Túi Nhỏ Bên Ngực Trái

Chương 12




Edit: @Lệ Diệp.

Cố Lẫm lại "Ừm" một tiếng, lại không có buông cánh tay ra.

Cô thơm thơm, mềm mại, thân mình nhỏ làm ổ ở trong lồng ngực anh, anh luyến tiếc buông ra.

"Cố, Cố Lẫm?" Trong lòng Nhan Niệm Niệm càng thêm bất an, hơi giãy giụa một chút.

Lúc này đây, Cố Lẫm chậm rãi buông lỏng cô ra, anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt đen sì nặng nề.

Nhan Niệm Niệm cảm thấy anh ôm đến mức thời gian có chút dài, dường như cố ý không chịu buông bản thân cô ra, vốn dĩ muốn nói bóng nói gió mà nhắc nhở anh một câu, lại đột nhiên phát hiện bên tai anh có chút hồng.

Không biết sao, nhớ tới kiếp trước người này vì cô mà giết người, còn hy sinh cả bản thân mình, lại từ trước tới nay không có nói qua với cô một tiếng "Thích", thậm chí cũng chưa từng lộ ra ý nghĩ khác, trong lòng Nhan Niệm Niệm mềm nhũn, muốn trách móc lại nói không nên lời.

Đầu sỏ gây tội là Cố Liêu lúc này mới phát hiện Cố Lẫm cũng ở trong phòng, sợ tới mức sắc mặt cũng trắng bệch, một câu cũng không dám nói, xoay người cất bước liền chạy.

Cố Lẫm duỗi cánh tay dài ra, một tay bóp lấy sau cổ Cố Tiêu, âm thanh lạnh lẽo độc ác: "Xin lỗi!"

Cố Tiêu liều mạng giãy giụa, hai cái cánh tay giơ về phía sau muốn kéo tay Cố Lẫm ta, thế nhưng cậu ta quá béo, dùng sức như thế nào cũng không với tới Cố Lẫm.

Bộ dáng của cậu ta quá chật vật, Nhan Niệm Niệm "Xì ——" cười ra tiếng, cô làm sao lại liên tưởng tới con mèo to ú mập cô xem trên video, cũng là số kiếp bị người bóp ở sau cổ, liền thành thành thật thật mà nằm sấp xuống.

Cố Tiêu nghe thấy tiếng cười của cô, nhất thời bực lên, cũng không rảnh lo sợ hãi, thét chói tai: "Chị cười cái gì? Không biết xấu hổ hỏi chị gái muốn một số tiền đáng kể, làm cho chị gái cũng tức giận đến khóc, chị còn có mặt mũi mà cười? Đồ chó! Ngày mai chị liền cút ra ngoài cho tôi!"

Vẻ mặt Cố Lẫm hung ác nham hiểm, ngón tay thon dài đột nhiên dùng sức, tiếng kêu của Cố Tiêu kẹt ở trong cổ họng.

"Cố Lẫm!" Nhan Niệm Niệm rất sợ anh bóp Cố Tiêu cho tới ngạt, vội vàng tiến lên, "Mau buông ra."

Tinh thần Cố Lẫm hoảng hốt chớp mắt một cái, Cố Tiêu trước mắt giống như thu nhỏ, có lẽ chỉ có bộ dáng ba bốn tuổi, kiêu ngạo ương ngạnh, ở nhà hoành hành ngang ngược, chạy đến tầng bốn đem phòng anh làm cho hỏng bét, càng đáng giận chính là, đem khung ảnh trên bàn của đánh nát, người mẹ ở trong ảnh chụp bị nước vẩy vào, người phụ nữ ôn nhu xinh đẹp kia biến thành một đoàn đen tuyền.

Anh tức giận mà giáo huấn Cố Tiêu.

Cố Tiêu thét chói tai: "Anh tính là cái gì, đồ chó! Người quái dị! Anh lại không phải là mẹ của tôi sinh ra, anh cút khỏi cái nhà này cho tôi!"

Anh tức giận mà bóp lấy cổ Cố Tiêu.

Anh cũng không có dùng sức, chỉ là hù dọa cậu ta một chút, cho nên Cố Tiêu còn có thể phát ra tiếng thét chói tai vang tận mây xanh. Cậu ta thét chói tai đưa Cố Đồng Bằng cùng Liễu Như Chân tới, mẹ kế luôn luôn đối xử ôn nhu thân thiết với anh thay đổi sắc mặt, mà người cha xin gì được nấy ngoan ngoãn phục tùng đi lên chính là một cái tát, ánh mắt hung ác nhìn anh giống như kẻ thù, anh chưa từng có gặp qua người cha ôn tồn lễ độ lại lộ ra vẻ mặt đáng sợ như vậy.

Môi mỏng của Cố Lẫm hơi nhếch lên, trong con ngươi đen như là thấm hàn băng, không những không có buông ra, ngược lại càng dùng sức.

Mắt thấy sắc mặt Cố Tiêu bắt đầu trắng bệch, Nhan Niệm Niệm sợ hãi, cô nhớ tới kiếp trước Cố Lẫm một dao đâm vào Liễu Như Chân tàn nhẫn nhanh gọn, nhìn trong con ngươi đen thất vọng cùng bị thương, trong lòng vừa chua xót lại đau.

Cô ôm chặt cánh tay của Cố Lẫm, đôi mắt trong suốt thuần khiết cầu xin mà nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Anh trai! Đừng như vậy!"

Cánh tay mềm mại của thiếu nữ dán vào thân thể, bên tai là tiếng cô nhẹ giọng gọi "Anh trai", Cố Lẫm chậm rãi phục hồi tinh thần lại, mắt đen một lần nữa tụ tập, ở trong con ngươi xinh đẹp màu hổ phách của thiếu nữ, thấy được bóng dáng của bản thân.

"Anh trai, buông cậu ta ra, được không?" Ngón tay nhỏ trắng nõn của Nhan Niệm Niệm nhẹ nhàng mà bao phủ ở trên mu bàn tay của anh.

Ngón tay của Cố Lẫm buông lỏng ra.

Cố Tiêu đột nhiên cong lưng, một hồi ho khan kịch liệt. Cậu ta giống như bị dọa choáng váng, thật vất vả hơi thở mới thông, cũng không vội mà chạy trốn, trong miệng lẩm bẩm mà nhắc mãi: "Đồ chó! Cút đi!"

Nhan Niệm Niệm hơi hơi mỉm cười, "Cậu biết không, hai chúng tôi đề là do Liễu nữ sĩ sinh, cậu mắng tôi là đồ chó, chính cậu lại là cái gì? Liễu nữ sĩ lại là cái gì?"

Cố Tiêu hoàn toàn không nghĩ tới còn có chuyện này, trợn mắt há hốc mồm, "Chị, chị sao có thể là do mẹ tôi sinh?!"

"Không hơn đâu!" Nhan Niệm Niệm cười tủm tỉm mà nói: "Cậu với Cố Dao chỉ là sinh cùng một mẹ, lại không phải sinh cùng một ba, các người xem như là cùng mẹ khác cha. Chính là tôi với Cố Dao nha, lại là cùng một mẹ cùng một ba, cùng mẫu cùng phụ đó. Cậu "chị gái, chị gái" mà gọi cô ta, lại không biết, cô ta có quan hệ với tôi, so với cậu còn muốn thân cận hơn đó."

"Này, đây là......" Cố Tiêu đếm trên đầu ngón tay, tính toán nửa ngày, cuối cùng hiểu rõ quan hệ trong đó.

"Cho nên nha," Nhan Niệm Niệm cười nói: "Cậu cùng mỗi người trong nhà này đều là có huyết thống quan hệ, mặc kệ cậu mắng ai là "đồ chó", cuối cùng cũng sẽ mắng đến trên đầu mình, hiểu không?"

Cố Tiêu trợn tròn mắt, ấp úng nửa ngày nói không ra lời, nhìn Cố Lẫm sắc mặt âm trầm đứng ở một bên, đột nhiên lại nghĩ tới việc vừa rồi thiếu chút nữa bị anh bóp chết, "Ngao ——" một lên một tiếng, cất bước liền chạy.

"Tiêu tan ảo ảnh đi, đồ trẻ con!" Nhan Niệm Niệm vung nắm tay một chút với bóng dáng chạy trối chết của cậu ta.

Cố Lẫm cười một tiếng, đem chăn đệm rơi trên mặt đất một lần nữa ôm lên, vừa muốn ném ra bên ngoài, liền nghe được lại là một trận tiếng bước chân lộn xộn, lần này nghe thấy là vài người.

Tay Cố Lẫm đang cầm dừng lại, dứt khoát đem chăn đệm lại ném trở về trên giường, chăn tản ra, lộ ra con gà không đầu không lông đã chết kia.

Cùng một chỗ với tiếng bước chân, còn có tiếng khóc cao vút của Cố Tiêu, Nhan Niệm Niệm nhíu mày một chút, đây là tới hưng sư vấn tội (*), ngược lại là cô không sao cả, cho dù Liễu Như Chân hận không thể muốn giết cô, cũng sẽ diễn xuất giả bộ bình tĩnh lại cao quý, mà Cố Đồng Bằng càng là giáo huấn không đến trên đầu mình, chính là Cố Lẫm......

(*) Hưng sư vấn tội - 兴师问罪: Nghĩa là phát động (dẫn) quân đội đến để lên án, hỏi tội của đối phương. Nó còn chỉ việc, khi một người tức giận tập hợp một đám người đi tới trước cửa chất vấn và "xử lý" đối thủ.

Cụm từ này có xuất xứ từ thời nhà Tống, trong cuốn 25 tác phẩm "Mộng khê bút đàm" của nhà bác học Thẩm Quát: "Nguyên Hạo cải nguyên, đề ra y quan lễ nhạc, ra lệnh cho cả nước phải dùng Phiền thư, Hồ lễ, tự xưng tên nước là Đại Hạ. Triều đình hưng sư vấn tội."

Cô lo lắng mà nhìn thoáng qua Cố Lẫm, anh đang cúi đầu, lông mi dày đặc rũ xuống, che khuất thần sắc trong ánh mắt, không biết suy nghĩ cái gì.

Bước chân của Nhan Niệm Niệm vừa động, chắn phía trước Cố Lẫm.

Cố Lẫm kinh ngạc mà ngước mắt, nhìn chằm chằm cái ót của cô, nhất thời không có phản ứng lại.

Cố Đồng Bằng, Liễu Như Chân, Cố Dao, Cố Tiêu đều vọt vào, vốn dĩ phòng nhỏ cho khách đã hẹp hòi càng thêm có vẻ chật chội.

Cố Đồng Bằng tức giận đến đôi mắt cũng đỏ lên, nhấc chân chính là một chân, nổi giận nói: "Nghịch tử!"

Chân đã đá ra, ông ta mới phát hiện còn có một người đứng trước Cố Lẫm, muốn thu hồi cũng đã chậm, mắt thấy một chân liền phải đá vào trên người Nhan Niệm Niệm, Cố Lẫm từ sau lưng ôm chặt cô, vội vàng mà xoay người, một chân thật mạnh kia đá vào trên đùi Cố Lẫm.

Nhan Niệm Niệm chỉ cảm thấy một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy eo cô, vội vàng xoay nửa vòng, bên tai nghe được một tiếng trầm vang, đó là âm thanh cơ bắp đã chịu đòn nghiêm trọng.

"Cố Lẫm!" Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, người Cố Lẫm dường như không có việc gì, vẻ mặt không thay đổi, trên mặt cũng không có biểu cảm đau đớn, thậm chí còn an ủi mà hướng cô cười.

"Nghịch tử!" Cố Đồng Bằng thấy đá đúng người rồi, cơn tức lại nổi lên, cả giận nói: "Em trai mày còn nhỏ, mày làm sao lại xuống tay nặng như vậy? Mày có phải thật sự muốn bóp chết nó hay không?!"

Mí mắt của Cố Lẫm nâng lên, âm thanh lạnh lẽo độc ác, khóe miệng lại nhếch lên, cười như không cười mà nhìn Cố Đồng Bằng, "Này không phải không bóp chết sao?"

Cố Tiêu hô to: "Anh thiếu chút nữa liền đem tôi bóp chết! Liền thiếu một chút nữa!"

"Vậy mày lại làm cái gì mới bị tao giáo huấn?" Cố Lẫm liếc mắt nhìn cậu ta một cái, Cố Tiêu sợ tới mức "Vèo" một tiếng trốn đến sau người Liễu Như Chân.

Lúc này Cố Đồng Bằng mới chú ý tới tình hình lộn xộn trong phòng, trên đệm tán loạn ném một con chết gà, hiển nhiên là từ phòng bếp lấy tới, hương vị trong phòng rất không trong lành.

"Đây là có chuyện gì?" Lông mày rậm của ông ta nhéo lên, xoay người nhìn về phía Cố Tiêu.

Cố Tiêu không hé răng, bắt lấy cánh tay của Liễu Như Chân, đầu cuộn lại ở sau lưng bà ta không dám ngẩng đầu. Mỗi lần cậu ta bị Cố Lẫm giáo huấn, chỉ cần khóc nháo tìm ba, ba liền sẽ mất khống chế đi đánh Cố Lẫm. Nhưng đồng dạng, chỉ cần sau khi đánh Cố Lẫm xong, ba hết giận, lại sẽ giáo huấn ngược lại cậu ta không nên trêu chọc Cố Lẫm.

Liễu Như Chân cười nói: "Trẻ nhỏ bướng bỉnh thôi, không đáng tức giận."

"Nhưng thật ra cô, Nhan Niệm Niệm." Sắc mặt bà ta nghiêm lại, "Cố Dao phá hỏng đàn của cô rồi, nó cần phải bồi thường cho cô, nhưng là ở bên ngoài, cô phải quan tâm mặt mũi của nhà họ Cố, không cần một chút việc nhỏ liền ồn ào báo chán sát."

Nhan Niệm Niệm hơi hơi mỉm cười: "Liễu nữ sĩ nói rất đúng, tôi cũng rất hối hận đây, nếu là sớm biết rằng là Cố Dao phá hỏng, tôi cũng sẽ không nói muốn báo cảnh sát. Nhưng khi đó tôi hỏi Cố Dao, cô ta nói không biết là ai phá hỏng đàn của tôi, tôi cho rằng không có liên quan tới cô ta đó, lúc này mới nói muốn báo cảnh sát."

Cô tiếc nuối mà nhìn Cố Dao, "Nếu là chị thừa nhận sớm một chút thì thật tốt."

Hiển nhiên là Cố Dao đã khóc, hai mắt có chút sưng đỏ, cô ta quay đầu nhìn nhìn túi đàn ghi-ta mới tinh đang dựa vào ven tường, trong mắt hiện lên một tia u ám.

Liễu Như Chân híp mắt đánh giá Nhan Niệm Niệm một cái, nói: "Chuyện này tới đây thôi, tôi cho người thu thập phòng này một chút, lấy cho cô một bộ chăn đệm nữa tới đây."

"Cảm ơn Liễu nữ sĩ." Nhan Niệm Niệm nói: "Thuận tiện để quản gia đem chìa khóa cửa phòng cho tôi đi, cũng không thể để nơi này của tôi ngay cả cửa cũng không thể khóa, ai cũng có thể đẩy cửa tiến vào."

Rõ ràng Liễu Như Chân do dự một chút.

Nhan Niệm Niệm không biết là Liễu Như Chân nghĩ như thế nào, kiếp trước cô cũng từng muốn chìa khóa cửa phòng, nhưng Liễu Như Chân tùy tiện tìm lấy cớ, từ đầu đến cuối không có đưa cho cô. Cô rất để ý tiền bạc của bản thân, nhưng bất kể là tiền mặt hay là tiền trong card, cũng chưa từng thiếu, nghĩ đến phu nhân của gia đình nhà giàu số một cũng không đến mức coi trọng chút tiền tiết kiệm ba cô để lại cho cô đi.

Nhưng là, rất nhiều lần cô đều chú ý tới, đồ vật trong phòng từng bị người ta thay đổi. Ngay từ đầu cô nghĩ người hầu trong nhà tới quét dọn phòng, nhưng có đôi khi mật mã khóa trên hai chiếc rương kia cũng từng bị người ta động vào, nhưng đồ vật trong rương hành lý đều giống nhau cũng không có thiếu, cũng không biết người nọ có thử mở mật mã của cô hay không.

Sự do dự của Liễu Như Chân khiến cho Nhan Niệm Niệm tin tưởng, bà ta không muốn cho cô chìa khóa, có phải người tiến vào tìm kiếm chính là Liễu Như Chân hay không?

Kiếp trước cô vì luyện đàn, từng rất nhiều lần lấy lý do là để thuận tiện cho việc học tập mà đưa ra đề nghị dọn ra ngoài thuê một phòng ở gần trường học, Liễu Như Chân thủy chung cũng không chịu đáp ứng, rõ ràng bà ta cũng không thích cô, lại một hai phải đem cô lưu lại bên cạnh.

Còn có, sau khi ba cô qua đời ngoài ý muốn, Liễu Như Chân là người giám hộ thứ nhất, nhưng bà ta hoàn toàn có thể từ bỏ quyền giám hộ. Như vậy cô liền không cần tới Yến Thành, Tân Thành có bạn tốt của ba có thể lên làm người giám hộ mấy tháng.

Chẳng lẽ Liễu Như Chân là muốn ở chỗ cô tìm được thứ gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.