi!” Lí Cường cũng quát lại.

Tôi nhin thấy những tia oán hận trong mắt Lưu Văn Văn, Lưu Văn Văn không thích Lí Cường, sau khi bị sự lạnh nhạt của Tần Xuyên làm cho mất trí, nên mới có lựa chọn ngu xuẩn như bây giờ. Tất cả sự trả thù của thiếu nữ đều không có một chút khoái cảm nào, đó chỉ là nổi đau đớn của tình yêu chứ không phải thù hận. Mọi sự tổn thương, những thiếu nữ ấy cũng sẽ phải gánh chịu một phần.

Tình hình hiện tại nằm ngoài sự kiểm soát của Lưu Văn Văn, tôi lại bắt đầu thấy cô ta trở nên hỗn loạn, còn Lí Cường lại vô cùng hào hứng. Kẻ mạnh dù vùi dập kẻ yếu thế nào vẫn sẽ có chút thương xót, nhưng khi kẻ yếu chà đạp kẻ mạnh dưới chân, lại chỉ mong kẻ mạnh đị đạp sâu xuống bùn lầy.

Lí Cường thích thú châm điếu thuốc, cậu ta ghí sát đầu thuốc tới trước mặt Tần Xuyên.

“ Chúng ta vui vẻ một chút cho trò chơi thêm thú vị! Mày hoặc nó, chọn một.”

Lưu Văn Văn mặt tái nhợt, còn tôi cầu khẩn như người điên: “ Đừng! Xin cậu đấy đừng làm thế! Đừng đừng đừng!”

“ Đến đi.” Tần Xuyên chỉ cười cười, cậu ta chậm rãi đưa tay ra.

Tôi biết cậu ta lại muốn ra vẻ ngầu đây mà, nhưng bộ dạng lúc này của cậu ta thảm chết đi được, bị người ta ấn đạp dúi dụi dưới đất, mắt thì bên to bên nhỏ, bầm dập thâm tím khắp người, tôi nghĩ sau này tôi nhất định sẽ nói với cậu ta rằng, cậu ta trông chẳng ngầu chút nào, nhưng tôi cong muốn nói, bộ dạng buồn nôn đó của cậu ta, tôi sẽ ghi nhớ cả đời.

Đầu thuốc châm vào da thịt phát ra thứ mùi khét lẹt, Tần Xuyên không xuýt xoa cũng chẳng giãy giụa, Lưu Văn Văn mặt trắng bệch, gào lên căm phẫn: “Đ.M mày”, còn tôi khóc như muốn ngất đi.

Cả sàn JJ gần nhuw lập tức m phăng phắc, quả cầu đèn ngũ sắc vẫn đang xoay không ngừng trên đầu, hắt lên khuôn mặt những người bên dưới thứ màu sắc khác nhau, Tần Xuyên cười, Lí Cường sững lại.

Có lẽ vô vị, Lí Cường gọi bọn chân tay cùng rời đi, lúc định kéo Lưu Văn Văn, Lưu Văn Văn căm phẫn hất hắn ta ra. Tôi lao đến bên cạnh Tần Xuyên, cầm mu bàn tay cậu ta lên xem, nhẹ nhàng thổi mãi.

“ Đau không? Đau không?” Lặp đi lạp lại, tôi chỉ hỏi mộ câu đó.

“Lau nước mắt đi, rơi vào vết thương của tôi sẽ bị nhiễm trùng đấy!” Tần Xuyên vẫn cười bướng bỉnh, còn tôi khóc không thành tiếng.

Đúng lúc đó, ngoài cửa ồn ào huyên náo, tôi nghe thấy tiếng người rì rầm bàn tán: “ Cửu Long Nhất Phượng đến rồi!”

Tôi và Tần Xuyên ngồi dựa vào nhau, ngẩn ra nhìn mọi người tự động tách ra làm đôi tạo thành một con đường ở chính giữa, ánh đèn mờ ảo như soi rõ cửa ra của số mệnh, đi ngay đằng trước chính là người con gái xinh đẹp không bút nào tả xiết trong truyền thuyết: Phượng Hoàng. Chị ấy thật sự rất xinh đẹp, tôi đã từng nói rồi, chị ấy chính là người con gái đẹp nhất mà tôi biết trong cuộc đời này.

Và ... chị ấy chính là Tần Thiến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.