Túng Ngã Triêu Mộ

Chương 24




EDITOR: CANGUCANHKHOQUA.

-------------------------
Từ sau lần gặp ở văn phòng lúc trước thì Cố Thấm Phong cũng không còn gặp lại Trầm Mộ Ngôn, nhưng là Đường Quân Hạo thỉnh thoảng sẽ nhắc đến nàng, khiến cho Cố Thấm Phong có chút bất mãn.

Hôm nay khó có được một ngày Cố Thấm Phong không trở về nhà ăn cơm, đáp ứng Đường Quân Hạo, cùng nhau hẹn ra ngoài ăn một bưa cơm chiều. Đường Quân Hạo đặt trước một phòng ăn nhỏ, sau đó đi đón Cố Thấm Phong.
"Vợ à, em muốn ăn gì?" - Đường Quân Hạo ngữ điệu ôn nhu, để cho Cố Thấm Phong trong lòng có hơi khác thường.

Lúc hắn có chuyện muốn nhờ, thời điểm đều sẽ làm ra một bộ dáng ba phải lấy lòng, nàng đã sớm quen mắt điều này rồi. Lần này không biết chuyện mà hắn muốn nhờ có liên quan gì đến mình.
"Cứ như lần trước đi."- Cố Thấm Phong không phải là một người soi mói, nhưng đối với phương diện ăn uống, thì nàng cũng chỉ yêu thích một vài món trong nhà hàng này.

Đường Quân Hạo đem thực đơn gộp lại, bàn giao cho người phục vụ đang đứng một bên, "Vậy thì gọi những món ăn giống như lần trước, nhanh lên một chút."
"Vâng, Đường tiên sinh, xin ngài chờ một chút." - Người phục vụ cung kính mà tiếp nhận thực đơn rồi lùi khỏi phòng riêng.

Đường Quân Hạo quay đầu nhìn Cố Thấm Phong, vẻ mặt nàng ôn nhu nhưng bên trong lại lộ ra mấy phần lạnh nhạt, đều là đối đãi với mình một dáng vẻ không thân cận như vậy, bất luận là ở bên nhau bao lâu thì nàng vẫn là như thế. Thời gian dài lâu, khiến cho hắn cũng không thể nào nâng lên hứng thú của chính mình, hắn không thích nhất chính là bản thân phải đi dỗ dành phụ nữ. Đàn ông, ở một trình độ nhất định cũng là cần được thỏa mãn.
Giống như Trầm Mộ Ngôn vậy, vừa quyến rũ lại là kiểu phụ nữ chuyên chủ động, mới chính là loại mà hắn thích nhất. Chỉ có điều cùng với loại phụ nữ này vui đùa mới chính là vui nhất, muốn kết hôn thì nhất định phải là Cố Thấm Phong.

"Vợ, chuyện lần trước mà anh nói với em, nếu như em cảm thấy không thích thì trước tiên cứ chậm rãi đi." - Đường Quân Hạo rót một chén trà cho Cố Thấm Phong, trong lời nói tuy có mấy phần thương lượng, nhưng chính xác hơn là tâm ý đã định.
"Hả?" - Cố Thấm Phong nghiêng đầu nghi ngờ nói - "Tại sao lại muốn chậm?"

Đưa ra ý kiến đính hôn nhanh một chút cũng là hắn, hiện tại muốn hoãn lại cũng chính là hắn.
Cho dù Cố Thấm Phong trong lòng cũng không muốn đính hôn nhanh như vậy, nhưng cũng thể hiện một chút công phu mặt ngoài, đối với lý do tạm hoãn đính hôn cảm thấy hiếu kì.
Đường Quân Hạo trước khi gặp nàng thì đã tập dợt một lần trước ở nhà, hắn thân thiết nói, "Vợ, em xem công ty em bây giờ không phải là rất bận sao, lại còn chuyện đính hôn của chúng ta, anh sợ em không chịu nổi."
Cố Thấm Phong khẽ cười nói, "Không quan trọng lắm, mấy ngày nay em cũng muốn suy nghĩ thông suốt rồi, sớm một chút đính hôn cũng không có gì không được, sớm ngày yên ổn, cũng là điều mà các bậc trưởng bối hi vọng."

Trước đây Cố Thấm Phong còn lưỡng lự chưa trả lời, khiến cho Đường Quân Hạo cho rằng ngày hôm nay hắn sẽ thuyết phục nàng thật dễ dàng, nào biết Cố Thấm Phong lại như vậy "hiểu ý" hắn, đúng là nằm ngoài dự liệu của hắn.
Cố Thấm Phong uống một ngụm trà, ánh mắt nàng lạnh nhạt tương tự như khuôn mặt của nàng. Có lẽ sự thất vọng về mặt lâu dài thật sự ảnh hưởng đến suy nghĩ của một người. Nàng không bao giờ cầu mong một điều xa vời, rằng chính mình có thể tìm được một người thích hợp trong mối hôn nhân này, thậm chí nàng còn chưa từng mong mỏi đoạn quan hệ này sẽ có biến hóa quanh co như thế nào.

Cho dù là biến hóa như thế nào, cũng vô pháp thay đổi tâm tính của một người. Giống như nàng, nàng không thể trở thành người giống Trầm Mộ Ngôn, cũng như Đường Quân Hạo, không thể hiểu được nàng đến tột cùng là muốn gì.
"Ai nha vợ à, em cũng biết mà không phải sao? Phía anh bên này cũng thành lập mấy công ty con, về phía ba mẹ lại một một lực chọn vào lúc này, lần trước chính anh là người nôn nóng, nhắc đến chuyện đính hôn quá sớm, là anh sai rồi." - Đường Quân Hạo bận rộn lấy lòng nói, đưa tay ôm chầm lấy nửa bên vai của nàng.

Cố Thấm Phong làm một dáng vẻ suy nghĩ sâu sắc, cuối cùng ở dưới ánh mắt mong chở của Đường Quân Hạo mà gật đầu đồng ý, "Này, Quân Hạo, cũng đừng để cho em chờ quá lâu, tin tức đều đã đưa ra ngoài, người ngoài đều đang nhìn chằm chằm vào đây."
So sánh với sự xưng hô thân mật của Đường Quân Hạo, Cố Thấm Phong lại chưa bao giờ gọi qua hắn một tiếng "Chồng", có lẽ chính vì nàng không nhiệt tình, cho nên mới đưa đến tâm của Đường Quân Hạo luôn chỉ đặt lên mối quan hệ có lợi về kinh tế này, lại chưa bao giờ đặt lên thân thể của nàng, suy nghĩ cho nàng.

Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, cả hai biết là phục vụ đang dọn thức ăn đến, Đường Quân Hạo mới buông Cố Thấm Phong ra. Chờ thức ăn lục đục được dọn lên xong, hắn gặp một khối thịt cá bỏ vào chén của nàng, làm như là thuận miệng nói, "Đúng rồi, gần đây Trầm tiểu thư không tìm em sao?"
Cố Thấm Phong lạnh nhạt nói, "Không có, làm sao vậy?"

Từ sau lần gặp trước, Đường Quân Hạo tựa hồ cho rằng nàng cùng Trầm Mộ Ngôn là rất quen thuộc. Nàng cũng không giải thích, ngược lại đều là phụ nữ, có gì mà phải giải thích, huống hồ hiện tại cũng không phải Cố Thấm Phong nàng đối với Trầm Mộ Ngôn nhớ mãi không quên, mà ngược lại là Đường Quân Hạo, hắn ta cứ thích liên tục nhắc về Trầm Mộ Ngôn.
"Gầy đây anh đang chuẩn bị một hợp đồng, nhìn qua tư liệu của công ty, cảm thấy bối cảnh của Trầm thị khá thích hợp." - Đường Quân Hạo gắp thức ăn bỏ vào trong chén mình, biểu tình thoạt nhìn thập phần nghiêm túc.

Nhưng nếu là lúc trước hắn chưa từng có nhiều lần nhắc về Trầm Mộ Ngôn, thì dĩ nhiên Cố Thấm Phong cũng sẽ không cảm thấy có cái gì. Giờ khắc này sau khi hắn nói xong, trong lòng nàng lập tức có thể suy đoán.
"Ừ, Trầm thị hiệu suất xác thực đáng khen, có thể nói là một công ty có lương tâm." - Cố Thấm Phong làm việc rõ ràng rành mạch, chuyện đáng khen thì nên khen, Trầm thị xuất sắc như này vẫn là phải khen ngợi. Hơn nữa Trầm Mộ Ngôn cũng cực kì chuyên nghiệp trong cách làm ăn, điều này làm cho sự chán ghét của Cố Thấm Phong dành cho nàng giảm đi một ít.

Chỉ là ngày hôm đó trước khi đi, nàng còn nói ra một câu như vậy, để cho Cố Thấm Phong lần thứ hai cảm thấy, người như nàng tuyệt đối không thể quá mức thân cận. Chuyên nghiệp là mặt ngoài, trong xương tủy vẫn là thập phần dụ người, người nào cũng đều có thể trêu chọc vào.
"Vợ, không bằng em đem số của Trầm tiểu thư đưa cho nàng. Anh tìm cô ấy nói chuyện. " - Đường Quân Hạo thử thăm dò hỏi.

Chăn đệm đều trải tốt rồi, tự nhiên sẽ bước vào chính sự, chỉ là như thế mà quanh minh chính đại dò hỏi mình, để cho Cố Thấm Phong cảm thấy trong lòng một làn gió lạnh thổi qua. Cũng không phải để tâm đã lạnh càng lạnh hơn, mà cơn gió lạnh chỉ đơn giản là thổi cho nàng tỉnh lại mà thôi.

"Anh cùng trợ lý của cô ấy ước chừng thời gian để bàn luận hợp đồng không phải là tốt rồi sao?" - Cố Thấm Phong lạnh nhạt hỏi - "Tuy rằng anh là bạn trai em, thế nhưng em tự ý đem dãy số của cô ấy cho anh, điều này không tốt lắm." - Đáy mắt tâm tư cuồn cuộn, không đợi Đường Quân Hạo nói cái gì, nàng đứng lên nói tiếp, "Em đi rửa tay một chút."
Giờ khắc này nàng không biết tâm tình của mình như thế nào. Thế nhưng từng lời căn dặn của Úc Uyển Ương lại như cuộn phim mà chiếu chậm trong đầu nàng.

Cố Thấm Phong từ phòng rửa tay đi ra, Đường Quân Hạo mới động đũa, chỉ là nàng mẫn cảm phát hiện điện thoại di động của mình bị lệch đi so với vị trí ban đầu một chút.
"Được rồi, ăn cơm thôi." - Đường Quân Hạo không có xóa đi thư mục mình vừa mới tìm số của Trầm Mộ Ngôn trong di động của Cố Thấm Phong.

"Ừ." - Cố Thấm Phong đáp.
Nàng mở khóa màn hình, điện thoại di động được sáng lên. Tiếp theo đó ngón cái nhất nút home, ngón tay có chút dừng lại khi nhìn thấy những gì hiện ra trước mắt. Khóe môi nàng vung lên một tia mỉa mai.

Sau khi ăn xong, Đường Quân Hạo đưa Cố Thấm Phong về nhà. Ở trước cửa Cố gia, Đường Quân Hạo nghiêng thân qua muốn hôn môi Cố Thấm Phong, thế nhưng nàng hơi nghiêng đầu, Đường Quân Hạo liền hạ nụ hôn lên mặt nàng.
"Vợ, làm sao vậy?" - Đường Quân Hạo cưỡng chế lửa giận trong lòng, tận lực ngữ khí ôn hòa hỏi thăm Cố Thấm Phong.

"Không có gì, chỉ là không muốn mà thôi." - Cố Thấm Phong nhìn thấy trong mắt hắn có chứa hỏa khí, nàng nở ra một nụ cười ôn nhu mà vô tội.
"Nhưng là anh muốn. Em đã muốn cự tuyệt anh nhiều lần, em cũng đừng quên quan hệ của chúng ta. Tuy rằng anh đã nói việc đính hôn nên hoãn lại, nhưng sự tình của chúng ta sớm hay muộn cũng sẽ được định ra thôi." - Đường Quân Hạo cố tình lần này là cùng nàng ngửa bài, ngay cả hôn cũng không cho, về sau còn như thế nào ở chung đây?

Hắn thế nhưng bị Cố Thấm Phong lạnh nhạt vô số lần, mỗi một lúc muốn thân mật với nàng, Cố Thấm Phong đều bày ra dáng vẻ lạnh nhạt làm cho hắn tiêu tán hết tâm tình tốt đẹp của mình. Nếu không phải Cố Thấm Phong là một người phụ nữ có lòng tự ái cao, hắn đã sớm không cần phải nhẫn nhịn như vậy.
Nói thật, người phụ nữ nào qua tay hắn mà không phóng túng, không chủ động? Cố tình người phụ nữ sắp trở thành vợ mình lại là cái dạng thích "đóng sầm cửa" vào mặt mình. Đã như vậy, thì cũng đừng trách hắn.

"Cũng bởi vì quan hệ giữa chúng ta, cho nên em mới không muốn. Nói như thế nào đi nữa, dù sao việc kết hôn vẫn chưa được quyết định, quá làm càn cũng không tốt lắm, không phải sao?" - Cố Thấm Phong ngữ khí mềm nhũn chút, giống như là lên án chuyện lúc chiều Đường Quân Hạo kiến nghị nên tạm hoãn hôn sự.
Cố Thấm Phong đã nói như vậy, Đường Quân Hạo cũng không thể vả vào mồm mình được, dù sao Cố gia cũng là danh môn, hắn cũng không dám quá phận quá đáng, liền làm bộ dáng huề hoãn mà cười nói, "Thật là, qua một thời gian ổn định lại, anh sẽ đi tìm chú cùng dì để nói về chuyện của chúng ta."

"Được, vậy em đi về trước." - Cố Thấm Phong nói xong cũng không quay đầu mà xuống xe, đi vào Cố gia.
Đường Quân Hạo nhưng là một chút cũng không quay đầu nhìn nàng, quay đầu xe liền hướng về quán bar mà chính mình thường đến. Trên đường đi, trong lúc dừng chờ đèn đỏ, hắn lấy ra điện thoại nhìn vào dãy số mà mình lấy được ở bữa cơm, gắn vào tai nghe bluetooth rồi gọi điện thoại. 

Trầm Mộ Ngôn vừa tắm xong, tùy tiện mặc lên một áo sermi rộng lớn rồi bước ra bên ngoài, một tay còn đang lau tóc dài ướt đẫm của chính mình. Nàng đang định tạo ra một cái ngoại lệ, ngày hôm nay ở nhà nghiêm túc một chút mà nghiên cứu công việc của mình, lại không ngờ điện thoại di động lúc này liền vang lên.
Một dãy số xa lạ, nàng một bên lẩm bẩm một tiếng "Ai u", một bên bấm tiếp điện thoại.

"Trầm tiểu thư, cô vẫn khỏe chứ?" - Đường Quân Hạo dùng một âm giọng phi thường ôn nhu mà chào hỏi.
"Vị nào đấy?" - Trầm Mộ Ngôn quen biết nhiều, tuy rằng cảm giác âm thanh này có chút quen thuộc, nhưng cũng không nhớ ra được là ai.

"Trầm tiểu thư thực sự là quý nhân hay quên, tôi là Đường Quân Hạo." - Hắn nở nụ cười một tiếng, thời điểm nói ra tên còn có cảm giác tự hào, tựa hồ danh tự này sẽ được những người khác ghi nhớ cùng kiêng kị.
Trầm Mộ Ngôn nghe xong nhíu mày, ngồi ở trên ghế salông, hai cái chân dài tùy ý bắt chéo nhau, "Đường đại thiếu gia a, tìm tôi làm cái gì?"

Bên ngoài công phu biểu hiện như vậy, tự nhiên là phải hỏi một câu như thế, nhưng trên thực tế đại khái nàng đã đoán ra mục đích của Đường Quân Hạo. Đường Quân Hạo gọi cho nàng dĩ nhiên là không rảnh đến mức nói chuyện đàm luận về thái độ nhân sinh, đối với trình độ của hắn, tuy rằng không phải đặc biệt bất cần đời, nhưng cũng không tốt hơn là bao nhiêu đâu.
"Còn có thể làm gì, tự nhiên là tìm em kết bạn rồi." - Đường Quân Hạo thong thả mà lái xe, một bàn tay ấn vào bluetooth đem âm lượng mở lớn hơn một chút. Thanh âm của Trầm Mộ Ngôn tổng lộ ra chút câu người hương vị, so sánh với Cố Thấm Phong lạnh nhạt ngữ điệu như vậy, hắn càng là thích nghe Trầm Mộ Ngôn nói chuyện hơn.

"Nhưng là tôi không thiếu bằng hữu nha." - Trầm Mộ Ngôn trượt ngón tay của mình vào trong mái tóc dài, vân vê một làn tóc trong ngón tay mình, cười đến rất có thâm ý.
Cố Thấm Phong thực sự là không quản được người đàn ông của chính mình a, ở ngay trước mặt cô ấy ngôn ngữ sỗ sàng cũng thôi đi, hiện tại điện thoại cũng đã gọi đến, đôi trai gái này đến cùng có muốn đính hôn với nhau hay không?

"Vậy Trầm tiểu thư, em có ngại có thêm một người bạn hay không?" - Đường Quân Hạo chính là muốn chơi đùa tâm tư với Trầm Mộ Ngôn một đoạn thời gian, nói lời này cũng đã phần nào lộ ra ý tứ trong tối ngoài sáng của hắn.
Khóe môi mỉm cười của Trầm Mộ Ngôn cong lên, phá lệ xinh đẹp. Một tay nàng nhẹ nhàng kéo lên vạt áo, ngón tay trỏ nhợt nhạt mà xẹt qua da thịt trắng trẻo nơi đùi non, một trận nhẹ nhàng ngứa râm ran từ nơi đầu ngón tay chui vào trong cơ thể. Nàng cố ý giảm thấp tiếng nói xuống một chút, cười nói, "Đường đại thiếu gia, người bạn như anh có đáng giá hay không để tôi kết giao, phải để cho tôi suy nghĩ một chút."

"Vậy anh sẽ chờ, mong Trầm tiểu thư tuyệt đối đừng để cho anh thất vọng." - Nhận được một đáp án tương đối hài lòng, Đường Quân Hạo mới thỏa mãn mà cúp điện thoại tiếp tục lái xe.
Trầm Mộ Ngôn đem dãy số của Đường Quân Hạo lưu lại, trên mục tên còn để hai chữ "Cặn bã". Sau đó chợt nhớ tới cái gì, thuận lợi đem dãy số của Chung Dật Minh sửa lại tên thành "Cặn bã số hai", thế này mới thỏa mãn nàng, ném điện thoại về phía bên kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.