Tục Lạt Giang Hồ

Chương 18: Đạp Tuyết Tầm Mai Mười Tám






Ninh Hòa Trần chắp tay đi tới, hỏi: "Nói cái gì?"
"Nói đến Hạng Võ." Diệp A Mai nói.
Ninh Hòa Trần bình thản nói, "Ngươi còn biết Hạng Võ?"
Diệp A Mai: "Ngươi xem thường ai?"
"Nàng đúng là không biết." Hoắc Hoàng Hà có chút đáng tiếc nói, "Tiểu tử kia đi rồi?"
Ninh Hòa Trần "Ừ" một tiếng.
Hoắc Hoàng Hà nói: "Tại sao không cho hắn đi theo chúng ta?"
Ninh Hòa Trần nói: "Bởi vì không muốn bị Diệp A Mai cảm tạ."
Nhũ danh của Diệp A Mai là A Liên, Hoắc Hoàng Hà hiệu là Trường Giang, hai người là huynh muội máu mủ tình thâm, cùng cha khác mẹ, từ cách đặt tên cũng có thể nhìn ra, hai đứa trẻ này đều có chút phản nghịch.

Mới đầu là Diệp Hoàng Hà đổi họ trước, sau lại nói mình hiệu là Trường Giang, sau đó Diệp A Mai lại rời khỏi Thôn Bắc Hải, nhờ cậy ca ca của chính mình, nhưng là không bao lâu đã quay về.

Mỗi người dù sao đều có hoài bão cùng bế tắc của chính mình, Diệp A Mai trở về Thôn Bắc Hải, Hoắc Hoàng Hà lại không có, người cũng có thể không có bế tắc, hoặc là lựa chọn không để tâm đến bế tắc.
Hoắc Hoàng Hà nói: "Tuyết Mãn, ta sợ là cũng không ở nơi này được bao lâu, Lang Gia, Bắc Lương, Liêu Tây cùng Liêu Đông đều truyền thư đến nói Hoàng Kim Đài thiếu người thủ đài, không trì hoãn được quá lâu."
Hoắc Hoàng Hà là võ sĩ của Hoàng Kim Đài, cũng gọi là người thủ đài, xem như là đã bán cho Hoàng Kim Đài, nếu có anh hùng giơ lên cọc Hoàng Kim Đài, muốn đi vào giang hồ, liền phải từ quanh thân triệu hoán võ sĩ của Hoàng Kim Đài, tại Hoàng Kim Đài thách đấu với anh hùng.

Hoắc Hoàng Hà đi ra từ Thôn Bắc Hải đã hơn mười năm, vẫn luôn vì lẽ này mà sống, cũng coi như là triệt để trốn tránh được thứ hắn muốn trốn tránh.
Hiện tại trên thế gian này thiếu anh hùng, có lẽ là bởi vì anh hùng đều làm việc cho triều đình, võ sĩ của Hoàng Kim Đài càng ngày càng ít, Hoắc Hoàng Hà vừa đi nửa tháng đã không thể trì hoãn được nữa.
Ninh Hòa Trần liếc mắt nhìn Diệp A Mai, hỏi: "Ngươi thì sao? Vẫn chạy ra ngoài?"
"Đúng," Diệp A Mai lườm một cái, "Ta trở lại sẽ bị cắt đứt chân, ta không trở về."
Ninh Hòa Trần nói: "Vẫn luôn không trở về?"
"Tình huống lý tưởng nhất là như vậy," Diệp A Mai nói, "Đương nhiên cũng có thể sẽ gãy chân."

"Sẽ không," Ninh Hòa Trần nói, "Ta tuyệt đối sẽ không để ngươi gãy chân."
Diệp A Mai buồn nôn muốn ói, nói: "Ngươi có bệnh?"
Hoắc Hoàng Hà nói: "Y sợ phải cưới ngươi."
Diệp A Mai: "..."
Mà một bên khác, Lý Đông Thanh vượt qua một ngọn núi tuyết, cảm giác máu trong người cũng đã lạnh buốt rồi.
Hắn vẫn luôn thân thể cường tráng, rất ít khi bị bệnh, thậm chí không sợ lạnh, cho dù vào mùa đông cũng có thể dùng nước giếng mới vừa múc ra tắm rửa.

Lần ở Hà Sóc là trận bệnh nặng nhất, có lẽ là bởi vì tức giận sôi sục, tất cả đều bộc phát ra, nhưng lần đó cũng rất nhanh đã khỏi bệnh.

Lần này Lý Đông Thanh mất máu quá nhiều, cảm giác mình cũng sắp chết rét đến nơi rồi.
Hắn không hề có ý định đến phía Nam, cảm thấy chính mình cũng không thể sống lâu, cho nên dựa vào ấn tượng đi về phía Đại Quận.

Đại Quận cách Bắc không xa, có lẽ có thể nhìn thấy thôn Khất Lão.
Lúc trước Ninh Hòa Trần nói, thôn Khất Lão không phải quê hương của hắn.

Nhưng Trường An cũng không phải là nhà của hắn, Lý Đông Thanh muốn tìm cho mình một nơi để chợp mắt, nghĩ trái nghĩ phải, kỳ thực ngoại trừ cái thôn đó cũng không còn nơi nào để đi.
Hắn mờ mịt nhìn về mảnh tuyết mênh mông: Thiên hạ này thật lớn.
Hai chân có thể đo đạc núi sông của thiên hạ, hai mắt cũng đã gặp qua anh hùng trong thiên hạ, Lý Đông Thanh đi chưa đến mười dặm, bỗng nhiên không muốn đi nữa.
Hắn thật sự không thoát khỏi vận mệnh này sao?
Trên bầu trời có thương ưng xoay quanh, vô biên vô hạn giữa bầu trời, tiếng chim ưng át cả tầng mây, Lý Đông Thanh không khỏi ngẩng đầu nhìn lại, vạn dặm không mây, trời xanh quang đãng, núi tuyết trải dài không dứt, giữa trời đất đều là một dải tuyết trắng, chỉ có một mình hắn.
Bảy ngày sau, quận Liêu Đông.
Hoàng Kim Đài khai chiến.
Hoàng Kim Đài cũng không phải là thật sự có hoàng kim, mà là lá cờ có một mặt vàng kim, dùng kim tuyến thêu lên bốn câu thơ: "Thiên nga bay cao, nhấc lên ngàn dặm.

Lông cánh đã liền, sải khắp bốn biển." ①
Ba ngày trước có người rút mặt cờ này, cho nên ngày hôm nay có tám người thủ đài, đã vào chỗ.
Ở bên lề của Hoàng Kim Đài có một nam nhân vai rộng eo nhỏ đang nghiêm trang đứng, trên mặt đeo mặt nạ màu đen, lộ ra đôi mắt hẹp dài.
"Hoắc Hoàng Hà," dưới đài có khán giả nhận ra hắn, nói, "Hắn đã trở lại?"
"Ninh Hòa Trần nếu đã chết rồi, hắn dĩ nhiên là trở lại."
"Không báo thù sao?" Người kia lại hỏi, "Nghe nói hắn và Ninh Hòa Trần tình như thủ túc."
"Không cần đi, Ninh Hòa Trần chết, báo thù phải báo đến tám mươi tuổi đi?"
Hai người liền cười rộ lên, cảm thấy đây chỉ là chuyện cười.
Hôm nay trên Hoàng Kim Đài thách đấu anh hùng, trên bảng treo danh sách người kia không đề tên ——bình thường những người tới khiêu chiến thường tự đặt cho mình một cái danh hào vang dội, nếu thực sự không nghĩ ra được danh hào thích hợp cũng có thể dùng tên của chính mình, không có, đương nhiên cũng được, thế nhưng không quá dễ gọi.
Cũng tỷ như hiện tại, đại thủ đài chỉ có thể gọi: "Vị dũng sĩ kế tiếp — "
Vị dũng sĩ kế tiếp cách đoàn người có hơi xa, từ sườn đài nhảy tới, ống tay áo màu xám to rộng, chiếc mũ cự đại che đi một nửa gương mặt, dũng sĩ cầm trên tay một cái dao bổ củi thô xấu, vẻn vẹn chỉ dài bằng một cánh tay, cũng chỉ vẻn vẹn lộ ra lưỡi dao, cán kiếm còn quấn vải bố.
"Chờ một chút, chờ một chút," người kia mở miệng nói, "Ta không muốn đánh cùng người kia, có thể đổi người khác không?" Hắn dùng dao bổ củi chỉ về phía Hoắc Hoàng Hà.
Đại thủ đài chưa mở miệng, Hoắc Hoàng Hà đã nói: "Không được."
Đại thủ đài nói: "Đúng vậy đúng vậy, chúng ta gần đây thiếu nhân thủ, ngươi vì sao không muốn cùng hắn đánh?"
"Cũng không có gì," người kia do dự một chút, nói, "Nếu như không tiện thì thôi, ta tự mình chú ý một chút là được rồi."
"Vậy rất tốt," đại thủ đài nói, "Có vấn đề gì chính mình khắc phục một chút, bắt đầu đi, nhân giờ lành, chúc ngươi nhiều may mắn.

Người tiếp theo chuẩn bị!"
Đại thủ đài lật lên danh sách đi xuống đài, vừa đi vừa gọi: "Người tiếp theo đâu? Mãnh Long?"
Lý Đông Thanh tháo mũ xuống, lộ ra gương mặt, hướng về phía Hoắc Hoàng Hà nở nụ cười.

Hoắc Hoàng Hà sửng sốt một chút, nhìn phản ứng kia đương nhiên là vừa rồi mới nhận ra hắn, Lý Đông Thanh gầy đi một chút, tựa hồ cũng đen hơn, cười rộ lên như vậy răng càng trắng hơn một chút, đứa bé đen nhẻm kia nói: "Ha ha, Trường Giang, ngươi quên mất ta rồi!"
Hoắc Hoàng Hà đúng là có chút quên mất, theo bản năng nói: "Ngươi phải gọi ta là thúc thúc."
Hắn là ca ca của Ninh Hòa Trần, Ninh Hòa Trần lại là ca ca của hắn, cho nên theo lý mà nói, Lý Đông Thanh phải gọi hắn là thúc thúc.

Lý Đông Thanh nói: "Đợi đến khi chúng ta xuống đài lại nói đi!"
Lúc này còn có bảy người thủ đài đang đợi, chỉ chờ một câu nói của Lý Đông Thanh, hắn chuẩn bị xong liền có thể khai chiến, Hoắc Hoàng Hà nói: "Ngươi nên đổi vũ khí khác."
Lý Đông Thanh lại nói: "Cái này được rồi, ta mài sắc bén lắm."
Hoắc Hoàng Hà liếc nhìn tám thanh đao thương côn bổng sáng loáng trên đài, lại liếc nhìn Lý Đông Thanh.

Lý Đông Thanh cũng đã cầm hoàng kim chùy gõ vang hoàng kim cổ, tiếng trống "Tùng tùng tùng", Lý Đông Thanh gõ ra một đoạn tiếng trống thời Tần, sau đó ném chùy nhảy xuống.
Tám người thủ đài liền chuyển động, Lý Đông Thanh cười lên để lộ răng trắng, dao bổ củi gác trên cổ, một nhát bổ xuống.
Ngươi nếu là hỏi Lý Đông Thanh, công phu của ngươi là theo ai học? Lý Đông Thanh sẽ nói: "Không có sư phụ."
Lý Đông Thanh mặc dù nói không ít lời nói dối, nhưng câu này cũng không giả.

Hoàng hầu đại thể hạ thấp giang hồ nhân sĩ, rất ít người để con cháu trong nhà học võ nghệ.

Nghe đâu nhi tử của Hoài Nam vương võ nghệ cao cường, công phu là theo Lôi Bị học, nhưng thực ra Lôi Bị cũng như vậy, bản thân chưa luyện được vững vàng còn đi dạy người khác.

Cũng có thể thấy, kỳ thực rất nhiều lúc vương công quý tộc nói mình không hiếm lạ, thực sự có chút chua.

Các thế hệ vương hầu kể từ Lưu Bang trở đi không mấy ai thật sự có thiên phú võ học.

Lưu Vinh không có ý định để nhi tử của mình học võ công, cũng không sắp xếp người dạy Lý Đông Thanh.
Người đầu tiên học võ trên đời này, khẳng định cũng không ai dạy hắn.

Có thể thấy được cũng không phải bất cứ chuyện gì đều cần một sư phụ tốt.

Lý Đông Thanh chính mình cầm lấy cung tên có thể giương, cầm lấy kiếm sẽ biết vung, từ có thể cầm bút đến khi biết cầm đao cũng sẽ không cảm thấy khó.
Năm đó cha mẹ bảo hắn đừng nghịch những thứ nay, Lý Đông Thanh tất nhiên là nghe lời, nhưng biết chính là biết, hắn cũng không phải rất rõ ràng cái gì gọi là ngự khí, như thế nào là kiếm ý, như thế nào lại là quân tử kiếm, thế nhưng khi cầm lên liền biết, chính mình không chết được, việc này không khó.
Hoắc Hoàng Hà mặc dù dung túng, dung túng đến rất rõ ràng, mà Lý Đông Thanh chỉ làm bị thương chứ không giết bảy người, thời điểm xuống đài, trên đài chỉ còn một mình Hoắc Hoàng Hà đang đứng, thế nhưng việc này đã có thể gọi là đáng sợ.

Đáng sợ hơn chính là, không ai nhận ra Lý Đông Thanh là ai, đều cho là bắt đầu từ hôm nay trên giang hồ liền nhiều hơn một người.
Lý Đông Thanh có chút hưng phấn, chà xát tay, nói: "Chấp thuận?"
Đại thủ đài liếc mắt nhìn hắn, lấy ra mực đóng dấu, trên lưới rắc một chút bột vàng, từ trong lồng ngực móc giấy ra, nói: "Ngươi có thể rồi."
"Ha ha," Lý Đông Thanh nói, "Đa tạ nha."
"Hôm nay lên đài bảy người, chỉ có ngươi đi xuống," đại thủ đài nói: "Tiểu tử, thế nhưng phải nghĩ kĩ, chấp thuận rồi, tờ giấy này liền phải đi vào bảng anh hùng của giang hồ, sau này không thể làm quan, không thể làm thương nhân, phò mã cũng không được làm."
"Tốt quá rồi." Lý Đông Thanh nói.
Đại thủ đài liền chấp thuận cho hắn, Lý Đông Thanh nhìn mực đóng dấu kia, đè ngón tay cái lên, Hoắc Hoàng Hà nắm chặt tay hắn, ngăn cản hắn nói: "Chất nhi, nghĩ kĩ rồi?"
"Hả?" Lý Đông Thanh nói, "Chất nhi? Tính như thế nào?"
Hoắc Hoàng Hà nói: "Ngươi không biết tính?"
Hắn nhìn Lý Đông Thanh như nhìn kẻ ngu si, dưới tình thế cấp bách, Lý Đông Thanh cũng nghĩ không ra, chỉ cảm thấy có chút gấp gáp, nói: "Nghĩ kĩ rồi!"
"Ồ." Hoắc Hoàng Hà buông tay hắn ra, thế mà lại không quản nữa.
Lý Đông Thanh quyết định thật nhanh, chấp thuận, ký tên, thời điểm đại thủ đài tiếp nhận tờ giấy kia, liếc mắt nhìn đọc một lần: "Có tên tuổi hả? Tên gì? Lưu Chuyết?"
Lý Đông Thanh đeo mũ, phải đi rồi, một lát sau phía sau bỗng nhiên truyền đến một tràng thốt lên: "Đại thủ đài! Hắn đã hôn mê! Tỉnh lại đi!"

Hoắc Hoàng Hà cùng hắn sóng vai mà đi, Lý Đông Thanh cõng dao bổ củi, nhìn có chút đáng yêu, Hoắc Hoàng Hà liếc mắt nhìn một cái, lại nhìn thêm một cái.
Lý Đông Thanh nói: "Làm sao vậy?"
"Ngươi từ Hà Sóc bên kia đi ra, đi đến Liêu Đông?" Hoắc Hoàng Hà hỏi.
"Nghe nói bên này còn mở Hoàng Kim Đài," Lý Đông Thanh nói, "Hoàng Kim Đài ở Bắc Lương, Liêu Tây đã đóng nửa năm, kêu gọi không đủ người thủ đài, vậy liền không có biện pháp nào mà."
Đây cũng là đường sống Lý Đông Thanh tự tìm cho mình, trong chốc lát đã định xong cuộc đời của chính mình.

Dù sao cũng không vào triều đình hoàng thất, thích như nào liền như vậy.

Nghe nói thái hoàng thái hậu vô cùng chán ghét du hiệp giang hồ, hoàng đế ngược lại lại yêu thích, nhưng cũng sẽ không có hảo cảm gì với hắn, chẳng qua việc này không quan trọng, mấu chốt là hắn sẽ không thể trở thành uy hiếp với Đông cung cùng Vị Ương cung trong thành Trường An được nữa.
Hoắc Hoàng Hà thế mà cũng cảm thấy không tệ, mặc dù có chút liều lĩnh, nhưng dù sao cũng có thể sống, nhân bất vi kỷ.

Có thể sống còn cầu mong gì nữa?
Lý Đông Thanh cười nói: "Ta nghe nói Ninh Hòa Trần chết rồi, liền biết các ngươi đã an toàn, quả nhiên ngươi đã trở về làm người thủ đài."
"Hả," Hoắc Hoàng Hà cũng không lừa hắn, nói, "Ta có nói về y cũng sẽ không có ai tin."
"Sẽ có người tin," Lý Đông Thanh nói, "Ta một đường tới đây đã có người truyền khắp lời này toàn bộ biên quan, ta thấy người tin cũng không ít.

Lòng người đều là như vậy, lời ngu ngốc cỡ nào cũng sẽ có người tin."
Hoắc Hoàng Hà hỏi: "Ngươi dự định làm gì?"
"Ha ha, còn chưa có suy nghĩ gì," Lý Đông Thanh nói, "Ta không ở đây lâu nữa, ngoài Liêu Đông ba mươi dặm có người nhìn thấy nhìn thấy người của Nguyệt Thị, ta xuống đài, phỏng chừng sẽ thật nhiều người đều biết ta đang ở đây, phải nhanh chóng chạy thôi."
Hoắc Hoàng Hà hỏi: "Đi chỗ nào?"
"Trời đất bao la, chỗ nào cũng có thể," Lý Đông Thanh cười nói, "Thúc thúc liền tiễn tới đây thôi, ngày sau hi vọng còn có thể gặp lại!"
Hoắc Hoàng Hà sửng sốt.

Lại hỏi một lần: "Ngươi đi đâu vậy?"
"Ai nha, đâu cũng được," Lý Đông Thanh ôm tâm tình qua một ngày liền tính một ngày, không có quá nhiều tính toán, "Ta không biết!"
Hắn đi ra ngoài mấy mét, lại quay trở về, hỏi: "Ta quên hỏi, Ninh Hòa Trần có khỏe không?"
"Khỏe lắm." Hoắc Hoàng Hà chắp tay nói.
"Ta đi đây!" Lý Đông Thanh vừa chuẩn bị chạy đi vừa nói, "Thúc thúc bảo trọng nha!"
Bảo kiếm sắc bén đều từ mài giũa mà ra, trên đời này có mấy nhân vật anh hùng là sống đến bất phàm? Đến Hoắc Hoàng Hà cũng không cảm thấy Lý Đông Thanh đáng thương.

Nhưng hôm nay gặp lại Lý Đông Thanh, nhìn thấy hắn: Xa cách, nhát gan, không hề sợ hãi.

Lúc này mới thật sự hiểu, nguyên lai thời điểm cực khổ bồi dưỡng người là đánh gãy xương cốt, rồi lại uốn cong lớn lên.

Thật là khó chịu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.