Tulip Đen Huyền Bí

Chương 5




Câu chuyện mà Khiết nhi được nghe lúc trước từ Owen là như thế này…

Có một cô gái xinh đẹp thông minh là con của một gia đình quý tộc, quen sống trong sự xa hoa,và hơn nữa cô rất am hiểu về giao tế, nhưng cô không thể chịu đựng được sự bần hàn cùng tịch mịch từ sau khi gia đình sa sút nên đã trở thành tuyệt đại danh kỹ tao nhã trong giới thượng lưu.

Về sau, một vị công tước trẻ tuổi đẹp trai phong lưu trở thành tình nhân của cô, cô mê muội vì hắn, dành tất cả tấm lòng, chân tình cho hắn, và cô cũng được vị công tước này sủng ái, thậm chí giúp hắn sinh một đứa con.

Nhưng mà, trong khi cô đang mang thai ở giai đoạn cuối, hắn lại muốn cưới công chúa của một tiểu quốc gia thuộc Châu Âu, làm nên một cuộc hôn nhân hoàn mỹ giữa tài tử và giai nhân.

Lòng cô đau đớn nhưng vẫn giữ được sự kiên cường, cũng không hề âu sầu, vì vậy mà thất sủng, cô vẫn là tình nhân mà công tước muốn tầm hoan, cũng vẫn có cuộc sống quý tộc quá chu toàn và được qua lại với giới thượng lưu như cũ.

Nhưng, đứa con trai của vị công tước đó do cô sinh ra, lại không được may mắn như thế. Mặc dù có cha là công tước có thân phận tôn quý, nhưng mẫu thân lại là danh kỹ trong chốn quý tộc, nên đứa bé đã chịu đủ tất cả sự cười nhạo của người thuộc giới thượng lưu.

Điều may mắn duy nhất là, từ sau khi kết hôn, công tước chưa có con nối dòng.

Cho nên, đứa bé này được công tước đón về nhà, trở thành con trai trưởng danh chính ngôn thuận, chắc chắn cuối năm cũng thừa kế tước vị, trở thành công tước lạnh lùng danh chấn Luân Đôn.

Câu chuyện kể đến đây kết thúc.

Khiết nhi nhớ rõ chính mình sau nghe xong lặng yên rất lâu, mới ngẩng đầu hỏi Owen: "Simon muốn trồng ra cây uất kim hương màu đen, là vì mẹ anh ấy đúng không?"

"Đúng vậy." Owen trả lời không chút chậm trễ.

Khó trách. Từ trong tòa trang viện này, vô luận là từ cái bàn gỗ hạch đào dài cho đến các món đồ trang trí đặt trên kệ sách, tất cả đều điêu khắc hoặc vẽ lên hoa văn các loại cây uất kim hương.

Giấy dán tường trong phòng, hoa văn trên thảm, hoặc là đệm mềm trên sô pha, vật trưng bày, dụng cụ trên bàn làm việc, tất cả đều là trang trí họa tiết cây uất kim hương.

"Mẹ của Simon, bởi vì không thể danh chánh ngôn thuận cùng người trong lòng ở bên nhau, chỉ có thể ngồi ở chỗ này trong phòng chờ tình nhân tới cửa gặp... Bà ấy thoạt nhìn rất vui vẻ, kỳ thật rất tịch mịch, chỉ có thể hàng đêm cử hành yến hội, làm cho trong phòng tràn ngập tiếng cười vui vẻ, để bù lấp vào khoảng trống trong lòng."

Từ trong trí nhớ trong đầu Owen hiện lên giọng nói nhẹ nhàng êm tai của mẹ Simon.

"Simon muốn trở thành niềm kiêu hãnh của mẹ anh ta, cũng thống hận bởi vì xuất thân của mình làm trò cười của người khác, cho nên anh ta luôn tự nhủ chính mình phải trở thành người ưu tú, xuất sắc nhất, có thể che lại miệng của mọi người bằng tư cách một người đại biểu cao quý, điều này đã làm cho nó trở nên lạnh lùng cay nghiệt vô tình."

Làm người khác sinh lòng sợ hãi là con đường thẳng tiến nhanh nhất, mà quả thật Simon cũng đã làm được, hắn lạnh lùng cay nghiệt làm người ta sợ, sự vô tình của hắn làm người ta kinh hoàng, bởi vậy không ai dám ở trước mặt hắn làm càn, chớ đừng nhắc tới là giễu cợt sự xuất thân của hắn, chỉ sợ người nọ đến khi chết cũng sẽ không biết mình đã chết như thế nào.

Khiết nhi không hiểu được tại sao Owen muốn nói với cô điều đó, đây không thể nghi ngờ là làm cho cô hiểu rõ hơn về con người Simon, nhưng... hiểu biết Simon để làm gì?

Cô không thuộc về khoảng thời không này, cũng không thuộc về nơi này, chỉ là vội vã, bất đắc dĩ, mới đến nơi đây giúp hắn trồng, tạo ra cây uất kim hương.

Cô cũng vẫn cho là, tạo trồng ra ngoài các loại sản phẩm cây uất kim hương mới, chỉ để thỏa mãn lòng hư vinh của một quý tộc, rồi sau đó sẽ kinh doanh chúng, mở rộng, đầu tư vào bản đồ sự nghiệp của hắn.

Không nghĩ tới, thì ra hắn có chấp niệm với cây uất kim hương, là vì mẹ của hắn. Trong tâm tư sâu thẳm dưới đáy lòng của hắn là sự ôn hòa, mềm dịu, làm cho cô kinh ngạc, cũng câu động lòng cô.

A, đáng giận! Tại sao Owen lại phải nói cho cô biết việc này? Cô chỉ mong muốn làm sao mau chóng trồng ra cây uất kim hương Simon muốn, rồi mới thật nhanh rời xa vùng đất thị phi này, rời xa người đàn ông nguy hiểm làm cô không khống chế được nhịp tim của mình…

A, đáng giận! Cô căn bản là tự lừa mình dối người!

Từ lúc hắn liên tục cứu mạng cô hai lần, lòng của cô cũng đã từng chút từng chút mềm lại, muốn sớm một rời đi sớm một chút, là vì cô sợ hãi bản thân sẽ yêu hắn.

Nay... Đã thật sự quá muộn rồi, cô đã yêu lại còn đem sự trong trắng, thuần khiết của mình dâng hiến cho hắn, để cho hắn tận tình giữ lấy cô, hưởng dụng cô.

Bị những câu hỏi vây quanh do chính mình đưa ra khiến cô đau đầu kịch liệt, thế là Khiết nhi giống như con chim đà điểu, đem chính mình cuốn ở trong chăn, mặc dù sớm thanh tỉnh, cũng không muốn mở mắt ra.

Thẳng đến một loạt tiếng gõ cửa vang lên.

"Khiết nhi, cô đã tỉnh chưa?" Ngoài cửa là Lucy, là cô hầu gái có giao tình cũng không tệ với cô.

Thảm rồi! Chẳng may Lucy xông vào, sẽ nhìn thấy cô cùng Simon trần truồng ngủ chung một giường? Sự xấu hổ đến làm cho cô muốn dập chết hình ảnh vừa tiến triển, hiện lên trong óc, Khiết nhi lập tức từ trong chăn nhảy ra.

Bốn thanh trụ giường lớn cổ điển nhã nhặn bởi vì động tác kịch liệt của cô mà rung rinh, cô nhớ tới tối hôm qua hai người điên cuồng làm tình, ván giường đánh vào vách tường, phát ra tiếng vang bịch bịch, trong nháy mắt, sắc mặt đỏ tươi như lửa.

Nhưng, khi hai tay cô che lại hai má, chuẩn bị tốt tâm lý để ra mặt, chuẩn bị đón nhận người đàn ông tối hôm qua đã cùng cô "Kịch liệt giao chiến " thì mới phát hiện...

Bên cạnh cô, trên giường ngủ trống không.

Tim Khiết nhi đập mạnh và loạn nhịp, sờ vào chỗ trống quả nhiên giường đã lạnh thấu xương rồi, một sự buồn bã dày đặc nổi lên trong lòng, tiếp theo mà đến là sự khốn quẫn muốn bóp chết chính mình.

Simon đã sớm rời đi, mới vừa rồi cô còn một mình cuộn ở trong chăn rối rắm, trong đầu suy diễn, ảo tưởng những hình ảnh các cách đối mặt với hắn.

A, cô thật là ngu xuẩn!

"Khiết nhi?" Lucy lại gõ gõ cánh cửa.

"Tôi ra liền!" Khiết nhi lấy tốc độ nhanh nhất mặc quần áo chỉnh tề, một tay cầm lược chảy bóng tóc xoăn đen, một tay kéo cửa ra, nhìn Lucy tươi cười.

"Cô hôm nay thức dậy trễ hơn so với mọi khi, tôi lo lắng có phải là bị bệnh hay không, cho nên sang đây xem một chút." Lucy nghi ngờ đánh giá cô, thấy cô sắc mặt hồng nhuận, tinh thần không sao, mới biết được là do mình đã quá lo lắng.

"Lucy... Cái kia... Simon đâu?" Khiết nhi ho một tiếng, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra hỏi.

"Công tước đang ở đại sảnh ăn điểm tâm." Lucy đi vào phòng, bắt tay vào đem bao gối cùng túi chữ nhật thay ra, đây là công việc do cô phụ trách.

Trời ơi! Khiết nhi khẩn trương giữ chặt tay Lucy, sợ bại lộ những dấu vết ướt át mãnh liệt tối hôm qua, lắp bắp nói: "Cô đừng gấp, để tôi tự mình làm! Tôi cũng là người hầu mà, cô không cần phải giúp tôi mấy việc này đâu."

"Cô ngủ nhiều quá nên đâm ra choáng váng sao? Cô đã không dùng đồng phục của hầu gái, lại còn có thể dùng bữa chung một bàn cùng công tước, cô xem cô có điểm nào giống người hầu không?" Lucy không cho là đúng liếc mắt ngắm cô một cái.Nhìn xem, cô thậm chí không cần phải ở trong phòng nhỏ hậu viện dành cho hạ nhân ở, còn có thể cùng chủ nhân ở chung một tầng lầu, căn bản chính là một nửa nữ chủ nhân.

"Hôm nay tôi rãnh! Cô để cho tôi tự sửa lại giường mình đi!" Khiết nhi đem Lucy kéo ra cửa, nhanh chóng đóng cửa lại, dựa lưng vào ván cửa, một tay quơ quơ trong không trung, ý bảo Lucy đi sửa sang lại những phòng khác.

"Y hệt như công tước, hai người này hôm nay rất kì lạ." Lucy lẩm bẩm vài tiếng, ôm lấy cái cái rổ chứa những cái mền đã gấp xoay người rời đi.

Khiết nhi nhẹ nhàng thở ra, sau khi xác định Lucy đã rời khỏi tầng lầu này, mới xuống lầu đi tới đại sảnh, vừa nhìn thấy thân ảnh anh tuấn đang ngồi ở bàn ăn phủ khăn dài, tim cô nhất thời đập mất tốc độ, máu toàn thân như sôi trào nóng bỏng.

Trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh, hắn hôn cô, âu yếm cô, mút bầu ngực căng tròn của cô, đem cái nam tính cương ngạnh đụng chạm vào chỗ nhạy cảm trong cơ thể cô...

Dừng lại! Ngừng! Nội tâm Khiết nhi lên tiếng ngăn cản, hai má còn đỏ hơn cả tô chân giò hun khói trên bàn đang bốc khói, hít sâu một hơi, ngẩng chiếc cằm xinh xắn lên, cô đi vào gian đại sảnh nguy nga lộng lẫy.

Nhận thấy được bóng người đến gần, ánh mắt Simon nhếch lên, đôi mắt màu xanh còn xanh trong hơn cả bầu trời xanh ngoài cửa sổ, nhưng vẻ mặt thì vẫn âm trầm trước sau như một.

Khí lạnh trên sống lưng cô nổi lên, Khiết nhi rùng mình một cái. Chẳng lẽ, tối hôm qua người uống say thật ra là cô? Hay là, đây chẳng qua chỉ là một giấc mộng xuân đáng xấu hổ do cô tạo ra?

"Chào buổi sáng." Khiết nhi đi đến một chỗ khác của chiếc bàn dài, kéo ghế ra chuẩn bị ngồi xuống.

"Đây không phải là vị trí của cô." Simon lạnh lùng mở miệng, thậm chí không liếc nhìn cô một cái.

Khiết nhi chân tay lúng túng đặt ở trên lưng ghế dựa, sắc mặt có chút trắng bệch, không rõ tại sao hắn lại đối xử lạnh lùng như thế với cô. Trong đêm trước, ánh mắt hắn luôn đuổi theo cô, người trốn tránh ngược lại là chính cô.

Hắn thậm chí không muốn đưa ra lời hứa cho cô rời đi, đêm qua... Ở trên giường đối với cô yêu cầu vô độ. Kết quả trời vừa sáng, hắn biến mất giống như ma thuật vậy, lại khôi phục thành bộ dạng âm trầm không ai bì nổi của trước kia, ngồi ở chỗ đó giống như một vị hoàng đế, bắt đầu thanh toán món nợ giữa hai người.

"Tôi luôn ngồi ở đây." Tiếng nói của Khiết nhi lí nhí chua chát.

"Sau này cô không thể ngồi ở đây, cô chỉ là người trồng hoa do ta thuê, là người hầu của nơi này, người hầu không thể ngồi cùng chung bàn ăn với chủ nhân."

Simon ưu nhã nâng tay giơ dao nĩa, đem món khoai tây chiên vàng ươm được sếp tỉ mỉ bên trên món chân giò hun khói mở ra, bên trong mâm có các loại hoa quả cùng bơ, bánh mì mới ra lò, rau xà lách mới trồng muối cùng dưa chuột, và một ít caramen với thịt viên tinh xảo, mỗi một cái đều có thể làm người ta không thể không động ngón tay.

Khiết nhi lại chỉ cảm thấy dạ dày cồn cào, tất cả mọi sự tham ăn đều bốc hơi, trong bụng giống như vừa nuốt xuống một tảng đá thật to.

"Vậy tôi nên ở nơi nào dùng cơm?" Cô cảm thấy một sự nhục nhã nồng nặc đang ào ạt tràn về hướng mình, mà cô lại yếu đuối không có biện pháp chống cự.

"Loại vấn đề này cô hẳn là nên đến hỏi Owen, hoặc là những người khác." Người đàn ông ngồi sau cái bàn dài đang nhai kĩ nuốt chậm, đôi mắt màu xanh xinh đẹp ngắm nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của cô.

"Tối hôm qua..."

"Còn nữa, điều kiện mà trước kia cô nêu ra, ta quyết định chấp nhận." Simon đột ngột cất cao giọng, cắt ngang lời nói của cô, đôi mắt màu xanh cũng từ từ chuyển về hướng cô, sắc mặt không chút thay đổi.

Hắn đang cố ý nói sang chuyện khác sao? Khiết nhi không chỉ cồn cào ở dạ dày, ngay cả trái tim cũng đang bị bóp nghẹt.

"Điều kiện gì?" Giờ này khắc này, đầu óc cô trống rỗng, căn bản ngay cả chuyện mình từng nói qua đều không nhớ được.

"Cô nhanh chóng đem kỹ thuật tạo trồng cây uất kim hương dạy cho những người khác, sau đó cô liền có thể rời đi."

"Cây uất kim hương màu đen kia thì sao?"

"Chỉ cần cô đem kỹ thuật truyền thụ cho những người khác, còn sợ những người khác tạo sẽ không trồng ra được sao?"

Nhìn bộ dáng Simon nhếch khóe miệng lên cười lạnh, trái tim Khiết nhi giống như bị một bàn tay vô hình vặn chặc, hô hấp trở nên khó khăn.

Ngụ ý chính là chỉ cần cô giao ra kỹ thuật, những thứ khác hoàn toàn không quan trọng? Cũng không phải cần cô?

"Chờ cô xác định những người sẽ theo cô học tập, sau khi tất cả đều học xong, hơn nữa cho ta được nhìn thấy thành phẩm mà ta hài lòng, cô liền có thể rời đi, ta sẽ cho cô một số tiền."

Tiền hối lộ, che miệng sao? Khiết nhi cười khổ, tâm như là bị đâm một đao, rỉ máu.

"Anh đang phủi sạch giới tuyến với tôi sao? Yên tâm đi, tôi vốn không có ý định có bất kỳ dây mơ rễ má nào với anh, cũng sẽ không bởi vì sai lầm một đêm, liền quấn quít công tước đại nhân vĩ đại không buông."

Thân là cô gái tự do ở thế kỷ hai mươi mốt, quan niệm của cô tuy rằng xem như bảo thủ, nhưng còn chưa bảo thủ đến nỗi đến bởi vì trao đêm đầu tiên cho người nọ, cả đời sẽ đều dây dưa người đó.

Simon chỉ dùng vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô, tựa hồ như không động đậy. Khiết nhi nắm chặt nắm đấm, gương mặt tái nhợt nhìn thẳng về hướng hắn.

Thật lâu sau, Simon mới thốt ra: "Rất vui khi cô có thể nhận rõ thân phận của mình, sau này nếu như không có sự cho phép của ta, cô không thể ý ra vào đại sảnh."

Môi Khiết nhi run rẩy, lặng lẽ dời tay ra khỏi lớp nhung mềm của chiếc ghế dựa, khẽ khom người, hai hàng lông mi đen dài buông xuống."Tôi trở về phòng làm việc, chúcngài ngon miệng."

Nhìn thân ảnh nhỏ nhắn yêu kiều cứng đờ kia biến mất ở vòm cửa, Simon để dao xuống khăn, một tay đỡ lấy ngực, một tay nắm chặt thành quyền, nặng nề đập một cái trên mặt bàn.

Đáng chết! Một ngàn, một vạn lần đáng chết!

Đẩy cửa phòng ra, Khiết nhi hoảng hốt chạy vào phòng, đem chính mình ném lên cái giường lộn xộn, đem mặt vùi vào trong gối, nước mắt nhỏ lên chăn bằng tơ lụa, một chút đã bị hút khô, hình thành một mảng dấu ẩm ướt.

Cô rất ngốc nghếch! Ngốc nghếch đáng chết! Ngốc nghếch đến mức không có thuốc nào cứu được!

Nghĩ rằng hai người đã lên giường, thì tất cả đều sẽ trở nên bất đồng? Rất ngốc nghếch! Simon tối hôm qua uống say, chỉ là cần một đối tượng để phát tiết dục vọng mà thôi, mà cô lại ti tiện mừng rỡ đón nhận! Tất cả chỉ là do dục vọng chi phối, không có bất kỳ cảm tình gì!

Đôi mắt màu xanh lạnh như băng kia nói rõ điểm này, thái độ vô tình của hắn, cũng là đang cảnh cáo cô đừng nằm mơ, hai người chỉ là quan hệ chủ tớ, còn lại cái gì cũng không có.

Cô còn tưởng rằng... Tưởng rằng hắn đối cô, là khác biệt... Điều đó đã làm tim cô đập loạn nhịp mỗi khi ánh mắt hắn đuổi theo cô, làm cho cô vẫn cho là giữa hai người có cái gì.

Nhưng cô đã sai lầm.

Khiết nhi càng khóc càng thương tâm, đem cả khuôn mặt áp vào trong gối thật chặc, lại ngửi được mùi nam tính của Simon, mũi lại đau xót, khóc đến gần như thiếu dưỡng khí mới ngẩng đầu.

Giơ tay lên lau đi nước mắt trên gương mặt chật vật, cô đem vết máu dính trên tấm trải giường tháo xuống, ném vào trong bồn tắm lớn, xoay mở vòi nước, đem nguyên hộp tinh dầu bóng đều ném vào.

Cô đem trong đồ đạc phòng thuộc về của mình cất vào một cái thùng gọn nhẹ rồi mới xoay người xuống lầu, đi về hướng phòng nhỏ dành cho hạ nhân ở sân sau.

"Khiết nhi? Chuyện gì thế này?" Đang đi ở trên hành lang dài thông vào lối hậu viện, Owen tinh thần thoải mái vừa đúng lúc đi tới, nhìn thấy hai mắt cô sưng đỏ, trong tay còn ôm cái thùng, kinh ngạc ngăn cô lại.

Khiết nhi ngước mắt lên, trên mặt cố giữ vẻ trấn định."Chỉ là việc tôi nên đổi chỗ ở."

Owen bị tuyệt vọng nơi đáy mắt của cô làm cho hoảng sợ, lập tức đánh hơi được có chuyện không hay xảy ra."Đã xảy ra chuyện gì? Là ai muốn cô dọn ra khỏi nhà chính?"

"Đương nhiên là công tước đại nhân vĩ đại." Khiết nhi khổ sở nói.

"Không không không, nhất định là có hiểu lầm, Simon sao có thể như vậy..."

"Owen, tôi biết anh cho rằng Simon thích tôi, mới có thể trăm phương nghìn kế giúp chúng tôi tạo ra cơ hội, nhưng anh sai rồi, anh ta không có ý này."

Xem cô khi đề cập đến Simon thì sắc mặt càng tái nhợt, môi cũng nhẹ nhàng run run, Owen đã hiểu, nhất định là Simon đã nói gì với cô.

"Không, Simon thật sự quan tâm cô."

"Anh ta quan tâm tôi, là vì tôi có thể giúp anh ta trồng ra loài hoa mà anh ta mong muốn, chứ không phải do con người của tôi, anh nghĩ sai rồi." Chính cô cũng nghĩ sai rồi, sai rất nhiều, sai một cách rất hồ đồ, ngu xuẩn!

"Khiết nhi..."

"Không thể nói chuyện nữa, tôi còn có rất nhiều việc phải làm, gặp lại sau." Tháo gỡ bàn tay Owen đặt trên vai, Khiết nhi cười sâu kín, vòng qua hắn tiếp tục đi về phía trước.

Không đúng... Owen lập tức quay người đi trở về gian nhà chính, ở thư phòng trên lầu hai tìm được Simon.

Simon ngồi ở sau bàn làm việc, một tay nâng huyệt Thái Dương, đôi mắt màu xanh cúi xuống, môi mím thật sâu, mặc dù cả một phiến cửa sổ sát đất đem vào rất nhiều ánh nắng mặt trời rực rỡ, vẫn là không thể chiếu tan đi sự lạnh lẽo âm trầm giữa hai lông mày của hắn.

"Anh cố ý thương tổn cô ấy, để chứng minh cái gì?" Owen hỏi.

"Cô ta chỉ là một người trồng hoa có địa vị thấp, ngay cả làm tình nhân của ta cũng không đủ tư cách." Simon lạnh lùng nói.

"Vậy anh yêu Caroline sao?" Owen lại hỏi.

"Không thương."

"Nếu không thương, cho dù có tư cách làm tình nhân của anh thì thế nào? Đừng tự lừa mình dối người nữa, anh thích Khiết nhi, để ý cô ấy, anh đã muốn có cô gái này."

"Cô ta không xứng với ta. Ta là công tước, người thừa kế gia tộc Charlemagne." Simon ngạo nghễ công khai biểu thị.

Tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm qua là một sai lầm. Hắn có một thân phận tôn quý, thân thế khác hẳn với người bình thường hèn mọn khác, hắn sẽ không cho bất luận kẻ nào có cơ hội cười nhạo mình, cũng không thể làm ra cử chỉ có thân phận thấp kém.

Nhưng Khiết nhi lại làm cho hành vi của hắn lần nữa không khống chế được, ngay cả lòng hắn cũng đã sắp không thể quản được... Hắn nên dừng lại tất cả những chuyện này, tránh cho lòng mình bị cô hấp dẫn và ảnh hưởng.

Hắn không thể yêu cô!

"Anh đã làm cho tất cả mọi người đều kính sợ anh, không ai dám bất kính đối với anh, rốt cuộc anh còn muốn chứng minh cái gì?" Owen không hiểu.

"Ta đã từng là trò cười sau trà dư tửu hậu trong giới xã hội thượng lưu, ta đã từng hứa với mẹ của ta, sẽ trở thành một nhân vật kiêu ngạo trong gia tộc Charlemagne, ta sẽ không để cho bà ấy thất vọng."

"Từ khi anh kế thừa tước vị, đem bản đồ gia tộc Charlemagne mở rộng đến Âu Châu hải ngoại, thậm chí làm cho cả Luân Đôn đều tràn đầy dấu ấn gia tộc Charlemagne, từ giây phút kia trở đi, anh chính là công tước, là niềm kiêu ngạo của gia tộc Charlemagne. Bên ngoài người sợ e ngại sự lãnh khốc vô tình của anh, người Âu châu kính nể anh vì sự kinh doanh nhạy bén, cực kì giỏi kiếm tiền, cho dù là người trong gia tộc Hoult nhìn thấy anh cũng không dám công khai khiêu khích, thành viên hoàng thất cũng phải nể anh ba phần mặt mũi, anh không thể bỏ qua làm chính mình được sao?"

Simon nhắm hai mắt lại thở ra thật sâu, mở mắt ra thì đôi mắt màu xanh đã lạnh như băng, không mang theo một tia ấm áp.

"Đủ rồi, sau này đừng theo ta nói đến chuyện của cô ta. Chuyện tối hôm qua, ta sẽ không tính toán với anh, nhưng nếu lại có lần thứ hai, Owen, ta sẽ không dễ dàng tha thứ."

"Yên tâm, cho dù tôi muốn làm lần thứ hai, Khiết nhi cũng sẽ không bao giờ để cho anh có cơ hội ngủ ở trên giường của cô ấy. Simon, tôi nghĩ rằng anh rất thông minh, đúng vậy, anh rất thông minh, thông minh đến nỗi đem người phụ nữ mình muốn đều ép đi, hy vọng anh sẽ không hối hận!"

Owen hiếm khi nổi giận, xoay người rời đi, hơn nữa dùng sức đóng sầm cửa thư phòng, cánh cửa gỗ đào thật nặng nề mà đóng lại, phát ra tiếng ầm cực lớn.

Simon đứng dậy đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn xuống hoa viên bên dưới xa xa, ánh mắt sâu trầm dừng trên bóng dáng yêu kiều nhỏ nhắn đang đi về hướng nhà ấm thủy tinh.

Bàn tay to đặt ở trên cửa sổ chậm rãi xiết chặt lại, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng được ánh mặt trời chiếu sáng mà dịu nhẹ đi, hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp dịu dàng quay đi của cô, đang ôm lấy bình hoa trong khuông ngực mềm mại, trong không khí dường như có thể ngửi thấy mùi thơm trên người cô.

Đáng chết! Simon. Charlemagne, mày thanh tỉnh một chút! Cô ta chỉ là một phụ nữ có giá trị lợi dụng, mày không thể lại tiếp tục trầm mê nữa!

Hoảng hốt nhắm lại hai mắt, Simon xoay người, đưa lưng về hướng ánh sáng rạng ngời rực rỡ chiếu qua cửa sổ sát đất, cự tuyệt không nhìn bóng hình xinh đẹp có thể ảnh hưởng đến sức phán đoán của hắn.

Gần đây, không khí trong trang viên rất quỷ dị. Tính tình của chủ nhân nơi đây mặc dù không coi là tốt, nhưng hắn thưởng phạt phân minh, sẽ không tùy tiện tức giận hoặc là giận chó đánh mèo, chỉ cần an phận thủ thường, đúng theo bổn phận, trên cơ bản làm việc ở đây cũng không tính là tệ, ít nhất thì lương so với những người làm công khác tốt hơn rất nhiều.

Hơn nữa, tòa trang viện này lại là nơi ở của mẹ chủ nhân khi trước, là nơi đối với ngài ấy có quyến luyến sâu đậm, bình thường khi ở chỗ này, tâm tình của ngài ấy đều là ở trạng thái cực tốt.

Nhưng gần đây... Giông gió sấm chớp đùng đùng, đều không thể so sánh với hình dáng trạng thái đáng sợ của chủ nhân.

Hắn giống như một con gấu không ngủ mùa đông, không có lúc nào không nổi giận một cách kì lạ, chỉ cần trên người rớt một cọng lông tóc, cũng sẽ tạo ra một trận cuồng phong làm cho người ta sợ hãi.

Thần kinh của tất cả mọi người đều căng thẳng, sợ chỉ cần sơ sẩy một chút thôi cũng đã chọc giận con gấu này, mà Khiết nhi lại đem bản thân hoàn toàn rút ra, không để ý tới bất cứ chuyện gì chung quanh, thường xuyên tránh ở nhà ấm tiến hành công tác lai tạo ra giống cây uất kim hương.

"Khiết nhi, nên vào nhà ăn tối rồi." Người làm vườn trẻ tuổi mới tới đứng trước cửa phòng, một bên vuốt ống quần dính bùn đất, một bên gọi cô gái đang bận rộn bên trong.

"A, là anh à, Taylor." Khiết nhi xoay người, thấy một mái tóc ngắn, hình thể cao gầy của Taylor, khuôn mặt hơi gầy đang nở nụ cười nhẹ.

"Oa, cô thật sự rất lợi hại! Cho tới bây giờ tôi chưa thấy qua loại hoa uất kim hương có màu sắc như thế này, cô giống như thiên thần của loài hoa, chỉ cần ngón tay nhẹ nhàng vung lên, là có thể tùy tâm sở dục sáng tạo ra các loại hoa xinh đẹp có nhiều màu sắc và hoa văn khác nhau."

Taylor đi vào nhà kính, nhìn từng chậu cây uất kim hương rực rỡ động lòng người, chậc chậc lấy làm kỳ lạ.

Khiết nhi chột dạ nhìn hắn mỉm cười. Cô ở thế kỷ hai mươi mốt hiểu được kỹ thuật tạo trồng ra các loại hoa, cũng hiểu được phải làm cách nào để lai tạo ra giống cây uất kim hương tốt nhất, hơn nữa lại có một người dì vô cùng yêu thích cây uất kim hương, đương nhiên có thể trồng ra loại hoa mới làm cho người thế kỷ mười chín thán phục.

Cô muốn trồng ra chừng mười loại cây uất kim hương mà thời đại này không có, cũng chỉ kém màu đen tuyền "Dạ hậu".

"Nghe nói hôm nay công tước đang nổi trận lôi đình với một hầu gái, may mắn chúng ta không phải là đám người làm việc trong đại sảnh." Taylor tựa vào bên cạnh Khiết nhi, cười nói với cô.

"Phải không? Hy vọng Lucy không bị vạ lây." Khiết nhi bắt buộc bản thân xem nhẹ mọi chuyện có liên quan cùng Simon, cho dù nhịp tim đập cuồng loạn đang bán đứng cô, cho dù khi suy nghĩ đến hắn thì ngực sẽ không thể tự chủ nổi lên chua xót.

"Đi thôi, thiên thần hoa xinh đẹp, chẳng lẽ cô định dựa vào việc hút mật hoa để lấp đầy bụng ư?" Thấy cô thất thần rũ mắt, Taylor đột nhiên cầm tay cô, đem cô lôi ra khoi nhà kính.

Khiết nhi bị động mặc hắn lôi kéo đi. "Chờ một chút, Taylor, tôi phải đi hoa viên thu thập một chút, cái bình cùng cái xẻng, và vòi phun nước phun nước của tôi cần phải gom lại..."

Thanh âm vừa ngừng, cô lảo đảo một chút, liền thấy thân ảnh Simon cùng Owen xuất hiện trên hành lang phía trước, ngực gắt gao co rụt lại, theo bản năng muốn trốn sang một bên.

"Chết rồi! Là công tước!" Taylor cũng phát hiện, lập tức kéo cô quay đầu chạy về nhà kính.

Một đầu khác, đang khi nghe Owen kể kế hoạch ở hậu viện nên xây một nhà mát bằng kính dùng để ngắm hoa, ánh mắt Simon chợt lóe, từ lúc Taylor cùng Khiết nhi quay đầu một khắc trước đã phát hiện bọn họ.

Người đàn ông kia là ai? Tại sao hắn kéo tay cô? Một cơn hờn dỗi nghẹn lại ở lồng ngực, Simon phát hiện hai lỗ tai mình không còn nghe được nữa, những cơn giận dữ đang nổ tung trong đầu làm tai ù lên, hoàn toàn không thể nghe được bất kì âm thanh nào khác.

Owen như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn Simon một cái, cố ý đi về hướng nhà ấm."Lúc này, bọn người hầu đều vào nhà ăn bữa ăn tối, cũng sẽ không gặp phải người trồng hoa không xứng với anh, có nên đi vào xem cô ấy gần đây đã lai tạo ra loại giống uất kim hương gì mới hay không?"

Cằm dưới của Simon siết lại, mặt không cảm giác đi vào nhà kính, bộ dạng hấp tấp, như đang vội vã vào để xác nhận cái gì, ngoài ra lưng của anh còn căng thẳng một cách khác thường, tất cả đều nằm trong mắt Owen người đang nở nụ cười.

Ai, công tước đại nhân người hay nói trái lòng mình, ngài lúc nào mới có thể thanh tỉnh, nhìn thẳng vào chính mình căn bản không thể không có Khiết nhi?

Hắn đại khái không hiểu được, dáng điệu nôn nóng bất an của hắn, cực kỳ giống người chồng đang ghen tị, như lo lắng vợ mình cùng người khác đang cấu kết. Owen đang cười to không ngừng ở trong lòng.

Một đầu khác, Simon tự nói với mình, hắn chỉ là muốn bước vào nhà ấm kiểm tra cây uất kim hương, thuận tiện điều tra người trồng hoa hắn nuôi bình thường lười biếng hay không, chỉ là như vậy mà thôi!

Cố nhấn mạnh ý nghĩ này, Simon đẩy cánh cửa nhà ấm ra, bước chân vừa vội vừa nặng nề đi thẳng vào bên trong, ánh mắt lại trực tiếp lướt qua từng chậu hoa uất kim hương tươi đẹp hoa mắt, lướt qua bàn làm việc cùng với dụng cụ trồng hoa.

"Khiết nhi..." Ở chỗ sâu trong nhà kính lớn như vậy, truyền đến tiếng người đàn ông trẻ tuổi khẽ gọi.

Ánh mắt của Simon như bốc lửa, ngực giống như có cái gì nổ tung, đem lý trí cũng vỡ nát theo đó.

Một đôi chân dài mạnh mẽ gần như chạy như bay, thẳng về hướng phát ra tiếng nói, Simon đẩy ra một loạt cây xanh cao bằng đầu người không biết tên - -

Đập vào mắt là cảnh tượng làm hắn chấn động cả người, ghen tuông nồng nặc xông thẳng lên đỉnh đầu!

Khiết nhi ngồi trên một bậc thềm thấp, chàng trai trẻ tuổi tóc ngắn cầm một đóa hoa vừa hái xuống, là cây uất kim hương có hoa văn hình ngọn lửa, đặt tại sau tai của cô.

Đóa hoa kiều diễm làm tôn thêm vẻ thanh tú thanh lịch của cô, gương mặt cô ửng đỏ, làm người ta say hơn cả đám mây chiều đỏ rực nơi cuối trời.

Không! Là cái lúm đồng tiền ngại ngùng làm người ta hài lòng kia, là cái rũ mắt kia tăng thêm vẻ mặt e lệ, tất cả đều thuộc về hắn! Vốn là nên thuộc về hắn! Ai cũng không thể cướp đi!

Ý niệm mãnh liệt mà ngang ngược vừa rưới vào trong đầu, Simon giận dữ tiến lên, đem cổ áo Taylor xốc lên thật cao, rồi mới ném sang bãi đất trống bên cạnh.

"Trời ạ!" Khiết nhi che miệng, cả người cứng đờ. Simon làm gì mà đi vào nơi này? Từ sau khi cô rời khỏi đại sảnh, hắn liền chưa từng tới hậu viện, cũng không còn bước vào nhà ấm quá nửa bước, làm gì có...

Taylor bị ném mạnh làm đầu óc choáng váng, ngay cả thắt lưng đều thật đau đớn. Khiết nhi đang muốn xông qua đỡ hắn dậy, cánh tay lại đột nhiên bị một sức mạnh lạ thường vồ lấy.

Cô quay đầu, rơi vào một đôi mắt lạnh lùng màu xanh, trong lòng vừa đau xót, vừa run rẩy.

Một tháng không gặp, hắn thoạt nhìn vẫn như xưa, tuấn mỹ như trước và cũng lạnh lẽo hung tàn như trước.

"Buông... Công tước đại nhân." Cô cắn môi, vội vàng rũ mắt, miệng khiêm tốn hết khả năng.

Nhìn cô tránh đi tầm mắt của mình, tức giận trong ngực Simon càng tăng lên.

"Đây là nhà kính của ta, từ khi nào lại trở thành nơi hẹn hò thế này? Ta muốn cô tới đây làm việc cho ta, không phải đến cùng người hầu của ta nói chuyện yêu đương!"

Khiết nhi trừng lớn hai mắt, hắn nói cái gì? Hắn nghĩ rằng cô cùng Taylor đang yêu nhau?

Chậm đã, cho dù thật sự là thế, thì tính sao? Có văn bản quy định rõ ràng người hầu thì không thể kết giao sao?

"Thưa công tước đại nhân kính mến, bây giờ là thời gian dùng cơm, nói cách khác, là thời gian nghỉ ngơi của những người hầu, tôi cùng người nào làm chuyện gì, cũng tuyệt đối không ảnh hưởng đến công công việc của tôi."

Simon hung tợn trừng mắt nhìn cô gái nhỏ không sợ chết, ánh mắt dời xuống, nhìn chiếc cổ cao thẳng trắng như ngọc của cô, làn da trắng một cách hoàn mỹ lộ ra ở bên ngoài cổ áo hình chữ U kia, khuôn ngực rất tròn, theo hơi thở của cô mà lên xuống phập phồng, tạo thành một hình ảnh diễm lệ mê người làm người ta nghĩ sâu xa.

Hắn bắt buộc chính mình đem tầm mắt ngẩng lên cao, chỉ nhìn chằm chằm vào hai mắt của cô - - Đáng chết! Cặp mắt đen lấp lánh ánh nước kia, làm ngực hắn nóng lên, lý trí đều bị bốc hơi đâu mất rồi.

"Kính thưa công tước đại nhân yêu quý, tôi chỉ là một người làm vườn không đáng kể, một người hầu trồng hoa cho ngài, thỉnh ngài nên mau chóng buông tay ra, bàn tay bẩn thỉu của tôi đang mạo phạm đến ngài."

Dơ bẩn? Nhìn đôi tay mình đang nắm chặt trong tay, ngón tay thon nhỏ và dài non mịn trắng nõn, mềm mại như tơ, trắng như sứ, đêm đó cô dùng đôi tay này, vịn hắn thật chặc, móng tay hồng bấm sâu vào da thịt của hắn....

Thân hình Simon căng thẳng, ánh mắt trở nên sâu thẳm, không nói lời nào đem cô lôi ra khỏi nhà kính, rít gào với Owen đang xông vào: "Đừng để cho ta thấy gã khốn bên trong lần nữa!"

"Anh là chủ nhân, anh định đoạt." Owen đúng lúc tránh đường sang một bên, trên mặt nở một nụ cười ranh mãnh, còn mập mờ nháy mắt đối với Khiết nhi đang muốn đòi binh cứu viện.

Công tước đại nhân, ngài cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi sao? Hay là lại muốn chơi trò chơi ngây thơ lừa mình dối người?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.